Em là cả nhân gian của anh

Chương 279: Lấy một trả mười (9)



"Tôi nóng giận mờ mắt nên mới làm như vậy, tôi có thể xin lỗi, tôi xin lỗi mà." Chu Nam vừa nói vừa nhìn đạo diễn: "Đạo diễn Lâm, thật sự tôi không cố ý mà! Đạo diễn Lâm, ông giúp tôi với!"Cảnh Hảo Hảo cảm thấy màn trở mặt của Chu Nam còn đặc sắc hơn cả Lương Thần.

Phải biết rằng trong đoàn phim, cô ta luôn ngang ngược, hống hách, coi trời bằng vung, sau khi bị Lương Thần rào trước đón sau để tìm ra sơ hở, lại cúi đầu xin Lương Thần tha thứ, đúng là hèn nhát hết nói!Đạo diễn quen biết Chu Nam đã lâu, thấy cô ta sốt ruột nhìn mình như vậy, tuy hơi sợ Lương Thần nhưng vẫn cắn răng lên tiếng: "Tổng Giám đốc Lương, hai người tiếp xúc qua lại khó tránh khỏi có va chạm.

Chu Nam cũng đã nói rồi, cô ấy chỉ là nhất thời nóng giận mới làm ra chuyện như vậy.

Cậu thấy đấy, cô ấy cũng đã nhận lỗi rồi, không được, phải bắt cô ấy xin lỗi cô Cảnh nữa… Tôi cam đoan sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự."

"Lần đầu tiên xuất hiện chuyện như vậy, đúng là nên cho cô ta một cơ hội.

Như ông vừa nói, phụ nữ ở cùng nhau đúng là dễ xảy ra một số vấn đề."Đạo diễn vội vàng gật đầu, phụ họa thêm: "Đúng, đúng! Tổng Giám đốc Lương nói đúng lắm!""Chỉ có điều…" Giọng anh bỗng trầm xuống và gay gắt hơn: "Tôi không biết đây có phải lần đầu tiên hay không."Đạo diễn tức thì không dám lên tiếng nữa."Có một số chuyện làm cũng đã làm rồi, nếu hôm nay tôi nhượng bộ, coi như không có gì xảy ra, để cô ta xin lỗi Hảo Hảo, ai trong các người dám bảo đảm, lần sau cô ta sẽ không tiếp tục chèn ép cho Hảo Hảo?" Trên người Lương Thần toát lên vẻ u ám khiến người ta khiếp đảm: "Tôi chưa đến đoàn phim bao giờ nhưng không có nghĩa là tôi không biết gì cả.

Mới đây, các người ra ngoại ô quay ngoại cảnh, Cảnh Hảo Hảo bị bỏ rơi ở chốn đồng không mông quạnh.

Những ai hôm đó đi theo chắc chắn sẽ nói rằng vì đông người nên không để ý, nhưng rốt cuộc là không để ý hay là cố tình, tôi nghĩ chỉ trong lòng các người biết rõ!"Lời Lương Thần khiến tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, bởi vì lần đó, đúng là họ cố tình bỏ rơi Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo không ngờ Lương Thần vẫn còn nhớ nhiều chuyện đến vậy.

Hơn nữa, tối hôm ấy, sợ anh giận nên cô mới giải thích.

Lúc đó, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cho rằng mình bị ai đó hãm hại, bây giờ nghe anh nói vậy, cô mới bừng tỉnh."Chuyện quá khứ cũng đã qua, may mà Hảo Hảo không bị tổn thương gì.

Thật ra, tôi đã cho các người một cơ hội rồi, nhưng đây là lần thứ hai, các người còn tư cách gì đòi tôi cho cơ hội nữa?"Chu Nam nghe thấy vậy, sợ đến bật khóc nức nở, mếu máo: "Tổng Giám đốc Lương, tôi xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi…"Cô ta vừa nói vừa nhìn Cảnh Hảo Hảo: "Hảo Hảo, xin lỗi, đều là tôi không đúng.

Xin lỗi! Thật sự xin lỗi!… Xin cô nói giúp tôi với Tổng Giám đốc Lương! Xin lỗi, sau này tôi sẽ không…"

"Hai chữ xin lỗi của cô vừa yếu ớt vừa không có thành ý, huống hồ, Hảo Hảo chưa bao giờ chấp nhận lời xin lỗi miệng."Lương Thần lập tức cắt lời Chu Nam, hoàn toàn không cho Cảnh Hảo Hảo cơ hội lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 197 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status