Già thiên

Chương 274: Bí Thuật Thánh Thể Truyền Thừa

Đây là một thân thể khô cằn bất hủ bất diệt, nhưng lúc này lại có tinh khí lưu chuyển toàn thân, không bị cản trở chút nào, bên trong còn có khí tức đại đạo.

Diệp Phàm đứng yên như bàn thạch, tâm thần đắm chìm vào trong di hài Thánh thể, cố gắng nắm lấy đạo vận đang lưu chuyển theo những lộ tuyến đặc biệt kia.

Hắn cảm thấy rất có thể đây chính là một loại truyền thừa bất hủ!

Nếu như có thể nhận được truyền thừa này, chắc chắn việc tu hành của hắn sẽ thuận lợi hơn một chút, dù sao đây cũng là một Thánh thể Hoang Cổ, nói theo cách khác thì cũng chính là đồng loại với hắn.

Tinh khí bên trong di hài uốn lượn di chuyển đi khắp nơi như một con rồng, rõ ràng đây là một loại pháp môn huyền ảo, lộ tuyến vận chuyển rất thần bí. Cỗ tinh khí ấy như rồng đang ra đại dương, theo gió vượt sóng vậy.

Diệp Phàm cẩn thận nắm bắt, ghi nhớ quỹ tích và đo lường uy lực của nó, sau đó bắt đầu dùng tâm pháp của mình đối chiếu lại, cẩn thận quan sát.

- Không đúng...

Chỉ qua một lúc dụng tâm nghiên cứu, hắn phát hiện quỹ tích vận chuyển tinh khí của pháp môn này rất lạ, hoàn toàn khác với những người khác.

- Đây không phải là tâm pháp chánh thống...

Hắn dựa vào Đạo Kinh phần Luân Hải để xác minh, phát hiện đây không phải là tâm pháp, nói nó là bí thuật thì đúng hơn.

Diệp Phàm khẽ động trong lòng, thần thức cẩn thận nắm chặc rồi suy tính chặc chẽ, càng lúc hắn càng thấy pháp môn này thật huyền ảo.

- Đây là bí thuật dùng để tu hành một bí cảnh!

Sau khi nghiên cứu được một lúc, hắn cảm thấy giật mình, đưa ra được một kết luận như vậy.

Vào thời thượng cổ, có nhiều tu sĩ chỉ chuyên tu một bí cảnh, suốt cuộc đời tu luyện không bước vào những bí cảnh khác. Theo truyền thuyết, những Đại Năng chuyên tu một bí cảnh thời thượng cổ phải qua biến hóa chín lần sống và chín lần chết, cuối cùng sẽ phá kén hóa điệp đạt tới đại viên mãn. Khi đó, họ mới chỉ xuất quan thôi là xuất hiện dị tượng ngất trời, làm cho mười phương chấn động.

Dĩ nhiên đó là thành quả chuyên tu nhiều năm nhiều tháng, có khi cần phải cả đời mới được, chứ không phải chỉ làm một lần là xong.

Theo như những gì Diệp Phàm biết được, việc chuyên tu một bí cảnh không phải là việc dễ, không chỉ cần có tâm pháp cường đại, mà còn cần cả những bí thuật cổ xưa hỗ trợ.

Diệp Phàm vẫn luôn tò mò, muốn tìm hiểu xem thử cách tu luyện như vậy là như thế nào, thật không ngờ hôm nay đã có thể tiếp xúc với bí thuật cổ xưa này.

Khắp Đông Hoang này cũng chỉ có mấy bộ cổ kinh, và cuốn Đạo kinh phần Luân Hải Diệp Phàm lấy được chính là tâm pháp mạnh nhất dùng để tu luyện bí cảnh Luân Hải, có lẽ đủ để giúp người chuyên tu một bí cảnh. Nhưng mà từ trước đến nay hắn vẫn thiếu sự hỗ trợ của bí thuật, bây giờ lại có thể nhìn thấy được điều huyền bí của đại đạo, nên nhất thời hắn có chút kích động.

Hắn cảm thấy bên trong bí thuật này có khí tức đại đạo, chứng tỏ bí thuật này hết sức thâm ảo, có khả năng sánh ngang với Đạo kinh.

Thánh thể Hoang Cổ này đã chết vài ngàn năm rồi, mặc dù nó bất hủ nhưng dù sao cũng không phải là cơ thể sống. Tuy nhiên, lúc này nó lại khôi phục một cách khó hiểu, tất cả cũng là do loại bí thuật kia đang vận chuyển!

Đây là một bí thuật đại đạo vô thượng, cũng chính là bảo tàng trân quý nhất có thể phối hợp cùng với "Đạo kinh".

Diệp Phàm thu hồi tâm tình kích động lại, yên lặng lĩnh ngộ và học tập, cẩn thận từng chút một ghi nhớ lộ tuyến vận chuyển của bí thuật này vào trong thức hải của mình.

Hắn là Thánh thể Hoang Cổ, rất khó tu hành được ở thời đại bây giờ, con đường tu luyện gần như phải bị dừng ở bí cảnh Đạo Cung, bởi vì số nguyên hắn cần là một con số khổng lồ, ngay cả Thánh Địa cũng không thể chịu nổi.

Mặc dù trong tay hắn có Nguyên Thiên thư, nhưng để kiếm đủ số nguyên mình cần thì cũng thật khó khăn, gần như không thể thực hiện được, dù sao con số đó cũng quá khổng lồ. Hôm nay nhận được bí thuật đại đạo này, hắn lại có thêm một sự lựa chọn nữa.

* * * * *

Thấy di hài Thánh Thể đã chết, làn da khô cằn lúc này lại đang tỏa sáng lấp lánh, mấy người ở xa liền giật mình.

- Tiểu Diệp tử, ngươi không bị sao chứ?

Đồ Phi hỏi.

- Tiểu tử, ngươi đang đối nhãn với thi thể kia sao?

Hắc Hoàng cảm thấy nghi ngờ, mở miệng hỏi.

Mặc dù Diệp Phàm đang ở thời khắc quan trọng, cố gắng tìm hiểu loại bí thuật đại đạo này, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn đáp lại. Nếu không, hắn sợ rằng mấy người này động thủ thật.

Dù sao di hài Thánh thể này cũng quá kinh người, sau khi được hắn khống chế, trên đỉnh đầu thì có thần chuông di động, trong tay thì có chiến thương sắc bén, giống như đang sống lại thật vậy.

- Ta không có chuyện gì, các ngươi không cần lo lắng. Ta và hắn cùng một thể chất với nhau, có lẽ là khí tức đồng nguyên dẫn dắt. Ta muốn thử quan sát xem có phát hiện được gì không.

Hắn cũng không hiểu vì sao hắn và di hài Thánh thể này lại có tình trạng như vậy, nói là do khí tức dẫn dắt cũng có chút miễn cưỡng, có lẽ là do sự thần bí của Thánh thể Thái Cổ.

Tình huống lúc này có chút quỷ dị, một người đã chết đi mấy vạn năm bỗng nhiên sống lại, làm cho người ta liên tưởng đến nhiều việc. Mấy người kia cẩn trọng đề phòng, quan sát.

Thời gian từ từ trôi qua, Diệp Phàm cẩn thận ghi nhớ và nắm lấy thời gian, cuối cùng cũng ghi nhớ được toàn bộ bí thuật. Sau đó hắn lại nhìn qua một lần nữa, khi thấy không còn sai sót gì nữa thì mới thở dài ra một hơi, rốt cuộc đã lấy được bí thuật đại đạo này rồi.

Đây chính là truyền thừa do một Thánh thể Hoang Cổ lưu lại, có giá trị và ý nghĩa không thể đo lường được, rất quan trọng đối với hắn!

- Thánh thể này có lai lịch như thế nào? Được phát hiện ở đâu?

Diệp Phàm hỏi, hắn muốn tìm hiểu cặn kẽ vấn đề này.

- Thanh Giao vương phát hiện ra ngay trong tiểu thế giới này.

Tần Dao nói.

Khi vào trong tiểu thế giới này, thu hoạch lớn nhất của Thanh Giao vương chính là chiếm được Bất Lão điện, có thể kéo dài được thọ nguyên của tu sĩ, mà thi thể Thánh thể này cũng được phát hiện ở bên trong.

- Thanh Giao vương suy đoán, rất có thể thi thể này chính là Thánh Hiền thượng cổ đã mở tiểu thế giới này.

Nhan Như Ngọc nói.

Nghe thấy câu này, Đồ Phi liền thất kinh, cảm thấy rất bất ngờ.

Thánh thể Hoang Cổ này lúc còn sống chưa đạt đến đại thành, không thể nào sống lâu mấy vạn năm được, nên không thể là người trước thời đại Hoang Cổ.

- Sau thời đại Hoang Cổ, Thánh thể không thể nào tu hành được nữa, nên chỉ có thể dừng tại bí cảnh Đạo Cung, nhưng sao người này lại tu được đến cảnh giới cao như vậy?

Đồ Phi không hiểu nổi.

- Cái thi thể này có thể so với Thánh Hiền thượng cổ? Mở ra được tiểu thế giới?

Hắc Hoàng cũng khiếp sợ.

Diệp Phàm khẽ động trong lòng, vội vàng nhìn vào bên trong, tâm thần lần lượt lướt qua Luân Hải rồi tiến vào bên trong Đạo Cung. Hắn phát hiện được một điều, người này còn tu luyện cả bí cảnh Đạo Cung.

Trong năm thần tàng ở Đạo Cung, có bốn thần tàng đã đạt đến đại viên mãn, chỉ có thần tàng ở tim là còn chưa đạt đến đại viên mãn được.

- Bốn thần tàng đại viên mãn, như vậy..hắn đã luyện hóa ít nhất trăm vạn cân nguyên rồi, nhưng cuối cùng vẫn bị con số nguyên khổng lồ kia hạn chế sao?

Diệp Phàm hơi giật mình.

Đại Năng thượng cổ mất cả đời chuyên tu một bí cảnh, tất cả tinh lực đã bị hao tổn gần hết rồi, nhưng di hài này lại chuyên tu đến hai bí cảnh?

- Người này trước chuyên tu một bí cảnh, sau đó mới tiến vào bí cảnh khác, khó trách có thể trở thành Thánh Hiền.

Tâm thần Diệp Phàm trở về Luân Hải, tiến vào trong đóa hoa sen màu xanh.

Tâm niệm của hắn vừa động, nhất thời thân thể khô ngắt kia trở nên trong suốt, thân thể trở nên tráng kiện như thần thiết, mỗi một tấc huyết nhục đều ẩn chứa lực lượng cường đại, có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

Chiến thương hắn đang cầm trong tay nhẹ nhàng vẽ một cái lên long tiễn màu bạc bên cạnh, lập tức có một tiếng "xoẹt" vang ra, long tiễn đã bị chặt làm hai khúc nhẹ nhàng như củi mục.

"Boong"

Tiếng chuông dằng dặc vang lên, thần chuông trên đỉnh dầu di hài khẽ chấn động nhẹ một cái, lập tức cái hồ lô bằng đồng đỏ đang di động ở trước bị chấn nát thành phấn vụn.

Di hài Thánh thể Hoang Cổ này vừa mới hồi phục lại được một chút đã thể hiện được uy năng làm cho người ta phải sợ hãi!

Mấy người ở phía sau liền lui về sau mấy bước, sẵn sàng ra tay.

Diệp Phàm cẩn thận quan sát khắp Luân Hải, nhưng ngoài chính đóa hoa sen màu xanh ra, Luân Hải rộng lớn này không còn vật gì khác nữa. Biển lớn màu vàng đã yên tĩnh trở lại, không còn gợn sóng nữa, tìm một hồi lâu nhưng cũng không phát hiện được gì lạ.

"Xoẹt"

Một tia sáng lóe lên, thần chuông đang huyền phù trên đỉnh đầu thi thể này chìm vào trong Luân Hải, chiến thương sắc bén cũng biến mất trở về cơ thể.

Diệp Phàm cho thi thể ngồi xuống mặt đất theo tư thế cũ, ngồi xếp bằng trong đám bảo vật, bảo tướng trang nghiêm.

Đóa hoa sen màu xanh khẽ lay động, thần lực vô tận bị hấp thu trở lại, Khổ Hải màu vàng từ từ mờ đi, cuối cùng lại khô khốc như ban đầu.

Đóa hoa sen màu xanh kia phát ra ánh sáng màu xanh, lao ra bên ngoài tiến tới gần Diệp Phàm. Tâm niệm hắn khẽ động, đóa hoa sen đó trở về trong cơ thể của hắn.

Diệp Phàm rất muốn lấy được thân thể này, nhưng đây lại là đồ của Thanh Giao vương - người có chiến lực so sánh được với các đại Thánh Chủ, nên hắn chỉ đành thầm than thở mà thôi, việc hắn muốn là điều không thể xảy ra.

* * * * *

"Ầm ầm"

Cánh cửa bạch ngọc đóng lại, đoàn người rời khỏi bảo khố chín điện. rồi khẽ đứng lên trên ngọn núi cao vút. Mấy lão yêu ở cách đấy không xa vẫn đang làm những việc thường ngày, không chú ý đến bọn hắn lắm.

- Đi thôi, đứng đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn vào đó lại?

Đồ Phi vỗ vỗ bả vai Diệp Phàm, nói.

- Không biết lấy gì ra đổi thì Thanh Giao vương mới bằng lòng nhường lại thân thể này?

Diệp Phàm tự nói.

- Đừng nghĩ nữa, đây là di hài của Thánh Hiền thượng cổ đã mở ra tiểu thế giới này, di cốt của hắn có thể luyện chế thành binh khí tuyệt thế, ngươi lấy gì để đổi chứ?

Đồ Phi lắc đầu, khuyên bảo Diệp Phàm.

- Nếu như ngươi có thể lấy nguyên căn vạn vật mẫu khí ra đổi, cả bảo khố này cũng là của ngươi.

Một lão yêu ở sau híp mắt lại, nói.

- Đi nhanh lên đi!

Cái đuôi của Hắc Hoàng dựng đứng lên, nó vội vàng chạy đi. Nó cảm thấy lão yêu này rất nguy hiểm, không thể ở lâu được.

Diệp Phàm cũng không muốn dây dưa với mấy lão yêu này, nếu như đối phương ra tay thật thì sợ rằng Nhan Như Ngọc cũng khó giúp đỡ hắn được. Hắn vội vàng thi lễ một cái, sử dụng bộ pháp lão điên rời xa chỗ này, nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng nữa.

"Phải nhanh chóng rời khỏi nơi này" - Đây là quyết định trong lòng hắn, càng ở thêm một ngày thì càng có thêm nguy hiểm.

- Công chúa điện hạ, có thể dẫn ta đi quan sát Bất Lão điện một chút được không?

Trên đường đi, Diệp Phàm mở miệng hỏi Nhan Như Ngọc. Thánh Hiền thượng cổ tọa hóa ở nơi nào, chắc chắn ở nơi đó còn đồ do hắn ta lưu lại, mà Diệp Phàm lại là người cùng thể chất với hắn ta, rất có thể sẽ phát hiện được điều gì đó.

- Cái này thì không được, phải đợi thêm mấy tháng nữa.

Nhan Như Ngọc uyển chuyển cự tuyệt.

- Ngươi làm cho di hài kia sống lại, rốt cuộc có thu hoạch gì?

Tần Dao hỏi.

Nhan Như Ngọc, Đồ Phi cũng nhìn lại, bọn họ đang muốn hỏi vấn đề này.

- Phát hiện được gì chứ? Hắn ta chỉ là một cái hài cốt mà thôi, chết rồi thì còn lưu lại gì ở trong, tất cả sự việc khi nãy cũng là đóa hoa sen màu xanh trong cơ thể ta gây nên.

Nói tới đây, Diệp Phàm khẽ dừng một chút rồi nói:

- Nhưng mà ta có một phát hiện, hắn chỉ tu luyện một bí cảnh Luân Hải, và có vượt qua một số thần tàng ở bí cảnh Đạo Cung.

- Thánh Hiền thượng cổ chỉ tu một bí cảnh?

Đồ Phi giật mình.

Tần Dao có chút kinh ngạc, nói:

- Xem ra từ sau thời đại Hoang Cổ, chưa có Thánh thể nào có thể phá giải ma chú, chỉ có thể dừng bước ở bí cảnh Đạo Cung.

Lúc này đột nhiên Hắc Hoàng giật mình một cái, mắt mở to ra như chuông đồng nhìn Diệp Phàm, thất kinh hỏi:

- Thật sự hắn chỉ tu thành một bí cảnh sao?

- Có gì lạ hay sao mà ngươi kinh hãi vậy?

Diệp Phàm hỏi ngược lại.

Nhan Như Ngọc suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Từ sau Hoang Cổ tới nay, chưa từng nghe nói có Thánh thể có thể tu thành một bí cảnh.

- Nếu như muốn chuyên tu một bí cảnh, ngoại trừ tâm pháp cường đại ra thì còn cần có bí thuật vô thượng hỗ trợ.

Hắc Hoàng kinh hãi, lẩm bẩm nói:

- Nhưng từ sau Hoang Cổ, một Thánh thể mà muốn chuyên tu một bí cảnh thì rất khó khăn, rốt cuộc đây là bí thuật nào?

Diệp Phàm hơi giật mình một chút, dường như loại bí thuật hắn lấy được không đơn giản.

- Có thể so với Thánh Hiền thượng cổ, mở ra được tiểu thế giới...

Nhan Như Ngọc tự nói.

Nói chuyện đến đây, mọi người đều suy đoán có lẽ đây cũng là nguyên nhân vì sao Thanh Giao vương còn chưa ra tay tế luyện di hài này binh khí, xem ra hắn ta muốn tìm hiểu huyền bí bên trong.

* * * * *

Lúc này Diệp Phàm không thể bình tĩnh được nữa, hắn quyết định tối nay sẽ tiến vào Bất Lão điện, vừa tìm cách cứu Bàng Bác, vừa tìm hiểu kỹ càng nơi đó.

- Hắc Hoàng, tối nay phải hành động, ngươi có nắm chắc không?

- Phải mau hành động, mấy lão yêu kia rất nguy hiểm, bổn Hoàng cũng không muốn ở đây nữa.

Sau khi trở lại cung điện trong rừng tùng, Diệp Phàm liền đóng cửa lại, rồi lấy các tài liệu ra để cho Hắc Hoàng khắc ấn đạo văn, chuẩn bị chiều tối sẽ công phá cấm chế Bất Lão điện.

Khi màn đêm phủ xuống, bởi vì tiểu thế giới này không có mặt trăng và các ngôi sao, nên sắc trời ở đây là một màu đen nhánh, đưa tay ra trước cũng không thấy được bàn tay của mình.

Diệp Phàm và Hắc Hoàng lặng lẽ bay lên trên các đám mây ở không trung, đứng từ xa quan sát Bất Lão điện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status