Già thiên

Chương 344: Thần dược cổ

Lúc này, Đại Hạ hoàng tử và tiểu ni cô trong thạch viên cũng bước lên, loại trân bảo cỡ này đủ để khiến cho tất cả mọi người đều thèm muốn.

Ngay cả lão đạo cô cũng đứng dậy, lẳng lặng đi tới bên cạnh quan sát, đã rất nhiều năm dị tượng kỳ lạ này không xuất hiện rồi.

Về phần vị Nguyên sư phụ tóc bạc trắng thì lại kích động tới mức run rẩy, chân tay lẩy bẩy đi đi lại lại, những người cắt đá khát vọng nhất chính là được nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này.

- Mau cắt đi, mở ra nhanh lên!

Mấy trăm người bên ngoài thạch viên hò hét, hận không thể ngay lập tức nhìn thấy thứ bên trong.

- Mở nó ra sẽ không gặp bất trắc gì chứ, thần vật bên trong có thể thất thoát linh khí hoặc là bỏ chạy không?

Lý Hắc Thủy lo lắng hỏi.

Hắn từng nghe qua không ít truyền thuyết, tất nhiên đã đoán ra được bên trong tảng đá nhất định là bảo vật có cấp bậc và giá trị không kém Thần Nguyên chút nào.

- Không sao đâu, lão phu có ngọc khí tinh thuần nhất, lát nữa sẽ che lại linh khí, sẽ không để nó tiết ra ngoài đâu.

Một lão già bên cạnh đưa ra một tiểu đỉnh bằng bạch ngọc, phía trên còn có nắp đậy, có lẽ là đặc biệt chuẩn bị cho những tình huống kiểu này.

Lão đạo cô cũng mở miệng, nói:

- Cứ yên tâm cắt tảng đá này ra đi, ta đã phong tỏa cả thạch viên lại rồi, cho dù có bất ngờ gì thì nó cũng không thể chạy được đâu.

Diệp Phàm thu lại từng tia thần lực một, khiến cho tảng đá khôi phục lại bình thường, không còn có ánh sáng phát ra nữa, chỉ lẳng lặng nằm trên bãi cỏ xanh.

Răng rắc!

Diệp Phàm cẩn thận chém xuống, bóc từng mảng vỏ đá bên ngoài ra, không lâu sau, một vật thể trong suốt hiện ra, khí tức lạnh lẽo lập tức lao thẳng tới.

- Thật là lạnh!

Trên mặt cỏ xuất hiện một mảng băng, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, khí lạnh nhè nhẹ tản ra bốn phía.

- Là Nguyên dị chủng. Băng Tuyết Nguyên!

Đại Hạ hoàng tử nói.

Sau khi tảng đá bị bóc ra một phần, một khối ngọc trắng như tuyết to bằng nắm tay xuất hiện, trông như một khối băng khảm vào trong đá, to bằng một nắm tay.

Nguyên sư phụ nói:

- Khối Băng Tuyết Nguyên này có giá bằng một ngàn cân Nguyên tinh thuần, tuy nhiên nó không thể tạo ra dị tượng Thạch Trung Phi Tiên được, bên trong hẳn là còn có thứ gì đó.

- Tiếp tục cắt đi, nhanh lên một chút!

Đám người bên ngoài thạch viên chữ Thiên còn có vẻ sốt ruột hơn cả Diệp Phàm, rất nhiều người lớn tiếng giục giã.

Răng rắc!

Diệp Phàm tiếp tục bóc lớp đá bên ngoài, khi vết nứt lan đến trung tâm tảng đá, một đạo ánh sáng thần thánh bắn ra.

Vô cùng lạnh lẽo, cũng vô cùng trong suốt, nó phát ra một mùi thơm nồng khiến tất cả mọi người đều ngửi được, mùi hương này đi kèm với linh khí vô cùng thánh khiết.

- Thứ tốt! Nhất định nó là trân phẩm rồi!

- Người trẻ tuổi, ngươi đừng cắt khối Nguyên này nữa, lão phu ra tám vạn cân Nguyên, ngươi xem thế nào?

Một lão già bên cạnh mở miệng nói.

- Ta ra chín vạn cân Nguyên để mua tảng đá này.

Một lão già khác kích động nâng giá.

Diệp Phàm cười nói:

- Ta muốn mở nó ra xem rốt cuộc là thứ gì.

- Người trẻ tuổi, ngươi biết rằng việc này có phiêu lưu rất lớn đấy, ngay cả có dị tượng Thạch Trung Phi Tiên thì đôi lúc cũng không thu được thứ gì giá trị đâu.

- Đúng đấy, việc này cũng đã từng xảy ra rồi, báu vật sau khi mở ra chỉ là một cái sừng nho nhỏ mà thôi, kém xa giá cả của khối đá. Hay là thế này đi, lão phu đồng ý ra giá mười vạn cân Nguyên, tất cả những thứ này sẽ thuộc về ta, thế nào?

- Các vị tiền bối, chúng ta muốn tự mình mở nó ra.

Diệp Phàm lắc đầu, trong đó rõ ràng là có vật phẩm quý hiếm, bảo vật tới tận cửa thế này thì làm sao có thể dễ dàng bán đi được.

Hừ!

Một lão già hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, đi sang một bên, không nói thêm gì nữa.

- Lão Lý, đừng có làm mất mặt danh tiếng Thái thượng trưởng lão Huyễn Diệt Cung của ngươi như vậy.

Một lão già khác cười hắc hắc nói.

Diệp Phàm không khỏi liếc vị Thái thượng trưởng lão Huyễn Diệt Cung này một cái, người này hẳn là trưởng bối sư môn của Lý Trọng Thiên, tuy nhiên cho dù đối phương không hài lòng thì hắn cũng không thể bán thứ này đi như vậy được.

- Tiếp tục cắt đá đi, nơi này không phải là chỗ để ngươi giương oai.

Lão đạo cô vô cùng hờ hững nói.

Diệp Phàm tiếp tục bổ đao xuống, lớp vỏ đá liên tục rơi xuống đất, rốt cuộc đã hiện ra một phần trung tâm viên đá, ngay lúc này ánh sáng rực rỡ phát ra, chiếu rọi bốn phía, một thân ảnh hình người bắn ra, không ngừng bay lượn trên không trung.

Mùi thơm nức mũi từ thân ảnh này phát ra, vô cùng mờ ảo.

- Trời ạ! Đó là cái gì vậy, thực sự cắt ra được báu vật tuyệt thế sao?

- Vận khí thật nghịch thiên, đây nhất định là bảo bối vô giá.

- Tên tiểu tử đen thui và thiếu niên thanh tú đó thật là nghịch thiên, sao lại cắt ra được thứ này được chứ?

Đám người Ngô Tử Minh căm tức, khó có thể tiếp nhận kết quả này.

Ngay trước đó bọn họ còn châm biếm người ta, hiện tại đúng là bị vẽ vào mặt một cách trắng trợn, người ta ngay lập tức cắt ra một thần vật, xuất hiện dị tượng Thạch Trung Phi Tiên.

- Hai tên nhà quê này chẳng lẽ muốn ta tức đến hộc máu sao?

Trong lòng Lý Trọng Thiên nghẹn một cục tức, nhưng hiện tại vẫn tiến về phía trước, muốn xem đồ vật này là gì.

- Hai vị huynh đệ, lát nữa Thiên Yêu bảo khuyết chúng ta sẽ giúp các ngươi đấu giá.

Thiếu chủ Thiên Yêu Cung là Yêu Nguyệt Không hô to.

Đây là một luồng sáng màu trắng bạc, vô cùng thần thánh, lượn lờ vờn quanh Diệp Phàm, từ trung tâm tảng đá tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mùi hương tỏa ra thơm ngát, trông cực kỳ đẹp mắt.

Sau khi hoàn toàn bóc hết lớp vỏ đá bên ngoài, trong tay Diệp Phàm xuất hiện một khối Băng Tuyết Nguyên lớn bằng bàn tay, nó còn lớn hơn cả khối thứ nhất, có thể đổi được một ngàn năm trăm cân Nguyên.

Đương nhiên, nó không phải là thứ quý giá nhất, thứ chân chính giá trị đang được phong ấn bên trong khối Nguyên này, ánh sáng chính là phát ra từ nó.

- Bên trong Nguyên có trân bảo, quả nhiên là bảo vật hiếm thấy.

- Đây là... một loại linh dược!

- Sai rồi, đây là thần dược, nếu không thì làm sao dị tượng Thạch Trung Phi Tiên xuất hiện được.

Vài lão già đều lao tới, bàn luận to nhỏ, vô cùng kích động.

- Người trẻ tuổi, ngươi bán cho lão phu đi, ta sẽ cho ngươi một cái giá vừa lòng.

- Mười năm vạn cân Nguyên chẳng lẽ không được sao? Lão phu là Lý Nhất Thủy của Huyễn Diệt Cung, ta sẽ lập tức đi lấy Nguyên về đây.

Tên Thái thượng trưởng lão Huyễn Diệt Cung mới vừa hừ lạnh lúc nãy, giờ cũng vội vàng nói.

Ánh sáng trắng bạc thánh khiết rốt cục chậm rãi thu lại, lộ ra thứ quý hiếm bên trong Băng Tuyết Nguyên, đây quả thực là một gốc cây, mùi thơm xuyên qua lớp Nguyên này tỏa ra bốn phía.

- Đây là...!

- Thật tiếc quá, sao lại có thể như vậy được!

Khi ánh sáng thu lại, tất cả mọi người đều thấy rõ thứ bên trong, liền vô cùng thất vọng, bởi vì đây không phải là một gốc cây hoàn chỉnh, nó thiếu mất bộ phận mấu chốt của một cái cây.

Bên trong Băng Tuyết Nguyên là một cái rễ cây màu lam nhạt, trong suốt như ngọc bích, trên cây này không có cái lá nào cả.

- Thật đáng tiếc, không có bộ phận quan trọng nhất của dược thảo.

Một số lão già vô cùng tiếc nuối, cực kỳ thất vọng.

- Không đúng, còn có một bộ phận rất kỳ lạ, mau nhìn xem tại sao lại vậy?

Một lão già trong số này giật mình nói.

- Không sai, thực sự là một bộ phận, đây là... một đôi chân!

Sau khi quan sát cẩn thận, mọi người ở đây vô cùng kinh ngạc.

Gốc cây này rất đặc biệt, phía trên rễ cây màu lam nhạt hợp lại thành một cái củ trông giống như một đôi chân, cũng không lớn lắm, chỉ dài tầm một tấc mà thôi, nó có màu trắng bạc, gần như hòa lẫn với Băng Tuyết Nguyên.

Cái thân củ này tuyệt đối giống với đôi chân người, khiến cho người ta lien tưởng tới một đôi chân bị cắt ra từ một khối ngọc hình người.

- Đây là...!

- Trong truyền thuyết, thời thái cổ có một loại thần dược, không sinh ra một cái lá nào, có hình người, chẳng lẽ đây chính là loại thần dược đó?

- Rất có khả năng này, loại thần dược đó là đã tuyệt tích bao nhiêu năm tháng rồi, hình dạng và công hiệu cụ thể của nó đã không còn mấy người biết đến nữa.

- Nó đã được gọi là thần dược thì nhất định có công dụng kỳ diệu nào đó, thật là vô giá mà.

Vài lão già vừa kích động, lại vừa có chút tiếc nuối, thần dược hình người thiếu sót quá nhiều, chỉ còn lại một đôi "chân" mà thôi, các bộ phận khác đã biến mất, không bị phong ấn bên trong Nguyên.

- Thật là kỳ tích a! Không ngờ có thể thấy được thần dược thời kỳ thái cổ, cũng chỉ có Thần Nguyên và Băng Tuyết Nguyên mới có thể phong ấn được loại dược thảo thế này.

Mọi người bên ngoài thạch viên đều kinh sợ, thần dược thời thái cổ a! Đây giống như trong mơ vậy, tất cả mọi người đều nghẹn họng, nhìn trân trối.

- VỊ tiểu ca này, bán lại nó cho ta với giá bốn vạn cân Nguyên nhé?

Một lão già mở miệng.

- Tại sao không tăng mà lại hạ xuống vậy, vừa rồi các người chẳng phải đã ra giá là mười năm vạn cân Nguyên sao?

Lý Hắc Thủy không vui nói.

Một lão già lắc đầu nói:

- Vừa rồi ánh sáng phát ra rực rỡ, khiến người ta không mở mắt ra được, không thể thấy rõ, hiện giờ ánh sáng đã thu lại, lộ ra bản thể, đương nhiên cũng lộ ra giá trị chân chính của nó. Nếu đây là một gốc thần dược hoàn chỉnh thì còn quý hơn cả Thần Nguyên, không thể định giá được. Chỉ là nó lại không hoàn chỉnh, các ngươi cũng thấy đấy, chỉ còn lại mỗi đôi "chân" mà thôi, giá này đã là hợp lý rồi.

Diệp Phàm bình tĩnh nói:

- Thần dược mà thế gian hiện nay cũng không có, ngay cả các Đại Thánh chủ lúc hao hết thọ nguyên, đi khắp Đông Hoang mờ mịt cũng không cách nào tìm được, chưa từng thấy lão Thánh chủ nào tái hiện tại hậu thế cả, loại thần vật có thể tăng thêm sinh mạng làm sao chỉ có giá bốn vạn cân Nguyên như vậy được.

Lý Hắc Thủy cũng nói:

- Đúng vậy, đây chính là thần dược hình người, ngay cả một khối Thần Nguyên cũng không đáng giá bằng nó.

- Lão phu Lý Nhất Thủy ra giá năm vạn cân Nguyên.

Thái thượng trưởng lão Huyễn Diệt Cung nói.

Diệp Phàm lắc đầu từ chối, phong ấn Băng Tuyết Nguyên vào trong ngọc khí, không để cho linh khí của nó bị xói mòn.

Sắc mặt Lý Nhất Thủy lập tức trở nên khó coi, nói:

- Người trẻ tuổi, đừng nên tham lam quá, loại thần dược không hoàn chỉnh này thật sự không có giá cao tới vậy đâu.

- Lão nhân gia ngài có chút nói sai rồi, đây chính là thần dược do chính ta tự tay cắt ra được, ta bán nó hay không thì làm gì có quan hệ tới tham lam gì đó đâu?

Diệp Phàm nói.

- Hai vị huynh đệ, các ngươi có thể nói vài lời với Đạo Nhất tiền bối, để cho ta tiến vào một chút không?

Đúng lúc này, thiếu chủ Thiên Yêu Cung là Yêu Nguyệt Không nói.

Lý Hắc Thủy và Diệp Phàm đương nhiên vui lòng cho hắn tiến vào, cùng với lão đạo cô nói chuyện một hồi, Yêu Nguyệt Không áo tím nhanh chân bước vào.

- Nhiều nhất... chỉ là sáu vạn cân Nguyên, ta sẽ mua cây dược thảo không hoàn chỉnh này.

Lý Nhất Thủy lại mở miệng.

Đột nhiên, Diệp Phàm nói:

- Các vị, hình như các vị đã quên một chuyện, gốc thần dược này vẫn còn đầy đủ bộ rễ không chút thương tổn nào, có lẽ có thể sống lại được.

- Ta dùng tám vạn cân Nguyên mua thần dược này.

Đại Hạ hoàng tử đột nhiên nói, tiểu ni cô áo trắng cũng chớp chớp đôi mắt to, lộ ra sắc mặt mong chờ.

- Đạo Nhất Thánh địa ra giá mười vạn cân Nguyên, thu hồi lại thứ quý hiếm này.

Lão đạo cô vốn một mực không nói gì, đột nhiên báo ra một cái giá kinh người.

- Thực ra, ta định tìm một chỗ nào đó, trồng nó xuống xem sẽ mọc ra được thứ thần dược kiểu gì.

Diệp Phàm vẫn không chút nhúc nhích.

Lúc này, tin tức có thần dược được cắt ra tại Đạo Nhất Thánh địa đã nhanh chóng được truyền ra ngoài, Diệu Dục Am, Quảng Hàn Khuyết và các thạch phường Thánh địa khác, cộng thêm các đại giáo đều thu được tin tức này.

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status