Duy ngã độc tôn

Chương 808: Oai nửa bước Thần Vương!


Trong lòng rất nhiều người, đều thèm nhỏ dãi những vương giả Giới Hạ trẻ tuổi này. Trong lòng đang cân nhắc, nếu có thể chào mời những vương giả trẻ tuổi này đến địa bàn mình, chắc chắn thực lực đại tăng!

Còn có một số người, ánh mắt thèm thuồng nhìn vào vũ khí của Mạc Bắc cùng Hô Diên Kiêu Dưởng, rõ ràng đó không phải vật phàm. Ngay cả Thánh Chủ Binh Khí cũng có thể hủy diệt được, lại không phải là Thần Vương Binh Khí, vậy chỉ có một loại giải thích: tài liệu đúc thành những vũ khí này, có lẽ là tài liệu luyện khí cực phẩm ngay cả Đại Đế cũng phải đỏ mắt.

Vương tộc Tam Địa bị thất bại, rõ ràng có chút thẹn quá thành giận. Tôn nghiêm Vương tộc bị giẫm lên, đây là chuyện mà bất kỳ thành viên Vương tộc nào cũng không thể dễ dàng chịu đụng được.

Lập tức, một lão già áo xám ánh mắt thâm thúy, đi ra từ trong đám người thành viên Vương tộc Tam Địa. Lão già này vẻ ngoài tiểu tụy, nếp nhăn ngang dọc thật sâu trên mặt, ống tay áo rất dài, hai tay đều giấu bên trong tay áo, vóc người cũng không cao, chậm rãi đi về phía Hô Diên Kiêu Dưởng.

Nhìn như rất chậm, nhưng lão già này mỗi một bước dường như dung nhập pháp tắc thiên địa, toàn thân tản ra đạo vận huyền ảo. Rõ ràng chậm rãi bước đi, nhưng làm người ta không cảm nhận được một chút nguy cơ.

- A! Lão ta sao cũng đến đây?

Trong đám người các Địa khác, có người kinh hô.

- Người kia là ai?

- Lão ta là Vương thúc Vương tộc Tam Địa, chín ngàn năm trước từng hoành hành cả Tam Địa, uy danh truyền xa các Địa khác. Khi đó, lão ta đã là Thánh Chủ giai đoạn thứ ba rồi, hiện giờ, rất có thể đã trở thành nửa bước Thần Vương.

- Tê...

Rất nhiều người hít vào một hơi lạnh, đều có phần lo lắng nhìn mấy người Hô Diên Kiêu Dưởng. Một vị nửa bước Thần Vương đó, tuyệt đối không phải mấy người Hô Diên Kiêu Dưởng hiện giờ có thể địch lại. Nửa bước Thần Vương, phất tay có thể diệt Thánh Chủ.

Những người thanh niên này ngay cả Thánh Chủ còn chưa tới, làm sao có thể địch nổi nửa bước Thần Vương?

- Mấy đứa trẻ ranh Giới Hạ, chọc giận nửa bước Thần Vương, chuyện hôm nay không hay ho rồi.

- Nửa bước Thần Vương ra tay, khẳng định bọn họ không thể may mắn sống được.

- Đáng tiếc, mấy hạt mẩm tốt, cứ thế ngã xuống.

Nửa bước Thần Vương ra tay, không ai cho rằng mấy người Hô Diên Kiêu Dưởng còn có thể sống rời đi, cảnh giới khác biệt quá lớn. Hô Diên Kiêu Dưởng có thể chiến đấu vượt một đại cảnh giới, nhưng tuyệt đối không thể nào vượt qua thêm một đại cảnh giới rưỡi.

Có thể làm đến chiến đấu vượt qua một đại cảnh giới rưỡi, từ xưa đến nay chỉ có Đại Đế khi còn thiếu niên làm được. Nhưng Đại Đế...Nơi Thần Vực hiện giờ, cũng chỉ có Thông Thiên Đại Đế mà thôi.

Tuyệt đối không có người thứ hai.

Mấy người thanh niên trước mắt này, nếu không có gì bất ngờ, đều có tư chất Thần Vương. Nhưng muốn trở thành Đại Đế, đó là một chuyện gần như không thể nào.

Trước đừng nói đương thời đã có một Đại Đế. nắm giữ thiên đạo pháp tắc nơi Thần Vực. Chỉ nói tài nguyên nơi Thần Vực hiện giờ, căn bản không đủ để bồi dưỡng thêm một Đại Đế nữa.

Muốn phát triển thành Đại Đế, không có Thần Nguyên chồng chất như núi, căn bản không thể nào.

Còn nơi Thần Vực hiện giờ, đừng nói Thần Nguyên chồng chất như núi, coi như là Thần Nguyên to bằng hạt đậu, cũng đã cực kỳ hiếm thấy rồi.

- Mấy đứa trẻ các ngươi, đừng nói lão hủ khi dễ một đám bé con, ngoan ngoãn đi theo ta, ta sẽ không tổn thương các ngươi!

Lão già áo xám giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi người ở đầu đều nghe được hết sức rõ ràng, giống như âm thanh này không phải truyền qua không khí lọt vào tai, mà là trực tiếp vang lên từ dưới đáy lòng.

Rất nhiều người không nhịn được toàn thân rung lên, ánh mắt nhìn về phía lão già

Quả nhiên là nửa bước Thần Vương!

Hai người Thần Vương Lục Địa cùng Thất Địa đồng thời mở mắt, nhìn thoáng qua lão già áo xám, lại liếc nhìn lẫn nhau, không ai lên tiếng, liền khẽ nhắm mắt lại.

Lúc này, muốn nói trong lòng xấu hổ khó chịu nhất, không ngoài Thú Vương Nhất Địa. Những người này, rõ ràng vốn là do nữ nhi tìm tới trợ giúp hắn, nếu như hắn còn không đáp ứng Tam Địa, vậy hiện giờ những người này đã là thuộc về Nhất Địa rồi.

Dù là các Địa khác trong lòng có bất mãn nhưng cũng sẽ không xé rách mặt mũi ngay tại chỗ. Hiện giờ ngược lại, nữ nhi vừa mới đến, đã bị hắn tức giận bỏ đi, những người trẻ tuổi này xuất chúng như vậy, đã không thể nào thuộc về hắn nữa.

Cho nên, Thú Vương chỉ có thể đứng đó, biểu tình ngượng ngùng, không nói được một câu.

Nam Cung Tử Lăng nhìn lão già áo xám này, nhẹ giọng nói:

- Tiền bối cần gì phải bức đến cùng như thế nên biết làm người lưu lại một đường, ngày sau gặp lại sẽ dễ dàng hơn. Lẽ nào tiền bối chắc chắn rằng, hôm nay chúng ta đều sẽ ngã xuống ở nơi này? Nếu như chúng ta may mắn chạy đi mấy người, cuối cùng sẽ có ngày, chúng ta đều sẽ trở thành Thần Vương. Đến lúc đó...

Nam Cung Tử Lăng không nói hết lời, liền ngậm miệng lại, có những lời, không cần phải nói quá rõ ràng, nàng đã nói đủ để hiểu được rồi.

Lão già áo xám cười cười:

- Tiểu cô nương, ý cô nói, ta cũng hiểu được. Cá nhân ta rất sẵn lòng thả các ngươi, dù sao thể chất Thần Vương ở nơi Thần Vực hiện giờ đã không nhiều lắm. Thể chất Đại Đế, càng là mười mấy vạn năm khó xuất hiện một người. Ta rất sẵn lòng thành toàn cho các ngươi, nhưng vấn đề ở chổ, bằng hữu của các ngươi làm việc không lưu lại chút đường nào. Hắn tổn hại tôn nghiêm Vương tộc Tam Địa, Vương tộc Tam Địa sẽ phải đòi lại.

- Nhưng nguyên nhân thì sao? Nếu không phải người các ngươi bức hiếp quá đáng, chúng ta sao lại làm như thế?

Nam Cung Tử Lăng cố sức tranh lý lẽ, nàng hy vọng có thể bảo vệ được các vương giả trẻ tuổi này, nói thế nào cũng không thể để bọn họ ngã xuống đây vào hôm nay.

Lão già áo xám nói:

- Tiểu cô nương, cô không cần nói nguyên nhân quả trình với ta, lão hủ cùng ở đương trường. Những điều này không trọng yếu, quan trọng là tôn nghiêm Vương tộc Tam Địa bị nhục, thực lực chân chính của chúng ta mạnh hơn các ngươi nhiều lắm. Cho nên, các ngươi phải đi theo chúng ta. Cô yên tâm, lão hủ còn có chút mặt mũi ở Vương tộc Tam Địa, sẽ không có ngươi làm khó dễ các ngươi.

- Nếu như...Chúng ta không đáp ứng thì sao?

Hạ Văn Vũ khẽ phe phẩy chiếc quạt, vẻ mặt ung dung hỏi.

Bọn họ đều nhìn ra được, lão già này tuy rằng không có tư thế hùng hổ bức người, nhưng kiêu ngạo trong lòng, đều giống như nhau. Cái gì tôn nghiêm Vương tộc Tam Địa không thể bị hao tổn? Mẹ nó, chỉ cho các ngươi khi dễ người khác, khi dễ không được, thì là tôn nghiêm bị hao tổn? Tôn nghiêm của các ngươi sao không đáng tiền như vậy?

Nhưng sự thật thực tế, lão già áo xám này nói không sai. Ai thực lực mạnh mẽ, người đó nắm giữ quyển nói chuyện.

Cho nên, Hạ Văn Vũ cũng không chuẩn bị tiếp tục nói lời thừa với bọn họ. Chuyện hôm nay, đã không còn tốt lành nữa, cho dù chết, cũng không thể đánh rơi danh hào vương giả trẻ tuổi Giới Hạ.

Cũng không phải là Hạ Văn Vũ kích động, làm chuyện không đủ cân nhắc, mà là chuyện này liên quan đến bản tâm một võ giả. Bản tâm của bọn họ, hoàn toàn không chịu đi theo lão già này.

Một khi hôm nay bọn họ đi theo lão già này tới Tam Địa, thành tựu cả đời bọn họ cũng chỉ có thể dừng lại ở Thánh Chủ, muốn trở thành Thần Vương, gần như là một chuyện không thể nào.

Bởi vì trong lòng bọn họ, sẽ vẫn luôn có một khuất mắc không thể mở ra, giống như một cái ma chưởng, trở thành bóng ma khổng lồ che trên bầu trời tu luyện của bọn họ.

Cho nên, bọn họ thà chết, cũng sẽ không chịu cúi đầu.

Bọn họ là vương giả trẻ tuổi Giới Hạ, bọn họ cũng có tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của mình.

- Nếu không đồng ý, lão hủ chỉ có thể bỏ đi thân phận, ỷ mạnh hiếp yếu, ra tay chém giết các ngươi!

Lão già áo xám nói rồi, trong khoảng khắc trên người bộc phát một cổ khí thế, giống như một chùm ánh sáng bùng lên, xông thẳng tầng trời.

Lại giống như thác nước rơi xuống từ vách núi vạn trượng, ép xuống mấy người Hạ Văn Vũ. Lúc này lão già áo xám đã hiện rõ bộ mặt thật, hiển nhiên đã động sát tâm.

Mấy người thanh niên này không biết tốt xấu, kỳ thật nói cái gì ỷ mạnh hiếp yếu, vị Vương thúc Tam Địa này căn bản không quan tâm. Không có thực lực, vậy thì không nên cứng đầu.

Cái gì khí tiết, cái gì tôn nghiêm, cái gì khí khái. Lúc không có thực lực, thì nên thành thành thật thật ngủ đông đi.

Người có thực lực, mới phải cố kỵ tôn nghiêm cùng mặt mũi. Như là Vương tộc Tam Địa, bọn họ không phải kiêu ngạo, mà là quả thật có cái vốn này.

Cho nên, Vương thúc Tam Địa không ra tay thì thôi, vừa ra tay là kinh hồn bạt vía, trực tiếp dùng uy áp nửa bước Thần Vương ép tới sáu người, muốn trực tiếp trấn áp sáu người ngay tại chổ.

Hai người Thần Vương Lục Địa cùng Thất Địa đồng thời mở mắt, đều có chút kinh ngạc nhìn cổ khí thế trên người lão già áo xám. Bởi vì cổ khí thế này, mơ hồ đã có xu thế tới gần Thần Vương.

Cốp cốp!

Một trận xương cốt bị đè ép nặng nề phát ra, nghe thật là dọa người. Đó là Nam Cung Tử Lăng thực lực yếu nhất giữa sáu người, trước tiên đã khó thừa nhận được áp lực nặng nề này, khóe miệng đã tràn ra tia máu.

Mạc Bắc cũng hộc máu một lần nữa, bởi vì hắn đã bị thương, lúc này tự nhiên khó có thể thừa nhận cổ áp lực khủng bố này.

Hô Diên Kiêu Dưởng đem cổ Chuông Hoang cổ lên trên đầu, Hạ Văn Vũ cũng tế ra thanh kiếm xanh lục, liều mạng chống lại cổ uy thế khủng bố này. Nếu không, chỉ sợ thân thể mấy người đã sớm bị cổ uy áp khủng bố kia ép nát rồi.

Lão già áo xám trợn to hai mắt, bắn ra hai đạo quang mang sắc bén, trong mắt hiện rõ sát khí, đi lên trước đạp một bước...

Oong!

Cổ Chuông Hoang cổ phát ra một tiếng chấn động khủng bố, Hô Diên Kiêu Dưởng phun ra một ngụm máu, cổ Chuông Hoang cổ lung lay muốn rơi xuống, khó có thể tiếp tục chống cự.

Hạ Văn Vũ hai mắt đỏ đậm, liều mạng thúc đẩy thanh kiếm nhỏ xanh lục, cùng với Kiền Kính và Ngọc Châu, chống cự lại cổ hơi thở này, Ngọc Châu cắn răng, do dự mãi, không lấy ra kiện Thần vật trên người nàng.

Thứ đó, là do Ô Quận Vương cho nàng, đã từng nói: nơi Thần Vực, có rất nhiều người nhận ra vật này, một khi lấy ra, có khả năng sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Dù sao, nơi Thần Vực hiện tại là thiên hạ của Thông Thiên Đại Đế. Nếu như lấy ra, sợ rằng toàn Cửu Thiên Thập Địa nơi Thần Vực, sẽ không còn nơi dung thân.

Lão già áo xám mặt không chút thay đổi, hai ống tay áo nhẹ nhàng phất phơ, lại đi ra trước một bước.

Phốc!

Hạ Văn Vũ không nhịn được nữa, miệng phun máu, thanh kiếm xanh lục cũng khó thừa nhận áp lực này, lùi vào trong mi tâm Hạ Văn Vũ.

- Chết đi!

Lão già áo xám khẽ quát một tiếng, nhấc chân lên, sẽ đạp ra bước thứ ba.

Chỉ cần đi ra một bước này, sáu người Nam Cung Tử Lăng, Ngọc Châu, Kiền Kính, Hạ Văn Vũ, Hô Diên Kiêu Dưởng cùng Mạc Bắc, tất nhiên khó mà tránh khỏi.

Mọi người nơi này, sắc mặt nghiêm nghị, rất nhiều người mang theo một tia không đành lòng.

Ở trong sáu người, có năm là thể chất Thần Vương đó.

Ngược lại các võ giả đến từ Giới Hạ, có không ít người trên mặt đều không khỏi hiện ra một tia biểu tình hả hê. Rất dễ hiểu được suy nghĩ trong lòng bọn họ. một nắm to tuổi tác như vậy, lại bị mấy đứa oắt con đè ép gắt gao, loại cảm giác này tuyệt đối không dễ chịu gì...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status