Giá lại có một người như em

Chương 14



Trong giấc mộng của Cố Tây Lương, dường như tất cả chỉ toàn là màu đỏ, vô cùng giống máu.

Lần thứ hai tỉnh dậy từ cơn ác mộng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Nhưng ánh mắt sợ hãi của anh rất nhanh khôi phục lại vẻ bình lặng.

Không ngủ được, Cố Tây Lương mở di dộng ra, dù tiếng chuông cực nhỏ vẫn đánh thức người bên cạnh. Cô gái đầu dựa trên ngực anh, cánh tay ôm lấy thắt lưng anh, cảm nhận được cơ thể anh đổ mồ hôi, cô hỏi: “Gặp ác mộng à?”.

“Ừm”.

“Có thể kể em nghe không?”

Cố Tây Lương mấp máy bờ môi mỏng, một tay khẽ vuốt mái tóc xoăn của cô.

“Mơ thấy em gặp chuyện không may”.

Đáp án ấy khiến cô gái vô cùng hài lòng, cô siết chặt vòng tay, thủ thỉ: “Đừng lo, em đã khỏe hơn nhiều rồi.”

Căn phòng khôi phục sự yên lặng. Cô gái dường như nhớ đến cái gì, nhỏ giọng bổ sung: “Em sẽ không đột ngột rời bỏ anh mà không nói một tiếng!”

Ác mộng, Hà Diệc Thư cũng liên tục gặp phải.

Nửa năm trước, vừa tỉnh lại sau tai nạn ô tô, Cố Tây Lương liền nghe thấy tiếng khóc của Hà Diệc Thư. Tâm trạng cô có vẻ rất kích động, nức nở nói với Chu Tử Ninh và Cố Nhậm cũng đang đứng trong phòng bệnh lúc ấy: “Xin lỗi… Nếu như không phải tại tôi thì cô ấy đã không chết!”.

Nghe vậy, Cố Tây Lương chống tay gắng gượng ngồi dậy khiến mọi người giật mình hoảng sợ. Y tá vội vàng chạt lại đo huyết áp, đổi bình truyền dịch, kiểm tra con người. Còn đương sự chỉ trừng mắt nhìn đám người vừa xông tới, giọng nói chua xót vang lên: “Ai chết?”

Trông bộ dạng Cố Tây Lương lúc ấy, Cố Nhậm nắm chặt tay, bao nhiêu chỉ trích cũng không nói lên lời. Chu Tử Ninh chống gật đứng một bên chỉ biết thở dài.

Hà Diệc Thư cắn chặt môi, chật vật phun ra hai chữ “Nguyễn Ân”.

Mọi người đều đã sẵn sàng đón nhận một cơn bão tố điên cuồng ập đến, thế nhưng, Cố Tây Lương lại bình thản nhìn người bên cạnh, hỏi: “Nguyễn Ân là ai?”

Hà Diệc Thư sững sờ rất lâu. Sau đó, cô ôm chầm lấy Cố Tây Lương, ôm rất chặt, tựa như vừa được ban ân, chỉ sợ lỏng tay một chút là thứ trong tay sẽ bị cuốn đi.

“Không phải ai cả, chỉ là một người lạ thôi”.

Bác sĩ nói, đây là chứng mất trí nhớ cục bộ, khoảng năm phần trăm trí nhớ bị mất đi, thường thì không có ảnh hưởng tới sức khỏe người bệnh, nhưng để nói có thể khôi phục được hay không thì rất khó, có lẽ cả đời cũng không thể.

Hà Diệc Thư trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn nghĩ, ông trời công bằng với cô, cuối cùng đã mang thứ mà cô từng đánh mất trở lại bên cô.

Từ lúc xuất viện về nhà, Cố Tây Lương dường như thay đổi hoàn toàn.

Nói cho cùng thì, hình như anh không thay đổi gì cả. Tính tình vẫn lạnh nhạt, lời nói vẫn sắc bén không ai địch nổi. Thứ duy nhất thay đổi lại là thói quen sinh hoạt. Đương nhiên, anh cũng không nhớ trước đây mình như thế nào, chỉ có Hà Diệc Thư cảm nhận rõ ràng nhất.

Chẳng hạn như, buổi sáng anh không thích để bụng rỗng đi làm nữa.

Chẳng hạn như, anh đặc biệt nhạy cảm với hai danh từ “chim cánh cụt” và “gấu bắc cực”.

Chẳng hạn như, anh thích nghe truyện cười.

Còn có rất nhiều chẳng hạn như…

Hôm nay cũng như mọi ngày, Cố Tây Lương dậy khá sớm chuẩn bị đến công ty. Hà Diệc Thư đã quen dậy trước anh, từ phòng khách lên lầu hai, thấy Cố Tây Lương đang rửa mặt, cô liền tự giác mở tủ quần áo chọn một bộ vest.

Cố Tây Lương đi ra, động tác nhanh nhẹn thay áo sơ mi, rồi mặc áo vest, sau đó, Hà Diệc Thư sẽ tới trước mặt anh giúp anh thắt cà vạt.

Cô thích làm giúp anh những việc nhỏ như thế, giống như một đôi vợ chồng hạnh phúc.

Ánh mắt của Cố Tây Lương vô tình phóng tới khung ảnh khổ lớn treo trên tường. Trong ảnh là chính anh với nụ cười rạng rỡ, cô gái bên cạnh sắc mặt ửng hồng, mái tóc tung bay trong gió biển.

“Em để tóc thẳng vẫn đẹp hơn”.

Nghe thấy câu trần thuật đột ngột của anh, Hà Diệc Thư bần thần cả người, tay đeo cà vạt khựng lại một chút, lát sau mới tiếp tục động tác dang dở.

Cô ngẩng mặt, nhướng mày cười: “Thật không? Vậy em đi duỗi tóc lại là được”.

Cố Tây Lương không gật đầu, cũng không ngăn cản, chỉ lẳng lặng xách cặp và chìa khóa xe đi xuống tầng một. Trên bàn ăn có bánh mì và sữa, anh nhíu mày, quay lưng hỏi Hà Diệc Thư vừa mới xuống đến nơi, giọng có phần trách móc: “Thế này là sao?”

Nhìn sang bàn ăn, Hà Diệc Thư lập tức hiểu ra anh ám chỉ cái gì, cô cụp mi mắt giải thích: “Nử năm nay sáng nào anh cũng ăn trứng gà, em sợ anh ngấy”.

Cố Tây Lương không nói thêm gì nữa, anh cởi áo vest, xắn tay áo sơ mi rồi đi vào bếp.

Quả nhiên, vẫn là trứng gà và hành lá.

Nếu không phải sắc mặt Cố Tây Lương hết sức bình thường thì Hà Diệc Thư đã cho rằng tất cả những hành động mang tính cưỡng ép này là sự trừng phạt của anh dành cho cô.

Bởi vì, cô hiểu rõ con người anh.

Thích ngoan ngoãn, ghét cãi lý; thích thịt bò, ghét trứng gà; tính tình có phần gia trưởng.

Tuy rằng những điều này hiện giờ chỉ là “đã từng”.

Chừng mười phút sau, hai người ngồi đối diện nhau, cùng ăn sáng. Không ai lên tiếng. Hà Diệc Thư vốn ít nói nên không cảm thấy điều gì khác lạ. Mãi đến khi một đôi đũa chìa trước mặt cô, chưa kịp phản ứng thì trong đĩa đã xuất hiện thêm một miếng trứng gà.

Hà Diệc Thư ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lấp lánh nụ cười của Cố Tây Lương.

Anh nói: “Sức khỏe em không tốt, phải bổ sung thêm lòng trắng trứng.”

Hai chữ kinh ngạc và ấm ức viết rõ trên mặt Hà Diệc Thư.

“Tây Lương, em ăn trứng gà sẽ nôn, anh biết rõ cơ mà”.

Cố Tây Lương liếc nhìn cô, ánh mắt nghi hoặc, thanh âm vẫn dịu dàng: “Ơ, sao anh lại nhớ là em thích ăn trứng gà?”

Bữa ăn sau đó trở nên vô cùng áp lực, người ta chẳng còn tâm trạng mà ăn tiếp nữa.

Kết thúc bữa sáng, Cố Tây Lương điều chỉnh lại sắc mặt bình thường, căn dặn Hà Diệc Thư một câu “Đừng quên uống thuốc!” rồi lưu luyến ra khỏi cửa, lái xe đến công ty.

Tan tầm, Cố Tây Lương đến chỗ hẹn với Hàn Duệ.

Gần đây hai xí nghiệp dưới quyền Cố Thị có hành động bất thường, có lẽ muốn tranh thủ lúc cấp trên không màng chính sự mà muốn vơ vét một trận. Chuyện này giống như các bậc thân vương thời cổ đại, thừa dịp lãnh đạo triều đình lơ là phòng bị mà công thành. Một vài cổ đông của Cố Thị đã giao bán cổ phiếu trên thị trường, mà mục tiên đầu tiên của họ chính là Hàn Thông, đối thủ ngang sức ngang tài của Cố Thị.

Hàn Duệ rất ngạc nhiên, Cố Tây Lương sao lại không phát hiện ra chuyện này? Vì thế quyết định hẹn Cố Tây Lương ra ngoài “ôn chuyện”.

Dùng ánh mắt tò mò nhìn người vừa mới ngồi xuống vị trí đối diện, Hàn Duệ vào thẳng vấn đề: “Đừng có nói với tôi là công ty xảy ra một vài chuyện nhưng anh lại không biết gì”. Ngay sau đó, như nghĩ tới điều gì, anh ta lại bổ sung: “Xem ra Nguyễn Ân ảnh hưởng rất lớn đến anh”.

Đây là lần thứ hai Cố Tây Lương nghe người khác nhắc đến cái tên này, anh không hỏi lại, chỉ nhấp một ngụm trà rồi thản nhiên nói: “Ý anh là chuyện hai công ty con nào đó đang muốn bán tháo cổ phiếu của Cố Thị cho Hàn Thông?”

Hàn Duệ nhẹ nhõm cả người, suýt nữa còn tưởng mình nhìn lầm. Anh ta bưng tách trà lên, bắt đầu nổi hứng trêu chọc: “Nói như thế là anh biết chuyện rồi, nhưng tôi quan sát thấy anh không có bất kỳ động tĩnh nào cả”.

Đối phương bật cười.

“Tôi không vội. Vở kịch này bọn họ muốn diễn thì cứ để họ diễn, ít ra thì tới bây giờ vẫn chỉ là vở kịch một vai”.

Hàn Duệ nhíu mày.

“Thế à, xem ra anh Cố đã đoán được Hàn Thông sẽ không tiếp nhận bàn tay đối phương chìa ra? Nhưng sao anh lại tự tin đến thế?”

Cố Tây Lương nhún vai.

“Không phải tôi tự tin, mà là tôi khá hiểu anh Hàn. Vì món lợi nhỏ trước mắt mà đắc tội với toàn bộ Cố Thị, vụ làm ăn này rõ ràng là thua thiệt. Hàn Thông đã không dám nhận thì càng không có công ty nào dám manh động. Tôi đâu cần cố sức lấy lòng, cầu cứu ai nữa? Chim én bay ra khỏi tổ, thấy bên ngoài lạnh, nó tự khắc quay về”.

Hàn Duệ thật muốn vỗ tay khen ngợi người đàn ông này. Đang định nói gì đó thì anh nhận được điện thoại, giọng của Hòa Tuyết truyền đến: “Anh đang ở đâu?”.

“Quán cà phê đối diện công ty”.

“À, em không có chuyện gì cả, chỉ vô tình đi ngang qua công ty anh nên muốn hỏi xem anh tan làm chưa thôi”.

Nghe vậy, Hàn Duệ liền không do dự mà thốt ra hai chữ: “Qua đây”.

Vừa mở cửa vào quán, Hòa Tuyết đã nhìn thấy Cố Tây Lương. Anh đang đứng dậy gật đầu nói tạm biệt với Hàn Duệ.

Bao lâu rồi không gặp anh ta? Hòa Tuyết tưởng rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông khiến cô hận đến tận xương tủy này nữa. Nếu không phải tại anh ta thì Nguyễn Ân hiện giờ vẫn còn ở bên cô lúc khóc lúc cười, chứ không như bây giờ, cô ấy khóc hay cười, cô cũng không biết. Hoặc có thể là Nguyễn Ân đã chẳng còn nhớ những chuyện xưa nữa, luân hồi chuyển kiếp. Cô mong là trường hợp sau.

Đi qua Hòa Tuyết, Cố Tây Lương dừng ánh mắt trên khuôn mặt đầy giận dữ của cô. Anh không muốn tìm hiểu lý do, tiếp tục bước ra khỏi cửa, đợi thang máy xuống bãi đỗ xe.

Vừa bước chân vào nhà, Cố Tây Lương giống như bị sét đánh. Ánh mắt dán vào cô gái trong bộ váy trắng đang đi về phía mình.

“Trông vẻ mặt anh hình như không thích? Lúc sáng anh nói em để tóc thẳng đẹp hơn cơ mà.”

Cố Tây Lương khôi phục lại tinh thần, đơn giản đáp một chữ: “Thích!”.

Sau đó anh đặt tài liệu và báo biểu lên giá để đồ cạnh cửa, thay dép, rồi đi thẳng lên gác.

Nghe anh nói “thích”, Hà Diệc Thư mới yên lòng. Hai người ăn tối xong thì việc ai người ấy làm. Hà Diệc Thư cầm một cuốn tiểu thuyết đang được yêu thích đọc giết thời gian, Cố Tây Lương ở trong phòng làm việc phân tích giá cả thị trường. Giữa chừng, anh có quay lại phòng ngủ lấy tài liệu, thấy cô hăng say đọc cái gì đó, lại tò mò đến sau lưng cô, nghiêng người ngó xuống xem. Không ngờ đập vào mắt là một câu chuyện cười về Chim Cánh Cụt và Gấu Bắc Cực.

Có một con Chim Cánh Cụt, nhà nó cách nhà Gấu Bắc Cực rất xa, phải đi hai mươi năm mới tới. Một hôm, Chim Cánh Cụt ở nhà chán quá, muốn đi tìm Gấu Bắc Cực chơi. Thế là nó ra khỏi nhà. Đi được nửa đường, nó phát hiện ra quên chưa đóng van gas, đã mười năm rồi, nhưng van gas thì vẫn cần phải đóng, Chim Cánh Cụt đành quay về. Đóng van gas xong, nó lại đi. Mất bốn mươi năm, Chim Cánh Cụt mới tới nhà Gấu Bắc Cực.

Sau đó, Chim Cánh Cụt gõ cửa, nói: “Gấu Bắc Cực, tôi đến chơi với cậu…”

Gấu Bắc Cực mở cửa, anh đoán xem nó nói gì?

Nó nói: “Tôi không chơi với cậu!”

Hà Diệc Thư đọc tới đó liền bật cười, còn Cố Tây Lương thì lặng lẽ bỏ đi.

Đêm đó, cũng như mọi đêm, hai người không ai nói chuyện với ai. Họ nằm trên giường, ngủ. Hà Diệc Thư từng tỏ ra chủ động muốn cùng anh làm gì đó, nhưng lại bị anh nhẹ nhàng từ chối bằng một câu quan tâm có vẻ rất tự nhiên.

“Sức khỏe em yếu”.

Vì thế, về vấn đề này, họ không nói thêm nữa, chỉ nằm ôm nhau ngủ. Anh vòng hai tay bao quanh lấy cơ thể cô, để đầu vùi vào gáy cô, còn có thể ngửi thấy hương sữa tắm thơm dịu trên người cô.

Cố Tây Lương cứ thế, nặng nề đi vào giấc ngủ.

Càng ngày anh càng có nhiều biểu hiện bất thường. Hà Diệc Thư vì thế mà bắt đầu nảy sinh lo lắng. Ngay khoảnh khắc cô ngắm nhìn ánh trăng vàng trong trẻo ngoài cửa sổ, sắp cảm thấy buồn ngủ, thì lại cảm nhận được người đang ôm mình đột nhiên siết chặt vòng tay, sau đó là giọng nói nỉ non của anh vang lên.

“Nguyễn Nguyễn, em lại gầy đi rồi”.

Hà Diệc Thư ngỡ rằng mình nghe nhầm. Cô xoay người nhìn thẳng vào Cố Tây Lương. Anh cũng bất ngờ mở mắt nhìn cô, tựa như không thể tin được vừa rồi mình thốt ra cái gì.

Hà Diệc Thư kinh ngạc.

“Anh…anh phục hồi trí nhớ rồi? Lúc nào?”

Dứt lời, cô lại nghĩ tới những hành động và thái độ trước đây của anh, bỗng giật mình thốt lên, giọng điệu rất chắc chắn: “Không, anh trước giờ chưa hề mất trí nhớ!”

Ngực bên trái của cô hình như đang có thứ gì giãy giụa muốn nhảy ra ngoài.

Cố Tây Lương không trả lời bất cứ câu hỏi nào của Hà Diệc Thư. Anh di chuyển cánh tay đang ôm cả người cô lên phía cổ cô, giọng nói dịu dàng, ấm áp: “Vì sao không phải là em?”

Hà Diệc Thư dường như không dám tin vào những điều đang diễn ra, cô ngồi dậy, che đi lồng ngực đang đập liên hồi của mình, nước mắt thoáng cái lã chã rơi.

“Tây Lương, em không tin, anh lại dùng cách này để trả thù em.”

Cô từng cho rằng đây là số phận ưu ái mình, không ngờ lại là một sự trừng phạt đau đớn.

“Anh vẫn luôn nhớ kỹ, phải không? Bao lâu nay anh cố gắng muốn thay đổi em thành cô ấy, vậy thì em là ai?... Từ trước tới giờ em không hề nghĩ chúng ta lại có ngày hôm nay. Nếu thời gian có thể đảo ngược, năm ấy em nhất định sẽ không rời khỏi anh, bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến em rời khỏi anh. Em có lỗi với Nguyễn Ân, nếu cô ấy vẫn còn, em sẵn sàng chết để hai người đến với nhau”.

“…”

“Nhưng, Cố Tây Lương! Nguyễn Ân đã chết, cô ấy đã chết rồi, anh biết không!”

Cô ấy đã chết, anh biết không?

Vốn là một người có thể bình chân như vại trước mọi dông tố, vậy mà nghe được câu cuối cùng của Hà Diệc thư, Cố Tây Lương rốt cuộc không thể giả vờ thản nhiên được nữa. Anh luôn lảng tránh, luôn cố tình quên đi, đêm ngày anh không ngừng tự huyễn hoặc bản thân, đóng băng chính mình. Anh sợ rồi, cứ tưởng đây chỉ là một giấc mơ, chỉ cần cô tới gọi anh tỉnh dậy là sẽ ổn. Nhưng cơn ác mộng này, ai có thể gọi anh dậy được đây?

Nếu đã không phải là mộng, thì làm sao tỉnh được?

Không buồn bận tâm tới những giọt nước mắt và sự chất vấn của đối phương nữa, Cố Tây Lương trở dậy, mặc nguyên áo ngủ, đi chân trần tới phòng làm việc.

Đây là một căn phòng được thiết kế theo phong cách ảm đạm, không có gì khác ngoài bàn làm việc, chiếc ghế da và một tủ sách đựng được khoảng ba nghìn cuốn. Vào sâu bên trong còn có một bộ sofa dày đặc hoa văn màu đen đơn giản, thẳng phía trước chừng hai mét là một chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng 42 inch, thiết bị âm thanh đầy đủ, bình thường còn được kết nối với máy tính để gọi điện, xem tin tức. Lúc này Cố Tây Lương mới phát hiện trên đầu DVD có một hộp đĩa nhỏ, hình như là một bộ phim dài tập. Anh xưa nay không thích những bộ phim thần tượng sướt mướt, nhưng Nguyễn Ân lại vô cùng yêu thích. Anh bỏ một chiếc đĩa vào đầu, sau một chuỗi âm thanh vang lên, bộ phim bắt đầu.

Tựa hồ có ai đó ngồi xem cùng mình, Cố Tây Lương nằm cuộn tròn người trên sofa, nhẫn nại mà xem, không muốn bỏ sót bất cứ thứ gì có liên quan tới cô. Sau đó, đến tập cuối cùng, cuộc đối thoại giữa nam nữ chính dừng hình trong đầu anh.

Cảnh tượng là một bầu trời đêm đầy sao, cô gái quay lưng về phía chàng trai, tựa vào lan can ban công, đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng.

“Biết vì sao em thích đứng ở đây ngắm biển cùng anh không? Bởi vì em cảm thấy cùng anh ngắm biển ở đây vô cùng đẹp. Kỳ lạ một điều là, rõ ràng cùng một bãi biển, nhưng cảm giác hoàn toàn không giống nhau. Bây giờ em mới biết, bởi vì bên cạnh có thêm một người.”



“Bởi vì thêm một người, nên toàn bộ thế giới đều trở nên khác biệt. Hóa ra, con người ta có thể vì một người mà vui vẻ, vì một người mà đau lòng. Em muốn nói với anh, anh là người đầu tiên thay đổi em, em sẵn sàng vì anh mà vui vẻ sống, cũng sẵn sàng vì anh mà nghiêm túc sống, cho dù anh thật sự là người như thế nào em cũng không quan tâm. Em muốn được ở bên anh mỗi ngày, cùng anh ngồi thẫn thờ, cùng anh làm những chuyện tẻ nhạt, cho dù mỗi khi chạm mặt chúng ta đều cãi nhau, không sao cả, em chỉ muốn như lúc này, hàng ngày có thể xuất hiện trước mặt anh. Dù anh không làm gì cả cũng không sao.”

….

“Hơn nữa, em sẽ không đột nhiên biến mất.”



“Bởi vì em rất kiên cường, kiên cường như một cái cây lớn.”



“Cho dù một ngày cái cây bị đổ, em vẫn sẽ yên ổn xuất hiện trước mặt anh, vĩnh viễn đều như vậy.”

Hồi ức lại quay về buổi tối hôm ấy, rõ ràng trong lòng vô cùng đau đớn, nhưng vô vẫn ôm lấy anh, vẫn gắng tỏ ra mạnh mẽ mà nói: Em sẽ không bao giờ đột ngột rời xa anh trong im lặng. Bởi vì em rất mạnh mẽ, mạnh mẽ như một cái cây lớn. Dù ngày nào đó cây kia đổ, em vẫn sẽ xuất hiện trước mặt anh, vĩnh viễn như vậy.

Lần đầu tiên trong suốt nửa năm qua, Cố Tây Lương hồi tưởng về khuôn mặt một người rõ ràng đến vậy.

Nguyễn Ân, xin em hãy nói với anh tất cả chỉ là một câu chuyện cười! Em nói em yêu anh nhiều lắm cơ mà? Em nói vĩnh viễn không rời xa anh cơ mà? Em không giữ lời sao? Anh muốn em vì anh mà vui vẻ sống, anh sẵn sàng thay đổi vì em, mỗi ngày đểu ở bên em, cùng em ngồi thẫn thờ, cùng em làm những chuyện tẻ nhạt. Chỉ cần ngày nào em cũng có thể xuất hiện trước mặt anh thì mọi thứ đều không thành vấn đề.

Thượng Đế không thích những đứa trẻ nói dối, thế nên, em hãy trở về bên anh đi!

Hà Diệc Thư đứng ngoài cửa rất lâu không dám đi vào, sợ phá vỡ sự yên tĩnh lúc này, sẽ khơi dậy một cơn bão tố. Bất chợt, thanh âm nghẹn ngào của người đàn ông trong phòng vang lên, Hà Diệc Thư ngỡ là ảo giác. Cô nghiêng người, nhìn qua khe cửa. Cố Tây Lương đang dùng tay che mắt mình lại, thật lâu…

Sau đó, anh từng chữ, từng chữ nói.

“Nguyễn Nguyễn…Anh yêu em.”

Căn phòng tràn ngập sự lạnh lẽo và tĩnh lặng. Không ai đáp lại câu lãng mạn kia: Em cũng vậy.

Hóa ra, tất cả không còn quan trọng nữa.

Sự kiêu ngạo, những lời ngọt ngào không nói ra miệng đều không quan trọng.

Nghe được nhịp đập trái tim anh mới quan trọng nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status