Già thiên

Chương 527: Gió thổi mưa giông trước cơn bão

Đùng!

Triệu Phát miệng phun máu cùng răng, đụng sập cả bức tường sau lưng, lửa giận điên cuồng sôi lên, bị người ta tát vào mặt trước mặt bao nhiêu người, còn đánh tới rụng răng, làm cho hắn tức giận muốn nổ phổi.

Xoạt!

Chín đạo kiếm quang phun ra từ trong miệng hắn, hóa thành cầu vồng chín màu bắn về phía Diệp Phàm, sáng lạn chói mắt, ẩn chứa sát khí phun trào như nước.

Đó là chín thanh thần kiếm, dùng thiên thạch khác nhau chế tạo thành, đều có màu sắc khác biệt, mỗi thanh đều không dài quá bàn tay, nhưng vô cùng sắc bén.

Chúng nó đâm xuyên qua hư không, lao ra từ hư vô như chín sợi lông chim Phượng Hoàng, kéo theo màu sắc vô tận đánh tới.

Nhìn như xinh đẹp yêu diễm, nhưng lại sát khí ngập trời, có thể chém hồn phách người, thấu tận vào xương, rét lạnh buốt giá ập tới.

Bùm!

Diệp Phàm đánh ra bàn tay vàng, bao trùm toàn bộ chín thanh phi kiếm màu sắc khác nhau, đánh cho chúng nó lung lay, ngay cả rèn bằng thiên thạch hiếm thấy trên đời cũng không chịu nổi lực lượng này.

Đang... Đang.... Đang...

Chín thanh kiếm màu đều bị Diệp Phàm chộp vào trong tay, ngón tay vàng dùng sức nghiền ép, tiếng leng keng không ngừng vang lên, toàn bộ đều bị bẻ gãy.

Tiếp đó, mạt sát đủ màu tràn ra từ khe hở, lực tay cực mạnh của hắn nghiền thần thiết thành bột phấn.

Mọi người kinh hoàng không thôi, Thánh thể thật sự đã tự chém tu vi? Đúng là bậy bạ, tin tức này đúng là gạt người mà.

- Ngươi...

Triệu Phát biến sắc, trong lòng sinh ra hoảng sợ, hô:

- Ngươi không tự chém tu vi?

Diệp Phàm bước tới, mỗi một bước đều làm cho cả con đường run lên, trong thiên địa như có tiếng trống đang vang lên ở trong tim mỗi người.

Thần sắc Triệu Phát biến đổi, nếu như Diệp Phàm không tự chém tu vi, hắn có dốc sức chém giết cũng khó thoát cái chết, tâm thần hỗn loạn cực hạn.

Oong!

Diệp Phàm lao tới khi cảm xúc của hắn đang không ổn định, bàn tay vàng vỗ xuống, hóa thành một cái cối xay khổng lồ rơi xuống.

- Ta thật sự tự chém tu vi...

Lời hắn nói mang theo ý cười, nhưng ra tay lại rất vô tình.

- Cái gì...

Triệu Phát sửng sốt, nhưng mà khoảng cách gần như thế, hắn tránh cũng không thoát, đành phải đón đỡ.

Đang!

Tựa như đánh lên cột sát, bàn tay vàng như tấm thớt của Diệp Phàm đánh nửa người Triệu Phát lọt xuống đất.

Bùm!

Diệp Phàm lại một chiêu đánh Triệu Phát mắt tóe sao, miệng phun máu, thân mình lại chìm xuống một thước, từ ngực trở xuống đã chim vào trong đất đá.

- Ta đã nói tự chém tu vi, nửa phế mà thôi, ít nhiều còn một chút lực lượng tự bảo vệ mình, ngươi còn ép ta như thế, coi ta là quả thị mềm có thể tùy tiện bóp nắn hay sao?

Diệp Phàm ngồi xuống, không chút lưu tinh lật tay tát xuống, một tiếng bốp thanh thúy vang lên, Triệu Phát lại rớt hai ba cái răng, nổi điên đến ngũ tạng lục phủ cũng sắp thiêu đốt.

- Quên nói rõ cho ngươi, ta được Vương thần y trị liệu, quả thực đã tự chém đạo quả, rơi khỏi Tứ Cực Bí Cảnh, nhưng còn có tu vi Đạo Cung đỉnh phong.

Bốp!

Tiếp theo hắn lại tát tiếp một cái, đánh cho Triệu Phát choáng váng phun máu.

- Ngươi quá nóng vội, đã gấp gáp tới chiếm đoạt thánh kiếm của ta, không rõ đạo lý kẻ dẫn đầu tự chịu đánh hay sao?

- Ngươi đã rơi khỏi Tứ Cực Bí Cảnh?

Triệu Phát cắn răng, thần sắc lạnh như băng, trong mắt lộ rõ sát khí.

Ầm

Hắn như có lại được tự tin, một đạo tử mang từ cơ thể thoát ra thẳng lên bầu trời, tựa như một con rồng tím nối liền với trời cao.

Diệp Phàm cười to, ánh mắt càng lạnh hơn, lật tay đè xuống, nói:

- Biết được tu vi của ta không còn như xưa, ngươi đã không kiềm chế được? Ngươi không ngẫm lại ta ở gần ngươi cỡ nào?

Bốp!

Lại một cái tát quất xuống, Triệu Phát đã sắp rụng hết răng, máu lẫn lộn tràn ra, tử mang sắp lao ra khỏi cơ thể bị mạnh mẽ đè xuống.

- ở gần ta như thế, tốt nhất ngươi thành thật an phận một chút.

Diệp Phàm lại cho hắn một cái bàn tay lớn, khiến thân thể hắn lại chìm xuống nửa thước, chỉ còn có cái đầu trên mặt đất.

Triệu Phát sắc mặt xanh mét, lần đầu trong đời chịu dựng nhục nhã vô cùng như thế, hắn khó chịu muốn rống to, vốn tất cả đều nằm trong nắm giữ, đến đây chiếm đoạt thánh kiếm. Không ngờ tới lại thành kết quả này, bị người ta chôn xuống đất, ngay cả sức chống trả cũng không có, còn liên tục bị tát tai.

- Đủ rồi, các ngươi thật quá đáng!

Thánh tử Tử Phủ đứng ở xa xa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

- Vừa rồi Triệu Phát ức hiếp Diệp Phàm thân thể nửa phế, sao ngươi không nói lời nào?

Lý Hắc Thủy liếc xéo hắn, lạnh giọng nói:

- Nếu ngươi muốn bênh vực kẻ yếu, cứ việc qua đây.

Đại hắc cẩu thì càng trực tiếp, gào lên:

- Ngươi muốn thiên vị tên khốn này, bổn hoàng chơi với ngươi một vòng, không ngại thu một cái Thánh tử làm nhân sủng.

Tất cả mọi người ở bên cạnh hết chỗ nói, Thánh thể thật sự tự chém xuống Đạo Cung Bí Cảnh, sao mà người bên cạnh hắn một cái hung hãn hơn một cái.

- Ngươi truyền tống các sư đệ của ta đi nơi khác, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ.

Thánh tử Tử Phủ thần sắc lạnh như băng, nhìn chằm chằm Hắc Hoàng, tràn ngập sát ý.

- Ai sợ ai, cứ việc tới đây đi.

Diệp Phàm đứng dậy, nhìn về phía Thánh tử Tử Phủ, nói:

- Ngươi thật sự muốn ra tay?

Các Thánh tử một đám đều là "quang minh chính đại", chưa có người nào dám tùy tiện ra tay với hắn, nếu Thánh tử Tử Phủ ra tay thì sẽ là người đầu tiên.

- Nếu ngươi tự chém tu vi, rơi xuống dưới Tứ Cực Bí Cảnh, ta sẽ không so đo với một kẻ nửa phế như ngươi.

Thánh tử Tử Phủ ánh mắt lạnh lẽo, không hề ứng chiến.

Khóe miệng Diệp Phàm lộ ra một tia cười lạnh, rốt cuộc vẫn là Thánh tử, không làm rõ tình huống sẽ không tùy tiện ra tay, coi như nhịn được.

-Chết đi!

Đột nhiên, Triệu Phát rống to, tử mang xông lên.

ở trên đầu hắn xuất hiện một ngôi sao thật lớn, ánh sáng tím ngập trời, vô cùng chói mắt.

Ngôi sao duy nhất này có được thần năng khủng bố vô tận, khiến cho mặt trời trên cao cũng phải mờ đi, phát ra dao động pháp lực ngập trời.

-Tử Vi Đế Tinh!

Có người kinh hô, thật không ngờ Triệu Phát tu thành thần thuật khoáng thế của Tử Vi Giáo, diễn hóa ra Tử Vi Đế Tình, một khi nổ tung thì đủ để hủy diệt cả một vòm trời.

Ầm

Bàn tay vàng của Diệp Phàm tung lên, hóa thành một tấm bia vàng đè xuống, dao động thần lực đáng sợ phốc một cái trấn áp Tử Vi Đế Tinh.

- Lên!

Triệu Phát quát to.

Nhưng mà thân thể Diệp Phàm quá mạnh mẽ, tấm bia do bàn tay vàng hóa ra mạnh mẽ ấn Tử Vi Đế Tinh trở vào trong đầu hắn, mạnh mẽ đè pháp lực ngập trời trở về.

- A...

Triệu Phát hoảng sợ hét ầm lên, nếu Tử Vi Đế Tinh nổ tung trong cơ thể hắn, chắc chắn hắn sẽ phải hình thần hủy diệt.

- Cứu ta...

Triệu Phát thật sự hoảng sợ, hắn đã không thể khống chế được, ngôi sao màu tím kia sắp hủy diệ trong cơ thể hắn.

- Không phải là ngươi muốn cướp lấy thánh kiếm của ta, hãm hại tánh mạng của ta, bây giờ sao lại cầu xin ta?

Diệp Phàm cúi đầu nhìn xuống hắn.

Triệu Phát chỉ còn lại cái đầu ở trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt nói:

-Ta đáng chết, không nên tham lam như vậy, xin hãy cứu ta...

Bùm!

Diệp Phàm nhấc chân đá ra, chấn ngôi sao to kia ra khỏi đầu hắn, bay lên trời, nổ tung ở chân trời xa xa.

Ánh sáng tím vô tận bùng lên, năng lượng đáng sợ mênh mông ngay cả người trên mặt đất cũng cảm giác được từng đợt dư sóng như sóng thần, khiến người ta hoảng sợ.

Tuy rằng Triệu Phát được cứu, nhưng trong mắt hắn chợt lóe qua một tia sắc bén, hôm nay hắn chịu đau khổ như thế, hận không thể xé xác Diệp Phàm.

Ầm

Hắn phá đất chui lên, đứng trên mặt đất lạnh giọng nói:

- Diệp huynh, hôm nay dừng ở đây, ngày khác sẽ tới chào hỏi.

Triệu Phát không biết chi tiết chân chính của Diệp Phàm, không dám tùy tiện ra tay nữa, muốn thăm dò rõ ràng rồi hạ độc thủ lần sau.

Nhưng mà Diệp Phàm lại mỉm cười, động tác nhanh tới cực hạn, tựa như quỷ mị đi tới trước người hắn, khiến hắn căn bản không thể tránh được.

- Vậy ta không tiên, tạm biệt!

Diệp Phàm nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn, cũng giống như Triệu Phát vừa mới làm khi nãy, khiến sắc mặt hắn đại biến, vội vàng lui ra sau.

- Ngươi... đã làm gì với ta?

Triệu Phát mỗi một bước đều hộc máu, khi lui đến bước thứ tâm thì trong cơ thể truyền ra một tiếng nổ.

Hắn lập tức kêu thảm:

- Ngươi phế ta?

Thần sắc Diệp Phàm lạnh lùng nói:

- Ngươi liên tiếp muốn hại ta, để cho ngươi một mạng đã không tệ rồi.

Mọi người câm như hến, một tu sĩ cảnh giới Tứ Cực đại viên mãn Tử Vi Giáo lại bị Diệp Phàm nhấc tay phế bỏ, đúng là làm người ta phát lạnh.

Thánh thể thật sự tự chém tu vi ư, tại sao còn đáng sợ mạnh mẽ như thế, nếu chỉ là Đạo Cung Bí Cảnh, thì cũng quá không cố kỵ đi chứ.

- Ngươi thật độc ác...

Triệu Phát sắc mặt trắng bệch, cả người phát run.

- Ngươi đã động sát ý với ta, chẳng lẽ còn muốn ta mặt cười gặp nhau, trời xanh có đức hiếu sinh, hối cải cho tốt làm lại cuộc đời đi.

Diệp Phàm chỉ thoáng một cái phế bỏ một vị nhân tài trẻ tuổi, điều này khiến cho mọi người đều chấn động.

- Ngươi đang ở Đạo Cung Bí Cảnh, nếu như có thể đỡ được ba chiêu của ta, ta quay đầu bước đi, không làm khó ngươi.

Thánh tử Tử Phủ lạnh giọng nói, đột nhiên đánh tới một đạo ánh sáng tím về phía Diệp Phàm.

Bùm!

Diệp Phàm vung quyền ứng chiến, đương trường đánh tan.

Ầm

Giữa mi Thánh tử Tử Phủ ảo hóa ra một cái tháp nhỏ màu tím, lao lên trấn áp, phát ra dao động khủng bố.

Xoạt!

Giữa mi Diệp Phàm trực tiếp lao ra một cái đỉnh màu vàng, đánh tới trước.

Thánh tử Tử Phủ biến sắc, thu hồi tháp nhỏ màu tím, sau đó hai tay kết ấn, đánh ra sóng năng lượng màu tím ngập trời.

Ầm!

Diệp Phàm vẫn dùng nắm đấm màu vàng đón đỡ, con phố rung động mãnh liệt, thiếu chút xảy ra sụp đổ lớn.

-Đi!

Thánh tử Tử Phủ xoay người bước đi, mấy đệ tử Tử Phủ thấy vậy, đều theo bước rời đi.

- Hắn đang thử ta, cuối cùng cũng không kiềm chế được...

Diệp Phàm tự nói.

Thánh tử Tử Phủ cũng không thể thử ra cái gì, quyết đoán bỏ đi, không muốn tự thân mạo hiểm.

Ngày hôm đó, tin tức đầy trời nhanh chóng truyền ra.

Thánh thể tự chém tu vi, vẫn chưa hoàn toàn phế, vẫn có tu vi Đạo Cung đình phong, Tử Vi Giáo Triệu Phát sơ ý bị phế thành người phàm, Thánh tử Tử Phủ ra tay dò xét, cuối cùng rời đi.

Mọi người đều thảo luận náo nhiệt, muốn biết cuối cùng là Diệp Phàm ở trạng thái gì, đều không quá tin vào những lời đồn.

Đồng thời, Vương thần y xuất hiện, tuyên bố lời Diệp Phàm nói là đúng, đã tự chém tu vi. Đồng thời lộ ra, nếu Diệp Phàm muốn liều mạng, ngẫu nhiên có thể phát huy ra chiến lực Tứ Cực Bí Cảnh, trả giá là hao tổn mệnh Nguyên, nhiều nhất không thể vượt quá mười lần.

Đó là do Diệp Phàm cũng Vương thần y đã thương lượng từ trước, không muốn nói quá kém, nếu không thì lờ như hắn bày ra tu vi Tứ Cực sẽ lập tức lộ tẩy.

Tuy nhiên hắn cũng không quá lo lắng, bởi nếu hắn lấy được bí quyết chữ Hành trong Cửu Bí, hắn sẽ không cần phải lo, có bộ pháp đi kháp thiên hạ, không sợ bị người ta chặn giết.

- Tin tức này truyền ra, không nói những người khác, các Thánh tử cũng không kiềm chế được, ngươi cố ý phải không?

Lý Hắc Thủy nhìn thoáng qua Diệp Phàm, nói rồi còn liếc lão Phong Tử ở sau.

- Muốn thử hoặc giết ta thì cứ việc đến đây!

Diệp Phàm cười cười.

- Quá nửa là Sát Thủ Thần Triều viễn cổ phải xuất hiện, e rằng nhận được không ít ủy thác.

Đại hắc cẩu nói.

Các Thánh tử rất biết nhịn, còn chưa có hành động nào, nhưng đã có không ít môn đồ Thánh địa xuất hiện thử Diệp Phàm như thế nào. Gió thổi mưa giông trước cơn bão, đây là những con cờ dò đường.

Rất nhanh, có tin tức truyền đến, Thánh tử Âm Dương mao theo bí bảo - Âm Dương Kiếm, một đường xuống nam chuẩn bị chém đầu Thánh thể Diệp Phàm, có mấy vị Thái thượng trưởng lão đi theo cùng, sẽ lập tức tới ngay.

Đồng thời, Tử Vi Giáo sư môn Triệu Phát có nhân vật lão tiền bối nổi giận, suốt đêm chạy tới U Nguyệt Thành, muốn trấn áp Diệp Phàm...

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status