Già thiên

Chương 510: Nhân Thế Gian (Thượng)

Trong chiến trường, Diệp Phàm cũng Lý Hắc Thủy không ngừng tránh né, đối mặt với cường giả Hóa Long biến thứ bảy, bọn họ phải chịu áp lực quá lớn, đã sắp chống đỡ không nổi nữa rồi. Nhưng sau khi thấy một màn trình diễn của đại hắc cẩu này đều vô cùng phấn chấn.

- lão phu không còn kiên nhẫn rồi! Tiểu nghiệt súc! Đều cố định cho ta!

Trong tay lão nô áo xanh xuất hiện một cây cổ phiên nhẹ nhàng chấn một cái,

hư không sụp đổ, Minh Vực Lao Lung mở rộng: lan tràn phủ chụp tới hướng hai người.

Diệp Phàm cũng Lý Hắc Thủy như rơi vào vũng bùn, lập tức hành động không thuận tiện, sắp bị trói buộc.

"Xích!"

Thần quang bảy màu xông lên tận trời, từ ngón tay Diệp Phàm chảy ra một mảng tinh hà, trầm trọng như núi ngăn chặn Luyện ngục và cổ phiên, đúng là bột xương của thánh hiền đoạt được từ Âm Dương Thánh nữ nơi đó.

- Đây là cái gì?

lão nô áo xanh cả kinh, rồi sau đó cười lạnh nói:

- Bảo vật này để ta dung hợp, luyện vào trong cổ phiên là thích hợp nhất không còn gì bằng!

- ngươi còn muốn đoạt bảo, lão già kia! ngày giỗ của ngươi đến rồi!

Hắc Hoàng kêu to, truyền âm chỉ điểm cho Diệp Phàm cách làm thế nào thoát ra ngoài, lúc này trận văn đã bố trí xong.

Diệp Phàm cũng Lý Hắc Thủy rất nhanh vọt ra. Cả vùng chiến trường này đã bị Tinh Thần Thạch, Thần Huyết Thổ các loại cổ quái gì đó che lại, lão nô áo xanh thấy được thì đã chậm rồi, hoàn toàn không xông ra được.

- Tiểu nghiệt súc các ngươi dám tính kế ta?

- lão bất tử! ngươi hễ mở miệng một cái là kêu "tiểu nghiệt súc" thực đã nghiền đi?

Diệp Phàm đứng ở bên ngoài trận văn cười lạnh, nói:

- ngày chết của ngươi đến rồi!

Ả thị nữ của Phong Hoàng xoay người bỏ chạy, nàng không nghĩ tới cường giả Hóa Long biến thứ bảy mà lại bất ngờ bị che lại như vậy, nàng cũng không muốn ở lại chỗ này chờ chết.

- ngươi còn muốn chạy!

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, đánh ra bàn tay to màu vàng rực rỡ một mảng giống nhau đám mây trên bầu trời, Diệp Phàm dường như đang đập ruồi bọ, lập tức liền vỗ xuống nàng ta.

- ngươi không thể giết ta...

Nàng ta kêu lên, kịch liệt giãy dụa.

Diệp Phàm sao có thể buông tha cho ả, vung bàn tay to lên chụp bắt lấy, ngón tay hơi dùng một chút lực, trên người ả ta xương cốt liền gãy nhiều chỗ, hắn ném cho Hắc Hoàng, nói:

- Cho ngươi dùng làm nhân sủng!

- Bổn hoàng không cần nhân sủng không chịu nổi như vậy, tối thiểu cũng phải là Thánh nữ mới được!

Đại hắc cẩu căn bản chướng mắt.

- Đây chính là thị nữ của Phong Hoàng, cho ngươi dùng làm nhân sủng, nướng chân dê cho ngươi là thích hợp nhất rồi còn gì!

Lý Hắc Thủy cười nói.

- Gâu...

Dưới khống chế của Hắc Hoàng. trận văn biến hóa, khu vực phong tỏa không ngừng thu nhỏ lại, Diệp Phàm đứng ở bên ngoài, vung lên bàn tay to màu vàng không ngừng đánh vào trong.

- lão bất tử! ngươi không phải muốn trấn áp ta sao, nếu muốn đập gãy xương của ta, đánh đứt gân của ta, không bằng ta trước đánh cho ngươi một trận!

Hắn thân thể vô song, Hóa Long Bí Cảnh sao có thể so sánh được, ở trong mảng không gian nhỏ hẹp này, lão nô ngay cả pháp lực đều bị giam cầm, căn bản không thể chống cự.

"Ầm! Ầm!"...

Bàn tay to màu vàng của Diệp Phàm không ngừng vỗ xuống, khống chế lực đạo đánh cho lão nô áo xanh liên tục ho ra máu, từng khúc xương gãy đoạn, không còn đứng thẳng được.

- Các ngươi chỉ là một đôi nô tài mà thôi, lại dám đến chặn giết ta, thật sự là khinh người quá đáng!

Diệp Phàm cũng không biết đánh xuống bao nhiêu lần, lão nô áo xanh này đã sắp thành đống thịt vụn, nhưng không có chết, sinh mệnh lực của cường giả Hóa Long Bí Cảnh rất cường đại, chỉ cần còn lại một hơi thở là có thể sống sót.

- Để ta cũng xả giận một chút!

Lý Hắc Thủy tiếp thế chỗ, hắn liên tục đánh ra hơn mười bàn tay to, đánh cho lão nô áo xanh không còn hình người, phát ra tiếng cầu xin tha thứ không thuộc về mình.

- Nói, có phải Phong Hoàng phái các ngươi tới hay không?

Diệp Phàm ép hỏi.

- Chúng ta tự chủ trương mà thôi, Công chúa rất tức giận, chúng ta cảm thấy nàng sẽ không phản đối, nên tới chặn giết ngươi!

Ả thị nữ của Phong Hoàng hoàn toàn bị dọa cho hoảng sợ, gần như sắp mềm nhũn ngã xuống.

- Thánh chủ Phong tộc cũng không tệ lắm, nếu là giết hai người bọn họ, thật sự có điều không phải.

Diệp Phàm trầm ngâm.

- Đừng giết chúng ta!

Ả thị nữ thật sự sợ hãi rồi, lên tiếng cầu xin tha thứ, ngay cả lão nô kia cũng hoàn toàn chịu thua.

- Như vậy đi, bổn hoàng phát chút thiện tâm, đưa bọn họ đi đày sung quân là được!

Hắc Hoàng mở miệng nói, rồi phục chế ra hơn phân nửa trận văn nhìn thấy ở Bất Tử Sơn kia.

Nó thực kích động, đây là trận văn của Đại Đế cổ lưu lại, nó muốn dùng hai người này làm thí nghiệm:

- Truyền tống bọn họ đến Tây Mạc đi thôi, mấy chục năm cũng bay không về tới, để cho đám đầu trọc đó cảm hóa bọn họ!

- Không cần a...

lão nô áo xanh kêu to.

"Ầm!"

Quang hoa xông lên tận trời, đạo văn lóe ra, hắn lập tức biến mất tại chỗ, trong hư không lưu lại một mảng dao động năng lượng khủng bố.

Đại hắc cẩu ngơ ngác sững sờ, hơn nửa ngày mới mắng:

- Con bà nó! Sao lại thế này?

Diệp Phàm cũng Lý Hắc Thủy không cần nghĩ cũng biết, con chó chết này khẳng định lại phạm sai lầm một lần nữa, xác định chắc chắn không có truyền tống đến Tây Mạc rồi.

- ngươi truyền tống người đi đâu vậy?

- dường như truyền tống đến Nam Lĩnh rồi.

Đại hắc cẩu không tin tưởng lẩm bẩm nói.

- Con chó chết ngươi thật đúng là một nhân tài, có thể từ Tây Mạc lệch lạc đến Nam Lĩnh, người bình thường ai có thể làm được, ngươi còn có thể tìm ra một ai kỳ quái hơn so với ngươi không?

Lý Hắc Thủy đả kích.

- Gâu!

Đại hắc cẩu thất thố.

cuối cùng, bọn họ không có truyền tống ả thị nữ đi, mà đại hắc cẩu miễn cưỡng tạm thời thu làm nhân sủng, theo phía sau đi tới Tử Thiên Đô.

Tử Thiên Đô, là một trong mười cổ thành lớn của địa vực trung bộ Đông Hoang. từ xưa đến nay, cũng không biết để lại bao nhiêu truyền thuyết.

Tương truyền, nó là một tòa Tử Kim Thiên Đô hư vô mờ mịt trong Tiên giới, rơi xuống phàm trần, hình thành một cái cự thành danh truyền thiên hạ như vậy.

Diệp Phàm bọn họ ở trong này đi dạo hai ngày, đi tới các đại thạch phường, muốn chuẩn bị một phần lễ vật cho Thánh chủ Phong tộc.

cuối cùng, Diệp Phàm ở một tòa thạch phường của Tử Vi Giáo tuyển chọn mua một khối kỳ thạch, tuy nhiên cũng không có mở ra ở hiện trường.

Hắn đã nhìn ra bên trong có thứ gì đó, nếu là một khối Thần Nguyên. thì làm lễ vật mừng thọ như vậy là đủ rồi, không muốn dẫn tới chấn động ở Tử Thiên Đô.

Diệp Phàm rất muốn chọn thêm nhiều một số kỳ thạch, hoàn toàn trả lại ba trăm vạn cân Nguyên cho Phong tộc. Bằng không những người trẻ tuổi kia luôn đề cập chuyện này, khiến hắn cảm thấy thực không thoải mái.

Đáng tiếc, thạch phường mặc dù có rất nhiều, nhưng làm sao có thể nơi nơi đều gặp kỳ trân được, có thể tìm được một khối Thần Nguyên đã rất hi hữu rồi, hắn không có thu hoạch gì khác.

Hai ngày này, thị nữ của Phong Hoàng đi theo một bên, phụ trách làm các loại việc vụn vặt, xách túi, đút cho chó ăn, giăng màn, lau bàn...

Sau đó rất nhiều người nhận ra, đều không kìm nổi giật mình, ở sau lưng nhao nhao bàn tán.

- Sao lại thế này, thị nữ bên người của Công chúa Phong tộc sao lại đến đây phụ trách làm nô tỳ cho Thánh thể?

- Không đúng! Viên minh châu của Phong tộc rất kiêu ngạo, sao có thể để thị nữ của mình làm những việc vặt cho Thánh thể mà nàng xem không vừa mắt chứ?

- Các ngươi có ánh mắt tinh tường chút được không? Nàng ta là nhân sủng của bổn hoàng!

Đại hắc cẩu lầu bầu trong cổ họng, nước dãi chảy xuống mặt đất, mọi người đều trố mắt nhìn trân trối.

- Nhìn cái gì vậy, ngươi hâm mộ lắm sao? Bổn hoàng không ngại cũng thu ngươi làm nhân sủng, ngươi nhìn qua cũng không ra gì!

Đại hắc cẩu trân tráo mở miệng nói với những người đó.

- Con bà nó! Con chó chết này thật đáng giận!

- Sớm muộn gì ta cũng lột da sống nó, đi, hôm nay ta mời khách đi ăn thịt chó đen!

Một đám người kêu to xui xẻo, nhưng cũng không muốn tranh hơi cũng nó, đồng thời trong lòng thực chờ mong, nếu để cho Phong Hoàng biết sẽ là sắc mặt như thế nào?

- Hy vọng Phong Hoàng sớm một chút biết được tin tức này, thị nữ của nàng làm nhân sủng cho một con chó dữ đấy, nhất định sẽ đánh giết tới cửa!

- Không sai! Hy vọng khoảnh khắc đó mau tới một chút!

Diệp Phàm đi dạo ở Tử Thiên Đô, cũng không thấy có điều gì dị thường, nhưng cô bé lại kéo góc áo của hắn, ngây thơ nói:

- Có người luôn xuất hiện!

- Cái gì?

Diệp Phàm cả kinh trong lòng, hắn linh giác nhạy bén biết bao, nhưng hoàn toàn không có cảm thấy gì, cũng không có một tia cảm ứng, đây cũng không phải là điềm tốt. Nếu người tới muốn gây bất lợi cho hắn, có thể hắn sẽ bị thiệt thòi lớn.

- Mỗi lần hắn đều biến thành người không giống nhau, xuất hiện mấy lần như vậy rồi!

Cô bé thực nhu thuận nói.

- ở chỗ nào?

Diệp Phàm trong lòng có chút bất an.

- Hắn đã biến mất rồi! Mỗi lần dừng lại thời gian cũng không lâu, có thể sẽ còn xuất hiện!

Cô bé chớp đôi mắt to, nhìn về phía đám đông người.

- Các ngươi có cảm thấy điều gì khác thường không?

Diệp Phàm hỏi Hắc Hoàng và Lý Hắc Thủy.

Bọn họ đều rất kinh hãi, hoàn toàn không có cảm ứng gì, cũng không biết từng bị người theo dòi, điều này làm cho bọn họ đều sinh ra cảnh giác, người tới hiển nhiên không tầm thường.

Bọn họ hỏi cô bé kỹ càng tỉ mỉ để biết đó là một người như thế nào.

- Mỗi lần xuất hiện hắn đều đổi thành bộ dáng người khác, nhưng bé liếc mắt một cái có thể nhận ra...

Cô bé non nớt nói.

Diệp Phàm bọn họ không thể không kinh dị, linh giác của cô bé rất nhạy bén, vượt qua tưởng tượng của họ, cô bé thấy được chân thân của người kia.

Đó là một nam nhân rất bình thường, căn bản sẽ không bị người chú ý, mỗi lần đều đổi thành bộ dáng người khác, lẩn tránh ở trong dòng người, đứng ở ngoài mười trượng quan sát Diệp Phàm.

- Mười trượng... Đây là một điểm giới hạn, hắn không dám tùy tiện tới gần, coi như là chuyện tốt. Nếu như thần không hay quỷ không biết tới sát bên cạnh chúng ta, vậy thì rất nguy hiểm rồi!

Lý Hắc Thủy có chút bất an.

Đại hắc cẩu lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, kỹ càng tỉ mỉ hỏi cô bé việc trải qua, thậm chí về động tác mỗi lần của người kia, đến bước chân hiên ra và bước bỏ đi đều hỏi tới.

- Đích thân tới cách chúng ta chừng mười trượng, rất không tầm thường, đó là một nhân vật đáng sợ!

Đại hắc cẩu lộ ra vẻ trầm tư suy nghĩ.

- ngươi có phải nghĩ tới điều gì hay không?

Diệp Phàm hỏi, trước khi người kia chen thân đến mười trượng, ngoài cô bé, nhưng lại không ai có thể phát giác, điều này quả thật khiến người ta kinh sợ.

- Hy vọng ta có cảm giác sai lầm, bằng không phiền toái sẽ rất lớn đây!

Đại hắc cẩu có phần khẩn trương, không kìm nổi quan sát khắp nơi.

- ngươi phỏng đoán ra điều gì?

Trong lòng Diệp Phàm trầm xuống.

- Nhân Thế Gian!

Đại hắc cẩu phun ra ba chữ như vậy, rồi càng thêm bất an, nhìn quét hết thảy chung quanh, lại hỏi cô bé có thấy người nào khả nghi hay không.

- Nhân Thế Gian...

Lý Hắc Thủy giật mình rùng mình một cái.

Bọn họ mới từ trong Bất Tử Sơn Mạch đi ra không lâu, từng hiểu biết ở trong đó là một thế lực đáng sợ như thế nào, ở thời đại viễn cổ khiến các Thánh địa đều phải sợ run.

Năm đó, trên vùng đại địa mênh mông này, có ba đại Sát Thủ Thần Triều viễn cổ, muôn đời bất hủ, kế thừa cổ xưa, khiến các đại Thánh địa đều phát lạnh, ngay cả Thánh hiền cổ đều từng giết qua.

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status