Già thiên

Chương 1141: Thắng Phật đi xuống Tu Di Sơn

- Chỉ bằng ngươi, một tên hậu duệ Bát Bộ Thần Tướng nho nhỏ, vậy mà cũng dám năm lần bảy lượt khua chân múa tay đối với ta, nếu là Thần Tướng chân chính sống lại thì không nói làm gì, đáng tiếc a, các người đã sớm không có khí phách và chiến lực của tổ tiên nữa rồi!

Thần Tàm Công chúa nói mà không có chút lưu tình nào.

- Thần Tàm Công chúa, ngươi hơi quá đáng rồi đó, tính cách thế này thì ngươi trọn đời cũng không xoay người được đâu!

Ngân Nguyệt Thiên Vương nói, từng bước ép về phía trước.

Thần Tàm Công chúa không thèm quan tâm tới hắn, trực tiếp nhìn quét Bát Bộ Thần Tướng đại quân, nói:

- Các ngươi nghĩ rằng có Côn Trụ Đại Thánh làm chỗ dựa, thì có thể mặc sức uy phong hay sao, có tin một mình ta tiêu diệt tám tộc của các ngươi hay không!

Bất kể là Nhân tộc, hay là các Đại vương chủ của thái cổ thì ai cũng run lên, Thần Tàm Công chúa làm việc thật đúng là rất "dứt khoát", ép người ta không nói được gì, không thể không cúi đầu nhận thua.

- Ngân Nguyệt Thiên Vương, ngươi cũng không thể để cho Thiên Hoàng tử chết uổng đó chứ?

Một vị Tổ Vương trong số Bát Bộ Thần Tướng nói, trong lòng sinh ra bất mãn.

- Thiên Hoàng tử ngã xuống, khiến người ta phải nắm tay thở dài tiếc hận, hắn là huyết mạch duy nhất của thần minh, thể chất độc nhất vô nhị, đối với vạn tộc mà nói thì đây chính là tổn thất khó có thể đánh giá được, tất nhiên sẽ không thể để cái chết đó trở thành vô nghĩa được!

Ngân Nguyệt Thiên Vương vừa nói vừa bước về phía trước, nhìn về phía Diệp Phàm và Thánh Hoàng tử, ánh mắt như hai lưỡi dao sắc bén đang phóng tới.

Keng...!

Thần Tàm Công chúa vung tay lên, không chút khách khí làm tan rã khí thế cường đại của hắn, ngăn trở đường đi, cười lạnh nói:

- Thật là giống với sư tôn của ngươi a, uy phong thật lớn, bày ra phong phạm tuyệt đỉnh cao thủ trước mặt các hậu bối chưa thành thành Thánh. Một ngày kia, Thánh Hoàng tử đạt tới này độ cao này, ngươi còn có gan làm như thế nữa hay không?

- Thần Tàm Công chúa, ta cũng không muốn nhiều lời vô nghĩa, chỉ nói một câu thôi, Thiên Hoàng tử không thể chết vô nghĩa như vậy được, cơn phong ba lần này chỉ bằng ngươi thì không chặn lại được đâu!

Ngân Nguyệt Thiên Vương lạnh lùng nói.

Thần Tàm Công chúa có khí thế khiếp người, hồn nhiên không để bọn chúng vào mắt, trên mặt tràn ngập vẻ khinh thường, nói:

- Ngươi muốn xử lý Thánh Hoàng tử như thế nào?

- Tối thiếu thì trước hết cũng phải giết chết tên tu sĩ Nhân tộc bên cạnh hắn kia, bởi vì ta biết, Thiên Hoàng tử hẳn là chết ở trong tay hắn!

Ánh mắt của Ngân Nguyệt Thiên Vương cực kỳ lạnh lẽo và cường thế, nhìn thẳng vào Diệp Phàm, nói:

- Trước hết giết chết người này, thì mới có thể ngồi xuống nói chuyện được, còn về phần xử trí Thánh Hoàng tử, thật ra cũng có thể thương lượng được!

- Không sai, trước hết phải giết tên tu sĩ Nhân tộc kia để tế anh linh của Thiên Hoàng tử, tuyệt đối không thể buông tha cho hắn!

Rất nhiều người trong Bát Bộ Thần Tướng rống giận.

- Ha ha ha...!

Thần Tàm Công chúa cười to, tuy nhiên nghe qua thì đều có thể nhận ra sự lạnh lẽo, nàng như một Nữ hoàng đứng trên thiên hạ, nói:

- Thật là buồn cười, ta còn chưa nói gì, các ngươi vậy mà lại còn thật sự đưa ra điều kiện. Các ngươi đứng trước mặt ta thì đều là địch nhân, tự suy nghĩ kỹ đi, tự thân tất cả các ngươi còn khó bảo toàn được nữa là!

- Nàng muốn... san bằng nhiều đại địch như vậy hay sao?

Mọi người đều sợ ngây người, không nghĩ tới vị thiên kiêu kỳ nữ này lại cường thế đến vậy, muốn đại sát thập phương hay sao?

- Ngươi... Khẩu khí thật lớn, chẳng lẽ thực sự cho mình là Cổ Hoàng của Thần Tàm Lĩnh chuyển thế hay sao?

Mấy vị Cổ Vương đối diện tỏ vẻ khó chịu.

Sắc mặt Ngân Nguyệt Thiên Vương rất lạnh, nhìn chằm chằm vào nàng, nói:

- Ngươi thì ngay cả Thánh Hoàng tử cũng chưa chắc đã có thể bảo hộ được đâu!

- Đấu Chiến Thánh Hoàng hùng thị thiên hạ, khi người thống trị cả chín tầng trời, mười tầng đất, thì các ngươi trốn ở nơi nào, không dám nhảy ra? Đứa con duy nhất của hắn bằng sức lực bản thân giết chết một tên Thiên Hoàng tử không nên thân mà thôi, các ngươi ai nấy đều không nhịn được nhảy ra đây, thật là uy phong a!

Thần Tàm Công chúa nhìn quét qua mọi người.

- Mặc kệ thế nào, ngươi cũng không thay đổi được, đừng tưởng rằng trên đời này chỉ có một mình Đấu Chiến Thắng Phật, trong vạn tộc còn có các cao thủ cái thế khác!

Ngân Nguyệt Thiên Vương ác nghiệt nói.

- Không sai, dùng máu trả nợ máu, giết người thì đền mạng!

Các phần tử hiếu chiến trong số Bát Bộ Thần Tướng kêu to.

- Nói quá đúng rồi, các ngươi trong nhiều năm qua đã quá mức hoành hành, ra sức truy kích và tiêu diệt Thánh Hoàng tử, hôm nay đều chết cả đi cho ta, dùng máu để trả nợ máu!

Thần Tàm Công chúa nói với giọng rất vô tình, một bàn tay vung về phía trước. Tiểu Bạch Hổ do Thần Tàm hóa thành trên vai nàng bắt đầu nhanh chóng đảo cặp mắt đen to lúng liếng của nó.

Phốc...!

Một dãy máu tươi nổ tung ra, đại quân Bát Bộ Thần Tướng thành hàng mà chết. Ngân Nguyệt Thiên Vương vội vàng ra tay ngăn cản, mấy vị Tổ Vương cũng thi triển ra bí thuật, ngăn cản công kích của nàng.

Ai cũng không nghĩ tới, chiến đấu lại đột nhiên phát sinh như vậy, tuy rằng Thần Tàm Công chúa thoạt nhìn nhẹ nhàng thướt tha, nhưng làm việc lại quyết đoán và vô tình, một mình đồ sát, bao phủ một tên Tổ Vương trong một màn thánh quang, trong miệng phát ra một tiếng quát khẽ, thi triển một kích tất sát.

- A...!

Tiếng kêu thê lương vang vọng khắp vòm trời, vị Tổ Vương thái cổ này giãy giụa kịch liệt, nhưng cũng không tránh được một kiếp, bị ép nát thân thể, thánh huyết rơi xuống dãy núi bên dưới, núi lở đất nứt, giống như thời tận thế đang đến.

Xích...!

Ngân Nguyệt Thiên Vương hóa thành một luồng sáng bạc, lao thẳng về phía Diệp Phàm và Thánh Hoàng tử, muốn dùng thủ đoạn tuyệt diệt, tiêu diệt tất cả bọn họ.

Ầm...!

Nhưng mà, tốc độ của Thần Tàm Công chúa quá nhanh, gần như ở trong nháy mắt đã chắn ngang phía trước, bàn tay ngọc được đánh ra, đẩy lui hắn về phía sau, quát lớn:

- Đường đường là Thánh Hoàng tử chiếm hết đạo lý, vậy mà còn có người dám giết hay sao, dám coi hắn kém hơn một tên Hoàng tử không nên thân vừa mới chết hay sao? Ta xem ai dám động đến một ngón tay của Thánh Hoàng tử, ta sẽ tru diệt mười tộc của hắn!

- Thần Tàm Công chúa, ngươi vừa mới giết chết một vị cổ Vương cấp bậc Thánh nhân, cần phải biết rõ hậu quả mình làm, tất cả phải tự gánh lấy!

Trong mắt Ngân Nguyệt Thiên Vương bắn ra các luồng sáng vô cùng mãnh liệt.

- Giết thì cũng giết rồi, ngươi có thể làm khó dễ được ta hay sao, không chỉ như thế, ta còn muốn vĩnh viễn xoá tên tất cả Bát Bộ Thần Tướng, từ nay về sau trở thành lịch sử!

Thần Tàm Công chúa nói tràn ngập khí phách.

Mọi người đều vô cùng sợ hãi, vị công chúa của Thần Tàm Lĩnh này thật sự là đáng sợ, chỉ cần một chút không họrp, mà đã muốn tiêu diệt các tộc của Bát Bộ Thần Tướng? Điều này cũng đã đủ để rung động toàn bộ viên cổ tinh này.

- Ngươi...!

Mấy vị Tổ Vương trong số Bát Bộ Thần Tướng sinh ra lòng kinh hãi.

- Ngươi ngươi cái gì, nhiều năm như vậy trôi qua, các ngươi khi nhục Đấu Chiến Thánh Hoàng, món nợ này chúng ta sẽ cùng nhau tính toán, không có một người nào trong số các ngươi có thể sống sót được cả, mặc dù có là Côn Trụ thì cũng không che chở được các ngươi đâu, ta đã sớm muốn tính món nợ cũ với hắn rồi!

Thần Tàm Công chúa quát lớn.

Mái tóc tím trên đầu nàng nhẹ nhàng bay mua, đôi mắt to linh động bắn ra hai tia sáng đáng sợ, từng bước tiến lên, lại một lần ra tay.

- Làm càn!

Ngân Nguyệt Thiên Vương ra tay ngăn cản.

- Ta thấy ngươi mới là kẻ làm càn, không phải chỉ là một tên Côn Trụ Đại Thánh hay sao, đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi, để hắn lãn ra đây đi!

Thần Tàm Công chúa trách mắng.

- Trước khi sư phụ của ta ra tay, ta sẽ trước hết thu lấy tính mạng của Thánh Hoàng tử và tên tu sĩ Nhân tộc kia, cho ngươi biết thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!

Ngân Nguyệt Thiên Vương quát, hướng về phía Diệp Phàm và Thánh Hoàng tử chộp tới.

Ầm...!

Đột nhiên, một bàn tay to lớn màu vàng từ trên vòm trời bổ xuống, cả người Ngân Nguyệt Thiên Vương bị đánh vãng ra ngoài, các khớp xương toàn thân phát ra âm thanh rắc rắc, đã bị đánh nát đi không ít.

- Huynh trưởng của ta tuy rằng đã sớm tọa hóa vào thời thái cổ, nhưng Đấu Chiến Thánh Viên nhất mạch còn chưa thể bị lưu lạc đến mức ai cũng có thể khi nhục được, bảo Côn Trụ tới đây gặp ta!

Một lão hầu tử toàn thân phủ trong một bộ lông màu hoàng kim hiện ra, khí thế bá chủ trời đất, xuất hiện ngay giữa cuộc chiến.

Ngân Nguyệt Thiên Vương có thần cốt thánh cơ, danh chấn thái cổ, là một cổ Thánh tư chất ngút trời, vạn tộc kính sợ, kinh diễm thiên hạ.

Hắn có đạo hạnh tinh thâm, có lẽ một khi ngộ đạo, là có thể đi lên con đường Đại Thánh, nhưng mà lúc này xương cốt lại bị đứt rời từng khúc, khóe miệng tràn đầy máu, thiếu chút nữa đã hóa thành một miếng thịt nát.

Mái tóc dài màu trắng bạc dính đầy vết máu, hắn thiếu chút nữa đã bị một chưởng này đánh chết, gian nan đứng lên, thánh quang vờn quanh thân thể, các khớp xương rung động lách cách, rất khó tiếp tục đứng vững được, sắc mặt trắng như tuyết, giận mà không dám nói gì.

Bởi vì, đang đứng phía trước cũng không phải là người khác, mà chính là Đấu Chiến Thánh Vương đại danh đỉnh đỉnh, uy chấn thái cổ, khí thế nuốt trọn núi sông, giận dữ nhổ tận gốc cả gần trăm tộc cũng không có vấn đề gì.

Lúc này mà dám khiêu chiến với người này, vậy thì tuyệt đối chính là chán sống rồi, người ta chỉ cần động một ngón ta là đã có thể lấy mạng của hắn được rồi.

Ngân Nguyệt Thiên Vương biết rõ điều này, mặc dù hắn có kinh diễm hơn nữa, danh khí lớn hơn đi nữa thì cũng không làm gì được, căn bản không phải cách nhau chỉ một vài cấp, ngoại trừ mấy vị đầu sỏ thời thái cổ, bất luận kẻ nào mà đứng trước mặt vị này, thì có là rồng cũng phải cúi xuống, là hổ thì cũng phải nằm, không phục không được.

- Đấu Chiến Thánh Vương, phong thái vẫn như vậy, không chút thay đổi nào, hắn vẫn mang khí phách như xưa!

- Đã bao nhiêu năm rồi, bừng tỉnh thì thấy như chỉ là một giấc mộng a, Đấu Chiến Thánh Vương là một ngọn núi cao vô địch, hắn vẫn luôn ở tai vị trí này, thật sự ta vẫn còn nhớ rõ hắn từng liên tục chiến đấu trong các chiến trường, phong tư cái thế chấn động cả bát hoang!

Các tộc đều kinh hãi, ai nấy đều chấn động.

Bất kể là các Đại vương tộc, hay là mấy đại Cổ Hoàng tộc, tất cả các vị tộc chủ đều cực kỳ rung động, đây là lần đầu tiên sau thời thái cổ mà bọn họ được nhìn thấy Đấu Chiến Thánh Vương.

- Năm tháng thúc giục người ta già đi, năm đó một thế hệ Thánh Vương tràn đầy ngạo cốt, tuổi trẻ khí thịnh, bễ nghễ thiên hạ, một mình quét ngang lục hợp bát hoang, ngày nay lại có một tia tang thương, trong khóe mắt, lông mày đều có dấu vết năm tháng rất rõ ràng!

- Thời gian như nước chảy, không thể quay lại được nữa, tuy hắn trở thành Thắng Phật, nhưng khí khái này vẫn chưa thay đổi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status