Già thiên

Chương 164: Nam nhân chứ không phải là tiểu thí hài

Dịch: Độc Tiên

Mấy vị danh túc Cơ gia lúc này đúng là sắc mặt thập phần khó coi, đặc biệt là Cơ Huệ, ngón tay bà ta ẩn trong ống tay áo khẽ run rẩy một hồi.

Thử hỏi khắp cả Nam Vực, Đông Hoang, có người nào dám cao giọng mà hô quát Cơ gia như vậy? Cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, không có người nào dám làm rồi. Thế mà tên thiếu niên trước mặt, cũng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, thế mà lại dám lớn tiếng quát mắng, thử hỏi bọn hắn làm sao mà chịu được?

Hiện tại, Khổng Tước Vương đã đến đây, lại đứng cùng tên thiếu niên ấy, cũng nói những câu y như vậy, khiến tất cả mọi người đều căm tức, siết chặt nắm đấm.

Nhưng mà, bọn hắn lại không có cách nào để mà phát tác, Khổng Tước Vương là ai, Yêu tộc Đại Năng, ngạo thị Nam Vực, Cơ gia Thánh chủ không xuất hiện, ai có thể cùng hắn tranh phong được?

Điều quan trọng hơn là nếu mà dồn Diệp Phàm quá, hắn sẽ trực tiếp đem Đại Hư Không thuật truyền khắp thiên hạ, đối với Cơ gia chính là một hồi đại họa. Mấy vị danh túc Cơ gia tiến thối lưỡng nan, trong lòng phẫn uất không thôi, không biết nên làm thế nào cho phải.

Ở sau lưng họ, đám con cháu trẻ tuổi của Cơ gia càng thêm giận dữ, vẻ mặt của Diệp Phàm đã khắc sâu vào trong lòng của bọn chúng, hắn nghiễm nhiên trở thành nhân vật đứng đầu trong danh sách phải truy giết, đây chính là công địch của tất cả con cháu Cơ gia.

Mấy đệ tử trẻ tuổi này, tuy có rất nhiều người xung động cùng nhiệt huyết, nhưng không có một người nào dám vượt qua Lôi trì nửa bước, hai phía đều yên lặng như tờ.

Phía dưới thành, có rất nhiều tu sĩ tụ tập, có mấy người đã bước đến nơi này quan sát, vốn là mấy người nguyên bản cư trú ở đây, cảnh tượng này khiến bọn hắn cảm giác được miệng lưỡi đều đã khô khốc hết cả lên.

Đã bao nhiêu năm qua đi, Cơ gia luôn cao cao tại thượng, đứng tận trên đỉnh mây xanh, để cho người ngưỡng vọng, không người nào dám đối nghịch. Phóng tầm mắt khắp Đông Hoang, có ai dám khiêu khích, có ai dám mở lời kiêu ngạo, có thế lực nào dám trêu chọc vào?

Thế mà ngày hôm nay lại bị người đối đãi như vậy, quả là khiến cho tất cả mọi người đều giật mình, cảm thấy không thể tưởng tượng được, đều phải ngửa mặt lên trời, chăm chú mà quan sát.

"Khổng Tước Vương, kẻ tám trăm năm trước từng đại chiến Diêu Quang Thánh Chủ, bễ nghễ thiên hạ, dám trêu trọc Cơ gia thì có thể thông cảm được. Nhưng mà, thiếu niên tên là Diệp Phàm kia có lai lịch gì? Lại cũng dám làm như vậy. Hơn nữa, Cơ gia tựa hồ trong lòng có kiêng kị, chẳng lẽ hắn cũng có lai lịch không tầm thường?."

"Lại có người dám khiêu khích quyền uy của Cơ gia, không biết hắn có thể sống sót hay không, vô tận năm tháng, cũng có chút người kiệt ngạo làm như vậy, nhưng tất cả đều chuốc lấy kết cuc bi kịch, không có ai có thể động đến Thánh địa cùng Thái Cổ thế gia."

"Lùi một bước trời cao biển rộng, nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, như vậy e sợ khó mà có đường sống..."

"Ngươi thì biết cái gì, Khổng Tước Vương, nhân vật như vậy từ trước đến giờ là tự dương lâm thiên hạ, nếu là lùi bước, cũng không phải là Khổng Tước Vương nữa. Còn tên thiếu niên kia, chỉ sợ cũng là cùng loại người như vậy, có lẽ là một vị tiền bối Đại Năng cũng không biết chừng."

Giờ khắc này, Diệp Phàm đã trở thành tiêu điểm, không riêng gì tên tuổi đã bị người nhớ kỹ mà cả dung mạo cũng ghi dấu ấn sâu đậm vào trong lòng mọi người.

Đến lúc này, hắn phải biết được rằng, muốn không có tiếng tăm gì cũng không được nữa rồi, từ hôm nay về sau, cái tên của hắn ở Nam Vực sẽ được rất nhiều người biết đến.

Lúc này, hắn cùng Khổng Tước Vương đứng cùng một chỗ, bị rất nhiều người coi như đồng cấp nhân vật, ngoại trừ người của Cơ gia thì không ai biết, không ít người đều lầm tưởng hắn là một vị vô danh hậu thế cường giả.

"Còn chưa cút sao, lời của ta, các ngươi không nghe thấy ư?"

Khổng Tước Vương nói, thanh âm cũng không cao, bình bình đạm đạm thôi nhưng lại khiến người ta sợ hết hồn vía, hắn ngang dọc Nam Vực, tám trăm năm trước đã có thể nhiếp thế, bây giờ tự nhiên càng khiến người ta sợ hãi.

"Khổng Tước Vương, ngươi là tiền bối Đại Năng, chúng ta tự biết không địch lại, nhưng người cũng đừng có thịnh khí như vậy..." Cơ Huệ sắc mặt tái nhợt, chậm rãi mở miệng nói, cũng không dám nói quá lời.

Ở sau lưng bà ta, mọi người đều nghiến răng nghiến lợi, Thái Cổ thế gia xuất hành, lại bị người bắt nạt, xưa nay hiếm có. Chẳng qua không có người nào dám phát tác ra, chọc vào người trước mắt, rất có thể, tất cả đều phải táng mạng ở đây.

Đại Năng là cái gì? Là xoay tay thì thành mây, lật tay thành mưa, một tay che lại cả thiên địa, sừng sững tại đỉnh cao, bao quát một phương, một khi ra tay, sơn hà đều động.

Cơ Huệ phất tay về phía sau, đám người chậm rãi lùi về, sau đó mang theo vẻ không cam lòng, lửa giận ngút trời, nhằm phương xa mà đi.

"Đi thong thả, không tiễn!" Diệp Phàm ở phía xa truyền âm.

Đại thế lực truyền thừa từ thời Thái cổ xuống, tồn tại trong vô tận năm tháng mà không suy yếu, lại cứ như vậy mà bị người quát lui, quả thực làm cho tất cả mọi người cảm giác phẫn uất cùng cực, nhưng lại không thể không rút đi. Bằng không thì đón đợi bọn hắn rất có thể chỉ là một kết quả: toàn bộ bị đồ diệt. Khổng Tước Vương nếu nổi sát ý, bọn hắn chắc chắn sẽ không được lưu tình.

Trước mắt, hắn không ra tay, là bởi vì cũng có kiêng kỵ riêng, nếu mà tùy tiện đại khai sát giới, bất kể hậu quả. Như vậy, Nam Vực yêu viên cũng nguy rồi, Cơ gia tuyệt đối sẽ đem hết toàn lực càn quét, cho nơi này máu chảy thành sông.

Dưới thành, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, Cơ gia lui bước, chuyện phát sinh hôm nay chắc chắn sẽ nhanh chóng truyền khắp Nam Vực.

"Không sai, có chút dũng cảm." Khổng Tước Vương xoay người, nhìn Diệp Phàm, cười to lên một tiếng. Diệp Phàm thì lại khó có thể cười được, hắn đập nồi dìm thuyền, liều chết đến cùng, chuẩn bị cá chết lưới rách, muốn xé ra một đường sinh cơ. Nhưng mà Khổng Tước Vương lại tới, tuy rằng đã hóa giải tình thế nguy cấp trước mắt, nhưng mà về lâu dài thì tình cảnh của hắn lại không ổn tí nào.

Phải biết rằng, đối phương là Yêu tộc Đại Năng, hắn cứ thế mà ra tay, không nói tới Cơ gia, sợ là cả Diêu Quang Thánh Địa đối với hắn cũng khó có thể có thiện ý.

"Đa tạ Khổng Tước Vương xuất thủ!" Diệp Phàm tiến lên thi lễ.

"Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến." Khổng Tước Vương cười cười, nói: "Ta xem ra trước mắt thì ngươi cũng không có chỗ để đi, không bằng đi theo ta đi."

Hiện nay, Diệp Phàm đúng là không có lựa chọn, chỉ có thể đi cùng Khổng Tước Vương, bằng không thì Cơ gia nếu quay lại, hắn sẽ lại giẫm lên vết xe đổ lúc trước.

....

Hào quang vạn đạo, rực rỡ, một đại đạo mông mông lung lung nhanh chóng trải về tận chân trời, Khổng Tước Vương mang theo hắn đăng lâm, chớp mắt đã đi xa.

Khi hai người đi rồi, dưới cự thành là một mảnh náo động, không ít tu sĩ phóng lên trời, việc hôm nay phát sinh quá là làm cho người ta giật mình;.

Xa xa phía chân trời, đám người Cơ gia siết chặt nắm tay, lại có người ngửa mặt lên trời thét dài, phát tiết lửa giận trong lòng.

......

Nước Tấn, Tê Hà sơn mạch, có một mảnh sơn mạch đã biến thành khô cằn, không có một cành cây, ngọn cỏ. Trước đây không lâu, Khổng Tước Vương đã ở nơi này đại chiến với Nam Cung Ngâm, khiến trong này trở thành một mảnh sỏi đá.

Diệp Phàm không nghĩ tới, Khổng Tước Vương ẩn cư sẽ lại ở ngay sâu trong Tê Hà sơn mạch, rời khỏi mảnh đất khô cằn này, thâm nhập vào sâu hơn năm trăm dặm là đã tới nơi.

Phía trước, thế núi dốc đứng, kỳ phong hiện lên, xinh đẹp tuyệt trần, vân vụ lượn lờ, có không ít đầm nước, khe núi, thác nước tùy ý đều có gặp.

Cách đó không xa, có một toà núi đá thấp, không có gì nổi bật, phía trên trống trơn, vẻn vẹn là một ít dây leo quấn quanh mà thôi.

Khổng Tước Vương đến nơi đây, đưa tay điểm nhẹ một cái, đầy trời sao hiện lên, một mảnh thanh thiên rơi xuống, lưu chuyển quang huy nhu hòa, trên núi đá nhất thời xuất hiện một cánh cửa. Diệp Phàm tiến lên, đi theo sau hắn, xuyên qua một thông đạo hôn ám.

Không lâu, trước mắt bừng sáng, khí tức thanh tân của cây cỏ theo gió phiêu dạng mà đến, tiếng chim hót uyển chuyển truyền vào trong tai.

Có động thiên khác!

Đây là một thế giới kì lạ, có hoa thơm cỏ lạ, chim hót véo von, như thơ như hoạ, cây cối xanh biếc, hồ nước trong suốt, sông nhỏ như ngọc mang, ở trên dãy núi xa xa, như ẩn như hiện. Đây là một mảnh thế giới sống động.

Nơi này đã tự thành một vùng không gian riêng, cùng với ngoại giới ngăn cách, phạm vi có thể có đạt đến năm mươi dặm, tất cả đều rất thanh tân tự nhiên.

"Có thỏa mãn không?" Khổng Tước Vương cười hỏi.

"Tiền bối chịu thu lưu ta, đã là đại ân, vãn bối phi thường hài lòng."

"Vùng không gian này, là do thánh hiền thời cổ lưu xuống, lúc ta phát hiện đã tổn hại không thể tả, sắp sụp đổ, sau lại chữa trị mới còn được quy mô bằng này."

Khai sáng không gian, loại năng lực này quả là làm cho người ta phải giật mình, Diệp Phàm nhìn ngó không ngớt.

"Ngươi cứ tạm ở nơi này đi, bên trong còn có một ít cố nhân của ngươi đấy.

Khổng Tước Vương đưa Diệp Phàm dàn xếp xong, sau đó rời đi không gian này, nói là muốn đi tiếp một vị bạn cũ.

Nơi này như một phiến tịnh thổ, các loại động vật gặp người cũng không sợ hãi, ngũ sắc lộc nhàn nhã ở trên bãi cỏ đi lại, tiên hạc bay quanh đỉnh đầu, có con thỏ trắng lại chui vào trong lòng Diệp Phàm, điều này làm cho hắn phải dở khóc dở cười.

Chỗ hắn ở rất yên ắng, mộc ốc tự nhiên mà nhã trí, phía trên quấn quanh không ít dây leo, chu vi chung quanh cũng không có cây cối gì lớn lắm, bãi cỏ xanh nhạt, bằng phẳng. Trước mộc ốc, có một hồ nước, trong suốt, nhìn thấu đến tận đáy.

Có thể nói, cảnh sắc nơi đây phi thường ưu mỹ, rất thích hợp để tu hành, Diệp Phàm ở chỗ này tâm linh yên tĩnh, cảm nhận được hơi thở của tự nhiên.

Mấy ngày liền không ngừng tao ngộ truy sát, đi tới mảnh tịnh thổ an lành này, Diệp Phàm phi thường hài lòng, hắn cảm thấy ở nơi đây có lẽ sẽ đột phá cảnh giới. Sau đó không lâu, Diệp Phàm liền thấy một người quen, chính là Yêu tộc vưu vật Tần Dao, có thể nói là cố nhân gặp lại

Nàng vẫn giống như trước, gợi cảm, quyến rũ, lả lơi, vóc người ma quỷ, như ẩn như hiện, phi thường dụ hoặc."Thật là không ngờ lại có thể gặp mặt ở nơi đây..." Nàng cười vô cùng ngọt, trên mi tâm điểm thêm một nốt ruồi son, càng thêm dụ hoặc.

Nhan Như Ngọc cũng ở nơi đây, chẳng qua là nàng đã bế quan, lần trước bị tử thương không ít người, chỉ có một ít tinh anh chạy trốn được tới nơi đây.

Tần Dao đi tới gần, véo hai má Diệp Phàm, thanh âm tràn ngập từ tính: "
Ngươi thật đúng là to gan, dám đem Yêu Đế Thánh Tâm bức ra, rốt cuộc là ngươi làm như thế nào?"

Diệp Phàm không chút khách khí phản kích, ngửa cằm, nói: "
Chính là do nó chạy, liên quan gì đến ta?

"Ngươi, tên tiểu thí hài này, trên người lúc nào cũng tràn đầy bí mật, mà làm sao ngươi đi được tới nơi này?" Tần Dao lại hỏi

"Ta được Khổng Tước Vương mang đến..." Diệp Phàm không chút giấu diếm. Sau đó không lâu, Tần Dao cũng rời đi, mãi đến tận ba ngày sau nàng mới xuất hiện lần nữa.

"Tiểu chút chít ngươi khuấy lên phong ba đúng là không nhỏ chút nào..." Tần Dao đến, mang theo không ít tin tức. Diệp Phàm lần trước cùng Cơ gia danh túc giằng co, quả nhiên đã lan truyền rộng ra.

Có người đã đem hắn cùng với Cơ Hạo Nguyệt, Diêu Quang Thánh nữ, Hoa Vân Phi, Nhan Như Ngọc, Lý U U, đám tuổi trẻ tuấn kiệt này bài danh ngang nhau.

Tuy rằng, tu vi không rõ, lai lịch cũng không rõ, thế nhưng danh hào hắn tuyệt đối chẳng kém những người này bao nhiêu, cùng Cơ gia cường giả đối lập, điều này khiến cho rất nhiều tu sĩ đều phải giật mình kinh hãi.

Biết được tình hình bây giờ, Diệp Phàm không nói thêm gì, hắn biết là cái thân hắn lại càng bị nguy hiểm hơn rồi.

" Ta thật sự là rất tò mò, Cơ gia vì sao lại hưng sư động chúng đến như vậy để đuổi giết ngươi..." Cứ mặc cho Tần Dao truy hỏi, Diệp Phàm không nói, tất cả trách nhiệm đều đẩy trên người các nàng "Còn không phải là lần trước đi cùng các ngươi sao, bị bọn họ hận lây, ta đúng là sắp bị các ngươi hại chết đây." Nói tới đây, Diệp Phàm lại hỏi lại thăm tin tức của Bàng Bác.

"Yên tâm đi, hắn không việc gì cả." Tần Dao không muốn tiếp tục nói về chủ đề này. Mấy ngày liên tiếp, Tần Dao thỉnh thoảng lại xuất hiện ở mộc ốc, nhưng đáng tiếc cũng không có hỏi ra cái gì.

......

Cả vùng không gian này, buổi tối không hề tăm tối, mơ mơ hồ hồ, như là có ánh trăng chiếu xuống.

" Ào ào ào "

Bọt nước bắn lên, trong cái hồ nhỏ trước căn mộc ốc, Tần Dao như mỹ nhân ngư từ trong nước đi ra, tóc đen vung vẩy, từng giọt nước lóng lánh bay lượn.

"Tiểu thí hài kia, nhìn cái gì?" Tần Dao cười khẽ, da như mỡ đông, ở bên trong nước lớn mật khiêu khích. Diệp Phàm thì đang an vị ở bên bờ, cảm giác thưởng tâm duyệt mục, hắn đáp: "Xem yêu tinh tắm."

"Ha ha..." Tần Dao cười khẽ, diệu thể ở bên trong nước như ẩn như hiện, nói: "Theo tin tức tin cậy, thì ngươi hình như chiếm được một loại bí thuật của Cơ gia, thế nên mới khiến bọn họ truy sát, có phải vậy hay không?"

Diệp Phàm thất kinh, nếu để cho ngoại giới biết được, hắn sẽ không chỉ phải đối mặt với việc Cơ gia truy sát, sợ là những thế lực lớn khác cũng muốn chằm chằm theo sau hắn.

Tiếng cười tràn ngập mê hoặc lại truyền đến, Tần Dao từ trong nước đi ra, sương mù mông lung, thân thể trắng noãn như ngọc, uyển chuyển yêu kiều, mơ hồ có thể thấy được toàn thân, nàng nhanh chóng mặc quần áo, đạp sóng mà đến.

Vóc người ma quỷ, khuôn mặt thiên sứ, eo thon tinh tế, chân ngọc thẳng tắp, dáng dấp yểu điệu thướt tha, tóc đen khẽ động, từng giọt nước bắn ra, giờ khắc này có thể nói nàng là một vưu vật, tuyệt đối lả lơi quyến rũ.

Bờ vai lõa lồ, quần lụa thướt tha trên mặt đất, quyến rũ vô cùng, hai cánh tay như sương như tuyết, hiện ra ánh sáng lộng lẫy mê người, cơ thể lại như ẩn như hiện, thoáng một cái đã đi tới trước mắt hắn. T

"Đối với ta mà ngươi còn không nói thật sao?" Cánh tay ngọc khẽ nâng lên, bàn tay nhỏ bé mềm mại vươn ra, nâng cằm Diệp Phàm lên, cái lưỡi mềm khẽ liếm liếm đôi môi đỏ mọng, phi thường gợi cảm, thanh âm mềm mại khiến người ta cả người tê dại.

"Thật là không có gì để nói, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi. Còn nữa, đừng có dùng mỹ nhân kế với ta, bằng không thì tiền mất tật mang đấy, cái gì cũng không được..."

Tần Dao vóc người cao gầy, eo thon mềm mại, tinh tế, song phong cao ngất, chân ngọc thon dài. Nàng cười đến run rẩy cả người, hỏi lại: "Tiểu thí hài như ngươi thì biết cái gì?"

"Đây cũng là ngươi nói, vậy thì ta cũng không có gì kiêng kỵ."

"Ngươi muốn làm như thế nào;?" Tần Dao sóng mắt lưu chuyển, khiêu khích hỏi lại.

Diệp Phàm làm người hiện đại, từ lâu đã không phải thiếu niên hay thẹn thùng, ngây thơ gì nữa, nếu đối phương khiêu khích, hắn tự nhiên không sợ cái gì, nắm qua eo thon của Tần Dao, cảm thụ cái phân ôn nhuận, phi thường đàn hồi, nói: "Vì chứng minh ta là nam nhân, không là tiểu thí hài, ngày hôm nay chỉ có thể đại khai sát giới một hồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status