Gia, khẩu vị quá nặng

Chương 353: V119.1: Chìa khóa (1)


Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

Tần Lãnh Nguyệt vừa xuất viện ra đã phải nhập viện trở lại, lần trước là giả vờ, nhưng lần này là thật.

“Ba tháng đầu thai kỳ cần phải thật cẩn thận, xúc động quá mạnh có thể dẫn đến sảy thai… May mà Tần tiểu thư được đưa tới kịp thời, không thì đã…” Nữ bác sĩ trung niên dặn dò Tần Xuất Vân những vấn đề cần chú ý.

Tần Lãnh Nguyệt nằm trên giường bệnh, thần sắc mệt mỏi.

Tuyết Khả vẫn lạnh nhạt như thường, còn Tần Phá Phong và Tần Tịch Dương thì lo lắng đứng quanh giường bệnh của Tần Lãnh Nguyệt.

“Chị không sao… Các em đừng lo.” Tần Lãnh Nguyệt mỉm cười yếu ớt.

“Chị…” Vẻ mặt Tần Phá Phong phức tạp.

“Chị thực sự không sao, chỉ là chút ngoài ý muốn thôi, có lẽ là do vội xuất viện nên mới thành ra vậy.” Trong lòng Tần Lãnh Nguyệt ê chề, thật không ngờ cô ta lại xỉu ngay giữa đại sảnh, giờ thì ai cũng biết cô ta không chịu nổi việc bị hạ bệ, kẻ ghét cô ta sẽ càng thêm hả hê, mà những người thân thiết cũng sẽ thấy cô ta hẹp hòi. Nhưng thực sự là cô ta không kiềm chế được, hạng nhất bảng xấu tính, cái vị thứ này khiến những hồi ức dơ bẩn tưởng như đã qua nay lũ lượt hiện về, làm cô ta nhất thời tức khí.

“Thế thì mong cô đừng lặp lại sai lầm này thêm một lần nào nữa.” Giọng Tuyết Khả vang lên lạnh lùng, vẫn bộ âu phục cao cấp cùng mái tóc búi gọn gàng, cô ta trông thật kiêu ngạo và cường thế, giọng điệu không chút cảm tình, “Đứa bé đang ở trong bụng cô, nếu cô không tự bảo vệ được thì đến cả Boss cũng hết cách. Vả lại cô nên biết gần đây Boss bận rộn vô cùng, không dư thời gian và sức lực để ý đến cô đâu.”

“Tuyết Khả, cô đừng có quá đáng.” Tần Phá Phong lạnh giọng, tỏ vẻ Tần Lãnh Nguyệt thực sự bị thiệt thòi. Bộ có ai ép Boss làm Tần Lãnh Nguyệt có thai chắc? Tần Lãnh Nguyệt không giống đám phụ nữ đào mỏ kia, chị ấy theo Bạch Mạc Ly mười năm từ những ngày y còn tay trắng, nhiêu đó là đã quá đủ để mọi người bỏ qua chút lỗi lầm này!

“Tôi đang tùy việc mà xét.” Tuyết Khả lạnh nhạt đáp. Không như bọn Tần Phá Phong, cô ta gia nhập Đế chế Bạch khi Bạch Mạc Ly đã thành công được một nửa, chuyện Tần Lãnh Nguyệt có ân tình với Boss, cô ta biết đấy nhưng không quá để tâm. Trong mắt cô ta, Tần Lãnh Nguyệt chẳng qua chỉ là một kẻ nhìn xa trông rộng biết đầu tư mạnh vào “cổ phiếu” tiềm năng mà thôi, tình cảm có khi còn chẳng bằng bọn Hắc Báo Bạch Hổ.

Về tình mà nói thì Tuyết Khả quả thật hơi cay nghiệt, nhưng cũng chẳng sao, cô ta không quan tâm, trách nhiệm duy nhất của cô ta là toàn tâm toàn ý đứng cạnh Bạch Mạc Ly, thay Bạch Mạc Ly giải quyết mọi chuyện một cách lý trí, thậm chí là vô tình. Tuyết Khả quả thật là kiểu nhân vật phản diện mà ai cũng ghét, nhưng Bạch Mạc Ly chấp nhận tính cách của cô ta, thừa nhận năng lực của cô ta, bằng không cô ta đã chẳng thể gia nhập Đế chế Bạch.

Khi biết Tần Lãnh Nguyệt có thai với Bạch Mạc Ly, điều đầu tiên Tuyết Khả nghĩ chính là mong Tần Lãnh Nguyệt đừng sinh đứa bé này ra. Hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để thái tử hay công chúa của Đế chế Bạch chào đời, trong trận chiến giữa Đế chế Bạch và Giáo hội, Tần Lãnh Nguyệt và đứa bé sẽ chỉ khiến Bạch Mạc Ly bị vướng chân mà thôi. Quan trọng hơn hết là, Bạch Mạc Ly không yêu Tần Lãnh Nguyệt.

“Tùy việc mà xét?” Tần Phá Phong giận điên lên, có lẽ là do đứng ở góc độ khác nhau nên cái nhìn cũng khác: Tần Lãnh Nguyệt lớn hơn bọn hắn ba tuổi, từ khi có thể nhớ, Tần Lãnh Nguyệt đã một tay chăm sóc bọn hắn lớn lên; bất kể thế nào, bọn hắn luôn đứng về phía Tần Lãnh Nguyệt, “Chẳng lẽ chị ấy kiểm soát được chuyện này sao? Đế chế Bạch lớn như vậy mà không bảo vệ nổi một cô gái hả? Tại các người cho Mộc Như Lam điểm…”

“Phá Phong!” Tần Lãnh Nguyệt cau mày ngắt lời hắn, “Mộc tiểu thư được điểm như vậy là hiển nhiên, chị bị thế này không phải tại cô ấy!” Tần Phá Phong nói giúp cho cô ta như thế thì thà đừng nói còn hơn, chỉ tổ khiến cô ta thêm khó chịu.

“Những điều cần nói tôi đều nói cả rồi, Lãnh Nguyệt tiểu thư cũng không còn gì đáng ngại, vậy tôi đi trước đây.”

Tuyết Khả lạnh nhạt gật đầu với Tần Lãnh Nguyệt một cái rồi đi ra ngoài.

“Chết tiệt!” Tần Phá Phong nhìn Tuyết Khả mà tức muốn phát khùng.

Tần Lãnh Nguyệt cũng chẳng khá hơn là bao, thế nhưng cô ta vẫn nói, “Đừng nóng, là lỗi của chị, chắc Tuyết Khả còn bực chuyện chị hại anh Bạch mất mặt trước ngài Amon.”

“Có giỏi thì đi tính sổ với tên Amon đó đi, trút giận lên người một phụ nữ thì có gì hay…” Tần Phá Phong nhăn mặt, thấy Tần Xuất Vân bước vào, hắn vội hỏi, “Bác sĩ nói thế nào ?”

“Nghỉ ngơi cho tốt, chú ý cảm xúc.” Tần Xuất Vân nhíu mày bảo, “Chị nên về tổng bộ dưỡng thai thì hơn.” Cô ta cảm thấy, từ khi Mộc Như Lam đến Bạch Đế, bầu không khí bên trong bắt đầu khang khác, như thể có thứ gì đó đang dần chuyển mình, cảm giác rất kỳ quái.

Vốn Tần Lãnh Nguyệt không định đến Bạch Đế trong lúc thai nghén, nhưng khi biết Mộc Như Lam đã đặt chân tới Mỹ, lại tận mắt nhìn thấy Mộc Như Lam tại Harvard, không hiểu sao cô ta có cảm giác con bé này rất nguy hiểm.

Mộc Như Lam không có vẻ gì là mạnh, cứ như ai cũng dư sức giết được nó, vì vậy Tần Lãnh Nguyệt cho rằng đây là tâm lý đề phòng của phụ nữ khi thấy có kẻ muốn cướp đi đồ của mình, dù việc Bạch Mạc Ly yêu Mộc Như Lam nghe mới vớ vẩn làm sao. Nhưng giờ xem ra cô ta quyết định đến Bạch Đế là hoàn toàn đúng, mới chưa được bao lâu mà thái độ của Bạch Mạc Ly đối với Mộc Như Lam đã bắt đầu thay đổi rồi!

Làm sao cô ta rời Bạch Đế mà về tổng bộ ở tận bên Washington được? Bộ phải đợi Mộc Như Lam cướp hết tất cả rồi mới ngồi khóc hả? Chẳng lẽ cô ta không được tiên hạ thủ vi cường? Cô ta bảo vệ thứ mình quan tâm thì có gì sai? Cô ta muốn âm thầm phá hoại đấy rồi sao?

Tần Lãnh Nguyệt không đáp, chỉ nhắm mắt ôm chặt chăn.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng đành rời khỏi phòng bệnh, để Tần Lãnh Nguyệt lại một mình.

Bên kia.

Màn đêm buông xuống.

Rời bệnh viện, Tuyết Khả tới văn phòng của Bạch Mạc Ly, tường thuật mọi chuyện lại cho y, bao gồm mỗi một câu nói của cô ta.

Bạch Mạc Ly không rời mắt khỏi tài liệu đang xem, chỉ bảo, “Đúng là hơi quá đáng thật.”

“Nếu cô ấy là người Boss yêu, tôi sẽ kiềm chế bản thân.” Tuyết Khả vẫn giữ giọng điệu nghiêm túc. Bình thường cô ta đã rất kiềm chế với Tần Lãnh Nguyệt vì nể mặt Boss rồi đấy.

Bạch Mạc Ly dừng bút, mắt hơi nheo lại, chuyện y phát sinh quan hệ với Tần Lãnh Nguyệt hoàn toàn là ngoài ý muốn. Tại tổng bộ Đế chế Bạch khắp nơi đều lắp camera, nơi duy nhất không lắp chính là tầng y ở, vì vậy khi xảy ra chuyện thì chỉ có người trong cuộc mới giải quyết được. Ngặt nỗi lúc đó ký ức của y loạn hết lên, trên người Tần Lãnh Nguyệt lại dấu vết sờ sờ, rồi cả cái mùi dày đặc trên giường nữa, tất cả đều cho thấy bọn họ đã quan hệ.

Nhưng mà…

Cứ thấy có gì đó sai sai, tiếc là y không hỏi Tuyết Khả được, tầng y ở đến Tuyết Khả cũng không dám tùy tiện vào, có hỏi cô ta cũng không biết.

Bạch Mạc Ly xoa trán, “Đưa Lãnh Nguyệt về tổng bộ đi.” Càng nhiều phụ nữ càng thêm phiền phức.

“Nếu cô ấy không chịu thì sao?” Tuyết Khả hỏi.

“Không phải do cô ấy quyết định.” Y lia ánh mắt sắc lẻm về phía cửa sổ, không thấy Mãnh Sát đâu, chắc lại chạy đi quậy với con bồ câu của Mộc Như Lam rồi?

“Tôi hiểu.” Tuyết Khả gật đầu, nói tiếp, “Dữ liệu camera ở Universal Studio Hollywood đã được đưa về, Nhất Tiễn đang kiểm tra rồi.” Kiểu gì mắt cũng thâm đen như gấu trúc cho xem.

“Tôi chỉ cần kết quả.”

“Rõ.”

++++

Tần Lãnh Nguyệt bước dọc theo hành lang, các nữ sinh kia đều đã về ký túc xá hết nên giờ bệnh viện vắng lặng hơn hẳn, sàn nhà sạch bong phản chiếu bóng hình thong thả của cô ta.

Cô ta đi tới phòng bệnh của Mộc Như Lam, cửa phòng không đóng, Mộc Như Lam đang ngồi trong đọc sách, trên gương mặt xinh xắn thoáng thấy một nụ cười nhẹ tênh, thật đẹp đẽ và điềm nhiên, làm người ta không nỡ quấy rầy, tựa hồ cô là bướm đậu trên hoa, chỉ một hơi thở cũng có thể dọa cô giật mình bay đi mất.

Tần Lãnh Nguyệt khựng lại, hơi mím môi, đoạn nhẹ nhàng gõ cửa.

Mộc Như Lam ngẩng đầu, thấy Tần Lãnh Nguyệt đứng đó, “Đàn chị? Có chuyện gì không?”

Tần Lãnh Nguyệt cười cười nhưng không vào ngay, “Ngài Amon đâu?”

“Chị tìm anh ấy à? Anh ấy vừa đi ra ngoài rồi.”

“Không phải, chị tìm em.” Bấy giờ Tần Lãnh Nguyệt mới bước vào, tiện tay đóng cửa lại.

Mộc Như Lam cười nhìn cô ta.

“Nhóm Tina xuất viện cả rồi, giờ chị chỉ có em để tán gẫu.” Tần Lãnh Nguyệt tới bên giường kéo ghế ngồi xuống.

“Chị muốn tán gẫu cái gì?” Mộc Như Lam mỉm cười, “Hay chị định kể tôi nghe Bạch tiên sinh có thù gì với nhà tôi.” Cả hai đều đã lật bài với nhau rồi.

“Em muốn biết thì nói cho em biết cũng được.” Tần Lãnh Nguyệt ngả lưng ra ghế, hai tay đặt nhẹ lên bụng, vốn cô ta tới đây chính là để nói chuyện đó.

Mộc Như Lam hứng thú nhìn cô ta.

Trông cái thái độ đó của Mộc Như Lam, Tần Lãnh Nguyệt thật mong được thấy vẻ mặt sửng sốt, rồi áy náy, dằn vặt của cô, nhất định sẽ thuận mắt hơn bây giờ rất nhiều.

“Chắc em không biết anh Bạch có một đứa em gái nữa đâu nhỉ? Không phải Bạch Tố Tình, là một đứa khác, em gái ruột cùng mẹ.” Tần Lãnh Nguyệt nói.

“Đúng là không biết.” Hóa ra Bạch Tố Tình và Bạch Mạc Ly không phải anh em ruột sao? Mà sao lại dính tới em gái của Bạch Mạc Ly, chẳng lẽ cô em gái kia có quan hệ gì với cô à? Và cái quan hệ này đã khiến cô kiếp trước bị hại chết? Nghe có vẻ nghiêm trọng đấy, tò mò ghê.

“Cũng phải, kẻ không biết gì lúc nào sống ung dung hơn những người khác.” Tần Lãnh Nguyệt nhếch miệng cười giễu, “Bố mẹ cô mười bảy năm trước hại chết bố anh Bạch, mười lăm năm trước hại chết mẹ anh Bạch, còn cô, chín năm trước lại gián tiếp hại chết đứa em gái duy nhất của anh Bạch, tất cả đều ra đi ngay trước mắt anh ấy, thù giết cha đã không đội trời chung, thù giết cả nhà phải trả sao mới đủ?”

Mộc Như Lam nhìn Tần Lãnh Nguyệt, bên tai văng vẳng từng tiếng gằn, không ngờ câu trả lời lại đến một cách nhẹ nhàng mà nặng nề như vậy, cô cũng từng nghĩ có lẽ gia đình mình đã hại chết ai đó quan trọng với Bạch Mạc Ly, bởi trên đời chỉ có hai chuyện có thể khiến người ta hận đến tận xương tủy, đó là lòng tự tôn bị chà đạp và người thương bị hại chết. Chỉ là cô không ngờ chuyện lại đến mức đó, một lần sát hại đã đủ thành thâm thù, đằng này còn là hết lần này tới lần khác…

Nhưng vậy thì có liên quan gì đến cô chứ? Nợ cha con trả?

“Cô nói tôi gián tiếp hại chết em gái anh ta, ý là sao?” Mộc Như Lam hỏi, bảo cô kiếp trước vô tình hại chết người thì còn có thể, nhưng kiếp này rõ ràng cô chỉ lặng lẽ quan sát thế giới, thật sự không biết có chuyện mình vô tình hại chết ai.

“Ý là sao tôi cũng không rõ lắm, cô chỉ cần biết mình đang đứng đâu là được.” Cụ thể thế nào chỉ có Bạch Mạc Ly tường tận, chính cô ta cũng là tình cờ mới biết được. Có điều, “gián tiếp” không nghiêm trọng bằng “trực tiếp”, Mộc Như Lam lẽ ra chỉ là một kẻ không đáng nhắc tới trong kế hoạch trả thù của Bạch Mạc Ly mới đúng, vậy mà sao nó lại xuất hiện ở Mỹ, xông vào cuộc sống của họ thậm chí gây ảnh hưởng tới họ? Thật vô lý! Mộc Như Lam đáng lẽ chỉ là một kẻ qua đường, một kẻ qua đường có chết cũng chẳng ai nhớ!

Ra thế, nói cho cô mấy chuyện này là để cô biết mình là kẻ thù của Bạch Mạc Ly, không nên nhởn nhơ trước mặt y, thậm chí còn phải cúi đầu cho y nhục mạ, bởi vì cô có tội.

Nếu là cô kiếp trước thì có khi Tần Lãnh Nguyệt sẽ được như ý đấy, đáng tiếc, trước mặt cô ta bây giờ là một kẻ thái nhân cách, bộ xử lý tình cảm có vấn đề, không hiểu nổi một thứ phức tạp như lòng áy náy đâu.

“Đây là chuyện chị muốn nói với tôi đấy hả?” Mộc Như Lam cười.

“Phản ứng của cô thật khó ưa.” Thấy tiến triển không như dự đoán, Tần Lãnh Nguyệt cau mày, vậy mà nó còn cười được? Bình thường làm gì có ai biết bố mẹ mình giết người mà còn cười được!

“Tôi không có nghĩa vụ phải làm chuyện chị ưa.” Mộc Như Lam khúc khích, “Nếu bố mẹ tôi hại chết bố mẹ Bạch tiên sinh thì có liên quan gì tới Kha gia?”

“Cái này phải hỏi cô, nhờ cô nên Kha gia mới bị liên lụy.” Tần Lãnh Nguyệt nói mát, cô ta muốn thấy vẻ mặt khác của Mộc Như Lam, cuối cùng chẳng những không đạt được mục đích mà còn bị Mộc Như Lam chọc tức.

Kha gia bị cô liên lụy?

Mộc Như Lam muốn hỏi thêm nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng mở ra, Mặc Khiêm Nhân xuất hiện, thấy Tần Lãnh Nguyệt ở trong thì đôi mắt đạm mạc lạnh đi hẳn.

Tần Lãnh Nguyệt đứng phắt dậy như bị điện giật, thái độ mỉa mai ngay tức khắc biến mất, “Nói chuyện với em rất vui, chị có việc đi trước đây, tạm biệt.”

Tần Lãnh Nguyệt căng thẳng, hơi không dám tới gần Mặc Khiêm Nhân, cuối cùng vẫn phải cắn răng nén sợ mà đi qua, bởi vì cô ta không muốn mất mặt trước Mộc Như Lam.

Bị ánh mắt sắc lẻm găm thẳng vào người, Tần Lãnh Nguyệt không khỏi thấp thỏm, lo rằng Mặc Khiêm Nhân sẽ bất ngờ làm gì mình. Thế nhưng hắn chỉ đơn giản là nhìn cô ta đi thôi, trước mặt Mộc Như Lam, hắn sẽ làm gì cô ta kia chứ?

“Cô ả tới đây làm gì vậy?” Mặc Khiêm Nhân đóng cửa hỏi.

Mộc Như Lam nghiêng đầu, chốt lại mục đích cuối cùng của Tần Lãnh Nguyệt, “Đại khái là tới làm em khó chịu.”

Tần Lãnh Nguyệt nghe tiếng đóng cửa sau lưng thì mới thở phào nhẹ nhõm. Về thấy Tuyết Khả chờ sẵn trong phòng mình, cô ta không khỏi ngạc nhiên, “Tuyết Khả?”

Tuyết Khả quay qua nhìn Tần Lãnh Nguyệt, “Cô đi đâu thế?” Thực ra không cần hỏi cũng biết, bệnh viện trong trường không giống mấy bệnh viện bên ngoài, bình thường hầu như chẳng có ai nằm, hiện tại ở đây chỉ còn lại Mộc Như Lam và Tần Lãnh Nguyệt, Tần Lãnh Nguyệt hẳn vừa tới chỗ Mộc Như Lam.

“Có chuyện gì à?” Tần Lãnh Nguyệt không đáp mà chỉ hỏi.

Tuyết Khả lạnh nhạt nói, “Đến báo cho cô biết, sáng mai cô sẽ được đưa về tổng bộ, tối nay hãy nghỉ ngơi cho khỏe, Xuất Vân sẽ giúp cô sắp xếp hành lý.”

Nụ cười của Tần Lãnh Nguyệt đơ lại, “Tôi không muốn về…”

“Boss nói, không phải do cô quyết định.”

Tần Lãnh Nguyệt biến sắc, mắt trừng Tuyết Khả, “Vì sao?”

“Đây là nghĩ cho cô thôi, còn vì sao thì cô tự hiểu, tôi đi trước đây.” Dứt lời quay lưng bỏ đi.

Tần Lãnh Nguyệt cắn môi, “Vậy tại sao không phải là Mộc Như Lam đi?” Tại sao người đi lại là cô ta mà không phải là Mộc Như Lam? Tuy cô ta có chỗ sai, nhưng Mộc Như Lam là người ngoài, bên được thiên vị phải là cô ta mới đúng chứ? Cô ta mang thai con của Bạch Mạc Ly, rồi còn gắn bó với bọn họ bao nhiêu năm nữa, không có công lao cũng có khổ lao!

“Mộc Như Lam là sinh viên Bạch Đế, cô còn muốn cô ta đi đâu?” Tuyết Khả chẳng buồn ngoái đầu, vừa đi vừa nói, “Hơn nữa đừng quên lý do Boss để cô ta đến Bạch Đế. Bớt gây chuyện đi, trực giác phụ nữ có thể rất chuẩn, nhưng đôi khi cũng sẽ khéo quá hóa vụng.”

Nhìn cửa phòng đóng im lìm, Tần Lãnh Nguyệt nhếch môi cười châm chọc, lý do để Mộc Như Lam đến Bạch Đế… Đúng vậy, trước đây là vì muốn giám sát và gây khó dễ cho Mộc Như Lam nên mới để nó đến Bạch Đế, nhưng giờ thì sao? Hạng nhất bảng tổng hợp! Hạng nhất bảng thành tích! Hạng nhất bảng tài sản! Hạng nhất bảng hấp dẫn! Chỉ có bảng xấu tính là không phải hạng nhất! Cô ta có thấy họ làm gì được Mộc Như Lam quái đâu! Trái lại nó còn ngày càng được nước làm tới! Khéo quá hóa vụng? Cô ta còn chưa kịp làm gì thì khéo quá hóa vụng thế nào được?!

Tần Lãnh Nguyệt nghiến răng, đột nhiên thấy bụng đau đau, cô ta vội thở sâu điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh, bình tĩnh, đứa bé mới là quan trọng nhất, trong Đế chế Bạch đã có nhiều người thích cô ta vậy rồi, nếu sinh được con cho Bạch Mạc Ly nữa thì nhất định cô ta sẽ ngồi lên vị trí bà chủ, ngộ nhỡ có làm gì sai mọi người cũng sẽ giúp cô ta! Bình tĩnh, bình tĩnh…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status