Già thiên

Chương 457: Minh Vương lui tránh

Lúc này chủ thuyền kinh hãi đảm chiến, lệnh ngươi nhanh chóng cho thuyền chạy. Đối mặt với vương của thế hệ trẻ Trung Châu, toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh. Hắn cũng không muốn đối phương cho một kiếm chém hắn cùng với cả cái thuyền thành mảnh vụn.

Tất cả tu sĩ đều sợ hãi, không ai dám nói thêm lời nào. Cường đại như Từ Nguyệt Minh chỉ một chiêu liền bị bổ đôi, máu tươi rơi xuống trên sàn thuyền nhìn mà ghê người.

Diệp Phàm đứng trên thuyền lớn, trong lòng yên bình không tỏ vẻ gì. Hắn không muốn chủ động gây chuyện, tuy nhiên tâm tư lại đang chuyển động.

Nếu hai vị vương trẻ tuổi của Trung Châu đánh lường bại câu thương, hắn không ngại đi qua "Mượn" Phúc Thiên Bảo Y, thuận tiện xử lý tên Vương Trùng Tiêu rất cường thế kia.

- Vương Trùng Tiêu ngươi hơi quá đáng rồi.

Thanh âm Diệp Tuệ Linh rất khẽ, nhưng lại có một tia lạnh lẽo.

- Chuyện của ta không cần ngươi quản. Tối nay ngươi ta sẽ có một trận đại chiến sinh tử.

Vương Trùng Tiêu đứng sừng sững bất động, thanh âm lạnh lùng, tay cầm chiến qua (mác) màu đen, phía lưỡi ẩn hiện huyết quang, sát ý ngập trời.

Diệp Tuệ Linh thoát tục mà không minh, tóc đen phất phới, làn da nõn nà, mắt như ngọc đen, mũi cao răng trắng như ngọc. Nàng cầm sáo ngọc đặt ở trên môi khẽ thổi.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, nàng giống như một vị tiên xuất trần, phiêu dật mà không linh. Tiếng sáo văng vẳng như một dòng suối mắt chảy ra giữa sa mạc mênh mông gột rửa linh hồn, giống như một chồi non mới nhú trong ngày mùa đông giá rét. mang đến cho người ta vô hạn hy vọng và tốt đẹp.

-Hừ! ~

Vương Trùng Tiêu hừ lạnh một tiếng, chiến qua trong đêm khẽ rung trong bầu trời đêm, sát ý như trời đông giá rét. Khắp thiên hạ lạnh thấu xương, đồng thời như có ngàn vạn sinh linh đang giãy giụa, máu tươi thành biển.

Đây tuyệt đối là một cây hung binh cái thế, sát niệm đáng sợ của nó cùng vô tận khí cơ âm trầm lạnh lẽo thu liễm ở trong lúc này phun ra, khiến cho người ta sợ toàn thân lạnh lẽo.

Nếu nói tiếng sáo tuyệt vời đại biểu cho "sinh" như vậy khí cơ của nó đại biểu cho tử vong, phi thường đối lập. Chiến qua vừa động, cỏ cây điêu linh.

Vương Trùng Tiêu nhìn chằm chằm vào thuyền lớn trên sống cười lạnh nói:

- Ta đã nói rồi, ai cũng không được quay lại xem cuộc chiến, ngươi không nghe thấy sao?

Hắn hóa thành một đạo ô quang phủ xuống, bầu không khí trên thuyền vô cùng khẩn trương. ai cũng cảm thấy không yên, chỉ sợ vị vương giả trẻ tuổi cường thế này ra tay ác liệt.

Cùng lúc đó Diệp Tuệ Linh bay tới, động sau mà tới trước, chắn ở trước người hắn nói:

- Không cần thiết phải đem những ngươi không liên quan cuốn vào.

Vương Trùng Tiêu ngừng lại, đứng trong không trung, thần sắc lạnh lùng nhìn xuống Diệp Phàm:

- Ta đã nói liền mấy lần, ngươi cũng không nghe theo, vẫn nhìn về phía bầu trời. Là đang khiêu khích ta sao? Đã sớm nhìn ra ngươi có chút đặc biệt!

- Ta không muốn cuốn vào chiến đấu giữa các ngươi. đương nhiên ngươi cứ muốn ép ta ra tay, vậy ta cũng không có cách nào.

Diệp Phàm tuy rằng không muốn gây chuyện nhưng cũng không có khả năng ăn nói khép nép, cúi đầu nghe lệnh.

- Giọng điệu thật không nhỏ, ngươi tự nhận là có tư cách cuốn vào sao?

Vương Trùng Tiêu nhìn chòng chọc.

Diệp Phàm không nói thêm gì, chậm rãi xoay người đi ra xa, không thèm để ý tới.

Sát niệm vô hình vọt tới, mọi người trên thuyền như lọt vào hố băng mà Diệp Phàm lại vẫn cất bước như cũ. không bị ảnh hưởng, sau vài bước rất có tiết tấu.

Xích-

Một đạo ô quang vọt tới đánh hướng hậu tâm Diệp Phàm. Đó là một đạo mũi nhọn do chiến qua phun ra, mang theo mùi máu tươi, giống như từng uống máu của vô tận sinh linh.

Ầm~

Diệp Phàm cũng không quay đầu. búng tay bắn ra một đạo kim mang đánh nát ô quang. hóa sát niệm thành vô hình.

- Thật là hơi khinh thường ngươi, không nghĩ tới có chút cân lượng.

Vương Trùng Tiêu hơi bất ngờ.

những người khác trên thuyền lớn cũng đều rất kinh ngạc, không nghĩ tới thiếu niên này lại ngăn được một kích của vương giả trẻ tuổi Trung Châu.

Diệp Phàm quay đầu lại nói:

- ngươi đi tìm Thần Vương thể, Thiên Yêu thể mà đại chiến đi thôi, ta không muốn vô duyên vô cớ chiến đấu với ngươi.

- Ta một đường đi tới, tu sĩ Đông Hoang không chịu nổi một kích. Ngươi đang khiếp đảm sao?

Vương Trùng Tiêu cười lạnh.

Đinh-

Trong cơ thể hắn lao ra một đạo ô quang nhưng lại phát ra âm rung như kim loại. Một cây giống như trường mâu màu đen đâm xuống Diệp Phàm.

Xích-

Diệp Phàm khẽ phất tay áo, phá tan mũi mâu màu đen hóa thành một đoàn sương đen ảm đạm. tiêu tán trong không trung.

Hiện tại bất cứ người nào đều đã nhìn ra thiếu niên này thật không đơn giản, là một cao thủ tuyệt đỉnh. Cho dù Diệp Tuệ Linh đều lui ra phía sau. không hề nhúng tay.

- Chẳng lẽ ngươi là Diêu Quang Thánh tử?

Vương Trùng Tiêu lộ ra dị sắc, hắn cảm thấy đây là một đối thủ mạnh mẽ.

- Không phải.

Diệp Phàm bình tĩnh đáp lại.

- Không phải Thần Vương thể của Cơ gia, không phải Thiên Yêu thể, không phải Diêu Quang Thánh tử. Còn có thể có ai?

Vương Trùng Tiêu rất tự phụ.

Keng!

Một vách tường màu đen xuất hiện phía sau lưng hắn, có một loại khí tức của Thần đang lan tràn. Phía trên cắm đầy binh khí và Pháp bảo, mông lung mà lại thần bí.

Giáp sắt trên người Vương Trùng Tiêu lưu động ô quang. Hắn không quay đầu lại, chậm rãi từ trên tường rút ra một thanh trường đao màu tím, rồi sau đó bổ thẳng xuống.

Đây là một kích không gì sánh nổi, đao mang xông lên tận trời. Một đạo tử điện thật lớn từ trên vòm trời chém xuống, sát khí vô hạn, ngay cả tu sĩ cảnh giới Tứ Cực đại viên mãn đều có thể dễ dàng giết chết.

Xoạt-

Diệp Phàm bất động như núi nhưng trong cơ thể hắn lại bay ra một cây Thanh Liên, lượn lờ vụ ti hỗn độn chắn ở trước người. Trường đao màu tím trong nháy mắt bị khóa cứng.

- Hỗn Độn Chủng Thanh Liên.

Có người cả kinh kêu lên, đều lộ ra ánh mắt khó tin.

- Là ngươi!

Vương Trùng Tiêu cả kinh, ý thức được cái gì, thu hồi Thần Tường, rất nhanh lui về phía sau một đoạn.

- Đúng vậy, là ta!

Diệp Phàm từng bước lên trên không, đối mặt với vương của thế hệ trẻ Trung Châu, sắc mặt bình tĩnh, ung dung trấn định.

Nhưng tất cả mọi người đều cảm giác được một loại áp lực, huyết khí màu vàng xung thiên như là tiên lô vĩnh hằng không tắt đang thiêu đốt, khiến người ta không thể tới gần, hít thở không thông.

- Hắn là Thánh thể Diệp Phàm, không ngờ lại tới nơi này. Thật sự là tuyệt đối không nghĩ tới.

- Sắp sửa chống lại vương của thế hệ trẻ Trung Châu rồi.

người trên thuyền đều cả kinh kêu lên. Diệp Phàm vừa rời khỏi Thần Thành liền chống lại vương của Trung Châu, đây chính là phong ba không nhỏ. Gần đây có thể nói hắn chính là bão táp tập trung lên người.

Diệp Phàm cũng không muốn như thế nhưng đối phương là một địch thủ cường đại, chỉ cần đối kháng tuyệt đối không thể che giấu khí cơ. Như vậy, không có gì có thể giấu giếm.

- Ta nghe nói xinh mệnh ngươi không nhiều, sắp chết rồi.

Vương Trùng Tiêu thần sắc lạnh lùng. không dám tới quá gần. Thánh thể thân thể vô song, tự phụ như hắn cũng không dám đánh gần người.

Diệp Phàm nở nụ cười nói:

- ngươi không phải muốn đánh cùng ta một trận sao, đứng xa như vậy làm gì?

Tất cả mọi người không nói gì, có người dám đứng cùng ngươi ở một chỗ sao? Thân thể như Thần Thiết không thể phá vỡ. chỉ có vận dụng pháp lực ngập trời mới có thể đánh một trận.

- Thời đại chư vương cùng xuất hiện, Thánh thể cũng không tính là gì, cũng không phải sáng lạn nhất. Ta đến phá ngươi!

Vương Trùng Tiêu hét lớn.

ở phía sau hắn, Thần Tường màu đen lại hiện ra, mà có thêm một cánh cửa lúc này ù ù mở ra một khe hờ, lập tức có sát niệm ngập trời lao ra.

Nó như nối với Cửu U, bên trong có nhốt một yêu ma tuyệt thế, bất cứ lúc nào đều có thể sẽ lao ra. Sát niệm khôn cũng như biển, khiến khắp bầu trời đều run rẩy.

- Tường của Minh Vương.

Diệp Tuệ Linh khẽ nói.

- Cái gì? Đây là Tường của Minh Vương? Nguyên lai hắn là thân thể Minh Vương, quả thật là vương của Trung Châu.

Tất cả người trên thuyền đều kinh hô, bọn họ nghĩ tới rất nhiều truyền thuyết.

- Tường của Minh Vương. có chứa vô cùng thần binh, dùng không bao giờ hết. Có thể đánh xuyên mọi địch thủ trên thế gian, vô kiên bất tồi.

- Phía sau của Thần Tường chính là Minh Vương Tịnh Thổ. Nếu là mở ra có thể đạt được lực lượng vô thượng. bách chiến bách thắng.

- Hắn đã mở cánh cửa ra một khe hở, có thể thấy được đáng sợ cỡ nào!

Đây cũng không phải dị tượng mà là thần thuật thiên phú, cực kỳ khủng bố, thế gian ít người địch nổi. Một khi thi triển ra, có thể ngạo thị cùng thế hệ, sừng sững tuyệt đỉnh.

Truyền thuyết ở nơi sâu nhất của Minh Vương Tịnh Thổ có một vị Thần linh ngủ sâu. Chỉ có vượt qua Minh Vương đại thành mới có thể chạm đến, người đời khó phân thật giả.

cũng có người nói đó không phải Thần linh mà là tiềm năng của bản thân ngủ say, hoặc nói là vị Thần mà tự thân thể người thai nghén ra. Bước vào cảnh giới đó liền có đặc tính của Thần linh.

- Thần Tường vĩnh hằng.

Vương Trùng Tiêu hét lớn.

ở sau lưng hắn bức tường màu đen nở rộ vô tận thần mang, vô cùng tận thần binh cùng Pháp bảo chấn động rồi sau đó tiếng leng keng không dứt bên tai. Tất cả đều tự động rút ra.

Chiến mâu màu tím, trường kiếm đỏ sẫm, đại ấn màu vàng, chiến kích đen nhánh... thần binh như rừng xếp hàng tại trước người hắn. sát khí xung thiên, khiến mọi người đều kinh hãi run sợ.

Nhiều thần binh như vậy từ Tường của Minh Vương rút ra cùng một lúc, rất khó tưởng tượng rốt cục có uy lực đáng sợ cỡ nào. bởi vì chính mắt mọi người nhìn thấy một thanh kiếm đỏ thẫm trong số đó chém chết Từ Nguyệt Minh cảnh giới Tứ Cực đại viên mãn.

Ông-

Hư không rung chuyển, vô tận thần binh Pháp bảo cùng xuất ra, hóa thành một vùng đại dương mênh mông, hào quang đẹp mắt khiến trăng sao ảm đạm thất sắc. Tất cả đều cùng nhằm phía Diệp Phàm.

Đây là tuyệt sát!

Vương Trùng Tiêu muốn một kích công thành, dùng lực lượng cường đại nhất phá hủy Thánh thể.

Minh Vương Thần Tường có vô tận thần binh, có thể xưng Thần Tường đáng sợ nhất thế gian. Trong năm tháng lịch sử dài lâu, cũng không biết có bao nhiêu vương giả nuốt hận trước Thần Tường này.

Xoạt-

Diệp Phàm không nhúc nhích, một vùng tiểu thế giới hiển hóa ra. Bên trong núi sông tráng lệ, cảnh sắc như tranh vẽ. Hắn đứng trên vách núi, mặc cho vô tận thần binh tung hoành nhưng lại không chém được hắn một tia.

DỊ tượng Sơn Hà Cẩm Tú vừa ra, ngăn cản toàn bộ vô tận thần binh.

Ông~

Cùng lúc đó Diệp Phàm động. Hắn thi triển ra dị tượng Tiên Vương Lâm Cửu Thiên hợp nhất cùng bản thân. Hắn như Tiên Vương tái sinh, trực tiếp vọt qua đánh tới Vương Trùng Tiêu.

Ầm~

Thiên địa bạo động, huyết khí màu vàng bao phủ vòm trời. Diệp Phàm chiến lực mênh mông như sông biển, khiếp hãi tâm thần. Hắn như muốn đánh thủng đại đạo, phá hủy thiên địa. Giơ tay nhấc chân, bẻ gãy nghiền nát. Không đếm được thần binh bị đánh nát.

Hắn như hóa thành một vị Thần linh, phá vỡ mọi ngăn cản, nhấc tay chấn ra Âm Dương Sinh Tử Đồ đánh về phía trước.

Ầm~

Thần Tường của Vương Trùng Tiêu lay động, giống như muốn sụp đổ. Hắn rất nhanh bay ngược ra ngoài, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Chiến lực đối phương quá cường đại, ra ngoài dự kiến của hắn.

- ngươi...

Hắn lui ra đủ xa mới dừng lại.

- Thánh thể không tính là gì, nhưng chiến ngươi vậy là đủ rồi.

Diệp Phàm mỉm cười.

Vương Trùng Tiêu nghe được lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống. Hắn nói Thánh thể sinh mệnh không nhiều, không đủ vi đạo, kết quả đối phương dùng hành động thực tế đáp trả hắn.

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status