Duy ngã độc tôn

Chương 867: Đừng làm chuyện đuối lý!


Đợi khi thấy được Tần Hàn Nguyệt, Ngưu Bôn lập tức kinh ngạc không thôi, không ngờ rằng mẫu thân Tần Lập lại là mỹ nữ trẻ tuổi xinh đẹp như vậy. Loại nữ nhân này, nếu không thể thu vào phòng mình, quả thật là tiếc nuối cả đời mà!

Trước kia từng nghe nói các nữ nhân bên cạnh Tần Lập đều là tuyệt sắc khuynh, nhưng các nàng rất ít lộ diện, không ngờ tới mẫu thân Tần Lập cũng là tuyệt sắc như thế, Ngưu Bôn lập tức cảm giác mình như trẻ lại vài ngàn tuổi!

Cho nên mới nói, cho tới giờ trên thế giới này không thiếu người đầu óc có vấn đề. Hắn cũng không ngẫm lại, thế lực trên toàn thế giới bị đánh cho tàn phế, tất cả đều chạy trối chết tới Trung Châu, hội tụ đến môn phái Viêm Hoàng tìm kiếm sự che chở. Lẽ nào chỉ là bởi Tần Lập có được hư danh?

Vì sao Liên quân Thần Vực vây quanh đại thảo nguyên chỉ đóng quân ở xa ngoài vạn dặm? Chẳng lẽ sợ Ngưu Bôn hắn hay sao?

Xét đến cùng, chính là bởi sự kiêu ngạo cùng lòng dạ cường giả quấy phá, tự cho là đúng, luôn luôn cho rằng Tần Lập tuyệt đối không thể ở hơn bốn mươi tuổi đạt đến cảnh giới cao như vậy.

Lại sau khi lấy được một chút Nguyên, mà bắt đầu nghĩ rằng thế giới này đã bị hắn khống chế.

- Ngưu phó thành, ngài ngăn cản chúng ta, là có ý gì?

Bị Ngưu Bôn ngăn cản, Tần Hàn Nguyệt không chút sợ hãi. Tần Tuyết đi theo cùng Tần Hàn Nguyệt, vẻ mặt cũng mang theo khinh thường nhàn nhạt.

Một thời gian gần đây, bên trong các thành trì xung quanh Viêm Hoàng Sơn, bắt đầu xuất hiện một số lời hổn loạn. Như là nói thiên đạo pháp tắc thay đổi, là do Tần Lập làm ra, Tần Lập phải phụ trách chuyện này.

Còn có nói Liên quân Thần Vực chính là nhắm về phía Tần Lập, nhưng liên lụy tất cả các thế lực trên toàn thế giới, Tần Lập chết muôn lần cũng khó đền tội...

Đủ loại lời nói khó nghe, nhiều không kể xiết. Kỳ thật Tần Tuyết rất muốn nói đối với những người đó một câu: Đã như thế, các ngươi mặt dày mày dạn chạy tới Viêm Hoàng Sơn làm gì? Dứt khoát ở nhà chờ chết đi?

Chẳng qua Tần Lập xuất phát từ áy náy, một mực không đáp trả những lời chỉ trích này, cũng không cho môn nhân đệ tử môn phái Viêm Hoàng đáp lời lung tung. Loại nhẫn nhịn này, trên một trình độ nhất định, lại cổ vũ đối phương kiêu ngạo.

Giống như chuyện xảy ra hôm nay, nói đến còn không phải vì bọn họ không biết thực lực chân chính của Tần Lập, mới dám kiêu ngạo như thế? Nếu không, cho những người này mấy lá gan, bọn họ cũng tuyệt đối không dám làm ra loại chuyện này.

Tần Hàn Nguyệt lại nghĩ càng sâu hơn một chút, muốn đối ngoại phải an nội trước. Bọn họ đã phát giác ra gần đây Viêm Hoàng Sơn cũng không yên ổn càng đừng nói Tần Lập, sợ rằng đã sớm có quyết định đối với chuyện này.

Nếu như không cho những người này lộ ra bộ mặt thật, tùy tiện ra tay trấn áp, chỉ sẽ gây ra phản ứng ngược.

Cho nên, Tần Hàn Nguyệt không ngại giúp đỡ nhi tử, làm cho ngọn lửa này cháy mạnh một chút.

- Ngại quá, tại hạ mộ danh Tần phu nhân đã lâu, muốn mời Tần phu nhân đến quý phủ làm khách. Tần phu nhân ngay cả chút mặt mũi đó, cũng không cho được sao?

Tướng mạo Ngưu Bôn cũng được xưng là phong lưu phóng khoáng, mặc một thân trường sam màu trắng, trong tay còn cẩm một chiếc quạt. Nếu như không biết, còn tưởng rằng đó là một thư sinh phong lưu, căn bản không nghĩ tới đây là một lão quái sống hơn bảy ngàn năm.

- Ngưu phó thành chủ, mời tôn trọng một chút! Nam nữ khác biệt, chú ý ngôn hành của ngài!

Tần Tuyết mắt lạnh nhìn Ngưu Bôn nói.

- ổ! Vị này...chính là Tần Tuyết tiểu thư như truyền thuyết đó chứ? Nghe nói, tiểu thư là con gái nuôi của Tần phu nhân? Ha ha, ta chỉ là có ý tốt mời các vị tới làm khách mà thôi. Tần Tuyết tiểu thư, có lẽ nghĩ nhiều rồi?

Ngưu Bôn nói, trong mắt lại hiện một tia dâm tà. Vừa rồi chỉ lo nhìn Tần Hàn Nguyệt, bây giờ mới phát hiện Tần Tuyết này cũng không kém chút nào! Hơn nữa, thân phận hai người này là mẹ con, nếu có thể cùng nhau...Ngưu Bôn cảm giác phía dưới của mình nháy mắt sưng lên, lại có chút nao nao khẩn cấp.

Tần Tuyết thấy dáng cười hèn mọn của Ngưu Bôn bỗng nhiên phẫn nộ. Vừa muốn phát tác, đột nhiên cảm giác hô hấp không được, lập tức cả kinh, nghe Ngưu Bôn đối diện quay sang thủ hạ nói:

- Tần phu nhân cùng Tần Tuyết tiểu thư mệt mỏi, các ngươi còn không nhanh tới dìu đi?

Trúngkế!

Người này tu luyện chiến Kỳ gì? Sao ta lại không nói ra tiếng được!

Tần Tuyết cùng Tần Hàn Nguyệt đều thất kinh.

Lúc này, trên bầu trời truyền tới một tiếng quát:

- Ngưu Bôn Người muốn chết!

Thượng Quan Thi Vũ dẫn theo Nam Cung Tử Lăng, Linh Nhi, Ngọc Châu, Hô Diên Kiêu Dưởng cùng Hạ Văn Vũ, Mạc Bắc, Kiên Kính chạy tới.

Hô Diên Kiêu Dưởng lăng không hạ xuống, chỉ vào Ngưu Bôn mắng to:

- Thứ chó má gì, còn không mau thả người ra cho ta!

- Ây da, đây là tác phong môn phái Viêm Hoàng? Thật sự là ngang ngược, ta sợ quá đi à.

Ngưu Bôn cười lạnh nói, tiếp đó biến sắc, nhìn người xung quanh nói:

- Người môn phái Viêm Hoàng đi tới Liễu Thành ta gây sự, các ngươi nói nên làm gì bây giờ?

- Đánh văng ra ngoài!

Đi theo bên cạnh Ngưu Bôn, đều là một đám người không sợ trời không sợ đất, cũng có ý nghĩa đen tối như Ngưu Bôn đã sớm không muốn thuần phục dưới môn phái Viêm Hoàng, lập tức ồn ào la to lên.

Hô Diên Kiêu Dưởng chỉ vào Ngưu Bôn lạnh lùng nói:

- Ngưu Bôn, bây giờ là lúc Liên quân Thần Vực vây công Giới Hạ ta, lẽ nào ngươi muốn làm tội nhân của toàn Giới Hạ hay sao?

- Chó má! Cái gì vây công Giới Hạ, còn không phải môn phái Viêm Hoàng các ngươi gây ra chuyện!

- Đúng thế, quả thật là chó má không thông mà. Môn phái Viêm Hoàng các ngươi chọc ra đại họa, lại khiến người cả thiên hạ gánh chịu!

- Không cần nhiều lời, cùng lắm thì hôm nay đánh một hồi! Đừng tưởng rằng người ta ai cũng sợ môn phái Viêm Hoàng các ngươi, lão tử không sợ!

Một đám người bắt đầu quát tháo, không ít người Liễu Thành cũng hùa theo gào thét.

Đi tới nơi này, đều là rời xa cố thổ, muốn nói trong lòng bọn họ không có chút oán niệm, đó là không thể nào. Nhưng phần oán niệm này, bọn họ không dám phát tiết với Liên quân Thần Vực, bởi vì ai cũng biết Liên quân Thần Vực hùng mạnh. Nhưng môn phái Viêm Hoàng tính là thứ gì chứ? Dù là các ngươi mạnh mẽ, vậy thì tính sao?

Căn nguyên xấu xa của con người, trong lúc đối ngoại thì là kẻ nhu nhược, ngược lại lúc đấu nội lại biến thành dũng sĩ.

Ngưu Bôn cười lạnh nói:

- Thấy không? Đây là ý dân? Hôm nay, ta ở đây phản kháng tác phong bá đạo của môn phái Viêm Hoàng các ngươi! Ta chẳng qua là có lòng tốt mời Tần phu nhân cùng Tần Tuyết tiểu thư đi làm khách, lại lọt vào các ngươi nhục nhã như thế, không lẽ các ngươi nghĩ rằng ta thật sự sợ các ngươi hay sao?

- Đúng thế, ai sợ chính là cháu nội các ngươi!

- Môn phái Viêm Hoàng, chẳng qua là ỷ vào có Tần Lập. Mấy người các ngươi tính là thứ gì?

- Tần Lập kia cũng chỉ là thổi phồng mà ra, khẳng định là tới nơi Thần Vực làm chuyện người người oán trách gì, mới lọt vào nơi Thần Vực truy sát. Hôm nay còn liên lụy chúng ta cửa nát nhà tan ta thấy đầu sò gây ra chuyện này, chính là Tần Lập mới đúng!

- Đúng!

- Đúng thế!

Một đám người dưới những kẻ cố ý kích động, không nhịn được bắt đầu gào thét.

- Im miệng cho ta!

Mạc Bắc đột nhiên phát ra một tiếng gầm to, lang nha bổng to lớn đập xuống mặt đất, mặt đất đá tảng cứng rắng trực tiếp vỡ thành phấn, Mạc Bắc lạnh lùng nhìn Ngưu Bôn:

- Nếu không phải Liên quân Thần Vực vây quanh, không muốn tự loạn, lão tử là người đầu tiên đập chết các ngươi!

- Có Liên quân Thần Vực vây quanh thì sao, loại Rác rưởi này chết thì chết, Mạc Bắc, Kiêu Dưởng, các ngươi nhớ kỷ, cứ mãi nhường nhịn, là không được!

Một tiếng nói nhàn nhạt, truyền từ bầu trời xuống. Một bóng người, thoáng cái liền tới.

Mạc Thanh Sơn theo sát phía sau Tần Lập, mắt lạnh nhìn một màn như hài kịch này, trong lòng cảm thán: xem ra thế giới này thật đúng là cần một người như Tần Lập, đánh vỡ hết thảy trói buộc, thành tựu vương vị vô thượng! Có cơ hội tranh hơn thua với Giới Thượng cùng Vực Ngoại, nếu không thì Giới Hạ vĩnh viễn là hạng lạc hậu chịu khi dễ!

- Tần Lập?

Ngưu Bôn mới lần đầu nhìn thấy người trẻ tuổi trong truyền thuyết, bị nói vô cùng kỳ điệu. Nghe tiếng không bằng gặp mặt, phát hiện Tần Lập lại trẻ tuổi như vậy, vẻ cười lạnh, trên mặt Ngưu Bôn càng thêm đậm.

Lúc này, Liễu Thiên Khung tới từ xa xa, ở thật xa đã hô lên:

- Mọi người đừng đánh, ngàn vạn lần đừng đánh! Đừng vì chút hiểu lầm, mà tổn thương đến người khác!

Trong lòng Ngưu Bôn bất mãn, thầm mắng: Liễu Thiên Khung ngươi giả đò cái quái gì? Lúc chia Nguyên tích cực cỡ nào, lúc đối mặt Tần Lập lại muốn giả thành người tốt? Người sợ Tần Lập, lão tử không sợ!

Nghĩ thế, Ngưu Bôn cười lạnh nói:

- Hóa ra ngươi chính là Tần Lập. Một thắng nhóc con, vừa rồi ngươi nói cái gì? Ai là rác rưởi?

Lúc này Liễu Thiên Khung đã tới gần, mặt cười làm lành nói:

- Hiêu lầm, tất cả đều là hiểu lầm mà thôi. Ngưu phó thành, làm sao có thể nói chuyện với Tần tông chủ như thế? Mấy người chúng ta đi tới đây, đã được Tần tông chủ chiếu cố biết bao nhiêu, nói tới, đều là thiếu Tần tông chủ nhân tình rất lớn nữa...

- Thành chủ, ngài như vậy là có ý gì?

Ngưu Bôn đứng đó, mặt lạnh nhìn Liễu Thiên Khung. Người khác sợ Liễu Thiên Khung ngươi, Ngưu Bôn ta không sợ!

- Ngưu phó thành, tin tức có sai lầm. Tần Lập này, có thể thật là một Đế vương!

Liễu Thiên Khung âm thầm truyền âm cho Ngưu Bôn:

- Mẹ nó. chúng ta có lẽ bị đám khốn nơi Thần Vực kia đùa giởn rồi!

- Cái gì?

Sắc mặt Ngưu Bôn lập tức thay đổi, đầu tiên là tái mét, nháy mắt trở nên tái nhợt. Không có gì, bị dọa thôi!

Nếu chuyện này là thật, vậy hành động của hắn quả thật là muốn chết!

Cảnh giới Đế vương...Cuối cùng có thực lực cỡ nào, bọn họ chưa thấy qua. Nhưng pháp tắc thiên đạo Giới Hạ thay đổi, chính bản thân bọn họ đã trải qua!

Nếu Tần Lập thật là cường giả cảnh giới Đế vương, vậy chẳng phải nói thiên đạo pháp tắc Giới Hạ thay đổi thật sự có quan hệ tới hắn? Còn nghĩ lại Liên quân Thần Vực vây mà không công. Ngưu Bôn đột nhiên rất muốn hung hăng tát mình một cái. Trong ánh mắt hắn nhìn về phía Liễu Thiên Khung, bỗng nhiên mang theo vài phần rõ ràng. Hắn không tin Liễu Thiên Khung chỉ vừa mới biết chuyện này.

Tên khốn này, rõ ràng là muốn đẩy mình tới con đường chết mà!

Lúc này Liễu Thiên Khung cũng không nhìn Ngưu Bôn, vẻ mặt hổ thẹn nhìn Tần Lập xin lỗi nói:

- Tần tông chủ, thật là có lỗi. Ngài xem, chuyện này nào...

Vừa nói, vừa xoa xoa tay, làm ra vẻ rất khó xử.

Tần Lập bỗng nhiên cười cười, hỏi:

- Nguyên nơi Thần Vực, cảm giác sử dụng cũng không tệ chứ?

Tần Lập nói ra một câu này, như một tiếng sấm nổ, nháy mắt làm cho hai người Liễu Thiên Khung cùng Ngưu Bôn chấn động như hóa đá, nghẹn họng trân trối không nói ra lời.

Mạc Thanh Sơn ở bên cạnh, cười lạnh:

- Muốn người khác không biết, biện pháp tốt nhất chính là đừng làm chuyện đuói lý!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status