Già thiên

Chương 1346: Giá So Với Tiên Kinh

Không khí trong Bích Ba Tiên Lâm có chút tế nhị. Mọi người đều không thể dự đoán được Thanh Thi tiên tử tại sao lại nói trực tiếp, với người huệ tâm lan chất như thế thì vì sao lại làm như vậy?

Gió núi thổi qua, cây cổ thụ trên núi rơi xuống ngàn vạn cánh hóa, trong sánh tươi mát, tràn đầy màu sắc, rơi xuống như mưa, hương thơm tràn ngập.

Tiếng nước suối róc rách chảy xuống từ vách đá, bắn hơi nước tung tóe. cổ tùng cắm rễ trên đá, khiến địa phương thoạt nhìn đẹp đẽ phi thường.

- Diệp huynh, xin tha lỗi cho ta mạo muội nhắc tới sự kiện này.

Thần sắc Trích Tiên Tử Thanh Thi chân thành, bắt đầu xin lỗi.

Thần sắc mọi người đều rung động, quả nhiên nhắc tới chủ đề chính rồi. Vừa rồi Trích Tiên Tử chỉ thử qua thôi, hiện giờ tới chủ đề chính,

Tất cả đều không nói gì, ngồi ở sau bàn ngọc, hoặc uống rượu ngon, hoặc thưởng thức trà thơm, nhìn hoa rơi nước chảy, cảm nhận sự yên tĩnh khó có được.

Sự thật thì trong lòng mỗi người đều không thể bình tĩnh được, vô cùng chú ý. Đạo Chi Nguyên có quan hệ quá nhiều, ai không muốn thu được chứ? Đây là tiên vật nghịch thiên đó.

- Có gì đâu.

Diệp Phàm cười cười, hàm răng trắng như tuyết vô cùng sáng lạn. Lời nói của hắn rất ngắn, chẳng có gì đặc biệt.

- Ta từng nghe nói đạo hữu có thiên phú hiếm thấy, cổ kim khó tìm, siêu thoát vùng thiên địa này, vì vậy Đạo Chi Nguyên cũng không hợp với Diệp huynh. Vậy ta mạo muội hỏi một chút, Diệp huynh có thể nói rõ được không?

Giọng nói của Thanh Thi tiên tử dịu dàng, dẫn dắt khiến người ta nhập thần, ánh mắt sáng trong như nước, chăm chú nhìn hắn.

Thiên phú hiếm thấy, cổ kim khó tìm, siêu thoát vùng thiên địa này chỉ là mào đầu mà thôi. Mọi người đều biết Diệp Phàm không được thiên địa tán thành. Nhưng nói như vậy tất nhiên cũng khiến cho đương sự thoải mái hơn nhiều.

- Trích Tiên Tử tán dương như vậy đúng là khiến ta hổ thẹn. Ta đúng là không thể sử dụng Đạo Chi Nguyên.

Diệp Phàm tự giễu.

- Diệp huynh là bậc tuấn kiệt, thế là khiêm tốn quá rồi. Bằng không làm sao trấn áp được Đạo Chi Nguyên. Trong quá khứ chưa nghe nói ai làm được vậy.

Thanh Thi tiên tử nói.

Những người khác dần dần hiểu rõ tại sao Trích Tiên Tử lại nói trực tiếp tới vậy. Đó là do nàng hiểu bản tính của Diệp Phàm, đối xử rất thản nhiên.

Diệp Phàm nhấc chén ngọc, bên trong có rượu ngon như hổ phách, mùi hương tỏa ra ngửi đã thấy say. Hắn đứng lên nói:

- Danh tiếng của Trích Tiên Tử động tinh không, khắp nơi đều biết, hôm nay gặp mặt càng thấy là chuẩn xác. Diệp mỗ xin kính tiên tử một lỵ, chúc ngươi tiên nhan không già, hát vang trên đường thành đế.

Mọi người đều lộ vẻ khác thường, thấy hắn không đáp thì không biết là có tâm tư gì, không ít người phụ họa, nâng chén chúc Thanh Thi tiên tử.

- Áy, ta thấy ngươi hơn phân nửa không phải là người trung thực rồi.

Tiểu thị nữ Linh Nhi truyền âm từ bóng tối, lộ vẻ bất măn.

Diệp Phàm nâng chén, cùng hướng về phía nàng, khiến nàng lại càng tỏ vẻ xem thường.

Thanh Thi tiên tử đứng dậy, mỉm cười nói:

- Đáng ra ta phải kính mọi người mới đúng. Trên con đường thần thoại này, chúc chư vị có thể đạt đỉnh cao nhất. Ở nơi này ta đặc biệt xin lỗi đã quấy nhiễu Diệp huynh.

Dáng người nàng thon thả, uốn lượn mê người, có ngọc cơ tiên cốt, khí chất xuất trần, nụ cười thân thiện, ánh mắt sáng trong, quả là đẹp tới như mơ.

Không ít người đều lộ vẻ khác thường. Thanh Thi tiên tử lại bỏ cuộc sao? Thử qua một chút, cũng không giằng co, đơn giản mà trực tiếp.

Yến Xích Phong, Quản Thừa, nhị thủ lĩnh của Thiên Hoang Thập Tam Kỵ lộ thần sắc âm trầm, nhìn về phía Diệp Phàm lộ ý không tốt. Chuyện này cùng chẳng cần che dấu.

Thác Bạt Ngọc, Vũ Tiên, Khổ Đầu Đã, Mục Quảng Hàn, Âu Dã Ma ngồi một góc, ung dung tự nhiên, không tỏ vẻ gì cả.

Thủ lĩnh Cố Lăng của Thiên Họang Thập Tam Kỵ ngồi một mình một bàn, con ngươi tỏa ánh sáng dã tính tới khiếp người, mặc dù đối diện với Thanh Thi tiên tử đại danh đỉnh đỉnh cũng không thèm che dấu, như muốn nhìn thấu nàng vậy.

- Người kia khẳng định là muốn hỏi chuyện của Đại Ma Thần.

Tiểu thị nữ Linh Nhi nhăn mũi, nói khẽ.

Chủ nhân của một số thế lực lớn trong thành gần như đều được mời tới, thần sắc môi người đều tự nhìn, vừa nhìn đã biết đều là những kẻ đã thành tinh.

- Diệp tiểu hữu, ta muốn hỏi một chút. Nếu Đạo Chi Nguyên đã không hợp với ngươi thì phải trả giá thế nào mới có thể trao đổi được?

Ai cùng không ngờ là Đại thống lĩnh lại lên tiếng. Hắn tên là Vu Hàn, mặc chiến y đồng đỏ, tỏa ra khí tức tường hòa, tu vi bản thân công tham tạo hóa, gần như không có người nào ở đây nhìn thấy.

Lời này vừa thốt lên liền khiến rất nhiều người buông chén rượu, chú ý lắng nghe. Đây là chuyện mà rất nhiều người đều muốn biết đáp án.

- Ta cùng không biết. Hay là xin mời Đại thống lĩnh nói một câu xem. Ngươi có thể khiến ta động lòng xuất ra Đạo Chi Nguyên không.

Diệp Phàm bình tĩnh nói.

- Ta có vạn cân Tinh hà thần sa, không biết có khiến ngươi động tâm không?

Đại thống lĩnh Vu Hãn nói.

- Tinh hà thần sa, khắp cả vũ trụ tinh hà cũng khó có mấy lượng, quý báu hiếm thấy. Đây là Thần liệu mà Đại Thánh luyện khí, cơ duyên có thể gặp không thể cầu.

Lập tức có người cả kinh kêu lên.

Trong vùng núi này có không ít người ánh mắt bừng lên, nhìn về phía này. Vạn cân Tinh hà thần sa thật sự là kinh người, có thể nói là kinh thế hãi tục.

- Ta không có bản lĩnh thu được vạn cân này. Đây là của tổ tiên lưu lại.

Đại thống lĩnh Vu Hãn nói. Vật này là du tinh huy ngưng tụ thành, có thể lên tới vạn cân quả là một thần tích.

- Thần liệu của Đại thống lĩnh ta chấn động sâu sắc, nhưng ta lại không cần.

Diệp Phàm đứng dậy, kính hắn một chén rượu.

Mọi người im lặng. Nghĩ lại thì cũng đúng. Tài liệu luyện khí của Đại Thánh thì dù nhiều thế nào cũng sao so được với Đạo Chi Nguyên chứ.

- Ta còn có một quyển Cổ Kinh của Minh Thần, không biết có thể tiến vào pháp nhãn chăng?

Một vị lão giả đứng dậy, tinh thần quắc thước, là chủ nhân của một gia tộc cổ tại thành này.

Gia tộc này có lai lịch bất phàm, đều là do cường giả đi trên tinh không cổ lộ, không tiến được tới bước cuối cùng mà thành đạo khai sáng ra. Năm tháng lâu dài, có tộc biến mất, có tộc lại càng lớn mạnh.

Diệp Phàm lắc đầu. Không phải đế kinh thì cùng không có lực hấp dẫn lớn đối với hắn.

- Ta có một bộ Xích Hà Cổ Kinh, không thiếu một tờ nào, kế thừa lâu dài, lai lịch khó lường, nghe đồn là của một vị Chuẩn đế lưu lại.

Đây là lời nói của Yến Xích Phong.

Mọi người đều chấn động. Yến gia tuyệt đối là gia tộc cường đại và lâu đời thứ hai của Thánh thành. Xích Hà Cổ Kinh cùng khiến rất nhiều người quen thuộc.

Ngay cả Diệp Phàm cùng chấn động, cảm thấy trên tinh không cổ lộ có rất nhiều bí thuật, nếu tiếp tục đi xuống không chừng Cửu Bí, kinh văn của chư đế cùng có thể có chút dấu vết.

Diệp Phàm nâng chén về phía hắn, ý bảo vẫn chưa đủ. Yến Xích Phong uống cạn chén rượu, sâu trong đồng tử lóe lên vẻ lạnh lẽo.

- Ta thấy Diệp huynh tinh khí thần luyện, giống như đang dựng sinh ra Thần linh khí trong Tiên Thai, có thể thấy Cổ Kinh đang tu không phải loại thường, có lẽ chỉ có đế kinh mới có thể lọt mắt.

Trích Tiên Tử mỉm cười. Nàng thấy Diệp Phàm không phải là không muốn đổi Đạo Chi Nguyên mà cần có tiên kinh quý báu hơn.

- Ta có quyển thứ nhất của Đạo Kinh, được xưng là Cổ Kinh thích hợp nhất với Luân Hải bí cảnh, không biết Diệp Phàm có muốn đánh giá không?

Đây là một sự hấp dẫn khó có thể cự tuyệt. Phàm là những tu sĩ ở cổ tinh có nội tình thâm hậu, lịch sử lâu dài đều biết quyển kinh đầu tiên là quan trọng nhất.

Mưa hoa trong suốt bay lả tả. Địa phương này thật yên tĩnh, mọi người đều ngừng hô hấp, nhìn lại phía này.

- Quyển đầu tiên của Đạo Kinh quả là khiến lòng người chấn động. Đáng tiếc là ta lại không dùng được nó.

Diệp Phàm lắc đầu.

Lông mày của Thanh Thi tiên tử nhíu lại, ánh mắt trong suốt tràn ra từng đợt sóng gợn, vẻ mặt lộ vẻ khác thường, nói:

- Không thể tưởng tượng được là vận số của Diệp huynh rất cao, sớm đã tu thành Đạo Kinh đệ nhất quyển. Ta mơ hồ nghe nói Luân Hải của ngươi truyền ra tiếng kinh cổ xưa nhất.

Mọi người đều cả kinh, nhìn Diệp Phàm lộ thần sắc khó có thể tin nổi. Không ngờ vận số của hắn lại tốt như vậy, chẳng lẽ nắm giữ Đạo Kinh hoàn chỉnh sao?

Ánh mắt của Âu Dã Ma, Vũ Tiên, khổ đầu đã, Mục Quảng Hàn lộ thần quang,

đều chú ý, hiển nhiên là Đạo Kinh xuất hiện khiến bọn họ không thể bình tĩnh nổi.

Diệp Phàm đầu tiên là chấn động. Thanh Thi tiên tử này thật sự siêu phàm, không ngờ có thể nghe được tiếng kinh trong Luân Hải của hắn, thần thông kinh thế.

Các thế lực lớn cũng biến sắc, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm. Ánh mắt Yến Xích Phong, Quản Thừa, thủ lĩnh số hai của Thiên Hoang Thập Tam Kỵ lóe lên vẻ lạnh lẽo.

- Nếu Diệp huynh đã có Đạo Kinh thì ta cùng còn một bộ Thái Âm tiên kinh, có thuật cấm kị của thiên ngoại, đầy đủ cả ngũ đại bí cảnh.

Trích Tiên Tử nói khè nhưng lọt vào tai người khác lại như tiếng sét, khiến màng nhĩ rất nhiều người chấn động ong ong. Một bộ tiên kinh đầy đủ, giá trị vô lượng!

Đây tuyệt đối là một vận may lớn. Đại Đế cổ mất đi, bọn họ lưu lại mấy bộ kinh văn đều bị xóa đi theo năm tháng, phần lớn không thể nhận ra.

Nếu là năm đó thì Diệp Phàm khẳng định sẽ dốc toàn lực để lấy. Nhưng ở Thái Dương Tinh nghe Nhân Ma giảng đạo, hắn đã hiểu rõ loại tiên kinh này.

- Xem Diệp huynh trấn định như vậy thì không hề động tâm, chẳng lẽ cùng đã đọc qua Thái Âm tiên kinh sao?

Trích Tiên Tử Thanh Thi lần đầu tiên lộ vẻ trịnh trọng.

Những người khác đều lộ thần sắc kinh hãi, ai nấy đều bất ngờ.

- Đạo Chi Nguyên thật sự quan trọng với ngươi như vậy sao?

Diệp Phàm hỏi. Dùng Cổ Kinh của Đại đế trao đổi, cần có một loại khí phách, tất nhiên phải coi trọng vô cùng.

- Nếu Đạo Chi Nguyên có tác dụng đối với Diệp huynh thì ta tuyệt đối quay đầu không nói tới nữa. Con đường phía trước cạnh tranh kịch liệt mà tàn khốc, Đạo Chi Nguyên quả thật có trọng dụng. Biết ngươi không dùng được ta mới quay đầu trở về.

Trích Tiên Tử Thanh Thi nói.

Diệp Phàm gật dầu, nói:

- Xem ra thời đại thần thoại lại tái hiện, ngay cả nhân vật như tiên tử cũng gặp phải đại địch không thể tất thắng. Tranh hùng trên đế lộ quả nhiên gian nan.

Khuôn mặt Trích Tiện Tử đẹp như tranh, thanh lệ thoát tục, lả lướt như tiên. Nàng giống như đã quyết định. Nói:

- Ta có bốn quyển Thái Dương Tiên Kinh, chỉ có một quyển Tiên Thai là không đầy đủ, vừa rồi nói tới hai cuốn tiên kinh kia cũng sẽ đưa cho ngươi cả, có trao đổi không?

- Tiểu ác tỷ, không thể cho tất đi như vậy. Đế Thiên đã có Đạo Chi Nguyên, ngươi không cần phải trao đổi vì hắn như vậy.

Tiểu thị nữ Linh Nhi lo lắng, truyền âm từ trong bóng tối.

Thần sắc Thanh Thi tiên tử điềm tĩnh, truyền âm nó:

- Ta muốn xác định hắn tu hành mấy bộ Cổ Kinh. Người này thật sự không vừa, cảnh giới ngày nay tuy chưa cao nhưng cũng không thể khinh thường.

- Thái Âm, Thái Dương, hai đại Mầu Kinh, ai mạnh ai yếu. Hai kinh hợp nhất, thiên hạ xưng hoàng!

Có người than khẽ.

Mọi người đều chấn kinh, không ngờ Trích Tiên Tử lại có khí phách như vậy.

- Đây là hai bộ tiên kinh nguyên thủy. Thanh Thi tiên tử có sở học thật khủng bố. Ta đoán chắc là nàng nhất định còn học qua Cổ Kinh khác.

Chư hùng đều biến sắc. Chuyện này thật sự khiến người ta khiếp sợ.

- Ta thấy tiên tử cũng không để ý tới Đạo Chi Nguyên, vì sao lại dùng giá trên trời để trao đổi. Chẳng lẽ là lấy cho người khác sao?

Diệp Phàm hỏi.

Xa xa có vài lão già nói nhỏ, chờ xem biến hóa. Trong đó có người nói:

- Người này bất phàm, có thể so sánh với Đế Thiên. Thiên địa không thể tiếp thụ, nhất định sẽ là vai phụ của thời đại này, có thể cũng đi theo Đế Thiên, trở thành một thanh lợi kiếm.

Vài lão già vẫn chưa đi, không kinh động mọi người.

Lúc này Thanh Thi tiên tử cười yếu ớt nói:

- Diệp huynh đúng là muôn đời hiếm thấy. Tranh hùng trên đế lộ tất nhiên có thể có chỗ đứng. Ta nguyện kết giao chân thành, đồng thời còn giới thiệu cho ngươi, không biết có được không?

- Là ai?

Diệp Phàm hỏi.

- Hiện giờ chưa thể gặp mặt. Hắn ở sâu bên trong tinh không cổ lộ, tên là Đế Thiên.

Thanh Thi tiên tử nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status