Duy nhất là em

Chương 51: Bác sĩ Thời xa cách

Translator: Nguyetmai

Ánh mắt Thời Cẩn lãnh đạm: "Cô là bệnh nhân của tôi mà."

Hai năm trước, khi lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Thời Cẩn, anh cũng như thế này. Đối xử với mọi người luôn rất ôn hòa lễ độ, tác phong phóng khoáng nhưng lại xa cách lạnh lùng, cứ như bụi rậm ẩn sau màn sương mù, mờ mờ ảo ảo.

Hai năm trôi qua, anh vẫn luôn như thế.

Đàm Hoàn Hề đã quen rồi, thản nhiên cười đáp: "Bác sĩ Thời, có thể nhường đường cho tôi không? Chỗ của tôi ở bên phải chỗ anh."

Thời Cẩn đứng lên, nhường cho cô ta bước vào.

Đàm Hoàn Hề kéo vali, ngẩng đầu nhìn khoang hành lý bên trên, bối rối nhìn anh: "Có thể giúp tôi một tay chứ?"

"Được."

Cô ta đưa vali cho anh, anh đón lấy. Nhờ vóc dáng cao ráo, anh nâng hành lý đặt vào khoang vô cùng nhẹ nhàng.

Rõ ràng chỉ là một hành động rất bình thường, nhưng khi anh làm, động tác chậm rãi, trông vô cùng đẹp mắt.

Đàm Hoàn Hề nghĩ, hiếm có ai được như anh, chỉ cần một động tác cũng khiến người ta không thể rời mắt.

"Cảm ơn anh."

Thời Cẩn vẫn giữ vẻ điềm nhiên: "Không cần khách sáo."

Anh không hề thất lễ, nhưng lại khách sáo đến mức khiến người ta bó tay hết cách. Đàm Hoàn Hề thầm che giấu ánh mắt hụt hẫng, cởi áo khoác rồi ngồi vào chỗ bên trong.

Cô ta không lên tiếng, Thời Cẩn cũng không hé môi, chẳng ai nói với ai lời nào.

Máy bay bắt đầu cất cánh tạo cảm giác mất trọng lực và hơi ù tai. Đàm Hoàn Hề muốn tiếp viên hàng không mang cho cô ta một ly nước ấm, thuận tiện hỏi Thời Cẩn xem anh có cần không. Thời Cẩn lễ phép từ chối, cầm một quyển tạp chí giải trí có sẵn trên máy bay, đọc chăm chú.

"Anh ở khách sạn nào?" Đàm Hoàn Hề hỏi Thời Cẩn.

Thời Cẩn ngẩng đầu, không đáp.

Trong suốt hai năm làm bác sĩ điều trị cho cô ta, anh chưa bao giờ nhắc đến điều gì khác ngoài công việc. Do đó, ngoài những thông tin trong lý lịch mà anh công bố với bên ngoài, cô ta không hề biết gì về anh cả.

Đàm Hoàn Hề giải thích: "Công ty Dược phẩm Đàm thị là đơn vị tài trợ cho hội thảo lần này nên tôi cũng phải tham gia, hành trình có lẽ giống với anh, nên mới muốn tìm khách sạn để ở."

Thời Cẩn chần chừ một lúc rồi nói tên một khách sạn, sau đó không nói thêm nữa.

"Sao anh cũng đến muộn vậy?" Cô ta đột nhiên hỏi.

Thời Cẩn vốn luôn rất đúng giờ.

"Có chuyện riêng."

Anh hiển nhiên không muốn nói nhiều, Đàm Hoàn Hề cũng không hỏi thêm nữa. Sau đó, anh nhắm mắt nghỉ ngơi, suốt chuyến bay đều yên lặng. Đàm Hoàn Hề nghĩ, anh đúng là thần bí, khiến người ta bị thu hút mãi không thôi.

Hội thảo diễn ra trong suốt năm ngày. Thời Cẩn có báo qua điện thoại với Khương Cửu Sênh rằng lịch trình có thể bị kéo dài, cô bảo không sao, cô và Bác Mỹ ở bên nhau rất hợp. Vì cô phải đóng cửa ở nhà sáng tác bài hát mới, nên mang Bác Mỹ sang nhà mình nuôi. Ba ngày sau, cô mới phát hiện Bác Mỹ đã béo lên, trông hệt như một quả bóng, có thể lăn đi bất cứ lúc nào.

Bác Mỹ rất thân thiết với cô, cô đi đâu nó đi theo đó. Nếu cô ra ngoài, nó sẽ ôm lấy chân cô, kêu ư ử, tiếng chú cún nũng nịu, khiến cô không đành lòng.

Khương Cửu Sênh quả thật hết cách với nó, ngồi xuống dụ dỗ: "Ngoan, buông ra nào."

Bác Mỹ không chịu buông, nó chớp đôi mắt to tròn, vờ đáng thương.

Cô rất kiên nhẫn, cũng không giận, đổ thức ăn vào bát của nó, tiếp tục dỗ dành: "Ngoan, ở nhà chờ chị đi."

"Gâu!" Nó quay đầu, không thèm nhìn bát thức ăn cho chó nhập khẩu.

Khương Bác Mỹ nó là một con chó có phẩm chất! Không phải loại chó thấy thức ăn nhập khẩu là không rời mắt nổi, nó đã ôm lấy mẹ rồi thì quyết không thả ra đâu.

Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười: "Sao lại bám người như vậy, không giống ba em chút xíu nào."

Khương Bác Mỹ không phục: "Gâu!"

Ba nó mới bám người hơn ấy!

"Được rồi, được rồi." Cô bó tay với nó, "Chị dắt em đi cùng, nhưng phải nghe lời đấy, biết chưa?"

"Gâu!"

Nó rất vui, không ngừng nhảy cẫng lên.

Cô cười vuốt lông cho nó rồi ôm nó cùng đi.

Khi Mạc Băng thấy chú chó béo ú kia thì sững sờ.

"Gâu!"

Khương Bác Mỹ vừa vào xe bảo mẫu đã sủa chào Mạc Băng đang ngồi trên ghế lại phụ, rồi quay sang sủa chào Tiểu Kiều đang lái xe, vui mừng đến mức cả người run run, trông vô cùng ngốc nghếch.

Mạc Băng khó hiểu, đóa hoa lạnh lùng nhà cô sao lại mang chó theo bên người: "Sao cô lại mang nó đi quay chương trình thế?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.4 /10 từ 120 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status