Già thiên

Chương 474: Tái nhập Thái Huyền

Mọi người đều nghĩ rằng Diệp Phàm đã chết, nhưng cách mấy tháng sau hắn lại xuất hiện, rồi lập tức làm ra một đại sự như vậy, tin tức vừa truyền ra, tự nhiên dẫn phát một hồi chấn động.

- Thiếu niên họ Diệp một mình độc chiến với cường giả Hóa Long Bí Cảnh, trước mắt bao người đóng đinh Cơ Huệ, khiến người ta kinh sợ.

- Quả thật khó tin! đã qua đi mấy tháng mà Thánh thể còn chưa chết, chẳng lẽ hắn còn có thể sống sót hay sao?

- Đây là một hồi đại thế gió nổi phong ba, chư vương cùng khởi, nếu như thiếu Thánh thể Thái Cổ sẽ có vẻ không đủ hoàn mỹ, ông trời cũng không muốn thu hắn đi mà!

Mọi người bàn tán sôi nổi, ai cũng giật mình kinh ngạc, Thánh thể cường thế xuất hiện lại, tác động lên thần kinh của rất nhiều người, thậm chí có một số thế lực lớn đều đứng ngồi không yên.

Trẻ tuổi một thế hệ lại càng không yên tâm, Diệp Phàm tuyệt đối là đại địch. Đặc biệt đối với chư vương mà nói, đây là một tin tức thật tệ hại.

Thánh thể nếu sống sót. tương lai chư vương tất nhiên phải chống lại cùng hắn, không ai dám nói có thể lực áp tuyệt đối, điều đó khẳng định là đại chiến kinh thế vô cùng thảm thiết.

Tuy nhiên, rất nhanh có người truyền ra tin tức vô cùng xác thực, trước khi Diệp Phàm rời đi, không chỉ có khóe miệng tràn ra tơ máu màu vàng: mà ở chỗ không người lại ói ra liên tiếp ba ngụm lớn máu tươi.

- Cái gì, hắn ho ra máu, thật sự là hồi quang phản chiếu ư?

- Hiển nhiên thương thế của hắn rất nặng, căn bản không thoát khỏi cái chết. Xem ra đích thật là không đủ sức xoay chuyển trời đất, hắc hắc...

Tin tức này vừa truyền ra, rất nhiều người thở phào một cái, bằng không thật sự cảm nhận được một loại áp lực. Thánh thể đại thành nếu tái hiện thế gian, rất nhiều đại thế lực siêu cấp đều sẽ khó chịu.

cũng có người thở dài, Thánh thể đánh vỡ lời nguyền mười mấy vạn năm, lại không kéo dài mạng sống được, vốn có hy vọng có thể so với Đại Đế cổ, thế nhưng không vượt qua được số mạng, cuối cũng không thể sống sót.

người dạng gì đều có, tự nhiên cũng có không ít kẻ vui sướng khi người gặp họa, cười to muốn ngồi chờ Thánh thể Thái Cổ tuyệt mệnh, nhìn hắn biến mất ở thế gian.

- Ông trời muốn thu hắn đi, ngay cả Thần Vương tuyệt thế nghịch thiên vì hắn tiếp tục cắt đứt con đường cũng không được, sinh mệnh còn nửa năm hao đi mấy tháng rồi, nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể sống hơn một tháng nữa.

- Hiện ai ở, tốt hơn là ít trêu chọc tới hắn! Dù sao hắn cũng sắp chết, không cần phải... so đo với một người chết. Hắn ngay cả người của thế gia Thái Cổ cũng chém chết như thái rau. Hắn đã không còn đếm xỉa gì nữa rồi, không có gì không dám làm!

Rất nhiều người nói như vậy, đương nhiên cũng bởi vì kiêng kị Thần Vương tuyệt thế. Khi Diệp Phàm quét ngang đám người Cơ Huệ, ấn ký của Thần Vương từng lao ra, quả thực đã trấn áp rất nhiều nhân vật lớp lão già.

Không ít người đều âm thầm nguyền rủa. không hiểu vì sao Thần Vương mạng lớn như vậy, mà không ai biết rằng, đây chỉ là Diệp Phàm dùng căn nguyên đặc hữu của Thánh thể cường hóa ra một đạo ấn ký như vậy.

Diệp Phàm nghe được mấy lời đồn đãi này, khóe miệng mỉm cười, lẩm bẩm:

- chỉ sợ sẽ làm cho các ngươi thất vọng. mỗi lần ta đều khó khăn lắm sống lại.

về phần vì sao "Sống sót", hắn có rất nhiều lý do cùng lấy cớ, có thể không một chút sơ hở biểu diễn với thế nhân. nghĩ đến sau này có thể sẽ phát sinh đủ loại chuyện, hắn không kìm nổi nở nụ cười.

Cơ gia trước tiên có đại nhân vật xuất hiện, hai gã Thái thượng trưởng lão đi vào trong quán nhỏ, tìm hiểu kỹ càng tỉ mỉ hết thảy chuyện này.

Diệp Phàm suýt nữa đụng đầu với bọn họ, trong lòng hắn có tiếc nuối, tạm thời không tìm thấy cô bé. Tuy rằng đối phương kiêng kị ấn ký của Thần Vương hơn phân nửa không sẽ ra tay, nhưng hắn cũng không muốn xuất hiện cùng một chỗ với bọn họ.

Hắn ung dung đi xa, một đường lên hướng bắc, hắn cảm thấy có một người có thể thu lưu Trương Văn Xương; ở địa phương đó thực thích hợp cho hắn sinh sống yên ổn.

Dọc theo đường đi, hắn nghe được rất nhiều tin tức, hầu như đều có liên quan với hắn. Rất nhiều người đều đang bàn luận chuyện hắn lại xuất thế, thực có thể dẫn tới một hồi sóng to gió lớn.

Đồng thời, về phần mấy Đại Thánh địa cùng các đại giáo vô thượng Trung Châu đi hái lấy thần dược Thái Cổ, cũng có truyền ra không ít tin tức, ồn ào huyên náo.

Vương của một thế hệ trẻ tuổi Trung Châu cùng vài nhân vật thiên kiêu thế hệ trẻ của Đông Hoang cũng có rất nhiều tin tức, "Thánh tử" của Âm Dương Giáo đại chiến một trận cùng Cơ Hạo Nguyệt, bị Thần Vương thể đánh cho hộc máu chạy đi.

Còn Diệp Tuệ Linh và Vương Trùng Tiêu trong lúc đang quyết đấu sinh tử, hai người bị một nhân vật thần bí ngăn chặn, hiện giờ rơi xuống nơi đâu không rõ, biến mất trong tầm mắt mọi người, không biết còn sống hay chết.

ngoài ra, "Âm nữ" của Âm Dương Giáo xuất hiện, từng bái phòng Diêu Quang Thánh Địa, cùng Diêu Hi tiến hành luận bàn, ai yếu ai mạnh, người ngoài cũng không thể hết được.

Thái Huyền Môn, cộng tất cả một trăm lẻ tám Chủ phong, đại biểu 108 loại kế thừa, vô cùng cường thịnh, là một trong môn phái cường đại nhất dưới Thánh địa.

Xa xa nhìn tới, giống như một trăm lẻ tám con đại long đang bay lên không, muôn hình vạn trạng, hùng hồn tráng lệ.

ở phiến địa vực này, ngay cả Cơ gia cùng Diêu Quang Thánh Địa đều có lòng kiêng kị đối với bọn họ, dưới tình hình chung tuyệt đối sẽ không trêu chọc, nên rất khó phát sinh xung đột.

Diệp Phàm vô thanh vô tức, tiềm nhập vào, đi tới Chuyết Phong.

ngọn núi này cũng y như trước kia, khác nhau rất lớn cùng các ngọn núi khác, cây ngải mọc thành bụi, dây mây lâu năm làm bạn với cây khô, tường đổ, cảnh tượng hoang vắng.

"Chuyết Phong không phải hưng thịnh lại rồi sao, như thế nào lại như thế?" Diệp Phàm thật khó hiểu trong lòng.

- ngươi đã trở lại.

Một thanh âm bình thản vang lên bên tai hắn, Diệp Phàm giật mình, hắn đã giấu đi khí cơ, nhưng mới vừa tới gần Chuyết Phong, lão nhân Lý Nhược ngu đã cảm giác được rồi.

Trên Chuyết Phong, một lão nhân mặc áo xám, thần sắc bình tĩnh, trông thật bình thường, không có tư chất xuất trần của thế ngoại cao nhân, hay vẻ tiên phong đạo cốt gì.

- Bái kiến tiền bối!

Diệp Phàm trong nháy mắt lên tới Chuyết Phong, hành đại lễ. Lão nhân này có đại ân với hắn, bí quyết chữ Giai của hắn chính là phát xuất từ đây.

- Đứng lên đi! Chuyện của ngươi ta đều nghe nói qua, hãy ở lại Chuyết Phong đi!

lão nhân cũng không nói nhiều lắm, đứng trước một tòa cổ điện nghiêng ngả sắp đổ, hoàn toàn không giống là một tu sĩ.

Trong ngoài cổ điện, cây ngải mọc um tùm, cách đó không xa có một gốc cây cổ thụ chết khô, phía trên có chín con quạ đen kêu to "oa oa", nhưng lại không làm cho người ta có cảm giác chẳng lành.

Chúng nó là báu vật của Chuyết Phong, là "Thần chi" vũ khí trấn sơn bí ẩn, uy lực tuyệt luân, người bình thường căn bản sẽ không nghĩ đến.

Diệp Phàm cũng không giấu diếm điều gì, kể lại chuyện hắn đã trải qua hơn một năm tới nay. Cuối cùng nhắc tới Trương Văn Xương liền nói rõ ý đồ đến đây, muốn nhờ lão nhân thu lưu.

- ngươi cho hắn ra đi!

Lý Nhược ngu bình thản nói.

Diệp Phàm tế ra ngọc Tịnh Bình, hào quang nhoáng lên một cái, Trương Văn Xương hiện ra trên Chuyết Phong. Trong lúc nhất thời hắn mơ hồ không rõ chuyện gì, có chút phát mộng.

- Tỉnh lại, đừng ngơ ngác nữa!

Diệp Phàm cười đẩy hắn một cái, bảo hắn thi lễ Lý Nhược ngu.

- Diệp Phàm rốt cục lại gặp được ngươi...

Trương Văn Xương phục hồi tinh thần lại, thần sắc phi thường kích động, không hề trầm lặng giống như trước đây.

Hắn vô cùng chán ghét đối với thế giới này, vài năm gần đây tinh thần thực sa sút, hắn không thích hợp tu luyện nên càng tường nhớ lại quá khứ, thế giới này đối với hắn là một mảnh u ám vì thế sinh ra ý niệm tự tử trong đầu.

- Yên tâm được rồi, hết thảy đều đã thay đổi!

Diệp Phàm vỗ vỗ đầu vai hắn, an ủi:

- Chốc lát nữa, chúng ta say túy lúy một phen.

Lý Nhược ngu nhìn Trương Văn Xương một hồi, rồi nói:

- Căn cốt quả nhiên không tốt.

Trương Văn Xương đã biết được ý đồ của Diệp Phàm đưa hắn tới đây, nên nghe vậy liền thở dài nói:

- Để ngài thất vọng rồi!

- Ta vì sao lại thất vọng chứ?

Lý Nhược Ngu lắc đầu nói:

- Nhìn thấy ngươi, ta dường như thấy được quá khứ của chính mình!

- Ngài vì sao nói như vậy?

Trên gương mặt chất phác của Trương Văn Xương tràn ngập khó hiểu.

Diệp Phàm nở nụ cười, lúc trước khi hắn còn ở trên Thái Huyền Môn từng nghe người ta nói qua. Lý Nhược Ngu không có thiên tư, căn cốt cực kém, các Chủ phong cũng không muốn thu lão làm đệ tử, cuối cùng lão đi vào Chuyết Phong suy tàn này.

Có thể nói lão là đại tài trưởng thành trễ. trải qua bao năm tháng, khoảng một trăm năm trước, thậm chí ngay cả đệ tử của Chủ phong nào khác lão đều kém xa. mãi cho đến sau này khi hiểu ra đại đạo tự nhiên của Chuyết Phong, mới kinh động một trăm lẻ tám Chủ phong.

- Ta ở trong không gian này trải qua năm tháng mấy trăm năm mới có điều ngộ thành, căn cốt của ngươi cũng giống như ta, tuy rằng không tốt lắm. nhưng điều này cũng không trọng yếu.

Lý Nhược ngu nói.

"Căn cốt thật sự không trọng yếu sao?" Trương Văn Xương suy nghĩ đến xuất thần.

- ngươi nếu như ngộ được, thiên địa này đều có thể cho chúng ta sử dụng, căn cốt của bản thân thì tính là gì chứ!

Lý Nhược Ngu bình tĩnh đáp lại.

Không nói phản ứng của Trương Văn Xương, ngay cả Diệp Phàm đều thực giật mình, hắn sớm cảm nhận được tu vi của lão nhân rất cao, hiểu rõ bản chất của đại đạo tự nhiên, sâu không lường được.

Tuy rằng Chuyết Phong thoạt nhìn là một vùng hoang vắng, nhưng nếu cảm ứng tinh tế cẩn thận, lại phát hiện không bàn mà hợp ý với đạo lý thiên địa, sinh diệt aắn bó, thịnh suy cùng tồn tại, có một loại khí cơ đại đạo trở lại Nguyên trạng.

- Ngài Nguyên ý thu ta làm đồ đệ?

Trương Văn Xương không quá tin tưởng, mấy năm qua hắn đã chịu đủ đồng môn khi dễ, hết thảy đều thực không như ý, đối với con đường tu luyện hắn đã sớm tan hết hy vọng.

- Lòng của ngươi lớn được bao nhiêu, thế giới còn có nhiều, không cần luôn tự giới hạn mình trong thế giới u ám này!

Lý Nhược Ngu nói xong, điểm một ngón tay ngay mi tâm hắn.

Bỗng nhiên, lão nhân thần sắc đại biến, sau đó kinh ngạc nhìn Trương Văn Xương và Diệp Phàm, thật lâu sau mới thở dài nói:

- văn minh thiên ngoại, các ngươi...

Diệp Phàm lập tức sáng tỏ, lão nhân hiểu rõ hết thảy, biết được bọn họ đến từ một chỗ tinh không khác. Điều này thật ra không còn là bí mật, giới cao tầng Cơ gia cũng đều biết rồi.

- Quá khứ của ngươi. trải qua của ngươi kỳ lệ như vậy, thế giới của tâm hồn rộng lớn như thế, ngươi nên tự tin mới đúng, ngươi và ta hãy vừa là thầy vừa là bạn đi!

Lý Nhược Ngu có chút khó có thể bình tĩnh, nói ra một câu nói như vậy.

Trương Văn Xương vội vàng làm đại lễ, chính thức trở thành đệ tử của Chuyết Phong.

Lý Nhược Ngu rất cảm khái, xưng ngày sau nếu như có đại thành, cùng hôm nay hiểu rõ hết thảy chuyện này có quan hệ rất lớn. Lão cổ vũ Trương Văn Xương, nói cho hắn biết chỉ cần kiên trì, căn cốt là không thành vấn đề.

khôi phục dung mạo cho Trương Văn Xương cũng không khó, với thủ đoạn của Diệp Phàm dư sức làm được, nhưng hắn lại lấy ra một quả Thánh quả, giúp hắn luyện hóa vào cơ thể, giúp hắn thoát thai hoán cốt.

Diệp Phàm khác lấy ra một quả khác đưa tặng cho Lý Nhược Ngu, muốn báo đại ân của lão. Tuy nhiên lão nhân lại lắc đầu từ chối, không chịu nhận lấy:

- Ta không cần nó!

Diệp Phàm tuy rằng hái được rất nhiều Thánh quả, nhưng vẫn như cũ có chút cảm thấy không đủ dùng, cứu Thần Vương cùng Tiểu Đình Đình, cần hợp lại Bất Tử Thần Dược hoàn chỉnh.

Cuối cùng, hắn giao cho lão nhân mười cân Thần Tuyền, kiên quyết đưa ra, không chịu thu hồi.

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status