Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên lầu lại ngắm em

Chương 57: Sự khó chịu là của riêng mình (1)


Sự u ám, lạnh lẽo của mùa đông Tây An kéo dài, tuyết rơi rất lớn làm sắc trắng ngưng tụ.

Thủy Quang ôm túi nước nóng trực ban trong cơ quan. Lịch trực ban của cô là vào ngày nghỉ đầu tiên của năm.

Buổi sáng đến đó, trong tòa nhà cơ quan trống trải, ngoài ông lão bảo vệ thì chỉ còn có cô.

Lên mạng đọc tin tức cả buổi sáng, buổi trưa khi ra ngoài ăn cơm,có người gọi tên cô từ phía sau.

Die nda nl equ ydo n <3 Die nda nl equ ydo n <3 Die nda nl equ ydo n <3

Thủy Quang quay lại liền nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười hớn hở, người đó mặc áo khoác đỏ, tóc dài bay lất phất, trông rất quen nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai, cho đến khi người đó nhíu mày, nói: “Sao nào? Không nhận ra người bạn cùng bàn này sao? Mình thì nhận ra cậu ngay!”

“… Thang Mạt Lị?”

“Gọi Lị Lị là được rồi.” Đối phương nhìn cô một lượt. “Năm, sáu năm không gặp. Thủy Quang, cậu thật sự chẳng thay đổi gì cả, vẫn trẻ trung xinh đjep, chỉ gầy hơn một chút thôi.”

Thủy Quang cười. “Lâu rồi không gặp, Lị Lị.”

“Đúng vậy, lâu đến mức cậu không nhận ra mình nữa.” Miệng lưỡi Thang Mạt Lị vẫn không buông tha cho ai như trước kia.

Hai người tìm một quán ăn gần đó để ôn lại chuyện cũ. Thang Mạt Lị nói lúc nãy cô ấy đến ngân hàng ở gần đây giải quyết công việc, khi đi lấy xe đã nhìn thấy cô. Mạt Lị thao thao bất tuyệt nói về tin tức của bạn học cấp ba, cuối cùng cũng cảm khái: “Tiêu Thủy Quang, chỉ có cậu là bặt vô âm tín sau khi tốt nghiệp, bọn mình gọi điện đến nhà cậu thì bố mẹ cậu đều nói cậu không có nhà.”

Thủy Quang nói: “Hai năm nay mình rất bận.”

“Mình nói thật chứ, có năm nào mà cậu không bận đâu. Hồi cấp ba, cậu đọc sách suốt ngày, được thôi, cấp ba mọi người phải thi đại học nên bận chút cũng có thể tha thứ được, nhưng thời đại học mọi người đều ăn uống bài bạc cả, vậy sao cậu vẫn không thấy bóng dáng? Bọn lớp mình cũng gọi cậu mấy lần rồi,”

Thủy Quang chỉ ngồi nghe, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười nhạt. Cô nhìn thế giới bị tuyết phủ đầy bên ngoài cửa kính, tư duy dần bay đến nơi khác.

Khi chia tay, hai người trao đổi số điện thoại. Thang Mạt Lị khoác tay lên vai cô, nói: “Thủy Quang à Thủy Quang, nhìn thấy cậu, mình giống như nhìn thấy mặt trời buổi sáng, chỉ có cậu là nhân chứng cho thời thanh xuân tươi đẹp nhất của mình.”

Nếu như vậy thì ai là nhân chứng sống cho thời thanh xuân tươi đẹp nhất của mình đây?

Con người thường đợi đến khi mất đi rồi mới hiểu rõ có vài thứ trân quý, và thứ không quay lại được luôn là thứ đáng quý nhất.

Khi Thủy Quang được nghỉ ở nhà, Cảnh Cầm đưa con đến chơi. Hôm nay bố mẹ và cả gia đình La Trí đều ra ngoài sắm tết, Thủy Quang ở nhà trông nhà. Lúc Cảnh Cầm vào cửa thấy cô đang gội đầu liền nói: “Gội đầu buổi sáng dễ bị đau nửa đầu.”

Thủy Quang nói: “Không sao, mình quen gội đầu buổi sáng rồi.”

Vu Cảnh Cầm bế con đứng dựa vào cửa phòng tắm, vừa đung đưa vừa nói chuyện với Thủy Quang. Khi Thủy Quang sấy khô tóc, Cảnh Cầm liền đưa đứa trẻ đang bò nhoài trên người cô đòi ngủ cho Thủy Quang bế, đi lấy gương soi vào trong miệng. “Tối qua vẫn không sao… hình như lại bị nhiệt miệng rồi. Quang Nhi, trong nhà cậu có thuốc chữa nhiệt miệng không?”

Thủy Quang nghĩ một lát rồi nói không có. Cảnh Cầm chẳng biết làm thế nào, đành nói: “Mình ra ngoài mua thuốc nhé, cứ để thế này lúc ăn sẽ đau chết mất.”

Khi Cảnh Cầm ra ngoài, em bé đã ngủ say, trẻ con nửa tuổi thích ngủ nhất. Thủy Quang bế thằng bé vào phòng ru ngủ, cô ngồi bên cạnh, ngâm nga hát.

Lúc đi đến đầu ngõ, Vu Cảnh Cầm nhìn thấy một người đàn ông đang đi về phía mình. Trong ánh nắng yếu ớt của ngày đông, anh ta mặc áo gió dày sẫm màu, thân hình rất cao, một tay nhét trong túi quần, đầu hơi cúi xuống, trông có vẻ hờ hững, dửng dung. Khi đối phương đi lướt qua bên cạnh, Cảnh Cầm quay lại nhìn theo, thầm nghĩ, cô chưa từng gặp người đàn ông này ở đây.

Chẳng mấy chốc em bé đã ngủ say, Thủy Quang nghe thấy trong sân có tiếng động, thầm nghĩ Cảnh Cầm sẽ không quay về nhanh thế này. Cô dùng dây thun trên cổ tay buộc mái tóc đã dài đến vai của mình, đứng dậy đi ra cửa, vốn tưởng đó là người đưa nước buổi sáng, nhưng không ngờ lại là anh.

Không ngờ đến là vì cho rằng cuộc đời này sẽ không gặp lại anh nữa, dù sao cũng là anh nói kết thúc, cô rời đi, cuộc đời này hai người sẽ chẳng gặp nhau nữa.

Thủy Quang nhìn người vừa đến. Anh đi đến trước mặt cô, nói: “Anh… mơ thấy em… xảy ra chuyện.”

Mới nửa năm trôi qua mà Thủy Quang cảm thấy như cách cả đời người. Trong phim cũng hay có cảnh một đôi tình nhân gặp lại nhau sau mấy năm chia tay, có vài trường hợp sẽ quay người rời đi, có vài trường hợp sẽ miễn cưỡng nói câu gì đó… nhưng những điều nay cô đều không làm được. Anh nói anh đã mơ thấy cô, cô cảm thấy có chút buồn cười nhưng không cười nổi. Cuối cùng cô nghe thấy mình đã nói một câu: “Em rất tốt.” Giọng cô rất bình thản nhưng lại khiến người nghe có cảm giác đau thấu tâm can. Chương Tranh Lam đứng bên ngoài bậc cửa, ánh mặt trời nhàn nhạt phủ lên người anh làm toát ra dáng vẻ cô độc, từ trong cổ họng anh phát ra một giọng nói bình thản: “Thủy Quang, anh có thể vào ngồi một lát không?”

Thủy Quang đang cúi đầu nên anh không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô, cuối cùng cô nghiêng người để anh đi vào.

Họ ở bên nhau tuy không đến một năm nhưng những thứ ràng buộc lại quá nhiều. Sau khi chia tay, cho dù trong lòng nảy sinh rất nhiều nỗi thương cảm nhưng rốt cuộc chẳng có bao nhiêu thù hận. Cô từng nói với Tiểu cầm rằng không hận là nói thực lòng, rằng rất khó chịu cũng là thật lòng, nhưng sự khó chịu là của riêng mình.

Chương Tranh Lam theo cô đi vào nhà, cứ mãi dõi theo bóng lưng đí, còn cô đi pha trà cho anh.

Anh không nghĩ mình có thể vào nhà. Tết năm ngoái anh đã đến đây một lần, khi đó mối quan hệ giữa họ vẫn còn tốt đẹp. Chia tay là do anh đề nghị, nửa năm sau chạy đến trước mặt cô, cô bình tĩnh đi pha trà cho anh… Chương Tranh Lam nhắm mắt lại.

Thủy Quang đặt một cốc hồng trà ở trước mặt anh. Từ phòng trong truyền ra tiếng khóc của trẻ con, cô vội vàng đi vào. Anh sững sờ, mấy giây sau mới đứng dậy, trong đầu đột nhiên lóe lên điều gì đó nhưng lập tức lắc đầu.

Chương Tranh Lam do dự hai giây rồi đi đến bên cửa phòng cô. Anh đã từng quan sát rất kỹ căn phòng nhỏ này, còn nói với cô rằng anh rất may mắn, cuối cùng cũng được nhìn thấy nơi mà người yêu đã ngủ từ nhỏ đến lớn.

Thủy Quang nhìn thấy anh đi theo vào, không nói gì, chỉ bế đứa trẻ lên, khẽ vỗ vào lưng cậu bé an ủi. Khi cậu bé lại nhắm mắt ngủ, cô mới cẩn thận đặt xuống giường, rút tờ giấy lau sạch nước miếng trên khuôn mặt nhỏ của cậu.

Chương Tranh Lam đứng đó nhìn, trong lòng chợt trào lên một loại cảm xúc không thể diễn tả bằng lời, nếu như… nếu như họ có thể tiếp tục bên nhau, có phải… bây giờ cũng đã có con rồi không?

Khi Thủy Quang đứng lên vẫn thấy anh đứng đô, mặt không cảm xúc, cô sợ tiếng nói chuyện lại làm đứa trẻ tỉnh dậy nên ra đến ngoài cửa mới khẽ giọng nói: “Ra ngoài kia đi.”

Chương Tranh Lam cùng cô đi ra ngoài. Hai bàn tay Thủy Quang nắm chặt lấy nhau. Lúc pha trà cho anh, ngón tay áp út lại thấy thấp thoáng đau, cô suýt làm rơi cốc trà. Sau khi hai người ngồi xuống, cô có chút thất thần, sao Cảnh Cầm mãi vẫn chưa quay về?

“Thủy Quang, nói chuyện với anh một lát nhé…”

Cô buông hai bàn tay ra, nghiêng đầu nhìn người đó, khi hai người còn ở bên nhau cô đã ít lời, bây giờ còn có thể nói gì? “Anh muốn nói gì?”

Đúng vậy, nói gì? Anh chỉ là không thích sự tĩnh lặng này, thái độ này của cô đã vượt quá kỳ vọng của anh rất nhiều, anh còn mong đợi điều gì?

Chương Tranh Lam cười khổ, cảm thấy bản thân mình đúng là không biết xấu hổ mới dám xuất hiện trước mặt cô, uống trà cô pha, hy vọng cô nhìn mình nhiều hơn một chút… Anh đưa tay xoa xoa mặt, nói: “Anh xin lỗi.” Khi anh đứng lên, cô cũng đứng lên, lặng lẽ kéo dãn khoảng cách với anh. Anh phát hiện ra, chỉ im lặng hồi lâu rồi không kìm được muốn đưa tay lên bóp vầng trán đang đau đớn. “Anh xin lỗi… Anh đi đây… Em… sống tốt nhé!”

Từ ngoài ngõ vọng vào giọng trẻ con nửa đọc nửa hát: “Hai mươi tư tháng Chạp, dọn nhà cửa. Hai mươi lăm tháng Chạp, rán đậu phụ. Hai mươi sáu tháng Chạp, luộc thịt lợn. Hai mươi bảy tháng Chạp, giết gà trống. Hai mươi tám tháng Chạp, làm bánh bao. Hai mươi chín tháng Chạp, hấp màn thầu. Tối Ba mươi thức trọn đêm. Mùng Một tết, lắc lắc mình…”

Thủy Quang dõi theo bóng người đang đi ra khỏi sân. Cô từng đi tìm anh, từng có ý thử cứu vãn, dù sao cũng biết rõ trong lòng mình đã có anh. Sau khi chuyện của bố kết thúc, cô liền quay lại thành phố đó. Ở trước cửa nhà anh, nhìn thấy anh được Giang Dụ Như đỡ từ trên xe xuống. Cô nhìn một hồi, rốt cuộc vẫn đi đến nói cảm ơn Giang Dụ Như rồi đỡ lấy người say rượu. Cô nhíu mày hỏi anh có khó chịu không?

Anh mơ hồ nói Thủy Quang, Thủy Quang… Anh nói Thủy Quang… anh không yêu em nữa.

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status