Duy nhất là em

Chương 239: Ký ức ngọt ngào và cay đắng, một giấc mộng xuân



Editor: Nguyetmai

Vì cô thích hoa bên ngoài ngôi nhà nên Thời Cẩn mới giữ lại cái cửa sổ này.

Khương Cửu Sênh đứng trước cửa sổ gác xép, nhìn chuông gió treo trên cửa đung đưa theo gió, những ký ức tươi đẹp ùn ùn kéo về.

Có tiếng cười, có nước mắt, là cô và Thời Cẩn lúc còn trẻ.

Năm đó, cô mười sáu, Thời Cẩn vừa mười tám, cô với anh nằm ườn trên cửa sổ của gác xép, ngắm bông hoa ở tầng dưới. Khi đó, đã qua tháng Mười, hoa thu hải đường đã sắp tàn rồi, thế nhưng, cô vẫn rất thích.

Cô dựa vào cửa sổ để ngắm hoa bên ngoài cửa sổ, còn Thời Cẩn dựa vào cửa sổ là để ngắm cô.

"Sênh Sênh."

Cô quay đầu lại: "Dạ".

Anh hơi do dự một chút, mới hỏi: "Em có thích anh không?" Nói xong, vành tai anh ửng đỏ.

Cô gái nhỏ mười sáu tuổi xấu hổ, quay đầu đi, nói lí nhí: "Em nói rồi mà."

Thời Cẩn còn nhỏ mà đã già dặn, luôn nói năng thận trọng. Lúc này, anh lại cười, có hơi lấy lòng, dỗ cô nói: "Nói lại lần nữa đi, anh muốn nghe."

Cô không nói, hơi đỏ mặt.

Thời Cẩn quấn quýt nhìn đôi mắt của cô. Cũng chỉ có lúc này đây, anh mới giống như một chàng trai chứ không chín chắn mà lạnh lùng như lúc đối mặt với người nhà họ Tần. Anh như một đứa trẻ, vẫn cố hỏi đến cùng: "Sênh Sênh, thích anh không? Hả? Em có thích anh hay không?"

Buổi sáng ngày hôm qua cô vừa mới thổ lộ, đã nói rồi.

Tối ngày hôm qua, anh cầu xin, cô cũng lại nói lần nữa rồi.

Cô không nói nữa đâu.

Thời Cẩn thấy cô không đáp lại, cũng không giận cô. Anh cầm hai tay cô, có chút ngập ngừng do dự, đặt tay cô lên eo mình. Lúc ấy, anh vẫn là chàng trai rất gầy gò. Anh nhìn cô gái trước mặt, trong mắt có ý cười, khuôn mặt ửng đỏ.

"Sênh Sênh, em có thích chó không?" Anh hỏi.

Cô gật đầu: "Thích."

Anh đột nhiên kêu một tiếng: "Gâu gâu. "

Cô hơi sửng sốt, sau đó bật cười.

Thời Cẩn bước lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, thỏa mãn nói: "Cuối cùng Sênh Sênh nhà anh cũng cười rồi."

Đã rất lâu rồi cô không cười. Khi đó, bệnh trầm cảm của cô rất nghiêm trọng, cô không thích nói chuyện cũng không thích cười, anh trêu chọc cô như thế nào cũng đều vô dụng.

Bởi vì cô bị bệnh nên Thời Cẩn không cho cô ra ngoài. Cô bắt đầu sợ mọi người, cả ngày lẫn đêm đều ở trong căn nhà nhỏ, không có việc gì làm thì sẽ ngồi ở trên bậc thang của gác xép đợi Thời Cẩn, chờ đợi ròng rã cả ngày, không có ai nói chuyện với cô, mà cô cũng không muốn mở miệng. Thời Cẩn treo một cái chuông gió bằng gỗ ở cửa ra vào của gác xép, bởi vì bằng gỗ nên tiếng chuông không được lanh lảnh vui tai. Cô biết Thời Cẩn không yên tâm nên không dám để vật gì bằng kim loại ở trong phòng, cái chuông gió này được chọn chẳng qua là vì nó làm bằng gỗ.

Có một hôm, Thời Cẩn về rất muộn. Cô ăn cơm tối xong là ngồi ở chỗ đó đợi đến khi chân tê cứng, anh mới trở về.

"Sênh Sênh." Thời Cẩn ngồi xuống, thấp hơn cô vài bậc thang, ngước đầu nhìn cô nói: " Sau này đừng ngồi cao như vậy." Quá nguy hiểm, anh nhìn thấy mà kinh hãi run sợ.

Cô gật đầu nói với anh: "Lần sau anh đừng về muộn như vậy có được không? Em ở một mình thấy hơi sợ." Cả ngày không mở miệng nói chuyện, giọng cô hơi hơi khàn.

Thời Cẩn đồng ý với cô: "Ừ." Căn gác vẫn chưa bật đèn, qua ánh đèn ở tầng dưới, anh thấy mặt cô hơi ửng đỏ. Thời Cẩn đưa tay ra chạm vào má cô, thấy còn hơi nóng, bèn lại gần cô, hỏi: "Sênh Sênh, em lén uống rượu đúng không?"

Cô còn chưa thành niên nên anh không để cho cô uống rượu, nhưng bởi vì cô hay mất ngủ nên hay lén uống rượu.

Cô lắc đầu: "Không ạ."

Thời Cẩn nâng mặt cô lên, không để cho cô lộn xộn, đến gần, hôn một cái: "Rõ ràng em lén uống rượu Brandy."

Lông mi cô khẽ run: "Vâng. Em lén uống."

Anh không nói cô nữa vì muốn hôn cô rồi. Thời Cẩn đi lên bậc thang, ngồi ở bên cạnh cô, không nói gì mà nâng cằm Khương Cửu Sênh lên, nhẹ nhàng hôn cô.

Nụ hôn lúc còn trẻ, không dám quá càn rỡ, có chút ngây ngô, hơi ngọt. Anh chỉ dám thoáng đưa đầu lưỡi ra, nếm mùi vị của rượu Brandy giữa môi và răng của cô.

Cô đỏ mặt, ngửa đầu để cho anh từ từ hôn, tay nắm thật chặt quần áo của anh, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ lên hình ảnh của đôi nam nữ, lông mi cô gái run run, vành tai chàng trai đỏ ửng.

Ký ức hơi ngọt ngào, cũng hơi chua chát.

Khương Cửu Sênh đi xuống khỏi gác xép, căn phòng ở gần cầu thang tầng hai là phòng của Thời Cẩn, bởi vì gác xép rất nhỏ, chỉ có thể đặt một cái giường, cô ngủ ở trong gác xép còn Thời Cẩn ngủ ở căn phòng ở tầng hai.

Có một khoảng thời gian ban đêm cô bị mất ngủ rất nghiêm trọng cũng sẽ đến phòng anh ngủ. Lúc ấy cô còn nhỏ, không biết gì về sự khác biệt giữa nam và nữ. Khi đó cô hay gặp ác mộng, nhắm mắt lại là thấy máu, thấy gian phòng trồng hoa của nhà họ Ôn.

Cô ôm gối đi đến gõ cửa phòng của Thời Cẩn.

"Em sao vậy?" Thời Cẩn mặc đồ ngủ, tóc rối bời, sợi tóc rất mềm. Lúc này toàn thân anh đều có cảm giác rất dịu dàng ôn hòa, không có một chút tính công kích nào, mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói hơi khàn khàn, nhưng vẫn mềm mại: "Bảo bối, em nằm mơ à?"

Cô gật đầu, ôm một cái gối thật to, lộ ra một gương mặt cỡ lòng bàn tay, ánh mắt mơ màng e sợ, hỏi anh: "Em có thể ngủ với anh được không?"

Thời Cẩn hơi sửng sốt, vành tai hơi đỏ lên nhìn lướt qua chiếc váy ngủ trên người cô rồi dời mắt đi: "Sênh Sênh, anh đã thành niên rồi, không thể ngủ với con gái được." Anh nghiêng đầu, hầu kết khe khẽ nhúc nhích.

Khi đó, anh còn trẻ, trừ cô ra thì không quen biết người con gái nào khác, chuyện tình thắm thiết đến quá bất ngờ không kịp chuẩn bị, vẫn chưa được học phải phản ứng thế nào, cũng có chút manh động.

Cô rất hụt hẫng: "Em biết rồi."

Sau đó cô cúi đầu định quay về phòng. Nhưng vừa xoay người, Thời Cẩn đã kéo tay cô lại. Lúc trẻ, đôi mắt anh giống như mực đen, bóng dáng phản chiếu cũng rất đậm, anh bất ngờ trịnh trọng khác thường, nói: "Ngủ chung thì sau này phải kết hôn đấy." Anh cúi người xuống, nhìn vào mắt của cô: "Sênh Sênh, em muốn ngủ với anh không?"

Cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu một cái: "Muốn ạ."

Khi đó đúng là cô rất kiên định tin rằng, nếu cô vẫn còn có sau này, nhất định cô sẽ kết hôn với Thời Cẩn.

Thời Cẩn cười nhẹ rồi dắt cô vào phòng, vẫn không quên dặn dò cô: "Không được quên, đợi đến lúc em lớn thì phải kết hôn với anh nhé."

Nếu như cô còn sống: "Vâng ạ."

Thời Cẩn biết cô ngủ không ngoan, nên để cô ngủ ở bên trong. Chăn mùa thu, hơi mỏng và cũng rất mềm mại, trong chăn là mùi sữa tắm trên người Thời Cẩn. Hai người dùng chung một loại sữa tắm nhưng mùi hương ở trên người Thời Cẩn thì lại khác, rất dễ chịu, giống như con người anh vậy, mát lạnh, nhưng vô cùng tinh tế, có thể len lỏi vào trong cơ thể.

Nửa đêm, đột nhiên cô tỉnh lại. Bởi vì cô sợ tối nên đầu giường luôn để một ngọn đèn nhỏ. Cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt của Thời Cẩn, hình như anh toát mồ hôi, trên trán hơi ướt.

Cô nửa tỉnh nửa mê, mắt nhập nhèm hơi nên hoảng hốt, không xác định được nên cô đưa tay ra, chọc lên gương mặt của chàng trai nằm trên chiếc gối bên cạnh: "Thời Cẩn."

"Ơi?"

Cô buồn ngủ, mí mắt rất nặng, nhẹ giọng nỉ non: "Có phải anh vừa gọi em không?"

Anh nhìn cô, đôi mắt ẩm ướt hơi đỏ lên. Ban đêm yên tĩnh, cô có thể nghe được tiếng hít thở của anh, rõ ràng mạnh mẽ, nhưng anh không trả lời cô.

Cô buồn ngủ mông lung, nói mơ: "Anh gọi em, em nghe thấy rồi."

Gọi rất nhiều lần, anh luôn gọi cô, dồn dập, lại khẩn cấp.

Thời Cẩn nằm nghiêng, đưa tay sờ mặt của cô: "Ừ, anh gọi em đấy."

Cô rất buồn ngủ, nhưng gắng nâng mí mắt lên, thấy được gò má anh đỏ bừng, đôi mắt bị nhuộm màu đỏ giống như từng mảng từng mảng thu hải đường phía sau nhà, rõ ràng là một màu đen sẫm nhưng nhìn như thế nào cũng giống năm màu rực rỡ.

Cô hỏi anh: "Anh nằm mơ à?"

Thời Cẩn trả lời: "Ừ."

Cô lại hỏi: "Anh mơ thấy em đúng không?"

Anh im lặng một chút rồi trả lời: "Ừ."

Cổ anh cũng có mồ hôi, cô vươn tay, muốn lau cho anh. Vừa chạm vào da anh, cô mới biết da anh rất nóng, không giống bình thường, nhiệt độ cơ thể anh luôn rất mát nhưng vào lúc này thì lại nóng bỏng lên.

Cô dùng lòng bàn tay lau cho anh: "Anh mơ thấy gì vậy?"

Thời Cẩn nắm tay cô lấy ra, nói thì thầm, giọng hơi khàn khàn: "Sênh Sênh, em quay người sang chỗ khác đi."

Cô mở mắt ra, tỉnh táo hơn: "Dạ? Sao vậy anh?"

Anh nhìn cô, ánh mắt đỏ ửng, sáng quắc nóng bỏng, sâu trong đáy mắt giống như có một đóa hoa đào đỏ rực.

Anh nói: "Anh phải dậy thay quần áo."

Cô mơ hồ mù mịt, không biết nguyên nhân cũng không thể hiểu rõ ý trong lời nói của anh.

Đột nhiên Thời Cẩn đưa tay, che lại ánh mắt của cô, ánh đèn mờ chiếu rọi tất cả mọi thứ trong đôi mắt anh: "Bởi vì anh vừa nằm mơ." Anh chống người dậy, nhoài người sang ấn môi lên môi thiếu nữ, rồi thì thầm nói cho cô biết: "Anh mơ thấy anh và em đang làm chuyện xấu."

Mặt của cô đột nhiên đỏ bừng lên.

Cô hiểu nội dung giấc mơ của anh rồi.

Chàng trai mười tám tuổi, không ham muốn quá nhiều. Chỉ là, anh đang có giấc mơ tuổi trẻ kiều diễm, tất cả đều là cùng với cô, ở trong mơ, từ lần đầu gặp đến chung chăn gối.

Sau đó nữa, bệnh của cô càng ngày càng nặng, luôn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ giống như một đám mây muốn trôi theo gió.

Có một lần, Thời Cẩn bị thương trở về căn nhà nhỏ.

Khứu giác của cô rất nhạy cảm, khẽ ngửi là có thể ngửi được. Cô kéo anh ngồi lên giường gỗ của cô, vén tay áo của anh lên, quả nhiên là bị thương. Không biết anh bị thương vì cái gì, vết thương rất nông, không chảy máu nhưng bị rách da.

"Dạo này anh hay bị thương thế."

Thời Cẩn xoa giữa hai đầu lông mày đang nhíu lại của cô: "Anh bị thương lúc huấn luyện, không sao đâu."

Cô đứng dậy đi lấy thuốc.

Bởi vì anh hay bị thương nên trong căn nhà nhỏ luôn có thuốc chống viêm và cầm máu.

Cô ngồi bên cạnh anh, dùng tăm bông chấm thuốc mỡ, vụng về bôi thuốc cho anh một cách chăm chú: "Em muốn làm bác sĩ." Cô ngước đầu lên, bởi vì rất lâu không thấy mặt trời, làn da cô rất trắng cũng rất mỏng, đôi mắt mở rất to, cô nhìn Thời Cẩn: "Nhưng em bị bệnh nên phải bỏ học, chưa thi đỗ đại học."

Cô học hành không giỏi, bởi vì cô không thiên về môn nào, đặc biệt là môn toán. Lúc mẹ cô vẫn còn sống, Thời Cẩn cũng ở nhà cô, anh dạy toán cho cô, nhưng cô không muốn học, anh dạy thế nào cô cũng không hiểu.

Bây giờ, cô đột nhiên nhớ tới quyển sách đặt trên bàn sách ở nhà kia, trên đó chi chít các ghi chú do Thời Cẩn viết cho cô, chữ viết vừa đẹp vừa ngay ngắn. Trên trang thứ nhất, trừ tên của cô ra, cô cũng viết cả tên của Thời Cẩn nữa.

Thời Cẩn cúi đầu, hỏi cô: "Vậy anh làm bác sĩ có được hay không "

Cô suy nghĩ một chút bèn lắc đầu: "Em hy vọng anh có thể làm chuyện mà mình thích."

Cô hy vọng chàng trai cô thích này, có thể hưởng thụ thời thanh xuân tươi sáng, được thoải mái rong chơi, được tự do như ngựa không cương, nửa cuộc đời thong thả. Cô muốn có người cùng anh mặc đẹp chơi sang, có người cùng anh trải qua phồn hoa rực rỡ, hy vọng anh sống trăm tuổi không có lo âu.

Thời Cẩn nắm tay cô, kéo cô đến bên cạnh, khẽ gọi: "Sênh Sênh này."

Anh nói: "Anh không có việc gì thích làm cả, anh chỉ có người mình thích." Anh nhìn cô, trong mắt có cả bầu trời và biển lớn: "Chỉ có mình em thôi."

Vậy nếu như không có cô thì anh phải làm sao đây? Anh còn có thể thích gì đây?

Trong khoảnh khắc, cô rất mong anh có thể thích một số thứ khác. Là sao trên trời, là thu hải đường dưới đất, là ngọn đèn hoặc là chuông gió treo ở trên cửa ra vào cũng được.

Cô sợ, sợ anh vừa ngã xuống là mười dặm sụp đổ.

Nhưng bây giờ cô phải làm sao, cô sắp không gượng được nữa rồi.

"Thời Cẩn."

"Ơi."

Cô kéo anh đến trước cửa sổ, tất cả hoa thu hải đường dưới gác xép đã rụng hết rồi, chỉ còn lại cành cây trơ trụi, "Mùa đông sắp đến rồi."

Gió đầu mùa đông xào xạc cũng lạnh thấu xương, cuốn lá khô trên mặt đất bay đầy trời.

Thời Cẩn nắm chặt tay cô: "Em có lạnh không?"

"Có ạ."

Anh ôm cô, ôm lấy cơ thể gầy gò nhỏ bé của cô, giấu vào trong ngực.

Cô ngước đầu, ánh mắt hờ hững mà trống rỗng, cô nói với anh: "Sau này em chết đi, anh chôn em dưới gốc thu hải đường được không?"

Như vậy, cô vẫn có thể đi cùng anh, trên đời này, ngoài khoảnh vườn thu hải đường kia, cô chỉ không bỏ được anh thôi.

Đột nhiên Thời Cẩn buông tay ra, không ôm cô nữa.

Anh nói: "Không được."

Lần đầu tiên anh lạnh mặt với cô, ánh mắt rất hung ác.

Nét mặt anh rất hung dữ, anh gằn giọng nói: "Nếu như em chết, anh sẽ chôn em ở trong quan tài của anh." Anh nói như đang giận dỗi vậy: "Sau đó chúng ta sẽ được chôn cùng một huyệt."

Không phải là giận dỗi.

Cô biết, Thời Cẩn chưa bao giờ nói dối, anh nói muốn chôn chung với cô thì nhất định là như vậy. Anh còn nói, anh không thích thế giới này, nếu như không gặp được người và món đồ yêu thích, anh sẽ chấp nhận sống, nhưng gặp rồi mà lại mất đi rồi trở lại cuộc sống vô cùng buồn chán như trước, anh không thể chấp nhận được.

Cô sợ anh lại nói như vậy lần nữa thì mọi chuyện sẽ trở thành sự thật.

"Em không thích anh nói như vậy." Cô rất nghiêm túc.

Anh cũng nói: "Anh cũng không thích em nói như vậy."

Bọn họ cãi nhau, Thời Cẩn suốt cả một ngày không thèm nói chuyện với cô. Sau đó, cô uống hết một lọ thuốc chống trầm cảm, mất nửa cái mạng. Khi đó bác sĩ tâm lý điều trị cho cô bị mua chuộc, "điều trị" khiến cho cô không còn một chút khao khát muốn sống, Thời Cẩn quỳ xuống trước giường cô, anh khóc.

"Sênh Sênh, anh không tốt, sau này anh sẽ không tức giận với em nữa."

Anh chỉ nói không giận cô nữa, chứ anh không thu lại lời anh đã nói.

Cách đây không lâu, Khương Cửu Sênh mới nghe mẹ Khương nói rằng, Thời Cẩn đặt người ta làm một chiếc quan tài, lớn hơn quan tài bình thường một chút, đủ để chứa được hai người.

Đây không phải lời hờn dỗi, Thời Cẩn của tuổi mười tám đã chuẩn bị sẵn sàng để chết cùng cô rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.4 /10 từ 120 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status