Duy ngã độc tôn

Chương 895: Chiến Bổn Nguyên Thông Thiên Đại Đế!


Đợi Tần Lập nói ra suy đoán của mình cho mọi người đang chờ đợi, tất cả đều sững sờ tại chỗ như hóa đá, vẻ mặt tràn ngập biểu tình khó tin.

- Lại còn có loại thần thông bí thuật này?

Hô Diên Kiêu Dưởng đầy kinh hãi nói.

- Phu quân chàng làm sao suy đoán ra được?

Tần Tuyết có vẻ khó tin hỏi.

- Đúng thế, phu quân chàng làm sao suy đoán ra được?

Các nàng Triệu Thiên Thiên cũng rất khó giải thích loại chuyện này.

Tần Lập gãi gãi đầu, cũng không thể nói với các nàng: đời trước ta đã biết chuyện này?

- Hy vọng phán đoán của ta là sai.

Tần Lập khẽ than một tiếng:

- Chúng ta đi cung điện Thông Thiên Đại Đế, sẽ biết ngay.

Nhìn thấy Tần Lập đi xuống một mình, Thông Thiên Đại Đế mất bóng mất đáng, những người Cửu Địa tất cả trợn tròn mắt. Thấy đoàn người Tần Lập bay về phía cấm khu Cửu Địa

- Cung điện Thông Thiên Đại Đế, những người đó không một ai động đậy.

- Bọn họ...không lẽ là bọn họ muốn đi tiêu diệt gia tộc Đại Đế?

Rốt cuộc, có người hỏi ra vấn đề mọi người đều muốn biết.

- Nếu như Đại Đế thật sự chết trong tay người này, như vậy tiêu diệt gia tộc Đại Đế cũng chỉ là chuyện thuận tay mà thôi.

- Đúng thế, nhổ có tận gốc mà!

Có người thở dài.

Mọi người đều cảm giác được một làn khí lạnh bốc lên từ sau lưng, nhất là những người vừa cười nhạo Tần Lập, còn có những người quan hệ rất sâu với bộ tộc Lâm thị Thông Thiên Đại Đế, tất cả đều hít vào một hơi lạnh.

Nếu như Tần Lập tiêu diệt Lâm thị bộ tộc, vậy tiếp theo sẽ là nhắm vào ai?

Gần như mọi người nghĩ đến khả năng đó, tất cả đều hiện lên biểu tình sợ hãi, trực tiếp hư không hoành độ chạy đi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về gia tộc. Nếu an bài chậm chạp, có trời mới biết Tần Lập có thể trực tiếp giết qua hay không?

Nhất thời, mọi người đều chạy sạch sẽ.

Lâm Hoan quỳ gối trước mặt phụ thân, tràn ngập kinh hãi nhìn phụ thân giống như biến đổi thành một người khác.

Vốn Thông Thiên Đại Đế tuy rằng tàn nhẫn vô tình, nhưng đối với nhi tử hắn đây vẫn rất hiền lành, không ngờ tới đi gặp Tần Lập trở về, phụ thân giống như đổi thành một người khác, cả người, từ tận trong xương lộ ra một cổ cảm giác vô tình!

Không phải tuyệt tình, cũng không phải ác độc, mà là loại vô tình hoàn toàn triệt để!

Ngay cả đối mặt với nhi tử hắn đây, cũng nhàn nhạt như hai người không có quan hệ nào.

- Hoan nhi, trong lòng con rất kỳ quái, có phải không?

Thông Thiên Đại Đế sắc mặt không hề thay đổi nhìn Lâm Hoan quỳ gối phía dưới, chậm rãi nói.

- Không có, phụ thân, hài nhi không có gì kỳ quái. Hài nhi tới đây chỉ là muốn hỏi, Tần Lập kia có bị phụ thân chém giết hay không.

Lâm Hoan cung kính nói.

- Con kỳ quái, cũng là bình thường. Bởi vì phụ thân mà con quen thuộc, đã bị Tần Lập chém giết.

Lâm Thông Thiên chậm rãi nói.

- A?

Lâm Hoan nhấc mạnh đầu lên, đôi mắt bắn ra hai đạo hào quang lạnh lẽo, vụt một cái đứng thẳng đậy, trong tay Lâm Hoan xuất hiện một cây trường thương màu đen, mũi thương dài hơn một thước lóe ra hàn mang chói mắt, chỉ vào Lâm Thông Thiên:

- Vậy ngươi là người nào. vì sao giả mạo phụ thân ta?

- Ta? Ta cũng là phụ thân của con!

Lâm Thông Thiên cười cười, dường như rất thỏa mãn biểu hiện của Lâm Hoan, khoát

tay:

- Thu hồi binh khí, ngồi xuống trước, hãy nghe ta nói.

Lâm Hoan chau mày, người này mỗi một hành động tuyệt đối là bản thân Lâm Thông Thiên, không sai được. Thế nhưng trên khí chất, sao lại có biến hóa lớn như thế? Có thể làm cho nhi tử thân sinh hắn cũng cảm thấy xa lạ?

- Gia tộc Thần Vương năm đó bị ta thiết hạ Vạn cổ Sát Trận, gần như diệt sát toàn bộ gia tộc Thần Vương, cũng chỉ chạy đi một cái dư nghiệt Ô Quận Vương mà thôi. Tiêu diệt gia tộc Thần Vương, ta cũng lây dính nhân quả to lớn...

Lâm Thông Thiên Nói rồi, nhìn Lâm Hoan vẻ mặt khó hiểu, chậm rãi nói:

- Phương thức ta chứng đạo thành Đế, là chém Tam Thi!

- Chém Tam Thi? Đó là cái gì?

Lâm Hoan có chút Mơ hồ.

- Con đường thành Đế của ta, có khác biệt rất lớn so với các Đế vương khác. Bí thuật thần thông ta tu luyện là Vô Tình Đạo, phải đem người chia ra làm ba, chém ra một bộ Thiện Thi, một bộ Ác Thi, lưu lại một Bôn Nguyên! Thiện Thi bản tính là thiện, Ác Thi bản tính là ác, Bổn nguyên không vui không buồn không thiện không ác, chứng Thiên Đạo Vô Tình, thành tựu thần thông vô thượng! Chỉ là năm đó lúc ta thành Đế, cảnh giới còn chưa đủ chém ra Ác Thi thành công, nhưng Thiện Thi cũng không tính là có nhiều thiện lương. Bổn nguyên cũng tương đối kém. Vì vậy, sau khi tiêu diệt gia tộc Thần Vương, ta vì giải quyết đoạn nhân quả kia, tự tay chém đi Ác Thi của mình, giết chết Ác Thi, Bổn Nguyên của ta tiến vào trung tâm Cửu Địa, liên tục ngày đêm dùng Địa Tâm Hỏa rèn luyện đã có hơn năm vạn năm rồi!

- Cái gì, trên đời này lại còn có thần thông bí thuật quỷ dị như vậy?

Lâm Hoan miệng há thật to, gần như đánh mất năng lực suy nghĩ.

- Ôi, vốn tưởng rằng đoạn nhân quả kia, sau khi ta tự tay chém đi Ác Thi của mình, sẽ được giải thoát. Lại không ngờ rằng, lưới trời tuy thua mà khó lọt, ta vẫn còn không thể tránh được ảnh hưởng từ đoạn nhân quả kia mang tới. Hôm nay, cũng là mới vừa rồi. Thiện Thi của ta, cũng là phụ thân mà con quen thuộc, đi tiếp nhận Tần Lập khiêu chiến, lại bị Tần Lập chém giết.

Thông Thiên Đại Đế khẽ than một tiếng, nhưng sắc mặt không hề thay đổi, nhìn Lâm Hoan:

- Hiện giờ, con đã hiểu chưa?

- Hài nhi dường như hiểu được một chút, phụ thân nói là Thiện Thi cùng Ác Thi của phụ thân đều đã chết, phụ thân hiện giờ là Bổn nguyên từ mười vạn năm trước kia?

- Đúng thế, cho nên ta vẫn là phụ thân của con. Nhưng làm Bổn Nguyên, tu Vô Tình Đạo, ta đã không còn có thể giống như trước kia, bận tâm thần tình, bận tâm đến con. Nhưng con là nhi tử duy nhất mà ta coi trọng, huyết mạch Lâm gia không thể đứt đoạn trên tay ta. Cho nên, Lâm Hoan, con đi đi, bây giờ đi đi! Đừng nghĩ tới chuyện trở thành chúa tể Thần Vực nữa, cũng không cần tìm Tần Lập báo thù.

Lâm Thông Thiên nhàn nhạt nói.

- Phụ thân, ý của ngài là thân thể Bồn Nguyên cũng không phải đối thủ của Tần Lập?

Lâm Hoan có chút không thể tin được, thực lực Tần Lập lại mạnh mẽ đến như thế.

- Không, không phải như thế, mà là một khi chúng ta động thủ, mảnh đất này sẽ không còn một miếng ngói lành!

Thông Thiên Đại Đế nhàn nhạt nói.

- Cái gì? Còn đệ đệ con, còn có...

Lâm Hoan tràn ngập hoảng sợ nhìn Thông Thiên Đại Đế.

- Ta vừa nói với con, ta tu là Vô Tình Đạo, những người này tồn tại, trên thực tế là một loại trói buộc đối với ta! Bọn họ chết sống, ta không để trong lòng, chỉ có con, con là một đời trẻ tuổi Lâm gia, con cháu ưu tú nhất. Con sống, có thể để cho huyết mạch Lâm gia tiếp tục kéo dài, cho nên ta muốn con rời khỏi nơi này.

Lâm Thông Thiên nói rồi, khoát tay, một cỗ lực lượng mà Lâm Hoan không cách nào chổng cự, đưa hắn phong ấn lại. Lâm Thông Thiên vung tay lên hư không, vạch ra một khe rách thật lớn, đưa Lâm Hoan vào trong, vết rách kia chậm rãi khép lại, không ai biết vị con trai trưởng của Thông Thiên Đại Đế cuối cùng bị đưa đến nơi nào.

- Tần Lập, ta muốn ngươi cũng phải nhiễm nhân quả to lớn diệt sát bộ tộc Lâm thị!

Đưa Lâm Hoan đi rồi, Lâm Thông Thiên sắc mặt lạnh băng ngồi trên vương tọa, khẽ lẩm bẩm nói.

- Ngọc Châu, muội nói muội muốn báo thù này thế nào?

Đoàn người Tần Lập xuất hiện trên đỉnh ngọn núi cao nhất ở Cửu Long sởn mạch, chỉ vào tòa núi ở xa xa:

- Ngọn núi kia, chính là nơi cư ngụ của gia tộc Thần Vương năm đó, sau này bị Thông Thiên Đại Đế chiếm cứ.

Ngọc Châu đôi mắt thu thủy, lạnh lùng nhìn ngọn núi kia, một lúc lâu mới nhẹ giọng nói:

- Quận Vương lão tổ đã nói, chỉ cần tru diệt kẻ thủ ác, tạo nhiều sát nghiệt, sẽ không tốt với tu hành.

Bỗng nhiên Tần Lập cười khẽ, vỗ nhè nhẹ lên vai Ngọc Châu:

- Ta lại nghĩ muội rất muốn chém tận giết tuyệt bộ tộc Lâm thị cơ đấy.

Ngọc Châu không chút do dự gật đầu, tiếp đó thần sắc có chút buồn bã nói:

- Tuy rằng muội không trải qua loại huy hoàng của gia tộc Thần Vương năm đó, chẳng qua muội cũng nằm mơ vô số lần tràng cảnh các tổ tiên bị Lâm Thông Thiên chém giết. Cho nên, bất luận thế nào, muội cũng sẽ không bỏ qua Lâm Thông Thiên này!

- Cứ yên tâm, hắn đang chờ chúng ta ở đó!

Tần Lập nói rồi, phóng người lên, bước đi giữa hư không, thắng về phía ngọn núi lớn được chín đường long mạch bảo hộ.

Từ rất xa Tần Lập đã thấy trên đỉnh núi lớn kia, một người trung niên thân trường bào đen, tay chắp phía sau, đưa lưng về phía Tần Lập.

- Người quả nhiên không chết!

Tần Lập khẽ giọng nói.

Người kia chậm rãi xoay người lại, sắc mặt không đổi nhìn Tần Lập, một câu cũng không nói, bỗng nhiên vươn một ngón tay, một cỗ lực lượng hủy diệt trực tiếp quét thắng về phía Tần Lập!

Tần Lập cũng không nói nhiều, trực tiếp tế ra Thần Miếu, trấn áp về phía thân Bổn Nguyên Lâm Thông Thiên!

Lâm Thông Thiên ánh mắt khẽ co rút lại, ông ta cảm giác được cái thứ nhỏ đến mức có thể bỏ qua này, lại ẩn chứa lực lượng của một tiểu thế giới.

Ầm!

Một tiếng nổ đất rang núi chuyển hai cỗ lực lượng đánh cùng một chỗ. Thần Miếu uy thế kinh thiên lại bị Lâm Thông Thiên chống đỡ được!

Quả nhiên, đây mới là lực lượng chân chính của Lâm Thông Thiên!

- Chém!

Lâm Thông Thiên quát khẽ một tiếng.

Vươn tay vung lên, hư không trực tiếp vạch ra một cái khe rách khủng bố, trong nháy mắt vỡ vụn tới trước người Tần Lập!

Lực lượng không gian vặn vẹo này, đủ để làm cho người ta nát vụn thành cặn bã!

Không ai có thể sinh tồn được dưới loại thiên đạo pháp tắc này!

Thân hình Tần Lập chợt lóe, biến mất tại chỗ, vết rách không gian này liền trực tiếp đánh lên một mảng lớn kiến trúc bên dưới!

Mảnh kiến trúc kia, trực tiếp hóa thành hư vô!

Toàn bộ mặt đất, trở thành một mảnh đất bằng!

Tần Lập nhìn mà trợn mắt há mồm, hắn không ngờ tới Thông Thiên Đại Đế lại hung ác như vậy, ngay cả tộc nhân của mình cũng không buông tha.

- Tần Lập, đây là nhân quả ngươi đã kết hạ!

Bổn nguyên Thông Thiên Đại Đế vẫn luôn không nói gì, lạnh lùng nói một câu.

Tần Lập liền hết chỗ nói, đây là lần đầu tiên từ khi Tần Lập chào đời tới nay, thấy được có người dùng gia tộc mình đi uy hiếp người khác, còn uy hiếp lễ thắng khí hùng như vậy!

Thông Thiên Đại Đế hai tay kết ấn, trên trời cao trực tiếp bắn tới một chùm tia sáng tràn ngập khí tức hủy diệt, nhanh đến mức khó tin nổi trực tiếp bắn về phía Tần Lập!

Tần Lập tế ra Thần Miếu, nghênh đón chùm tia sáng húy diệt này, đồng thời vung Ẩm Huyết Kiếm trong tay, lớn tiếng quát:

- Trảm Thiên!

Duy Ngã Cửu Kiếm kiếm thứ bảy, một đạo kiếm khí sắc bén cực kỳ, không thể chống đỡ, trực tiếp rạch nát trời cao, giữa bầu trời hình thành một đạo kiếm khí tuyệt sát, chém về phía Bổn nguyên Thông Thiên Đại Đế!

Phốc!

Chùm tia sáng kia đánh lên Thần Miếu, Thần Miếu như cây tùng già trên vách núi, sừng sững bất động, chùm tia sáng kia lại biến mất vô hình...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status