Duy ngã độc tôn

Chương 911: Chấn động!


Nhìn Tần Lập, khóe miệng thanh niên này nổi lên một tia cười lạnh, khinh thường:

- Ta biết ngươi, Bất Động Như Sơn. Cái tên của ngươi, từ giờ trở đi có thể xóa bỏ rồi, ta sẽ tự tay bắn hạ ngươi ra khỏi lôi đài, ngươi làm bộ nhân từ, không tổn thương đối thủ ta không có thói quen này, cho nên ngươi phải làm tốt chuẩn bị giữ mạng đi!

Tần Lập nhàn nhạt nhìn thanh niên này, hắn cũng xem qua hai trận đấu của người thanh niên này. Người này ra tay cực kỳ âm độc, tràng diện chiến đấu hết sức máu tanh. Người này đánh bốn trận, đã chém giết một đối thủ đánh tàn phế hai người.

Ở lôi đài chỗ này, thanh niên âm lãnh kia cũng có chút danh tiếng, chẳng qua danh tiếng này là thành lập trên sự sợ hãi của ngươi khác, mà không giống như Tần Lập, có được phong phạm quy phái.

Đây cũng là một nguyên nhân làm thanh niên kia nhìn Tần Lập khó chịu. Lúc người ta nói tới hắn, chỉ có sợ hãi, còn lúc nói đến Tần Lập, ngữ khí rõ ràng sẽ trở nên tương đối tôn kính.

Hừ, quản ngươi là ai, ta đều sẽ đánh ngươi thành bụi bặm!

Người mạnh nhất lôi đài này, chỉ có thể là ta!

Thanh niên kia thấy quan lôi đài hô bắt đầu, mà Tần Lập vẫn cứ yên lặng đứng đó như trước, hiển nhiên vẫn không có dự định chủ động ra tay, không khỏi cười lạnh một tiếng:

- Tự ngươi muốn chết, đừng có trách ta!

Vù!

Trên thân thể thanh niên này nháy mắt bộc phát ra một cỗ hàn khí âm trầm, giống như ngàn vạn đạo kiếm khí bắn ra xung quanh. Đồng thời, vươn ra một tay, ở hư không tạo thành một thủ ấn, thủ ấn này trực tiếp ấn về phía ngực Tần Lập!

- Âm Sát Chưởng!

Trên khán đài có người bổng kinh hô:

- Đó là Âm Sát Chưởng, lần này Bất Động Như Sơn quá sơ sẩy rồi!

- Chẳng lẽ là Âm Sát Chưởng tuyệt học Lang Gia Bách Gia Phái? Thanh niên này là người Lang Gia Bách Gia Phái?

- Hắn là không sai được, loại chưởng pháp này hết sức ác độc, người bị đánh trúng, ban đầu sẽ không có cảm giác gì quá lớn, nhưng một giờ ba khắc sau sẽ bắt đầu phát tác, kinh mạch toàn thân héo rút cho đến hư thối, đến cuối cùng dù là thần tiên cũng không cứu được!

- Trời ạ, thanh niên này rõ ràng muốn hạ sát thủ mà!

- Bất Động Như Sơn gặp nạn rồi!

Khán đài xung quanh vang lên một trận kinh hô, mọi người đều xôn xao.

Sắc mặt Tần Lập vẫn bình thản như mặt giếng cổ, tâm tình không có một chút dao động, nhìn chưởng ấn này ấn trên ngực mình, một cổ lực âm sát muốn xông thẳng vào trong kinh mạch.

Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập giống như một đám sói đói, trực tiếp nhào tới lực âm sát kia, vốn lực âm sát khí thế hung hăng, trước mặt Tiên Thiên Tử Khí liền biến thành một đám cừu non không có chút sức chiến đấu!

Trong khoảnh khắc, bị Tiên Thiên Tử Khí nuốt sạch sẽ!

Tiếp đó, lực lượng kia chạy một vòng trong cơ thể Tần Lập, trực tiếp bị Tần Lập bắn thẳng ra ngoài. Một cổ lực lượng hùng hồn như bầu trời ép xuống, như dời núi lấp biển đánh về phía thanh niên âm lãnh kia!

Ầm ầm!

Thanh niên kia chỉ kịp vung tay cản lại một chút, tiếp đó liền bị cỗ lực lượng bạo ngược này bắn ra khỏi phạm vi lôi đài. Cả người đứng đó như choáng váng, trong ánh mắt tràn ngập không dám tin nổi, đôi mắt nhìn về phía Tần Lập tràn ngập oán độc.

- A, người này lại thua?

- Thật là không thể tưởng tượng, Bất Động Như Sơn quá mạnh mẽ, như thế còn không thể tổn thương đến hắn được!

- Đúng thế, thật là mạnh mẽ, hiện giờ ta bắt đầu tin tưởng, hắn thật sự có thể đi càng xa hơn trên Lang Gia Đại Bỉ này!

- Người thanh niên này không biết là con cháu nhà ai, nếu không có đại môn phái chống sau lưng, sau Lang Gia Đại Bỉ lần này, nhất định sẽ bị rất nhiều siêu cấp môn phái tranh nhau chào mời!

- Ha ha! Cái tên thanh niên thủ đoạn ác độc kia rốt cuộc bị loại rồi, nếu không thì sẽ còn không biết bao nhiêu người bị hủy trong tay hắn.

- Ừ, đáng đời, đây là ác có ác báo!

Những người trên khán đài đều bị một màn này chấn động, lúc này đều hồi thần lại, hưng phấn xôn xao.

Lúc này thanh niên âm lãnh kia há miệng, bồng oa một tiếng phun ra một ngụm máu, vô cùng oán độc liếc trừng Tần Lập, xoay người bỏ đi.

Nếu Tần Lập muốn giết hắn, kỳ thật rất dễ dàng, chẳng qua Tần Lập tới Vực Nội lần này không phải tới gây chuyện đánh nhau. Hắn muốn thuyết phục người Vực Nội đáp ứng đề nghị khôi phục thế giới siêu cổ, bởi vậy gây thù chuốc oán nhiều quá, tuyệt không có lợi.

Nhưng thanh niên này vừa ra tay đã muốn giết hắn, cho nên Tần Lập vẫn cho đối phương một bài học nho nhỏ. Mặc dù lúc đối phương bỏ đi, ánh mắt cực kỳ oán độc, nhưng Tần Lập vẫn cứ không để trong lòng.

Một tên thủ hạ bại tướng mà thôi, không cần để ý.

Sau trận chiến này, trên lôi đài chỗ Tần Lập, cái tên Bất Động Như Sơn càng thêm vang dội. Mặc dù Tần Lập vừa đánh qua sáu trận đấu, nhưng không ai hoài nghi hắn sẽ vượt qua vòng đấu giai đoạn một.

Mà đối với việc thiếu niên số 12345 này lúc nào mới chân chính ra tay, đã sinh ra hứng thú rất lớn. Vì thế sòng bạc còn chuyên môn mở riêng một cửa, mọi người đều đặt cược.

Tần Lập cũng không để ý đến việc này, với hắn mà nói đây chỉ là một cái bắt đầu, con đường sau này còn rất dài, về phần lúc nào sẽ ra tay, Tần Lập cũng không nói rõ được, nếu thật sự gặp phải đối thủ cực mạnh, thì cần phải ra tay. Cái gọi là kỹ lục. kỳ thật chẳng qua là chuyện tàm xàm mà thôi.

Tùy tiện nghe một chút, cho rằng một trò cười cũng được, nếu thật sự đem biệt hiệu này làm thành thật, vậy mới gọi là đầu óc có vấn đề.

Nên biết rằng, đây là Vực Nội, là một nơi cao thủ mạnh mẽ nhiều không kể xiết!

Mấy ngày gần đây, Tần Lập đã nghe nói ở một lôi đài khác, xuất hiện một người thanh niên có biệt hiệu Miễu Sát, đã thắng tám trận đấu. Đối mặt với đối thủ mạnh cỡ nào đi nữa, cũng là một chiêu bại địch!

Được tôn thành Miễu Sát!

Sỡ dĩ Tần Lập biết người này, là bởi vì có không ít người đem hai người Bất Động Như Sơn cùng Miễu Sát đặt chung một chỗ mà so sánh, muốn nhìn xem rốt cuộc ai mạnh hơn ai.

Loại chuyện này mặc dù có chút nhàm chán nhưng ít ra để Tần Lập biết được một số tình huống ở các lôi đài khác, Lang Gia Đại Bỉ lần này quả thật xuất hiện rất nhiều con cờ đen làm người ta không tưởng được.

Tần Lập cũng chỉ là một trong số đó mà thôi, còn chưa thể làm cho người ta đặc biệt chú ý.

Lúc Tần Lập rời lôi đài, quay về Lang Gia Thần Thành, liền cảm giác được dường như có người đang theo sau mình. Tần Lập khẽ cau mày, làm bộ như không phát hiện, sau khi tiến vào Lang Gia Thần Thành, bắt đầu cố ý đi một số con đường tương đối hẻo lánh.

Rốt cuộc, ở một rừng cây nhỏ hiếm dấu chân người. Tần Lập dừng bước, nhìn sau lưng nhàn nhạt nói:

- Theo cả một đường rồi, không mệt hay sao?

- Hừ! Coi như ngươi có thực tài, biệt hiệu của ngươi là Bất Động Như Sơn không ngờ tới cái mũi cũng thính như thế.

Trong không khí, truyền đến một tiếng trêu chọc lạnh băng.

- Ha ha! Người như ta trước giờ không mẫn cảm với người khác như thế, chẳng qua đối với súc sinh lén lút vụn trộm thì lại rất là mẫn cảm.

Tần Lập mỉm cười, thản nhiên như không nói.

- Ngươi...Tiểu tử. Ngươi chết đã đến nơi, còn dám mắng chửi người?

Tiếng nói trong không khí đột nhiên trở nên lay chuyên không ngừng:

- Đã như thế, ta cho ngươi nếm thử linh hồn bị tách ra khỏi thân thể, cảm giác kia thoải mái cỡ nào!

Theo tiếng nói này, một cỗ lực lượng âm lãnh khủng bố giống như thủy triều ập về phía Tần Lập. Lực lượng này cực kỳ khủng bố, lại còn mang theo một cổ lực lượng xé rách linh hồn!

Giống như muốn thật sự kéo linh hồn Tần Lập ra khỏi cơ thể.

Tinh thần thức hải Tần Lập nổi lên từng đợt rung động, tiếp đó tiểu thế giới chỗ mi tâm dao động một chút, tinh thần thức hải liền khôi phục yên bình!

Cỗ lực âm lãnh khủng bố kia quay xung quanh thân thể Tần Lập, liều mạng muốn tiến vào, nhưng lại không phá được một điểm nào trên vòng phòng ngự bày xung quanh thân thể Tần Lập.

Tiếng nói của Tần Lập nhàn nhạt rõ ràng, không có một tia khói lửa:

- Mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ vì sao ngươi tới giết ta, những điều này ta không muốn truy cứu. Cho ngươi một bài học, trở về nói cho ngươi phái các ngươi, đừng có mà chọc giận ta!

Tần Lập nói rồi, vươn tay chỉ ra một cái, một đạo Hỗn độn Khí trực tiếp đánh về một hướng trong không khí. Lập tức truyền ra một tiếng hét thảm, một cái bóng người hiện ra từ trong không khí, thân thể bị một chỉ của Tần Lập đánh xuyên qua, máu tươi chảy ào ạt, nhìn có vẻ rất dọa người!

Người này lấy tay che vết thương, cố gắng cầm máu. nào không ngờ tới vết thương kia cực kỳ khủng bố, căn bản không có một chút dấu hiệu khép lại!

Thân thể bị Hỗn Độn Khí tổn thương, muốn khôi phục bình thường thật là hết sức khó. Ánh mắt người này hiện lên vẻ kinh hãi, vô cùng hoảng sợ nhìn Tần Lập, sau đó bay vụt bỏ chạy, hận cha mẹ sinh ra hắn thiếu hai cái chân.

Tần Lập nhìn bóng lưng người này, lẩm bẩm:

- Lang Gia Bách Gia Phái...môn phái này, hành sự thật là không từ thủ đoạn mà!

Trước đó Tần Lập đã nghe nói qua, lôi đài chỗ hắn có không thiếu đệ tử đến từ Lang Gia Bách Gia Phái, vốn Tần Lập cũng không nghĩ nhiều, giữa những người tham gia Lang Gia Đại Bỉ, cũng có rất nhiều vốn đến từ bốn siêu cấp đại môn phái.

Nhưng lại không nghĩ rằng mình chỉ là đánh bại một đệ tử trẻ tuổi Lang Gia Bách Gia Phái, thì lập tức có cao thủ môn phái bọn họ đến trả thù. Nếu không phải thực lực mình đủ mạnh, hiện giờ có thể đã chết rồi.

Khóe miệng Tần Lập nổi lên một tia ý cười lạnh băng, tuy rằng hắn không muốn trêu chọc những siêu cấp môn phái trên Lang Gia Đại Lục, nhưng nếu thật bị người ta khi dễ trên đầu, hắn cũng sẽ không bị động chấp nhận được.

Tính tình Tần Lập, lúc nào sẽ cam tâm tình nguyện chịu thiệt thòi?

- Bất Động Như Sơn? Cái biệt hiệu này thật có chút thú vị, ngươi nói là người này liên tiếp sáu trận, trong đó cả sáu trận chưa bao giờ ra tay, thu được chiến tích toàn thắng?

Một người bề ngoài khoảng năm mươi tuổi, mặc một thân cẩm bào màu đen, thân người hắn cũng không cao lớn, nhưng tạo cho người ta một loại áp lực vô hình.

Phảng phất như hắn chỉ cần đứng đó, khí tràng trên người hắn sẽ bao phủ trên đầu mọi người, làm người ta có một cảm giác khó mà hít thở được!

Người này, vừa nhìn thấy đã biết là không phải người thường!

Một người khác đứng đối diện người này, khom người nói:

- Đúng thế. Phó giáo chủ đại nhân, Bất Động Như Sơn này hôm qua chiến thắng một đệ tử Bách Gia Phái ta có tư chất không tệ, đệ tử kia âm thầm tìm người tới giúp đỡ, có một người cảnh giới Đế vương tam trọng đi đánh lên Bất Động Như Sơn, kết quả bị đối phương phát hiện, đồng thời dẫn tới một chỗ vắng vẻ, một chỉ đánh xuyên qua thân thể, hình thành một vết thương rất khó khép lại. Sau đó lưu lại lời nói, rằng không cần chọc giận hắn...

- Ha ha. người này thật có chút thú vị, các ngươi để ý chút, không được phái người đi ám sát nữa. Nếu có cơ hội, chào mời hắn vào Bách Gia Phái chúng ta, ta muốn xem người này có phải ưu tú như trong truyền thuyết hay không!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status