Già thiên

Chương 1208: Phạm Tiên

- Tiểu tử, chúng ta đến luận bàn thể thuật, thế nào? Nhìn bộ dạng ngươi dường như rất mạnh. Đầu trọc hung hãn nói.

- Được.

Diệp Phàm đáp, phóng tới phía trước, dùng khí lực rất nhỏ vỗ nhẹ ra một chưởng. Kết quả đầu trọc vẫn bị đánh ngã hổ khẩu suýt rách ra.

Diệp Phàm vọt qua, bắt lấy chiến thuyền đã bị cắt ra, ầm một tiếng ném ra ngoài, nện lên phi thuyền của Lông rậm, lập tức khiến thân tàu biến hình, bên trong truyền ra một tiếng kêu đau đớn.

- Mẹ nó, tiểu tử này khí lực thật không nhỏ, thèm ăn đòn!

Trong vũ trụ chân không dễ dàng ném phi thuyền như ngọn núi không tính là gì, nếu là bọn họ biết cho dù trên ngôi sao có trọng lực cường đại Diệp Phàm cũng có thể dễ dàng ném mấy trăm ngọn núi lớn nhất định sẽ không dám cùng hắn quyết đấu thể thuật.

- Tiểu tử, chúng ta cũng không khi dễ ngươi. Dùng thể thuật quyết đấu với ngươi.

Lông rậm kêu lớn.

Diệp Phàm sắc mặt không đổi, vẫn như cũ không hề dùng toàn lực. Hắn sợ rút dây động rừng, khiến cho nữ nhân tóc đỏ kia chạy mất.

Ầm!

Hắn trước sau cùng đầu trọc hung hãn và lông rậm giao thủ, chấn bọn họ bay lui, mặc dù đối phương vận dụng bí thuật và pháp khí cũng bị hắn đè ép một đầu, thi thoảng lại ở chỗ đau của bọn họ đá mấy cước, vẫn không phải là chế phạt mang tính áp đảo.

Rốt rục, cửa khoang thuyền chủ hạm mở ra, một nữ nhân tóc đỏ đi ra. Nàng mặc váy ngắn màu tím, hào quang lóe ra, vừa nhìn biết là bí bảo, lộ ra hai bắp đùi trắng nõn mềm mại, sáng bóng, có thể nói thế gian ít người sánh bằng.

- Ta cùng ngươi quyết đấu.

Phạm Tiên lên tiếng, dung mạo còn chưa hiện ra, cặp chân trắng muốt đã bước ra một cái, vô cùng động lòng người.

- Ngươi?

Diệp Phàm cười lạnh, nhìn vào trong khoang thuyền, muốn nhìn xem đây là một nữ nhân như thế nào.

- Đúng vậy, chính là ta. Dường như ngươi không phải người của tinh vực này, nếu thua trở thành tùy tùng của ta, như thế nào?

Thanh âm Phạm Tiên mang theo từ tính.

- Nếu như ngươi bị thua?

Diệp Phàm nói.

- Ngươi muốn như thế nào cũng được.

Phạm Tiên ung dung nói.

Diệp Phàm cười lớn, không ngờ muốn cùng hắn chân thân va chạm, hắn còn chưa thấy mấy người có thể sánh vai cùng hắn.

- Tiểu tử, ngươi còn dám cười. Muốn cùng Phạm tiểu thư quyết đấu thể thuật, ngươi kém xa vạn dặm.

- Hắc. Hậu đại của Phạm Thiên Chiến thể huyết mạch lực độc nhất vô nhị, thể thuật ai có thể tranh phong? Tiểu tử này cho rằng chiếm được tiện nghi lớn, lần này nếu hắn không bị đánh tàn tật thì ta chính là đầu heo.

- Những năm gần đây không biết có bao nhiêu người khiêu chiến tiểu thư, kết quả đều vô công mà về. Dám cùng nàng so thể thuật không phải muốn chết sao?

Đám người đầu trọc, lông rậm đều đồng loạt cười ha ha, hiện ra vẻ chế nhạo, trong mắt lóe hung quang.

Hai chiến thuyền khác cùng chủ hạm cũng có người đi ra, đem nơi này vây quanh, bộ dạng xem kịch vui, trong mắt đều lóe lên vẻ trêu tức.

- Tiểu tử ngươi nên nhanh chóng nhận thua đi. Nói ra bí mật của ngươi, nếu không ngươi khẳng định phải nằm hơn nửa năm mới có thể khôi phục.

- Bộ dạng ngươi như vậy kém quá xa, cho dù vừa rồi còn có giữ lại, chỉ phát huy một thành chiến lực chân thật, chống lại Phạm tiểu thư cũng không có một tia phần thắng.

Diệp Phàm hoạt kê. Đám người này bộ dạng ăn chắc hắn, tuy nhiên cũng khiến hắn thu hồi lòng khinh thị, bởi vì nàng này lại là hậu nhân của Phạm Thiên Chiến thể.

Trước khi tới vùng tinh vực này hắn đã có nghe nói, Nguyên Thủy Ma thể, Phạm Thiên Chiến thể, Thái Thượng Tiên thể... từng cái vang dội cổ kim, là thể chất mạnh nhất từng xuất hiện ở vùng tinh vực này.

Phạm Tiên đùi đẹp vô song, dài mà đẹp kinh người, cất bước đi ra cửa khoang thuyền. Nàng dáng người thon dài, lộ ra một vùng rốn trắng mịn và vòng eo thon nhỏ nhẵn nhụi. Trên thân cũng là Thần Y màu tím, lộ ra đôi cánh tay trắng nõn, lóe lên trong suốt sáng bóng, bộ ngực tròn căng, như muốn vọt ra ngoài.

Mái tóc đỏ dài rất sáng, để xõa tự nhiên, làn da trắng nõn trong suốt, phản chiếu tỏa sáng, con ngươi rất lớn trong veo như nước, phi thường xinh đẹp, cộng thêm bờ môi đỏ mọng ướt át khiến nữ nhân này thoạt nhìn vô cùng động lòng người, gợi cảm mà thần bí.

Một mái tóc dài màu đỏ mềm mại sáng ngời, Phạm Tiên thân thể thon dài, nhất là cặp đùi đẹp trắng nõn hoàn mỹ khiến người quáng mắt, cho dù là đám thủ hạ của nàng đều có chút miệng nóng lưỡi khô.

Phạm Tiên không nói gì thêm, vươn một ngón tay mảnh khảnh hướng về Diệp Phàm ngoắc một cái, mang theo một vẻ khiêu khích, khóe miệng xuất hiện nụ cười, có một loại khí chất khác loại.

- Hắc, tiểu tử tự cầu nhiều phúc đi, chờ bị rèn luyện thật thảm nha!

Nam nhân đầu trọc hung hãn kêu lên.

- Ha ha ha! Ai cùng ta cược một ván, ta nói tiểu thư sẽ đánh hắn lăn đầy đất trong vòng ba chiêu, trong nửa năm không thể xuống giường, ngoan ngoãn trở thành tùy tùng.

Lông rậm kêu quái dị.

- Ta thấy chưa chắc. Tiểu tử này có chút không tầm thường, có lẽ có thể chống đỡ được năm sáu chiêu. Ta cược với ngươi một vạn nguyên tinh.

Có người nói.

- Shjt. Chỉ bằng tiểu tử này? Nhiều nhất là mạnh hơn ta và đầu trọc ca một chút như vậy.

Lông rậm ngoác miệng nói.

Diệp Phàm quay đầu nhìn bọn họ vài lần nói:

- Ta cũng không ngại cùng các ngươi đánh cược một phen. Nếu các ngươi thua, làm tùy tùng cho ta, thế nào?

- Tiểu tử này ở đâu ra, kiêu ngạo như vậy?

Một đám người đều kêu quái dị, rất muốn cùng vọt tới đập hắn.

- Tiểu tử ngươi có phải thèm ăn đòn không? Nếu không lông rậm gia trước cùng ngươi hoạt động gân cốt một chút?

Lông rậm kêu.

Phạm Tiên vẫn không nói gì, khoát tay áo, bờ môi đỏ mọng trơn bóng ướt át mà khêu gợi mang theo một tia cười nhạt, lại duỗi một ngón tay ngọc hướng về phía Diệp Phàm ngoắc một cái.

Đối mặt với một mỹ nữ khiêu khích, Diệp Phàm nở nụ cười nói:

- Nếu ngươi bại bởi ta, ta muốn như thế nào cũng được, đúng không?

- Đúng vậy, chỉ cần ngươi có thực lực này.

Phạm Tiên nghênh chiếc cằm trắng nõn nói.

- Chỉ sợ ngươi đến lúc đó không nhận nợ, khóc hô đòi quịt.

Diệp Phàm cười nói.

Bên cạnh một đám người khó chịu, không chờ mỹ nữ chân dài lên tiếng, từng người trước sau lên tiếng chế nhạo Diệp Phàm.

- Ngươi cũng không hỏi thăm một chút tiểu thư nhà ta là ai. Một đóa thần hoa của Tiên Vũ Tinh Hải. Thật đúng là cho rằng mình có thể thắng, lần này nhất định bị đánh tới không biết đông tây nam bắc.

- Tiểu thư trước giờ lên tiếng đều giữ lời, tuy nhiên tiểu tử ngươi không có nửa điểm hy vọng, lát nữa chờ bị hành hung đi!

Phạm Tiên là một viên minh châu của Tiên Vũ Tinh Hải, danh khí rất lớn, thập phương đều biết, diễm danh lan xa, ở vùng tinh vực này không kém gì Tề Manh.

Nàng có một đám tùy tùng trung thành, đều có thực lực cường đại, trong đó rất nhiều người đều vì thân cận nàng mà cam nguyện gia nhập, không thiếu công tử của thế lực lớn.

Chỉ có điều lần này là bí mật ra ngoài hành động, sợ để lộ tiếng gió, không mang những người đó mà thôi. Nếu không ngày thường nàng trước giờ đều như trăng sáng giữa bầy sao bị một đám trẻ tuổi tuấn kiệt vờn quanh ở trung tâm.

Diệp Phàm nhìn nhìn mọi người, rồi sau đó nhìn chằm chằm Phạm Tiên, khóe miệng mang theo một tia ý cười nói:

- Như vậy đi, các ngươi đồng loạt lên là hơn, ta cũng không khi dễ ngươi, cùng thủ hạ của ngươi liên thủ đi.

- Hảo tiểu tử. Đủ kiêu ngạo. Đối mặt với hậu nhân của Phạm Thiên Chiến thể đều dám châm chọc. Lát nữa hy vọng ngươi không nên nhe răng nhếch miệng quỷ gào.

- Tên này chính là thèm đòn, quá khoa trương. Dứt khoát để chúng ta trước tiên cho hắn một trận là hơn, đánh cho chết khiếp.

Đám người lông rậm, đầu trọc không nhịn nổi, tất cả đều tiến lên, muốn cùng nhau quần ẩu Diệp Phàm, cho hắn nới lỏng xương cốt, thật sự nhìn không vừa mắt.

- Ngươi quả thật rất kiêu ngạo, ta nên cho ngươi nếm chút khổ sở.

Phạm Tiên bước tới, lay động ngọc thể thon dài, dung mạo diễm lệ, sợi tóc màu đỏ tản ra, che nửa khuôn mặt trắng nõn.

- Cùng lên một lượt đi.

Diệp Phàm chỉ vào đầu trọc và lông rậm nói:

- Nhất là tên đầu trọc và đại tinh tinh lông rậm kia, hai các ngươi kêu rất hăng hái, không phải mới vừa truy kích ta sao, lần này cùng lên một lượt đi.

Lúc này, nhân vật trọng yếu đều rời khỏi chiến thuyền, như thế nào cũng đều không thể nhanh hơn hắn, nếu muốn bỏ chạy cũng không kịp, vì vậy Diệp Phàm không hề lo lắng.

- Mẹ nó. Tiểu tử thiếu rèn luyện, ngứa da không chịu nổi à?

- Bổn đại gia cho ngươi thoải mái, dám khiêu chiến chúng ta, cho ngươi sung sướng vô cùng!

Đầu trọc và lông rậm sầm mặt, cùng nhau đánh tới, nhưng lần này không may mắn như vậy. Diệp Phàm ra tay nặng thêm, đầu trọc biến thành hồ lô máu, toàn thân nứt nẻ, xương cốt liên tục gãy rời. Lông rậm biến thành đại tinh tinh không lông, bị đạo kiếm màu vàng từ mi tâm Diệp Phàm bay ra chém cho kêu thảm, miệng vết thương dày đặc.

Phạm Tiên rốt cục biến sắc. Nàng biết Diệp Phàm thực lực kinh người, có thể nói hiếm thấy, nếu muốn lấy tính mạng hai người này lập tức sẽ có kết quả.

- Các ngươi thối lui!

Nàng như một mỹ nữ rắn, vòng eo mềm mại, lướt ngang qua, bàn tay nhỏ nhắn xuất kích, vẽ ra một vùng hào quang sáng lạn, chọc tới xương trán Diệp Phàm.

Ầm!

Diệp Phàm lấy tay phất một cái, một đạo kim quang tràn ra, cuốn hướng Phạm Tiên. Rồi sau đó liên tục ra tay nặng nề. Như hổ vồ ưng đánh, chưởng chỉ chắc chắn hơn pháp khí trăm lần, cắt nát từng tầng quầng sáng, đem ngọc thể thon dài này chấn bay ra ngoài.

- Tiểu tử này cường đại như thế, có thể địch lại tiểu thư?

Mọi người thấy thế đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Phạm gia là ai? Chính là hậu đại của Phạm Thiên Chiến thể, thân thể chắc chắn ít người sánh bằng, cho dù năm xưa chiến huyết không hiện, ngày nay cũng không phải những người khác có thể địch nổi.

Ở vùng tinh vực này, không có bao nhiêu tu sĩ có thể cùng người của Phạm gia tiến hành quyết đấu thể thuật, ngay cả các loại bí bảo đều có thể bị bọn họ bóp nát dễ dàng, dũng mãnh phi thường không thể đỡ.

- Ngươi quả thật có điểm đặc biệt, tuy nhiên vẫn là không thể.

Khóe miệng Phạm Tiên khẽ nhếch mang theo một tia cười sinh động, cũng có một tia lạnh lùng ngạo nghễ, toàn thân tràn ra tầng tầng bảo huy, máu trong thân thể thon dài trắng bóng như sông chảy chồm, phát ra từng tràng tiếng sấm, bắt đầu vận dụng chiến lực khủng bố Phạm Thiên Chiến thể di truyền xuống.

Diệp Phàm nói:

- Vậy sao, ta cũng hoạt động gân cốt một chút. Tuy nhiên ta phải nhắc nhở ngươi một chút, nếu thua phải thực hiện lời hứa.

- Không thành vấn đề, ta từ trước đến giờ nói đều giữ lời. Nếu ngươi có thể đánh bại ta, buổi tối hôm nay ta là của ngươi.

Phạm Tiên liếm bờ môi đỏ mọng, lộ ra một loại khí chất diêm dúa lẳng lơ, nhưng cũng có một tia ác nghiệt nói:

- Tuy nhiên nếu ngươi thua, từ nay về sau sẽ trở thành tùy tùng của ta, vĩnh viễn không thể thoát ly.

- Được, vậy ngươi tới đi!

Diệp Phàm cười to.

Ông!

Khí tức của Phạm Tiên lập tức cường thịnh mấy chục lần, toàn thân lưu động màu đỏ trong suốt sáng bóng, như có một cỗ huyết khí thông thiên trào ra, giống như yên hà màu đỏ, khiến nàng thoạt nhìn càng thêm mê người.

- Lực lượng Phạm Thiên Chiến thể di truyền xuống!

Bên cạnh một đám người kêu to, từng người vô cùng hưng phấn, mở to mắt xem cuộc chiến.

- Năm xưa Phạm Thiên Chiến thể từng quét ngang thiên địa này, được xưng vô địch muôn đời ít thấy trong tinh không. Hậu nhân của hắn kế thừa bộ phận huyết mạch, tự nhiên cường đại khôn cùng!

Những người này nắm chặt tay, dường như thấy được hình ảnh Diệp Phàm bị một cước quét bay, đứt gân gãy xương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status