Duy nhất là em

Chương 141: Những ký ức ngọt ngào thời tuổi trẻ


Editor: Nguyetmai

Tần Trung do dự rất lâu rồi tiến lên hỏi: "Cậu Sáu, chúng ta về thôi?"

Anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm hộp kem trên tay, hơi lạnh toát ra ngưng tụ thành giọt nước, chảy vào trong lòng bàn tay.

Tần Trung lập tức đưa cho cậu một chiếc khăn tay sạch sẽ.

Cậu đứng im một lúc lâu rồi mới nhận lấy, lau tay xong, cậu lấy một tờ rơi trong túi áo ra, nói: "Tôi muốn người này dạy kèm cho tôi."

Dạy kèm á?

Không phải cậu đã có học vị tiến sĩ kinh tế rồi sao?

Tần Trung không hiểu chuyện gì, anh ta nhớ láng máng trên tờ rơi của hai mẹ con kia ghi là dạy kèm môn hóa gì gì đó.

"Tùy họ ra giá, tôi chỉ có một điều kiện." Anh ngẩng đầu lên, ánh trăng chiếu xuống khiến đường nét khuôn mặt trở nên rất dịu dàng, "Học ở nhà bà ấy."

Dưới ánh trăng, gió thổi qua lá cây, xào xạc xào xạc, hòa với tiếng ve mùa hè. Bóng nghiêng nghiêng của cậu thiếu niên đổ dài trong bóng cây long não loang lổ.

Trên lầu, có cô bé đang cười.

Lúc đó, anh và cô, chỉ mới gặp nhau, vẫn chưa quen biết, mãi cho đến hoàng hôn hôm ấy, khi anh xuất hiện ở trước mặt cô trong ánh chiều tà cuối cùng khẽ lướt qua cành cây long não.

Cậu thiếu niên xinh trai và cô bé có đôi mắt biết cười.

Cô bé đứng cạnh bức tường của tòa nhà cũ, nhìn cậu thiếu niên đứng dưới tàng cây, bóng cây đu đưa phản chiếu vào đáy mắt, cô cười hỏi anh: "Anh là Thời Cẩn à?"

Cậu thiếu niên bước ra khỏi bóng cây, trong ánh sáng ngược chiều, đôi mắt anh trông rất đẹp, anh khẽ gật đầu.

Cô bé bước đến gần, dáng người vừa cao vừa gầy, nhưng lại chỉ cao tới vai anh. Lúc nhìn anh, cô hơi ngẩng đầu, mắt lấp lánh sáng.

Cô nói: "Em tên là Khương Cửu Sênh."

Anh biết, tất cả thông tin về cô anh đều biết.

Cô lại nói tiếp: "Em tới đón anh đây."

Cậu thiếu niên cong cong khóe môi: "Em dẫn đường đi."

"Vâng ạ."

Cô bé đi ở phía trước, cậu thiếu niên đi theo ở phía sau, xuyên qua gió, xuyên qua nắng chiều, xuyên qua ngõ nhỏ rất sâu, có một con chó đi theo phía sau bọn họ, ve sầu trên tàng cây cứ kêu rả rích rả rích.

Hình ảnh cô bé trong trí nhớ, trùng lặp với cô ấy của hiện tại, vẫn là đôi mắt hơi phớt hồng, lúc cười thì như hoa đào sóng sánh ánh nước kia.

"Sênh Sênh." Thời Cẩn cẩn thận tới gần, vươn tay ra muốn kéo tay cô.

Khương Cửu Sênh lùi lại phía sau, giọng điệu rất kiên quyết: "Trả lời em."

Thời Cẩn chưa bao giờ thấy dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu như thế này của cô. Anh hơi hoảng hốt, né tránh ánh mắt của cô: "Ừ, chúng ta có quen nhau." Ngập ngừng rất lâu, cuối cùng anh ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Khương Cửu Sênh, "Mẹ của em, là giáo viên dạy kèm của anh."

Cô như giật mình lại như lo lắng một lúc, rồi bừng tỉnh hiểu ra: "Hóa ra những chuyện đó đều không phải là mơ."

Ngày thôi miên đó, ngoài việc nhìn thấy hung thủ, cô còn thấy những hình ảnh vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, giống như một bộ phim cũ, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất, rất nhạt nhòa lại không thể nào quên.

Gian phòng nho nhỏ trong trí nhớ có một cái bàn học đặt cạnh cửa sổ, cô ngồi một bên, anh ngồi một bên, chính là họ của thời niên thiếu.

Mùa hè rất nóng, tiếng ve văng vẳng kêu, trong phòng không có máy điều hòa, mở cửa sổ ra liền nghe thấy tiếng trẻ con chơi đùa cười ầm ĩ ở dưới lầu.

Trên bàn học, cô bé vùi đầu suy nghĩ rất lâu, rồi mới ngẩng đầu lên nhăn nhó gọi: "Thời Cẩn."

"Ơi?" Cậu thiếu niên quay đầu nhìn cô, gương mặt rất thanh tú.

Cô đẩy sách vở qua một bên, hơi lúng túng nói: "Đề này em không biết."

Anh liền ngừng viết rồi cầm sách của cô qua xem, viết xong ba cách giải mới trả lại cho cô.

Cô mỉm cười nói cảm ơn, tiếp tục ôm sách chăm chỉ học tập, mấy phút sau…

Cô lại nhăn nhó ngẩng đầu: "Thời Cẩn, em đọc không hiểu."

Khóe miệng cậu thiếu niên khẽ cong lên, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ phản chiếu trong đôi mắt đen như mực của anh, nhuốm màu ấm áp, anh buông sách của mình xuống: "Lại đây"

Cô bé kéo ghế qua.

Lúc giảng bài, cậu thiếu niên rất nghiêm túc, lông mi dài rũ xuống, trong tiếng ve kêu vang giọng nói trầm thấp vẫn vô cùng dễ nghe.

Chỉ loáng một cái, anh đã viết các bước giải ra kín một tờ giấy, nét chữ cứng cáp chỉnh tề ngay ngắn.

"Em hiểu chưa?"

Cô bé vội vàng gật đầu, chống cằm nhìn anh: "Anh thông minh như vậy, vì sao còn phải học thêm?"

Cậu thiếu niên nhìn sang chỗ khác: "Học lệch môn."

"Anh lệch môn nào?"

Anh dừng lại một lát: "Ngữ văn."

Cô nhìn anh chằm chằm có vẻ rất nghi ngờ: "Nhưng mẹ em là giáo viên dạy Hóa mà?"

"Vậy sao?" Cậu thiếu niên thản nhiên như thường, con ngươi xinh đẹp không chút gợn sóng, "Có thể là lúc Tần Trung tìm lớp dạy kèm đã không nhìn kĩ."

Tần Trung đứng ở ngoài cửa nghẹn lời.

Hình ảnh dừng lại, nhìn kĩ sẽ thấy, cô bé đang cười, còn tai cậu thiếu niên thì ửng đỏ, ngón tay xinh đẹp vô thức co lại.

Cảnh tiếp theo, vẫn là gian phòng kia, hoàng hôn của buổi tối giữa mùa hạ nhuộm cây long não dưới lầu thành màu vàng óng ánh. Một luồng sáng le lói chiếu vào phòng, quét qua một góc bàn học, bóng cây loang lổ như nhảy tới nhảy lui.

"Thời Cẩn này."

"Ơi?" Cậu thiếu niên ngẩng đầu, tay còn đang cầm một chiếc cốc.

Cô bé cầm bút trong tay gõ vào cái cốc của anh, nói: "Cốc trong tay anh là của em."

Cậu thiếu niên giật mình một cái: "Xin lỗi."

Gò má anh thoáng ửng hồng nhàn nhạt, anh lẳng lặng chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cúi đầu uống hết nước trong cốc, rồi lại đứng dậy đi rót một cốc nữa, sau đó đặt cốc nước ở trước mặt cô bé.

"Chú Tần đưa anh tới đây có nói là anh cuồng sạch sẽ." Cô cố ý trêu chọc anh, trong đôi mắt hoa đào lười nhác mang theo chút giảo hoạt.

"Ừ." Nét mặt cậu thiếu niên không thay đổi, "Anh thích cái cốc của em."

Cốc của họ rất giống nhau, chúng là phần thưởng cô bé chơi ném vòng giành được, trên thân cốc của anh vẽ một con cá, còn của cô thì vẽ cô bé đang câu cá.

Cô nheo mắt suy nghĩ một lát rồi đẩy cái cốc của mình sang cho cậu thiếu niên: "Vậy chúng ta đổi đi."

Anh ừ một tiếng, đưa cái cốc của mình cho cô.

Sau đó…

"Thời Cẩn."

"Ừ."

Trong mắt cô bé chứa đầy ý cười: "Anh lại cầm nhầm cốc rồi."

Cậu thiếu niên gật đầu, trả lại cái cốc uống thừa còn một nửa trong tay cho cô một cách tỉnh bơ.

Cô chống cằm, không biết nghĩ tới cái gì, gò má thoáng ửng hồng. Cô nhìn cây đại thụ cao ngất ngoài cửa sổ, sóng mắt lấp lánh, ánh lên bóng nắng và bóng hoa.

Bên tai chỉ còn lại tiếng nói trong trẻo rõ ràng của cậu thiếu niên.

"Sênh Sênh, học bài đi."

"Vâng."

Cô bé vội vàng cúi đầu, một lúc lâu sau, trang sách vẫn còn dừng ở đó, cơn gió ngoài cửa sổ thổi một chiếc lá vàng bay tới, ngòi bút cũng xao động.

Ngày mùa hè dường như rất dài, chép mãi vẫn không hết bài tập, nghe mãi vẫn không hết tiếng ve kêu. Tóc của cô lại dài thêm một chút, cô nằm bò ra bàn để viết bài, gió thổi lọn tóc lướt qua tay anh, hơi ngứa ngứa.

Anh ngừng bút, quay sang nhắc nhở: "Sênh Sênh, không được ngẩn người."

Cô bé nghiêm chỉnh ngồi thẳng dậy, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, nói: "Thời Cẩn, tay của anh đẹp thật đấy."

Cậu thiếu niên bó tay với cô: "Em còn ba đề bài chưa chép đấy."

Cô mặc kệ: "Đưa tay anh cho em, em muốn in mẫu làm thẻ đánh dấu sách."

Cậu thiếu niên đặt bút xuống, vô cùng kiên nhẫn: "Viết bài xong đã."

Cô lắc đầu, nhất quyết không nghe lời.

Anh hết cách với cô, liền đưa tay ra, để mặc cho cô bôi đầy mực nước lên tay mình.

Sau đó, cô bé làm một cái thẻ đánh dấu sách, đưa cho cậu thiếu niên, nhưng lại chưa từng thấy anh dùng bao giờ. Anh nói, anh sợ sẽ làm hỏng.

Cô bé cười nói, hỏng rồi thì sau này em lại làm cho anh.

Cậu thiếu niên mỉm cười gật đầu.

Khi đó, bọn họ vẫn còn nhỏ, cho rằng hứa hẹn với nhau chính là thề non hẹn biển, cho rằng đã giao ước, liền sẽ không nuốt lời. Họ vẫn chưa hiểu được thế sự xoay vần, cuộc đời sẽ thay đổi ra sao.

Sau đó nữa, tới mùa thu, lá vàng trên cây long não rụng đầy mặt đất, cậu thiếu niên vẫn chăm chỉ đến nhà cô bé học thêm như trước. Anh sẽ tới sớm, sau đó đứng đợi ở trước cửa sổ, nhìn bóng người xuyên qua bóng lá cây.

Con chó trong ngõ sâu đang sủa to, cô đã về rồi.

Anh mở cửa, đi xuống hiên nhà đón cô, nhìn cô bé từ đằng xa chạy tới.

Anh bước đến, đón lấy cặp sách của cô: "Sao em về muộn thế?"

"Giáo viên dạy quá giờ." Vào phòng, cô cởi áo khoác ra, tiện tay ném lên trên tủ giày, "Mẹ em đâu?"

Anh cau mày đi nhặt áo của cô, gấp gọn lại rồi đặt lên ngăn tủ: "Mẹ em đi mua thức ăn rồi."

Hoàng hôn mùa thu rất ấm áp, trời cũng mau tối, cậu thiếu niên bật đèn, ánh sáng màu vàng pha đỏ tràn ngập căn phòng. Phòng rất nhỏ, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.

"Thời Cẩn ơi." Cô bé thò mặt từ trong phòng tắm ra, bong bóng đầy mặt, đôi mắt đen lay láy, "Lấy giúp em sợi dây buộc tóc trong cặp sách với."

Anh liền đi lấy sợi dây buộc tóc rồi giúp cô cột tóc thành một cái đuôi ngựa lỏng lẻo.

Cô rửa mặt được một nửa thì tóc buông xuống, cuối cùng tóc vẫn bị ướt.

"Đây là cái gì?" Cậu thiếu niên đứng đợi ở cửa ra vào, cầm một bức thư màu hồng nhạt trong tay.

Cô bé sửng sốt một lúc mới chợt nhớ ra: "Thư tình."

Anh nghiêm mặt, ra vẻ người lớn hỏi: "Ai đưa?"

"Em cũng không biết, người ta nhét vào trong cặp sách của em, để em xem chỗ ký tên đã." Cô muốn lấy lại để xem thử.

Cậu thiếu niên giơ tay lên cao, không cho cô lấy.

Khi đó dáng người anh đã rất cao, cô kiễng chân cũng không với tới, anh giơ tay cao qua đỉnh đầu rồi xé thư ném ra ngoài cửa sổ.

Cô bé hiếm khi thấy cậu thiếu niên nghiêm túc như vậy.

"Sênh Sênh, em còn nhỏ, không được phép yêu sớm."

Tóc cô vẫn đang ướt, đồng phục màu trắng rất mỏng, giọt nước đọng trên bả vai, đường nét bên trong hằn lên áo như có như không.

Cậu thiếu niên đỏ mặt.

Ồ, cô ấy không còn nhỏ nữa, cô bé con đã lớn rồi, tự nhiên trang nhã, rất xinh đẹp.

Tối hôm đó, mẹ của cô bé về rất muộn, cậu thiếu niên ở lại chờ đến đêm khuya. Cậu cứ ngồi bên cửa sổ, ánh đèn trong phòng rất mờ.

Trời đầu thu vẫn còn nóng bức, nhưng cô lại quấn chặt mình trong chăn, lăn lộn trên giường đến nỗi đầu đầy mồ hôi.

"Sênh Sênh."

"Sênh Sênh."

Bên tai vang lên tiếng gọi dồn dập của cậu thiếu niên.

Cô bé mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngược sáng, cô trông thấy một gương mặt đẹp trai, đường nét rõ ràng.

"Em sao vậy?"

Cô ôm bụng, tiếng nói như tiếng muỗi kêu: "Em đau bụng."

Cậu thiếu niên mím môi, lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán cô: "Anh đưa em đi bệnh viện."

"Không cần đi bệnh viện."

Anh dỗ cô: "Nghe lời anh."

Cô bé đỏ mặt lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nói xong liền vùi mặt vào trong gối.

Lúc ấy còn nhỏ, chỉ biết đêm thu khô nóng, ở dưới lầu, con chó trắng cứ sủa thâu đêm, làm cho tâm trí người ta không yên nổi. Cậu thiếu niên đỏ mặt tới mang tai, sững sờ một lúc lâu, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tay chân luống cuống đứng đó hồi lâu.

Anh hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Cô nói: "Nằm sấp một lúc là đỡ."

Cô nằm sấp rồi chập chờn ngủ thiếp đi. Không biết qua bao lâu, cô lại nghe thấy anh gọi tên mình.

"Sênh Sênh, uống cái này đi."

Cô uống trong mơ màng, chỉ nhớ là rất ngọt.

Đó là lần đầu tiên anh xuống bếp, lòng bàn tay anh bị bỏng nổi bong bóng nước. Cô nghe Tần Trung nói, anh là cậu ấm nhà giàu, chưa từng làm chuyện như vậy bao giờ.

Khi đó còn nhỏ, cô bé liền nghĩ, từ nay về sau cô không bao giờ cần thư tình của người khác nữa, đợi cô trưởng thành, cô sẽ viết cho anh một bức thư tình rất dài rất dài.

Mùa hè năm đó rất dài. Mùa thu đến, rất nhiều lá cây long não cũng úa tàn. Trong khu nhà cũ kĩ, chó đang sủa, mưa đang rơi, cậu bé và cô bé đi vào ngõ sâu, không trở về nữa.

Ký ức dừng lại ở đây, Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, nước mắt thấm ướt viền mi, giọng nói khẽ run rẩy.

"Sau đó thì sao?"

Trí nhớ của cô đứt quãng, chỉ nhớ đến đây, mỗi một hình ảnh, đều là bọn họ lúc còn nhỏ, có thêm cái cây dưới sân nhà, không có ai khác, tất cả đều là những đoạn ký ức ngắn về anh và cô.

"Sau đó thì sao?" Cô nhìn vào mắt Thời Cẩn, "Sau đó chúng ta thế nào?"

Thời Cẩn cúi đầu, giấu đi ánh sáng nơi đáy mắt: "Sau khi mẹ em qua đời, anh đưa em về nhà họ Tần."

Đúng rồi, trong trí nhớ còn có cả mẹ của cô nữa.

Nhưng vì sao không nhớ được khuôn mặt bà, vì sao chỉ có giọng nói?! Cho dù cô cố nhớ lại thế nào đi nữa cũng không thấy rõ được dáng vẻ của bà.

"Tại sao bà lại qua đời?" Cô hỏi Thời Cẩn.

"Ngoài ý muốn."

Ngoài ý muốn ư? Lời ít mà ý nhiều, giấu đi tất cả việc nhỏ không đáng kể. Cô nghĩ, chắc chắn là Thời Cẩn không muốn cô biết, như vậy, hẳn cũng là gió nổi mây vần.

Nếu đã từng khắc cốt ghi tâm, thì tại sao có thể quên mất không còn chút gì?

Cô trầm mặc nhìn anh rất lâu, vốn có hàng nghìn hàng vạn điều muốn chất vấn anh, nhưng lời nói đến bên miệng, cô lại chỉ hỏi một câu: "Có phải là nhà họ Tần có một gác xép không có cửa sổ, dù là ban ngày hay ban đêm cũng đều rất tối tăm không."

Trong mắt Thời Cẩn tràn ngập vẻ hoảng sợ, khóe môi mím chặt đến trắng bệch, qua hồi lâu mới đáp: "Đúng thế."

Quả nhiên, những cảnh trong mơ vô căn cứ trước đây đều không phải là tự dưng mà có, ít nhiều gì nó cũng thể hiện quá khứ của cô. Cô đè nén suy nghĩ lộn xộn trong đầu xuống, cố gắng nhớ lại, cố gắng xâu chuỗi những đoạn ngắn mơ hồ không hoàn chỉnh lại với nhau, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra được cái gì. Tất cả hình ảnh đều bắt đầu chia năm xẻ bảy giống như dây cung đang giương căng đột nhiên đứt gãy.

Đầu cô đau như muốn nứt ra, thân thể lảo đảo muốn ngã.

"Sênh Sênh."

Anh hoảng loạn, cuống cuồng vươn tay muốn kéo cô, nhưng dường như lại không dám, chỉ đành cứng tay đứng thất thần tại chỗ.

Khương Cửu Sênh vịn vào tường, trong mắt chứa đầy sự nghi hoặc và sợ hãi: "Thời Cẩn, rốt cuộc anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa?"

Cảm giác không xác định được những biến số mình không biết khiến cho cô cảm thấy rất tệ. Nỗi sợ hãi này vô cùng khủng khiếp, giống như đột nhiên thấy mình ở trên một chiếc thuyền lá nhỏ, bốn phía đều là sóng to gió lớn, còn cô thì không nắm được gì cả vậy.

Hốc mắt Thời Cẩn đã hoàn toàn đỏ thẫm, ánh mắt như trở nên nặng nề hơn. Trong lòng anh lúc này đang ngập tràn các cảm xúc, có hoảng loạn, có do dự, còn có cả quyết tâm được ăn cả ngã về không cũng có cả suy nghĩ hung ác nham hiểm nữa.

Nếu như nói ra hết rồi, cô không cần anh nữa, anh nhất định sẽ làm ra chuyện mất hết lý trí.

Reng reng reng…

Chuông điện thoại trong tay vang lên, phá vỡ bầu không khí yên lặng chết chóc khiến người ta khiếp sợ ở trong phòng.

Khương Cửu Sênh nhận điện thoại, là Trình Hội.

"Sênh Sênh."

"Ừ."

Trình Hội ở đầu dây bên kia nói chuyện chưa đến một phút, chỉ là mấy câu vô cùng đơn giản, nhưng sắc mặt Khương Cửu Sênh lại đột biến: "Tôi biết rồi, đợi tin tức của tôi."

Cô chỉ nói một câu như vậy liền cúp điện thoại, sau đó cô ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ vẻ kiên quyết mặc kệ tất cả: "Thời Cẩn, đưa em tới nhà họ Tần."

Vừa nghe thấy nhà họ Tần, Thời Cẩn trả lời không chút nghĩ ngợi: "Sênh Sênh, đừng tới đó."

Khương Cửu Sênh kiên trì: "Ba mẹ nuôi của em đã bị nhà họ Tần bắt đi rồi."

Lúc cô và Thời Cẩn công khai, anh đã đoán trước được nhà họ Tần sẽ không từ bỏ ý đồ. Thật không ngờ, lần này chúng lại nhắm về phía cô.

Ánh mắt Thời Cẩn hơi trầm xuống, cố gắng đè nén cảm xúc hết mức có thể: "Anh sẽ đi đưa họ về, em ở nhà chờ anh, đừng đi được không?" Giọng nói của anh rất căng thẳng, giống như dây cung không có độ chùng, vừa chạm vào là sẽ lập tức đứt đoạn vậy.

Anh rất sợ…

Sợ cô bị thương, sợ cô bị ốm, sợ người khác làm hại cô, sợ cô nhớ lại, sợ cô khổ sở, sợ cô một đi không trở lại, sợ cô không cần anh…

Anh cảm thấy mình như kẻ điên, lại hận không thể trói cô trong nhà.

Khương Cửu Sênh nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt có sự cương quyết bất chấp tất cả: "Dẫn em tới nhà họ Tần."

Anh không lay chuyển được cô.

Bao nhiêu năm nay, nổi điên cũng vậy mà tức giận cũng vậy, không có lần nào là anh có thể thật sự làm trái ý cô.

Cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp: "Được."

Nhà họ Tần ở Trung Nam.

Nhà họ Tần được xây dựa vào núi, trong phạm vi nghìn dặm, tất cả đều là đất đai của nhà họ Tần, xung quanh ngọn núi chỉ có một con đường duy nhất, nằm khuất sau rặng cây um tùm. Nhà họ Tần là bốn tòa nhà xây theo kiến trúc cổ, tường đỏ ngói trắng, khí thế tráng lệ, trước cổng chính có hai tấm ngọc thạch đứng sừng sững, trên mặt ngọc điêu khắc hình Thanh Long, trông rất sống động.

Bao quanh bên ngoài tòa nhà, cứ cách mười bước lại có một vệ sĩ mặc vest đen, mặt không biểu cảm. Nhà họ Tần xưng bá ba tỉnh Trung Nam, đương nhiên vô cùng khí phách.

Trong phòng sách treo một tấm hoành phi rất to, viết bốn chữ: Tử Khí Đông Lai.

Tần Hành ngồi ngay ngắn trên ghế chính, ví trí chỗ ngồi hai bên đều là con cháu nhà họ Tần. Tần Minh Lập ở bên trái, Tần Tiêu Dật ở bên phải, Tần Tiêu Chu và vài cậu ấm đứng ở phòng ngoài. Trên tấm thảm gấm trải chính giữa phòng, có một nam một nữ đang quỳ trên mặt đất, run rẩy cúi thấp đầu.

Tần Hành cầm chén trà bằng sứ men xanh, chậm rãi thổi lá trà trên mặt, không ngẩng đầu nói: "Lá gan của hai vợ chồng nhà chúng mày cũng to thật, dám lừa gạt cả tao."

Người quỳ trên mặt đất, chính là bà Khương và Trình Ngạn Lâm chồng của bà. Hai vợ chồng vô cùng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, trên trán đổ đầy mồ hôi. Bà Khương run rẩy trả lời, úp úp mở mở: "Cậu... cậu Sáu ra lệnh, vợ chồng chúng tôi không dám... không dám không nghe." Bà Khương cúi rạp xuống đất xin tha, "Ông Tần tha mạng, ông Tần tha mạng."

Tần Hành đóng nắp trà lại, ngẩng đầu lên, đôi mắt diều hâu mang khí thế bức người: "Có mạng để ra khỏi cửa chính của nhà họ Tần hay không còn phải xem mày khai thế nào."

Bà Khương đã từng là người giúp việc của nhà họ Tần, được Thời Cẩn sắp xếp nấu cơm cho người ở trong gác xép, là người làm duy nhất ở nhà họ Tần được gặp người mà Thời Cẩn giấu trong nhà nhỏ vào tám năm trước.

Sau khi Thời Cẩn rời khỏi nhà họ Tần thì bà Khương cũng xin thôi việc rồi cả hai vợ chồng cùng mất tích.

Tần Hành vốn muốn điều tra chi tiết về Khương Cửu Sênh, nhưng lại ngoài ý muốn lôi ra được đôi vợ chồng này, nên cũng không khó đoán lắm. Giả chết sống lại đổi trắng thay đen, quanh đi quẩn lại suốt tám năm, người bên cạnh Thời Cẩn vẫn là người xưa.

Bà Khương sợ hãi ngẩng đầu, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn một năm một mười khai hết: "Tháng thứ hai cô Khương vào nhà họ Tần, người của cậu Hai xông vào nhà nhỏ, cậu Sáu vốn muốn đánh chết người nọ nhưng cô Khương đã cản lại. Từ sau khi đó, bệnh của cô Khương càng ngày càng nghiêm trọng, cậu Sáu nghi ngờ…" Bà Khương ngẩng đầu, kinh hồn bạt vía nhìn Tần Minh Lập một cái, rồi lập tức cúi đầu, tiếp tục nói, "Nghi ngờ là cậu Hai mua chuộc bác sĩ tâm lý, khiến bệnh của cô Khương nặng thêm, lúc đó, cậu Sáu liền nổi lên ý nghĩ, muốn đưa cô Khương ra ngoài."

Tần Minh Lập vuốt ve găng tay, vẻ mặt không có gì lạ.

Tần Tiêu Dật là người ung dung tự tại nhất, hai tay đan chéo, dựa vào ghế, từ đầu đến cuối đều mang vẻ mặt không liên quan gì đến mình. Ngược lại Tần Tiêu Chu bên cạnh cô ta thì lại cực kì thận trọng, sợ Tần Hành, lại càng sợ Thời Cẩn hơn.

Tần Hành ngồi trên ghế chính gõ khớp ngón tay lên mặt bàn, nói một câu "Tiếp tục".

Bà Khương không dám dừng lại, cúi đầu run rẩy nói tiếp: "Đợi tới ngày Tần thị làm lễ kỷ niệm một năm, cậu Sáu sắp xếp máy bay, vốn muốn đưa cô Khương ra nước ngoài, nhưng lại gặp phải tai nạn xe trên đường ra sân bay. Cô Khương và cậu Sáu đều bị thương. Tính năng của chiếc xe va chạm với họ không tốt, hai mẹ con trong xe chết ngay tại chỗ."

Đôi mắt diều hâu của Tần Hành khựng lại, tròng mắt hơi lồi ra, sự độc ác từ từ hiện rõ giữa lông mày. Toàn bộ người nhà họ Tần đang ngồi đó đều câm như hến.

Bầu không khí lạnh như băng khiến người ta không rét mà run.

Bà Khương lau mồ hôi lạnh trên đầu: "Bởi vì, bởi vì ông Tần đây luôn nhìn chằm chằm, cậu Sáu vì muốn giấu giếm nên đã giả dạng cô bé chết trong tai nạn xe là cô Khương, khiến cho người nhà họ Tần đều cho rằng cô ấy đã chết. Sau khi cho người hầu ở gác xép nghỉ việc, cậu Sáu đã đến tìm tôi, bảo vợ chồng chúng tôi thay đổi công việc, dọn nhà tới trấn nhỏ ở Giang Bắc, kể từ đó cô Khương cũng bắt đầu được nuôi dưỡng ở trong nhà của tôi." Bà Khương nghỉ lấy hơi, lúc này mới chậm chạp ngẩng đầu, "Chuyện chính là như vậy, tôi đã nói tất cả những chuyện tôi biết."

Một tiếng "Bốp" vang lên, Tần Hành đập nắp trà lên bàn, ánh mắt trầm xuống, cười khẩy nói: "Giấu giếm được suốt tám năm trời. Quả thật rất giỏi! Giỏi lắm!"

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.

Quản gia bước vào phòng sách truyền lời: "Ông Tần, cậu Sáu tới rồi."

Tần Hành nghe nhưng không lên tiếng, ông ta nâng chén trà lên nhấp một ngụm, rồi phun lá trà ra, vẻ mặt không lộ cảm xúc.

"Cậu Sáu còn dẫn theo một người tới đây." Quản gia Tần dừng lại một chút, "Là cô Khương Cửu Sênh."

Động tác uống trà của Tần Hành khựng lại.

Nhiều năm như vậy cũng chỉ có Thời Cẩn mới dám dẫn người đến nhà chính của nhà họ Tần, tám năm trước, và cả hôm nay, hơn nữa còn là dẫn cùng một người tới.

Tần Minh Lập xoay xoay chiếc nhẫn trong tay: Có kịch hay để xem.

"Cho bọn nó vào đi." Tần Hành hạ lệnh. Ông ta muốn nhìn thử xem người khiến cho Thời Cẩn phải giấu giếm nhiều năm như vậy có chỗ nào hơn người.

Trước ngọc thạch Thanh Long, quản gia Tần cung kính nói một chữ "Mời".

Thời Cẩn nhìn sang người bên cạnh, ánh mắt chứa đầy vẻ cảnh giác và sắc bén mới dần ẩn đi, chậm rãi nói: "Sênh Sênh, đưa tay cho anh."

Khương Cửu Sênh nhìn thẳng vào mắt anh, đưa tay ra.

Anh cầm tay của cô, nói: "Không cần phải sợ bọn họ."

Cô gật đầu, nói mình không sợ.

"Thời Cẩn."

Thời Cẩn đáp lại cô, anh không thấy rõ được cảm xúc trong mắt cô, bình tĩnh đến khác thường.

Trên đường đến nhà họ Tần, cô không hề nói gì, không chất vấn, cũng không trách móc, thậm chí không hề đề cập một câu tới chuyện đã qua. Anh biết rõ tính của cô, ân oán rõ ràng, ân đền oán trả, sẽ không bao giờ giận chó đánh mèo.

Nhưng tính cô cũng không phải là người gặp sao yên vậy. Có một số việc, cô không muốn đần độn u mê, không phải là muốn tính toán so đo, chỉ là muốn thẳng thắn và rõ ràng.

Cô nói: "Đợi đưa được ba mẹ nuôi của em ra khỏi nhà họ Tần, anh dẫn em tới gác xép được không?"

Có một số việc, cuối cùng vẫn phải nói rõ ràng, tích lũy lâu ngày sẽ sinh ra oán giận, huống chi, cô và Thời Cẩn còn muốn sống cả đời với nhau. Không có nút thắt nào là không gỡ được, cũng không thể mang bí mật xuống đất. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu không có đường lui, như vậy, chuyện gì cũng phải thẳng thắn.

Giữa người với người, đặc biệt là giữa người yêu với nhau, điều tối kỵ nhất là sự nghi ngờ.

Thời Cẩn nhìn cô, nói: "Ừ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.4 /10 từ 120 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status