Gặp gỡ tổng giám đốc tuyệt tình tàn khốc

Chương 147: Không hẹn mà gặp


"Vậy anh rất mong đợi bị em câu dẫn." Nhâm Mục Diệu mỉm cười, nuốt vào con tôm Kiều Tâm Du đút cho, "Đúng là cần phải có một chút "nguy cơ" mới được, em xem, giờ em đã chịu đút cơm cho anh ăn rồi nè. Xem ra, anh phải "chế tạo" thêm mấy ......"

Kiều Tâm Du lấy cùi chỏ đụng một cái vào ngực của hắn, "Anh dám! Nếu anh dám chế tạo "nguy cơ", em sẽ lập tức "vượt tường"*."

(*): ngoại tình

"Cũng không sao! Em vượt tường một tấc, anh lại đem tường dời đi một thước; em dám vượt tường một thước, anh sẽ đem tường dời đi một trượng..."

Cái này gọi là "đạo cao một thước, ma cao một trượng"* ư, Kiều Tâm Du bỗng có loại cảm giác "đời thật trắc trở".

(*): núi cao còn có núi cao hơn

"Cô ấy thật sự muốn câu dẫn anh à!?." Kiều Tâm Du nghiêm nghị hỏi.

"Anh ưu tú thế này, bất kì cô gái nào cũng muốn câu dẫn anh cả ." Nhâm Mục Diệu tràn đầy tự tin nói, sao hắn lại có cảm giác những lời này quen thuộc thế nhỉ.

"Anh đừng có trộm lời của Đinh Hạo Hiên như thế!"

Chẳng trách Nhâm Mục Diệu cảm thấy quen tai, xem ra đúng thật là "gần mực thì đen gần đèn thì sáng".

"Anh hoàn toàn không ý gì với cô ấy cả." Nhâm Mục Diệu nói rất minh bạch.

Mặc dù Nhâm Mục Diệu đã nói thẳng với cô mọi chuyện, nhưng Kiều Tâm Du vẫn mơ hồ cảm thấy bất an. Cô cảm thấy mình bây giờ quá mức hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi khiến cô có loại cảm giác hư ảo, không chân thật, cô tự cảnh báo chính mình, mỗi một bước đều phải thật cẩn thận, dường như chỉ cần một thoáng thất thần, mọi thứ sẽ lập tức vỡ nát.

————

Ra khỏi tòa cao ốc Nhâm Thị, tài xế đã chờ cô sẵn ở ngoài cửa lớn. Như thường ngày, lúc đi ngang qua siêu thị, tài xế cho xe dừng lại, để Kiều Tâm Du vào trong mua thực phẩm.

Cuộc sống của Kiều Tâm Du bây giờ rất đơn giản, như một người vợ đúng nghĩa, buổi sáng cô chuẩn bị quần áo cho hắn, tiễn hắn đi làm. Sau đó, chuẩn bị bữa trưa, mỗi ngày đều tự mình đến công ty đưa cho hắn. Trên đường về nhà thì lại mua sẵn nguyên liệu nấu thức ăn cho hôm sau, đến chiều cô sẽ vùi mình trong phòng làm việc vẽ những bản thiết kế. Vì chuyện sinh non mà cô đã bỏ lỡ kì thì nghiên cứu sinh lần này, cô quyết định sẽ vì kì thi năm sau mà cô gắng.

Kiều Tâm Du không phát hiện, lúc cô bước vào siêu thị, một người đàn ông mặc áo gió màu đen cũng đi sát sau lưng cô. Cô đẩy xe đẩy, đi nhanh như con thoi vào giữa quầy hàng thực phẩm.

"Ngày hôm qua đã ăn cá rồi, hôm nay ăn thịt heo đi, còn ngày mai thì ăn thịt bò, được lắm..." Cô nho nhỏ nói thầm trong miệng, sau đó xoay người đi về quầy thịt tươi, kết quả ——

"Rầm ——" cô đụng vào chiếc xe đẩy phía sau. Kiều Tâm Du vội vã xoay người, nên không phát hiện có người sau lưng mình. Đồ bên trong chiếc xe đẩy của người kia bị đổ ra hết.

"Thật xin lỗi, xin lỗi..." Cô liên tiếp nói xin lỗi, ngồi xổm người, cúi xuống giúp hắn nhặt đồ.

"Kiều Tâm Du!" Người kia kinh ngạc gọi to tên của cô.

Kiều Tâm Du chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt sâu lại có loại cảm giác thần bí không thể diễn tả bằng lời, chân mày kiếm màu đen đậm mang vẻ quyết đoán, ngũ quan cứng cáp, tuấn mỹ, hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.

"Nhâm Dịch Tuấn, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp anh ở đây." Kiều Tâm Du máy móc nhặt đồ dưới đất, bàn tay đột nhiên chạm phải một gói hàng, sờ sờ bên trong thì nó lại mềm mềm, Kiều Tâm Du chăm chú nhìn, "Anh xác định, khẳng định, nhất định cần phải mua cái này sao? Cái này không có cánh, có cánh vẫn tốt hơn."

Một gói băng vệ sinh được giơ ngang trước mặt hắn.

"Cái này... Khụ, khụ..." Nhâm Dịch Tuấn dùng việc ho khan để che giấu sự khó xử của chính mình, hắn vì "chế tạo" cuộc "gặp gỡ" này, nên mới đi theo cô rồi quơ đại vài thứ, kết quả lại cầm nhầm một gói băng vệ sinh mà không biết, "Chắc là nó vô tình rơi xuống, rồi lọt vào trong xe hàng thôi." Nhâm Dịch Tuấn bịa ra một lý do.

"Anh không cần xấu hổ đâu." Kiều Tâm Du nhặt xong đồ thì đứng lên, "Đàn ông mua đồ dùng cho phụ nữ không có gì đáng để xấu hổ cả, Nhâm Mục Diệu đã từng mua giùm tôi rồi, anh mua giùm bạn gái sao?" Nhớ đến lần "bà dì" ghé thăm đó, dáng vẻ quẫn bách của hắn, khiến Kiều Tâm Du cảm thấy buồn cười.

Nghe được ba chữ Nhâm Mục Diệu kia, Nhâm Dịch Tuấn lập tức nghiêm mặt, "Tôi không có bạn gái."

Kiều Tâm Du nhận ra được mình nói sai, vội vàng nói lảng sang chuyện khác, "Anh tới đây mua đồ, vậy chắc anh cũng ở gần đây hả?"

"Ừ! Cô có muốn tới nhà tôi không, sẵn tiện nói chuyện một chút?" Đôi mắt đen nhánh của hắn chăm chú nhìn cô, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, giống với niềm vui khi con mồi mà hắn muốn đã mắc câu.

"Không, không được!" Kiều Tâm Du vội vàng từ chối, nếu để Nhâm Mục Diệu biết, lấy hiểu biết của cô về tính tình nóng như lửa của hắn, thì hắn nhất định giận đến mức nổi trận lôi đình.

"Vậy cô mời tôi uống cà phê đi, dù gì thì tôi cũng là ân nhân cứu mạng của cô."

Kiều Tâm Du xoay người nhìn người tài xế đang chờ mình bên ngoài, gương mặt tinh xảo của cô hiện lên vẻ bất đắc dĩ

"Trên lầu hai có quán cà phê, một ly cà phê sẽ không làm trể nãi thời giờ của cô đâu." Vừa nói xong hắn đã nắm tay kéo Kiều Tâm Du đi lên lầu hai.

Trong quán cà phê điệu nhạc Blouses nhẹ nhàng khẽ vang lên, mùi cà phê thơm nồng xen lẫn trong không khí.

"Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi anh chị muốn dùng gì?"

"Một ly cà phê Lam Sơn, và một ly Cabo Keno." Không đợi Kiều Tâm Du mở miệng, hắn đã tự tiện quyết định. Điểm này rất giống Nhâm Mục Diệu, cực kỳ cường thế bá đạo, thích khống chế, nắm chặt mọi thứ trong tay.

Thật đúng là anh em.

Khóe miệng Kiều Tâm Du khẽ cong lên, một nụ cười nhạt lập tức xuất hiện.

"Cô cười cái gì?" Nụ cười của cô khiến lòng Nhâm Dịch Tuấn có chút rung động nhẹ nhàng.

"Không có, không có gì."

Nhâm Dịch Tuấn liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, cảm thấy đã đến lúc, hắn đặt điện thoại di động lên bàn, đứng dậy, "Tôi đi rửa tay một chút."

"À!" Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ sát tường, mỗi người đi đường với mỗi gương mặt khác nhau đang đồng loạt thở ra khí nóng*, sắc mặt mỗi người cũng không giống nhau, vội vã bước đi. Kiều Tâm Du đột nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé, ở nơi này, trong biển người mênh mông, cô chỉ là một hạt cát.

(*): vào mùa đông, khi thở người ta thở ra luồng khí nóng nhìn thấy được

Đột nhiên, một khúc nhạc piano truyền tới tai cô, loại nhạc này so với điệu nhạc Blouses đang phát trong quán cà phê, có chút không hợp.

Cô vội vàng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, thấy chiếc điện thoại di động trước mắt mình đang lóe lên, Kiều Tâm Du nghiêng người nhìn hai chữ "Khẩn Cấp" đang hiện lên trên màn hình. Đây là cuộc điện thoại khẩn gọi cho Nhâm Dịch Tuấn?

Kiều Tâm Du nhìn về hướng toilet, nhưng không thấy bóng người của hắn. Thở dài một cái, cô nhấn xuống phím nhận cuộc gọi, "A lô!" Cô chờ đối phương đáp lại, nhưng đầu điện thoại bên kia trừ tiếng thở hổn hển, không còn bất kì giọng nói nào khác
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status