Em là cả nhân gian của anh

Chương 166: Quyết đấu (2)


Editor: Nguyetmai

Dì Lâm biết, trước khi cô Cảnh đến biệt thự này đã có bạn trai rồi, cũng rõ chuyện cậu Thần nhà mình đã chen chân vào tình cảm đang yên ấm của người khác, trong lòng cô Cảnh rất khó chịu.

Nhưng ở thành phố Giang Sơn này, ai dám đối đầu với Lương Thần đây?

Dì Lâm bôi thuốc xong, lúc đắp chăn cho Cảnh Hảo Hảo, vẫn không nhịn được thở dài.

Nghe thấy tiếng thở dài này, Cảnh Hảo Hảo bỗng tỉnh táo lại, xốc chăn lên rồi đi xuống giường.

"Cô Cảnh, cô định đi đâu?"

Cảnh Hảo Hảo không trả lời mà chỉ đi vào phòng tắm. Cô rảo bước rất nhanh, nơi bị Lương Thần thô lỗ xâm chiếm đau đớn, cô thoáng dừng lại rồi cắn răng vào phòng tắm.

Sao cô lại quên mất chứ, cô còn chưa tắm sạch sẽ.

Nghĩ vậy, Cảnh Hảo Hảo trực tiếp mở vòi nước.

Dòng nước thoạt đầu hơi lạnh nhưng cô không tránh né. Cho dù là nước đá, nhưng chỉ cần có thể rũ sạch mùi hương mà Lương Thần để lại trên người cô là được.

***

Suốt đêm, Lương Thần không về biệt thự.

Anh có rất nhiều bất động sản ở thành phố Giang Sơn này, nơi nào cũng được trang hoàng xa hoa nhưng ngoài căn biệt thự trên sườn núi này ra, anh chưa từng sống ở những nơi khác.

Từ khi Cảnh Hảo Hảo vào sống trong biệt thự, thói quen sống trong khách sạn suốt một tháng hay hơn nửa tháng của anh trước kia đã thay đổi một cách triệt để.

Bây giờ, bởi vì tức giận nên Lương Thần rời khỏi biệt thự, chạy tới chạy lui, cuối cùng anh bèn dọn tới khách sạn Tứ Quý.

Phòng 1314 là nơi mà khách sạn Tứ Quý luôn để lại cho anh. Anh đỗ xe trong bãi rồi đi thẳng lên tầng.

Nội thất trong phòng khách sạn vẫn giống hệt lúc trước. Lương Thần nằm trên chiếc giường to đùng, lăn qua lăn lại, trằn trọc mãi không sao ngủ được. Vất vả lắm mới nhắm mắt lại, vậy mà trong đầu lại hiện lên cảnh lần đầu tiên mình và Cảnh Hảo Hảo hoan ái với nhau trên chiếc giường này.

Sáng sớm tinh mơ, Lương Thần đã đứng dậy. Anh trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lý mang một bộ vest mới tinh tới khách sạn rồi thay ra đi đến công ty.

Văn phòng công ty bị anh đập vỡ thành một đống hổ lốn đã quay về gọn gàng sạch sẽ sau một đêm.

Suốt cả buổi sáng Lương Thần chẳng làm được việc gì, cứ mải nghĩ đến cảnh tượng Cảnh Hảo Hảo cuộn mình trên giường sau khi anh rời khỏi biệt thự.

"Tổng Giám đốc? Tổng Giám đốc?"

Trước mặt vang lên tiếng gọi dịu dàng, Lương Thần nhăn mày ngẩng đầu lên, thấy là thư ký của mình bèn thả cây bút trong tay xuống rồi hỏi: "Chuyện gì?"

Lạ lùng thật, anh chưa bao giờ ngẩn người trong công ty cả, thế mà lại thả đầu óc trên mây vì Cảnh Hảo Hảo.

Thư ký nhẹ giọng nói: "Tổng Giám đốc, vừa rồi lễ tân dưới lầu gọi điện thoại lên, bảo có một người đàn ông họ Thẩm tới tìm anh."

"Họ Thẩm ư?"

Trong nháy mắt, Lương Thần không nghĩ ra đó là ai. Anh cau mày hỏi tiếp: "Họ Thẩm nào?"

"Chính là anh Thẩm Lương Niên, bạn của anh."

Khi nghe thấy cái tên này, vẻ mặt của Lương Thần không thay đổi nhiều lắm, chẳng qua ánh mắt trở nên sâu hút.

Thật không ngờ sau hôm qua Thẩm Lương Niên thấy Cảnh Hảo Hảo ngồi trong xe anh, hôm nay đã tới công ty tìm anh rồi.

Làm việc nhanh nhẹn đấy!

Mặt Lương Thần lạnh như tiền, bình tĩnh hỏi tiếp một câu hỏi không hề liên quan: "Công ty có việc gì nữa không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 197 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status