Già thiên

Chương 1004: Lão Tăng Chỉ Bảo Thích Ca Mâu Ni

Thuyền cổ màu vàng chạy đến, ngược dòng đại dương màu đen mênh mông, từ Ma Hãi Nhãn thoát vây mà ra, năm trăm Kim Thân La Hán ngồi xếp bằng, chỉ có lão tăng trợn mắt, ngâm tụng Phật Kinh.

Một thuyền Thần tăng da bọc xương này là La Hán của Đại Lôi Âm Tự ngày xưa ư? Diệp Phàm kinh dị về một tòa tiểu Tu Di Sơn bực này.

-Lão hòa thượng ngươi còn sống, hai ngàn năm trước không phải ngươi đã sắp tọa hóa rồi sao?

Ngạc Tổ gào to, gân xanh trên trán nổi vồng lên, hiển nhiên đã từng giao thủ cùng lão tăng này.

-Ngã phật từ bi, thiện tai thiện tai!

Lão tăng lên tiếng, cả người chỉ còn lại có lớp da, khô gầy như khúc củi, nhưng vẫn lượn lờ phật quang, thần thánh cao siêu.

-Bớt giả từ bi đi! Hôm nay bổn tọa luyện ngươi thành cát bụi!

Ngạc Tổ lạnh giọng nói, áo giáp hắc kim lóe ra kim chúc sáng bóng lãnh liệt, phụ trợ hắn thần võ phi phàm.

-Lão tăng vốn nên sớm tọa hóa, hai nghìn năm qua chỉ lưu lại một hơi, vì trông coi Ma Hải Nhãn, nếu không có hai vị trí chủ tranh đấu, chỉ sợ vĩnh viễn không tỉnh lại…

Diệp Phàm giật mình, đây thực sự là các Kim Thân La Hán dưới trướng Thích Ca Mâu Ni, lão tăng lại là một vị Cổ Phật cao quý, hình như có lai lịch rất lớn.

Thông qua lão kể rõ, Diệp Phàm thực kinh dị, hiểu biết được một ít chuyện xưa, bọn họ cố thủ Đại Lôi Âm Tự, phụ trách trấn áp anh linh của Huỳnh Hoặc Cổ Tinh.

Có thể nói là gánh nặng lâu dài.

Cổ tinh này từng sinh cơ bừng bừng, là một chỗ sinh mệnh nguyên địa, kết quả đã xảy ra đại chiến vượt tinh vực, hết thảy đều bị hủy diệt.

Tại địa phương này cũng không biết chết trận bao nhiêu cường giả, khó có thể tính ra chôn vùi bao nhiêu thánh cốt, đây là nơi mai táng xương cốt anh linh.

Tự nhiên, địa phương này cũng trở nên vô cùng yêu là, tất cả anh linh đều bị phong ấn trong Bắc Hải Ma Nhãn, tương đương với một chỗ Địa Ngục nhân gian.

-Trách không được ta ngược dòng đại dương màu đen mênh mông kia, thủy chung không tiến vào được Hải Nhãn, Đạo môn kia bị đám hòa thượng các ngươi thiết hạ cấm chế!

Cá sấu to lớn thượng cổ đôi mắt đỏ máu càng ngày càng lạnh.

-Thí chủ ngươi chớ có gieo oan giá họa! Nếu ngươi có thể tìm được Ma Hải Nhãn, tự nhiên biết năm đó nó đã hình thành, cùng với phong ấn chỗ sâu nhất rốt cuộc tồn tại như thế nào rồi!

-Nhiều năm như vậy cho dù là có tiên, cũng đã sớm hóa thành bụi đất, bên trong còn có thể còn lại gì.

Ngạc Tổ âm trầm nói.

-Đúng! Thời đại đó không có khả năng còn sống đến bây giờ, nhưng ngươi đừng quên đây là địa phương nào. Bắc Hải Ma Nhãn ở Huỳnh Hoặc này là chí âm tuyệt địa thời đó. Ngươi cũng thấy đấy, có quỷ thuyền xuất hiện, không hề ít đều hóa thành âm linh, càng không nói đến tồn tại bị phong ấn ở chỗ sâu nhất trong cực âm huyệt. Ngày nay, khẳng định có Âm Thần cấp chí tôn, cùng với anh linh vô thượng, ai tới cũng ổn định không xong!

Lão tăng bảo tướng trang nghiêm.

Diệp Phàm kinh hãi, hóa ra ở trong Ma Hải Nhãn này, có phong ấn sinh linh ngày xưa chết trận cùng với di tích văn minh, cũng có rất nhiều bí tân thượng cổ cùng chuyện cũ không muốn người biết.

-Lão hòa thượng! Ngươi lại muốn ra tay sao, hai ngàn năm, ngươi cũng thật còn sống, ngay cả Thích Ca Mâu Ni đều tôn ngươi là một tiếng lão sư!

Cá sấu thượng cổ to lớn giáp trụ hắc kim leng keng rung động, sát khí như kiếm, chém loạn ra bốn phương tám hướng, trên mặt đất cùng trên vòm trời bị quét thành từng cái khe nứt lớn.

Trong lòng Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, khó tin nhìn về phía lão tăng, lão là người là duy nhất còn sống trên chiếc thuyền màu vàng kia, lai lịch lớn như vậy, rốt cuộc còn có thân phận như thế nào?

-Pháp của ta không bằng Thích Ca, chỉ có thể xem như một người dẫn đường, hắn khai sáng đạo, ta cùng với vài người khác được tôn là lão sư cũng không tính là gì!

Thần tăng hợp hai tay thành chữ thập.

Diệp Phàm kinh dị, rồi sau đó nhớ tới một ít ghi lại, Thích Ca trước khi khai ngộ có mấy người sư phụ, có Bà La Môn, cũng có lão tăng khổ hạnh, rồi sau đó mới lập giáo.

Lão hòa thường này tối thiểu là một vị Cổ Phật, hơn phân nửa là lão tăng khổ hạnh năm đó.

Ở trước khi Thích Ca lập giáo, Phật pháp cũng tồn tại, tuy nhiên ở trên địa cầu cũng đã bị suy thoái, là lộn xộn và rời rạc, thậm chí pháp đã không thuần chính.

Lão hòa thượng từng chỉ điểm cho Thích Ca Mâu Ni!

Đây là lai lịch kinh người biết bao, chỉ nghĩ như vậy đã khiến cho người ta phát mộng, Diệp Phàm thật sự bị chấn động, thậm chí có chút há hốc mồm. Đó là nhân vật cổ xưa cỡ nào, ắt phải là một vị hiền phật, hết thảy về địa cầu thượng cổ hắn nhất định đều hiểu biết.

Đây là một vị lão nhân cổ xưa chân chính còn sống, nếu có thể cùng ở chung với lão một ngày, có lẽ hơn phân nửa câu đố trong lòng đều có thể giải đáp, nghĩ đến đây Diệp Phàm kích động không thôi.

-Lão hòa thượng! Ngươi cho ngươi là ai, ta thừa nhận không phải đối thủ của Thích Ca Mâu Ni, nhưng còn chém không chết ngươi sao, mặc dù ngươi là một nửa sư phụ của hắn cũng không được!

Đại ngạc thượng cổ cường thế mà bá đạo, giáp trụ hắc kim trên toàn thân hắn ngân lên "boong boong, phát ra ức vạn lũ kiếm quang, chém ngang ra bốn phương, hắn bước tới một bước, đánh tới phía trước, muốn đi lên thuyền lớn màu vàng.

"Nam Vô Hát Nội Đát Na Sỉ Nột Dạ Da, Nam Vô A Lỵ Da Bà Lô Yết Đế, Thước Bát Nột Da Bồ Đề Tát Đà Bà Da…"

Lão tăng niệm lên Phục Ma Kinh, từng cái từng cái phù văn màu vàng nhảy vượt ra khắc ở trên bầu trời, mỗi một, cái đều nặng như vạn quân.

"Keng! Keng!..."

Ngạc Tổ ra tay, mỗi một kích đánh xuống va chạm kịch liệt với phù văn kia, bắn ra đốm lửa bốn phía. Tơi cảnh giới bực này của bọn họ, tùy ý một kích đều là pháp tắc thiên địa.

Nếu Huỳnh Hoặc không phải là một cổ tinh đặc thù, bọn họ chiến đấu có thể đã đánh vỡ nát phân nửa cổ tinh này rồi, bởi vì thần liên trật tự đã vọt lên xuyên thấu qua hư không vô tận.

Đây là một hồi ác chiến, song phương đều muốn hủy diệt đối thủ không giữ lại chút nào. Đây là trận chiến giữa Phật và Yêu.

"Nam Vô Hát Nột Đát Na Sỉ Nột Dạ Da…"

Bỗng dưng trên cả tòa thuyền cổ tất cả Kim Thân La Hán tọa hóa kia đều tụng kinh! Tiếng thiện xướng vang vọng khắp Huỳnh Hoặc. Đó là tàn niệm cùng dao động của họ khi còn sống.

Cả chiếc thuyền lớn màu vàng phát ra các loại văn lạc, hào quang nở rộ vô cùng tận, đan vào dưới vòm trời, giằng co cùng đại ngạc thượng cổ.

Thiện xướng!

Như chư thiên Bồ Tát cùng quát lên, lại như Phật Đà đang rống giận, như là từ thời viễn cổ chấn động mà đến, có được thần năng mênh mông khó lường.

Chiếc thuyền cổ màu vàng này là một kiện pháp khí vô thượng, tối thiểu là cấp Thánh binh truyền lại đời sau, trên đó có Thích Ca Mâu Ni tự mình khắc họa Pháp trận. Lúc này tất cả đều sáng lên, như muốn độ hết thảy yêu ma trên thế gian.

Phật uy mênh mông cuồn cuộn tám vạn dặm!

Phật hiệu phức tạp khó hiểu, bí hiểm, độ hóa hết thảy kẻ thù ngoan cố, lúc này thể hiện ra uy thế kinh người. Thiện xướng vang lên không dứt giống như tiếng hoàng chung đại lữ, cuồn cuộn mãnh liệt, tuyên truyền giác ngộ, lóe ra một đám cổ phù màu vàng, bao phủ nơi này.

Ngạc Tổ rất cường đại, nhưng gặp nửa sư phụ của Thích Ca, cũng có chút ứng phó mệt mỏi. Chiếc thuyền cổ này kết hợp cùng ý chí của năm trăm Kim Thân La Hán khi còn sống, uy lực không thể tượng tượng của nó đều bị lão tăng thúc động ra.

Huỳnh Hoặc là một cái Khổ Hải lớn nhất thế gian, Đại Lôi Âm Tự từng tọa lạc ở nơi đây, chiếc thuyền cổ màu vàng này có đặc biệt ý nghĩa, có thể trợ giúp người ta vượt qua Khổ Hải.

Mà lúc này ra tay với Ngạc Tổ, đó chính là độ hóa Đại Yêu thượng cổ. Thiện xướng không dứt, giống như ba ngàn Bồ Tát, Cổ Phật thượng cổ cùng nhau tụng kinh, hào quang vô cùng tận hóa thành vĩnh hằng, trên trời dưới đất đều là thần năng kinh thế.

Diệp Phàm ở xa xa quan sát, không có bỏ chạy, trốn vào tinh vực không có sinh lộ, nhằm về phía địa cầu cũng không phải là lựa chọn tốt, bởi vì vạn nhất nếu dẫn chiến hỏa tới đó sẽ có hậu quả không thể tưởng tượng.

Nếu đã đến nước này, hắn cũng phải bằng bất cứ giá nào, yên lặng đợi ánh bình minh, cho dù lão tăng thất bại, hắn cũng phải liều mạng đọ sức một phen, để báo thù cho các bạn cùng học đã uổng mạng.

Đây là một hồi thánh chiến, thuộc loại đại chiến cấp Thánh nhân thượng cổ, bí thuật phức tạp, thần tắc trật tự không thể lý giải, xỏ xuyên qua khu vực này.

Cuối cùng, khi trời tảng sáng, thiện xướng trên chiếc thuyền lớn màu vàng không còn lớn như trước, hào quang cũng ảm đạm không ít.

- Phật cao một thước, yêu cao một trượng!

Đại ngạc thượng cổ cười lạnh, nói:

-Ngươi cho là có thể độ hóa ta, trừ phi Thích Ca trở về!

-Bần tăng già lão rồi! Khí huyết khô kiệt, quả thật độ không được thí chủ, sớm nên rời khỏi thế gian này, tuy nhiên nhưng cũng thấy được tương lai của ngươi, làm ác tới kết thúc rồi!

-Nói năng bậy bạ!

Ngạc Tổ quát lên.

Vị lão tăng thượng cổ miệng tụng phật hiệu, hào quang trên thân thể ảm đạm đi, chậm rãi biến mất, sắp tọa hóa, hóa thành đạo cốt, cùng chiếc thuyền lớn màu vàng ngưng kết làm một thể/

Thân tàu phát sáng chạy về hương Ma Hải Nhãn điền lấp chỗ lối vào, lúc này nước biển đều đã rút vào trong, trên mặt đất sớm đã không còn đầm nước.

-Cổ hủ đều sắp chết đi, còn không tìm địa phương tốt, vẫn cứ cố tình chặn trên Ma Hải Nhãn!

Ngạc Tổ cười lạnh.

-Ta không vào Địa Ngục ai vào Địa Ngục

Truyền đến lời nói cuối cùng của lão hòa thượng, cùng cả chiếc thuyền cổ cùng nhau votj vào táng địa anh linh, điền lấp chỗ Hải Nhãn.

Ngạc Tổ xoay người lại, chiến giáp hắc kim lóe ra tia sáng mãnh liệt, làm cho hắn thoạt trông giống như là ma kim luyện chế thành, thần uy vô cùng.

Lúc này, ánh nắng ban mai chiếu tới, chiếu rọi thân thể hắn càng thêm khủng bố, oai hùng cao ngất, áp bách người ta hít thở không thông! Trên đầu hắn tóc dài màu đen rối tung, huyết mâu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.

-Con kiến! Bằng vào ngươi cũng dám sinh ra sát ý với ta! Thể chất của ngươi dù có đặc thù lại như thế nào, ta chỉ một chân là có thể giẫm chết ngươi!

Hắn nói đầy miệt thị, căn bản là không có xem Diệp Phàm ở trong mắt. Giải quyết xong vị Cổ Phật kia, tự nhiên hắn càng thêm không thèm để ý, phiến tinh vực này không người nào có thể thu thập hắn.

-Con cá sấu ngươi này! Hôm nay có ngươi không ta, có ta không có ngươi!Diệp Phàm quát lớn.

-Một con trùng nho nhỏ cũng dám kêu gào với thần minh trên trời! Ngươi ngẩng cao đầu cũng không nhìn tới ngón chân của ta cao bao nhiêu! Ngươi không xướng!

Ngạc Tổ nói với giọng cực độ khinh miệt.

Ngay sau đó, hắn thi triển ra pháp thân vô lượng, rất nhanh chóng lớn, nâng lên một bàn chân to đạp xuống Diệp Phàm, muốn một cưới giậm chết giống như một con kiến.

Hắn làm thực tự nhiên, thực đã xem Diệp Phàm trở thành một con kiến, căn bản là không một chút chần chừ, bởi vì cảnh giới quá chênh lệch.

Mà đối với Diệp Phàm điều này có thể nói là hết sức nhục nhã, hắn không cần phải nhiều lời nữa, chân đạp bí quyết chữ "Hành" thối lui, đồng thời chấn động cái đỉnh trên đầu, quyển sách cổ Tiên Trân kia bay ra, có vô tận tinh tú lóe ra, rồi sau đó hắn dùng lực run lên, bên trong bay ra một người.

Đây là một lão nhân phong ấn bên trong một khối Thần Nguyên. Lão gầy như que củi, ngồi khoanh chân không có một chút dao động sinh mệnh, nhưng lại làm cho tim người ta đập cực nhanh.

Lão ở trần nửa thân trên, gầy trơ cả xương, nửa người dưới quấn một tấm da thú, trong tay cầm một cây đại bổng bằng xương trắng lấp lánh, thoạt nhìn thực nguyên thủy, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.

Một sợi xích sắt màu đỏ thần quang chói mắt trói chặt lão, gần như ăn sâu vào trong da thịt, mặt trên có khắc rất nhiều đạo văn, phức tạp khó hiểu, đây là một sợi xích thần.

Ngạc Tổ thấy thế, vẫn như cũ là một cước đạp xuống dưới. Hắn cảm giác được người trong Nguyên thực khủng bố, muốn tiên hạ thủ vi cường, với chiến lực Thánh nhân thượng cổ của hắn trước đánh chết tươi lão già.

"Ầm!"

Ngạc Tổ ra độc thủ, một cước này không thể không nói là bá đạo, ngay cả Tổ Vương thái cổ bị đạp trúng đều phải tan xương nát thịt, không chút trì hoãn.

Nhưng mà, chỉ thấy khối Thần Nguyên vỡ tan ra, hóa thành thần quang sáng lạn thiêu đốt. Lão nhân kia lại lông tóc không tổn hao gì, mà còn có một luồng dao động kinh khủng chấn ra, giống như sóng lớn vỗ bờ, giống như loạn thạch xuyên qua không gian.

Hết thảy đều là khí tức của vị Thánh nhân thái cổ thức tỉnh.

"Ầm!"

Thiên địa nổ vang, như là đại dương mênh mông vỡ đê, khắp vòm trời sụp đổ. "Xoát" một tiếng, vị Thánh nhân thái cổ mở mắt, vô cùng chói mắt, cường đại như Ngạc Tổ đều kêu lên một tiếng sợ hãi, ngay lập tức hắn nhào lộn ba vòng bay ngược ra ngoài, tránh né hai luồng ánh mắt khiếp người kia.

Giống như là trong thiên địa đánh xuống hai tia chớp, đó là hai dải tơ thực chất hóa, trong nháy mắt hướng lên bầu trời, đánh nát bầu trời.

Cặp mắt của lão rất khủng bố, như là hai vầng thái dương áp súc lại,rực rỡ hơn gấp ngàn vạn lần so với Thần đăng, rồi sau đó khảm ở trong hốc mắt, hừng hực thiêu đốt, không người nào có thể nhìn thẳng vào.

-Tiền bối! Hãy giết con yêu này, hắn khi Nhân tộc ta quá đáng!

Diệp Phàm lớn tiếng truyền âm.

Không cần hắn nói, vị Thánh nhân thái cổ này không thể bị sỉ nhục, có người dám dùng chân đạp lên thân thể lão, đã bị lão cảm ứng được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status