Gia, khẩu vị quá nặng

Chương 291: V87.2: Chạm trán (2)


Chỉ sau một giờ ra chơi ngắn ngủi, tin Mộc Như Lam và Đoạn Nghiêu trở về đã lan truyền khắp học viện Lưu Tư Lan. Có người nhanh tay chụp được hai tấm ảnh lúc Mộc Như Lam vừa mới bước vào cổng, những tấm sau đó lại càng đẹp hơn, góc chụp vô cùng hoàn hảo, đăng lên diễn đàn chưa được mười phút đã có hơn trăm lượt bình luận.

Học sinh Lưu Tư Lan có thể dùng thẻ học sinh để lập tài khoản trên diễn đàn, mỗi người chỉ được lập một tài khoản, không phải học sinh Lưu Tư Lan thì sẽ không đăng kí hay đăng nhập được, chỉ học sinh Lưu Tư Lan có đặc quyền xem nội dung trong vào diễn đàn, tiện cho truyền tin tức trong nội bộ Lưu Tư Lan. Admin diễn đàn không phải hội học sinh mà là ban giám hiệu, có quản lý chuyên môn giám sát, phát hiện bài đăng nào xấu hoặc không phù hợp thì gỡ xuống – trường hợp nghiêm trọng người đăng sẽ bị cảnh cáo –quyền đóng mở diễn đàn hoàn toàn nằm trong tay họ.

Chỉ một số ít người biết, admin diễn đàn thật ra chính là Âu Khải Thần.

Làm con trai một của Âu gia, công việc đầu tiên bố hắn giao cho hắn là quản lý diễn đàn học sinh Lưu Tư Lan.

Thầy giáo đang giảng bài trước mặt mà Âu Khải Thần chỉ cắm cúi vào điện thoại, trên màn hình là ảnh Mộc Như Lam đứng trước cánh cổng vàng kim chạm trổ hoa văn, cô ấy ăn mặc đơn giản gọn gàng, có vẻ như đang nói chuyện với người nào đó không có trong ảnh, cô quay đầu sang nghe, khóe môi uốn một độ cong nhu hòa tuyệt đẹp, đôi mắt trong trẻo cười híp lại như cặp trăng khuyết.

Hắn lướt ngón tay, chuyển sang một tấm ảnh khác vừa được đăng lên, vẫn là Mộc Như Lam. Ảnh chụp một bên mặt, cô hơi ngước đầu, đường nét khuôn mặt trông tinh tế lạ lùng, trên ngón tay trắng nõn là một chú bồ câu vừa thu cánh, từng chiếc lông vũ trắng tinh như sáng lên. Ánh mặt trời rực rỡ ôm lấy họ, một cô gái tựa thiên sứ và một con bồ câu tượng trưng cho hòa bình, duy mỹ thánh khiết đến khó thể nào tưởng tượng!

Âu Khải Thần ngẩn ngơ, những học sinh không được tận mắt chứng kiến cảnh đó nhìn ảnh cũng ngẩn ngơ.

Sau đó số lượt chia sẻ ảnh hiển thị trên giao diện quản trị viên của Âu Khải Thần bắt đầu tăng… 1… 30… 116… 300…

Con số tăng một cách chóng mặt, Âu Khải Thần cau mày, nỗi khó chịu trong lòng làm ngón tay hắn cử động — cấm chia sẻ.

Số lượt chia sẻ cũng vì thể mà dừng lại ở “520”*.

*520: anh yêu em (từ lóng).

Phía dưới bắt đầu có bình luận la lối, nhiếc móc tên admin cấm họ chia sẻ ảnh, thật tức điên lên được.

Cơm nắm rong biển lớp C: Uhuhu ai cho tui xin ảnh nữ thần với! Thiên sứ với bồ câu a! Aaaaaa!

Bồ hóng lớp B: Mẹ nó! Thằng ad giở chứng gì đấy? Ngứa cúc à? Mở chia sẻ ảnh nữ thần ra coi!

Hương hoa cúc lớp B: Ê ê đừng có xúc phạm hoa cúc nhá! Thằng ad nhất định là tên biến thái! Thấy ảnh hội trưởng đại nhân cái là muốn độc chiếm đây mà!

Chim non lớp F: Xin ảnh xin ảnh xin ảnh…

Nhân ngưu lớp A: Quỳ xin ảnh! Ai tốt bụng ib ảnh cho tui với, tui đổi ba trăm bộ AV hàng hiếm!

++++

Diễn đàn có quá nhiều bài viết, chủ đề và tin tức cũng không ít chút nào, nếu không được ghim lên đầu thì sẽ bị chìm xuống rất nhanh và khó tìm lại, vì thế các học sinh thường chia sẻ thứ mình muốn xem về tường nhà, bây giờ Âu Khải Thần tự dưng cấm chia sẻ, bảo sao người ta không tức cho được.

Trong lớp cũng có vài học sinh chia sẻ không được mà chửi thầm trong miệng, mặt thì nhăn thấy rõ, Mina nhìn về phía Âu Khải Thần, cân nhắc xem có nên hack vào tài khoản của hắn không…

Âu Khải Thần định thần lại, tập trung nhìn bảng như chưa hề có cuộc chia ly, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng lạnh như băng.

Hắn ghét những kẻ đăng ảnh Mộc Như Lam lên mạng, càng ghét hơn là những kẻ đi chia sẻ tràn lan, cứ nghĩ đến chuyện trong điện thoại học sinh nào cũng có ảnh Mộc Như Lam là hắn lại thấy cực kì khó chịu, cảm giác như bị cướp mất thứ gì vậy.

Hắn nhớ như in lần hắn cùng Hoắc Á Lan lên núi tế bái, một đạo sĩ đã nói đường nhân duyên của hắn và Mộc Như Lam dây dưa đến tận lúc chết, vốn trái tim của cô phải thuộc về hắn! Từ đó hắn không còn biểu lộ tình cảm hay tỏ ra săn sóc với cô nữa, bởi hắn cho rằng, dù thế nào đi nữa Mộc Như Lam cũng là của hắn. Vậy mà cuối cùng cô lại đính hôn với Mặc Khiêm Nhân. Chẳng lẽ sau này bọn họ sẽ hủy hôn, rồi Mộc Như Lam trở thành người của hắn?

Âu Khải Thần vừa khinh lại vừa mong sao ngày này sẽ đến, vì thế mặc dù đang hẹn hò với Phỉ Phi, hắn vẫn căm ghét bất kỳ ai yêu Mộc Như Lam.

Đột nhiên có một học sinh kích động đứng bật dậy. Âu Khải Thần đưa mắt ra ngoài cửa sổ thì thấy Mộc Như Lam đang đi ngang qua, cô nhìn vào lớp, mỉm cười làm dấu tay bảo bọn học sinh đừng quá kích động kẻo phiền thầy giáo, nào biết thầy giáo trên bục giảng đã nhìn họ từ nãy giờ, ông chẳng những không nổi giận mà còn mỉm cười hiểu cho sự phấn khích của đám học trò.

Chạm mắt Âu Khải Thần, Mộc Như Lam gật đầu cười xa cách rồi nhìn sang chỗ khác. Như đối xử với một bạn học bình thường, không, thậm chí còn không bằng bạn học bình thường!

Ánh mắt Âu Khải Thần lạnh toát, nắm tay siết lại nghe răng rắc, hắn hận cái thái độ khi gần khi xa của Mộc Như Lam, hận Mộc Như Lam đối xử với người khác tốt hơn hắn, hận Mộc Như Lam khiến nhiều người yêu cô như thế… Nếu cô không thu hút nhiều sự chú ý như thế, thì liệu hắn sẽ bớt đau khổ hơn chăng? Nếu hắn phá hủy hết tất cả những điều tốt đẹp đó, liệu cô sẽ hoàn toàn thuộc về hắn chăng…

Ý tưởng này xẹt qua trong đầu Âu Khải Thần như một hạt mầm theo gió bay tới, lặng lẽ hạ xuống đất, chờ ngày mưa xuống mọc rễ đâm chồi…

++++

Dãy phòng làm việc của hội học sinh.

Tầng 5. Văn phòng hội trưởng hội học sinh.

Thư Mẫn đang ngẩn ngơ xem ảnh trên diễn đàn thì có tiếng gõ cửa, nghĩ bằng móng chân cũng biết người đến có thể là ai, vì thế cô vội tắt điện thoại đi, đoạn đè tay lên lồng ngực nóng rực, hít sâu hai hơi để lấy lại bình tĩnh, cũng may là cô đã quen rồi.

“Vào đi.” Giọng nói lạnh nhạt dứt khoát của Thư Mẫn vang lên.

Mộc Như Lam mở cửa, thấy Thư Mẫn đang cầm bút nghiêm túc ngồi làm việc, trước khi nhóm Thái Sử Nương Tử nhậm chức, bọn họ vẫn phải làm việc thật tẫn trách.

Mộc Như Lam mỉm cười bước vào, trong một thoáng, văn phòng lạnh lẽo như ấm lên, “Cần mình giúp cái gì không?”

Thư Mẫn dừng tay, ngẩng đầu nhìn Mộc Như Lam, “Cậu về từ khi nào?”

“Mới tức thì.” Mộc Như Lam đi đến chỗ cửa sổ theo thói quan, gió xuân mơn trớn thật dễ chịu làm cô không khỏi cười đậm hơn, ấm áp động lòng người.

“Không có gì cần cậu làm đâu, nghỉ ngơi đi.” Thư Mẫn nói giọng thản nhiên, tiếp tục đọc tài liệu, “Nếu không định đi học ngay thì cho phép cậu ngồi nghỉ trong này một lát.”

Mộc Như Lam bật cười, “Ừ, cảm ơn phó hội trưởng đại nhân.”

Thư Mẫn không đáp, chỉ cúi đầu làm như đang tập trung đọc tài liệu, làn gió thoang thoảng đượm mùi hương ấm áp làm cô bất giác mỉm cười, gương mặt lạnh lùng sắt đá như tan ra nhu hòa.

++++

Nước Mỹ.

Giọt sương sớm đọng nơi đầu lá, nai con nhàn nhã đạp lên mặt đất ẩm ướt, tiếng chim hót vang vọng khắp rừng cây.

Lệch múi giờ vốn chẳng dễ chịu gì, cũng may Mặc Khiêm Nhân đã quen rồi.

Thay quần áo đến văn phòng, Mặc Khiêm Nhân thấy hai má Joey bầm xanh, coi bộ hôm qua ngã không nhẹ. Joey lấm lét liếc cái nhẫn trên tay Mặc Khiêm Nhân, sau đó nhìn lên gương mặt vô cảm của hắn, cảm nhận bầu không khí lạnh lẽo xa cách hắn thở ra một hồi, kiềm lòng không đặng hỏi, “Amon, có phải là anh bị ép hôn không?”

Amon thế này thì yêu ai được chứ. Joey nghĩ hình tượng đế vương cao cao tại thượng coi rẻ trần thế hợp với hắn hơn, thật khó tưởng tượng ra một cô gái xứng đôi với hắn, chỉ nhìn thôi đã thấy áp lực rồi!

Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt nhìn hắn.

Joey lập tức lui về sau mấy bước, giơ tay đầu hàng, “Tôi sai rồi!” Nói đoạn đưa một chồng dày hồ sơ lên, “Có ba tập là đơn xin nghiên cứu của các sinh viên học tiến sĩ…” Từ cái lần hắn tự ý cho phép một nghiên cứu sinh vào đây để rồi anh ta xém bị cắn chết, Joey không dám tự ý quyết định nữa, sợ người bị cắn sẽ là mình.

Hàng năm có rất nhiều sinh viên và chuyên gia tâm lý học bày tỏ nguyện vọng được ghiên cứu biến thái tại bệnh viện tâm thần Coen, tuy “hàng hot” Ive đã trốn thoát nhưng trong này vẫn không thiếu những tên biến thái khét tiếng. Dù biết chúng nguy hiểm, dù đã có tấm gương thảm khốc của các nghiên cứu sinh đi trước nhưng những người chưa được tự mình trải nghiệm vẫn hiếu kỳ vô cùng. Họ nghĩ rằng, đã biết chúng nguy hiểm thì họ dại gì lại gần? Họ có bị ngu đâu!

Chính phủ cũng cho phép chuyện này, bởi giá trị của đám biến thái quá cao, bọn họ muốn lợi dụng đến cùng kiệt, muốn phân tích tâm lý biến thái vặn vẹo của chúng. Thế nên sau khi FBI xác nhận thân phận, hồ sơ nghiên cứu sẽ được chuyển cho bệnh viện và đa số đều được duyệt, bởi vì chẳng ai chịu chấp nhận lý do Mặc Khiêm Nhân không duyệt cả — Hắn bảo, đám ngớ ngẩn đó mà nghiên cứu được cái gì ra hồn thì hắn đã chẳng cần giam bọn biến thái điên rồ này lại.

Nói không chút nể nang thế mà lại trở thành động lực cho các nghiên cứu sinh, không nghiên cứu được thì càng phải nghiên cứu, phải vậy mới tiến bộ!

Bọn họ đã cứng đầu đến thế thì Mặc Khiêm Nhân cũng không buồn quan tâm nữa, thích nghiên cứu gì cứ nghiên cứu đi, hắn hết bổn phận rồi, ai sống ai chết, kệ.

Mặc Khiêm Nhân lật xem hồ sơ, thấy trong số ảnh chụp ba nghiên cứu sinh có một người là dân Á chính gốc, thậm chí bên cạnh còn ghi chú rằng Mặc Khiêm phải cho người này nghiên cứu về viện trưởng tiền nhiệm của bệnh viện Coen, Hans — chuyên gia tâm lý kì cựu bị biến thái đồng hóa làm chấn động giới tâm lý học.

“Đây là ai?” Mặc Khiêm Nhân gõ gõ ngón tay lên bàn, Hans là tội phạm bị cách ly, Mặc Khiêm Nhân từng nói trên thế giới chỉ có tối đa ba người có khả năng nhìn thấu Mộc Như Lam, Hans chính là một trong số đó, có thể thấy hắn ta lợi hại cỡ nào, đến cả Mặc Khiêm Nhân cũng không dám khinh suất khi đối đầu với Hans — Hans luôn ôm âm mưu kéo Mặc Khiêm Nhân vào thế giới biến thái, hắn nói đây mới là thế giới sạch sẽ thuần túy nhất, mặc dù nó điên dại, méo mó, đẫm máu người vô tội, Amon hẳn nên gia nhập làm bạn với hắn mới phải.

Một kẻ như thế này thì thường chỉ có chuyên gia tâm lý hàng đầu thế giới mới được gặp mặt nghiên cứu, chưa bao giờ có trường hợp cho phép người ngoài chính phủ nghiên cứu hắn ta.

Joey ghé đầu nhìn tấm ảnh, nhíu mày, “Hình như là… Người của đế quốc ‘Bạch’. Nhìn này, có kí hiệu Bạch.” Joey chỉ vào cái huy chương trên ngực trái người đàn ông trong hình.

“Bạch?” Mặc Khiêm Nhân nghĩ bụng, là cái gì?

++++

Tiếng chuông kết thúc tiết học cuối cùng vang lên, để tránh bị đám đông cuồng nhiệt vây cứng, Mộc Như Lam và Thư Mẫn ngồi trong văn phòng chờ các học sinh về gần hết rồi mới đi ra ngoài.

Lễ Thân cũng biết ý định của Mộc Như Lam, hắn cùng Thái Sử Nương Tử và Đoạn Nghiêu ở lại trong lớp tán chuyện một lúc lâu rồi mới ra bãi đỗ xe ngoài trường chờ Mộc Như Lam.

Thư Mẫn đưa Mộc Như Lam đến cổng rồi nhìn Mộc Như Lam đi về phía bãi đỗ, vẻ mặt dịu đi dưới ánh chiều tà, cô mải miết dõi theo bóng hình đang dần rời xa, trong thế giới của cô, chưa bao giờ có dấu vết Mộc Như Lam dừng lại vì cô, mà cô cũng sẽ không để loại dấu vết này tồn tại.

Đi được vài bước, Mộc Như Lam như cảm nhận được ánh nhìn của Thư Mẫn, ngoái lại vẫy tay chào cô.

Thư Mẫn ngẩn người, nhưng thứ cô nhìn thấy ngay sau đó lại làm mặt cô biến sắc.

Cùng tiếng rồ động cơ dữ tợn, một chiếc xe màu đen bất ngờ phóng ra khỏi bãi đỗ vắng vẻ, vọt thẳng về phía Mộc Như Lam như một con thú ăn thịt hung mãnh muốn nghiền nát cô.

Chỉ trong khoảnh khắc, một cơ thể bị nó hất văng ra, lăn huỵch huỵch mấy vòng mới dừng lại, máu tươi dần nhuộm đỏ mặt đất… Còn chiếc xe kia thì nghênh ngang bỏ đi.

Những học sinh chứng kiến kinh hãi hét lên, “Á!”

Nhóm của Lễ Thân đang ngồi trong xe cũng vội vàng chạy ra.

Đầu gối và lòng bàn tay của cô đau rát, cảm giác cát đá đâm vào da thật chẳng dễ chịu gì, mái tóc đen dài thì lấm lem bụi đất.

Mộc Như Lam mất mấy giây mới nhận thức được chuyện vừa xảy ra, cô quay lại nhìn, thấy Thư Mẫn nằm bất động trong vũng máu.

Cô ấy đã đẩy cô ra ngay phút chót, xưa nay Thư Mẫn luôn là quán quân môn chạy nước rút ở hội thao trường học.

Mộc Như Lam tái mặt, bất chấp đau đớn đứng dậy chạy tới chỗ Thư Mẫn.

Con xe nhanh chóng thoát khỏi hiện trường phạm tội, tên tài xế cuống quít quay lại lại đằng sau, sợ có ai đuổi theo.

“Tiểu thư, đã hoàn thành nhiệm vụ.” Gã thở phì phò, trời biết ban nãy gã đã sợ tông phải Mộc Như Lam đến mức nào, bởi vì người tiểu thư muốn gã đâm là Thư Mẫn cơ.

“Ừ.” Phỉ Phi đứng trước gương nhìn khuôn mặt của mình, dấu tay Thư Mẫn tát giờ đã nhạt, cô ta đánh chút phấn là che được rồi, nhưng đừng nghĩ lòng tự tôn của cô ta cũng dễ dàng khôi phục chỉ bằng một lớp phấn! Cô ta đã nói rồi, hai cái tát này, sớm muộn gì cô ta cũng bắt Thư Mẫn trả giá thật đắt!

“Tiểu thư tính toán như thần!” Tên tài xế không quên nịnh nọt trong khi trán vẫn còn đầm đìa mồ hôi lạnh, nếu không tận mắt chứng kiến thì gã thật sự không tin được cô gái nọ thật sự liều lĩnh chạy tới đẩy Mộc Như Lam ra.

Phỉ Phi nhếch môi khinh bỉ, cái thứ đồng tính bệnh hoạn như con đó, chết cũng đáng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status