Già thiên

Chương 575: Tao ngộ (Hạ)

- Những kẻ này định đào góc tường của Thánh tử sao?

Liễu Khấu dường như có chút ngứa răng, ánh mát quét tới quét lui qua bọn họ.

- Đừng có mà đi gây chuyện!

Ngô Trung Thiên nhác nhở.

- Bọn họ thì là cái thá gì, làm sao có thể mạnh mẽ như Tiểu Diệp Tử được, vì muốn cho Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai được ra đời, bồi dưỡng một Vô Thủy nữa, liền trực tiếp chém luôn Tử Phủ Thánh tử, đánh cho rối tinh rối mù lên, còn bọn chúng thì chỉ là tiểu đả tiểu nháo mà thôi.

- Sao mọi việc tới miệng các ngươi thì đều biến chất vậy!

Diệp Phàm trừng mát nhìn bọn họ.

- Chúng ta nói thật lòng đó chứ, Vô Thủy Đại đế đã lợi hại như vậy rồi, chưa thành Đế mà đã có được Thánh binh Cực Đạo rồi, từ xưa tới nay làm gì có ai được như vậy đâu?

Khương Hoài Nhân nói.

- Nếu mà có cơ hội bồi dưỡng một đứa nhỏ như vậy, thì cho dù là cướp thì cũng phải cướp lấy nó về bằng được.

Lý Hắc Thủy nói.

- Ha ha, kẻ xấu xa, đúng y như cái tên Hắc Thủy của ngươi, gia gia của các ngươi đúng là biết tính trước, sớm đoán được tính cách của các ngươi rồi.

Diệp Phàm chế giễu.

- Tiểu Diệp Tử, chúng ta là muốn tốt cho ngươi mà thôi, đây là cơ hội đầu tiên cho ngươi "chế tạo" ra Vó Thủy Đại đế thứ hai đó.

Liễu Khấu hô lên.

- Con bà nó!

Đại hác cẩu rất không muốn nghe hắn nói vậy, nhưng rốt cuộc cũng gật đầu, nói:

- Đây là cơ hội khó có được, vô cùng đáng giá, nếu mà xuất hiện thể chất như vậy, thì bổn hoàng bằng bẩt cứ giá nào cũng phải đưa nó vào trong Tử Sơn, sau này quét ngang khắp cả chư vương.

Phía trước có một nam tử trẻ tuổi, toàn thân phát ra ánh sáng thần thánh, mái tóc đều gần như trong suốt, đúng vậy, đây chính là Diêu Quang Thánh tử, hắn có thể chấn nhiếp những người cùng thế hệ trên khắp Đông Hoang, danh tiếng như mặt trời giữa trưa.

Bên cạnh hắn có không ít nữ đệ tử của đại giáo, cũng có một số nam đệ tử đi theo, giống như một vầng trăng sáng được bầy sao vây quanh, đưa hắn làm trung tâm.

- Diệp huynh...!

Diêu Quang Thánh tử nhìn qua, sau đó tách khỏi đám người, đi về phía bên này.

Vải nữ nhân xinh đẹp, còn có vài tên nam tử đi cùng, đều lộ ra vẻ kinh dị, bọn họ đều là đệ tử của đại giáo, đương nhiên đã biết được những chuyện về Diệp Phàm.

Hiện tại hắn là người duy nhất dám chém Thánh tử, gần như dùng lực áp bức cả một thế hệ trẻ tuổi tại Đông Hoang, hiện tại những người có thể tranh hùng với hắn không vượt qua số lượng năm người.

Khi đối mặt với Diệp Phàm thì những người này đều mang vẻ khẩn trương, tên thiếu niên có vẻ đẹp trai này nhìn thì vô hại, nhưng tuyệt đối là một sát thần chỉ hơn chứ không kém.

Đây là một loại uy thế, hiện giờ Diệp Phàm lờ mờ có thể chấn nhiếp hầu hết người trẻ tuổi của Đông Hoang, mang tới cho những người này cảm giác áp bách rất lớn.

- Nghe nói ngươi cũng bị Sát Thủ Thần Triều viễn cổ bám theo, chúng ta cũng được coi là huynh đệ chung hoạn nạn a!

Diệp Phàm cười nói.

- Thật cũng không biết người nào muốn giết ta!

Diêu Quang Thánh tử lắc lắc đầu, nét cười trên mặt cũng không giảm, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu vàng chói lọi.

- Chẳng phải bọn họ đã thất bại sao, thật đúng là tự đập đổ chiêu bài a, Sát Thủ Thần Triều viễn cổ cũng không hơn gì cái này cả.

Diệp Phàm nói.

- Tu vi Diệp huynh sâu không lường được, có lẽ thật sự có thể vả vào mặt mày Sát Thủ Thần Triều viễn cổ này ấy chứ!

Diêu Quang Thánh tử mỉm cười, nói:

- Tuy nhiên cũng đừng có sơ suất, trong thời gian này bọn họ đã từng chém giết hai mươi chín nhân vật cấp tiền bối, trong đó còn có cả Giáo chủ một phương, không một lần thất bại nào cả.

- Có chuyện này sao?

Diệp Phàm thầm rùng mình.

- Trước đây bọn họ đã đánh giá sai lầm về Diệp huynh, dùng việc ma luyện thế hệ trẻ tuổi của họ làm việc chính, nếu vẫn thất bại nữa, tất nhiên họ sẽ phái ra vương giả lớp tiền bối, thẳng thừng tiêu diệt đó.

Những truyền nhân của các đại giáo kia đều lấy nữ nhân làm chủ, đứng bên cạnh bọn họ quan sát, nghe bọn họ nói chuyện với nhau, không ai dám ngắt lời, đều có một tia kính sợ.

Nếu hai người mà đại chiến thì không thể xác định trước được ai mạnh ai yếu, ai sống ai chết, nhưng có thể khẳng định trước người tháng tuyệt đối có thể chiếm được vị trí đệ nhất trong thế hệ trẻ tuổi tại Đông Hoang.

Hiện tại trong mắt mọi người thì hai người này chỉ nói cười với nhau, căn bản không có chút địch ý nào, rất khó va chạm dẫn đến đại chiến được.

- Diệp huynh...!

Đại Diễn Thánh tử Hạng Nhất Phi đi tới, trên mặt mang theo nét cười, bên cạnh hắn còn có Đạo Nhất Thánh tử và truyền nhân của vài đại giáo đỉnh cấp.

Sát ý trong lòng Diệp Phàm bốc lên, một đêm hôm đó tuyệt đối Hạng Nhất Phi có xuất hiện, còn muốn ra tay, nhưng cuối cùng vẫn không tiến vào trong Vô Thủy sát ữận.

Hắn vô cùng phản cảm loại trước mặt thì là quân tử, quay lưng thì trở mặt thành kẻ tiểu nhân ám độc này, tuy nhiên hắn vẫn cố rặn ra vẻ tươi cười sáng lạn trên mặt, ẩn giấu sát khí trong lòng.

- Hạng Nhất Phi, đã lâu không gặp!

Ngô Trung Thiên nói, trên miệng còn lộ ra một tia cười lạnh chế nhạo, đêm hôm đó bọn họ đều biết tên này có xuất hiện.

Hạng Nhất Phi rất tùy ý, cùng với Đạo Nhất Thánh tử bước lên cùng nhau, rất ung dung thoải mái chào hỏi mọi người.

Diệp Phàm cũng giả vờ cười chào hỏi, đối đáp rất thân thiện, nói vài lời khách sáo với đám đệ tử của đại giáo đỉnh cấp này.

- Đáng tiếc, Tử Phủ Thánh tử, Vạn Sơ Thánh tử, hai vị huynh đài này không bao giờ còn có thể xuất hiện được nữa!

Hạng Nhất Phi lắc đầu.

- Không ngờ rằng bọn họ lại chọc vào Diệp huynh!

Đạo Nhất Thánh tử cùng thở dài.

Đám người Diệp Phàm ngẩn ra, không ngờ bọn chúng lại chủ động nhác tới chuyện này, không rõ có ý gì.

Bên kia, Diêu Quang Thánh tử cùng cười cười, không nói gì cả.

Các đệ tử đại giáo nghe thấy vậy, liền bát đầu đàm luận lẫn nhau, nói bóng nói gió gì đó, thỉnh thoảng lại liếc về phía Diệp Phàm, những không có ai dám hỏi thẳng hắn, việc này quá là nhạy cảm.

-Hừ!

Một tiếng hừ lạnh truyền ra, bên cạnh hồ nước phía xa, có vài lão già lạnh lùng nhìn thẳng về phía Diệp Phàm.

"Chết tiệt!"

Trong lòng Diệp Phàm chửi thầm.

Đại Diễn Thánh Tử và Đạo Nhất Thánh tử chỉ gợi chuyện một câu, dẫn phát mọi người đàm luận, chính bản thân hai người họ cũng không nói thêm gì cả, mà mấy vị Thái thượng trưởng lão Tử Phủ và Vạn Sơ cùng vừa khéo đi ngang qua đây, quả thực rất đúng dịp.

- Ngươi chính là Thánh thể kia?

Một lão già áo tím nhìn thẳng vào hắn, sác mặt lạnh như băng.

- Không sai, là ta!

Diệp Phàm bình tĩnh đáp.

Hiện tại ai cũng biết Diệp Phàm giết chết Tử Phủ Thánh tử và Vạn Sơ Thánh tử, nhưng cũng không ai nói trắng ra, dù sao thì hai người này cùng biến mất khi đi đuổi giết Diệp Phàm.

- Anh hùng xuất thiếu niên a!

Một lão già khác nói như rít lên, âm thanh lạnh lẽo tới tận xương tủy, ẩn chứa sát ý vô cùng rõ ràng.

- Không dám nhận!

Diệp Phàm rất bình tĩnh, bày ra bộ dáng không thèm quan tâm.

Lập tức sác mặt mấy lão già này lại càng âm trầm thêm, Thánh tử của hai nhà này đều bị tên đứng trước mặt này tiêu diệt, khiến cho bọn họ nghẹn một luồng lửa giận vô cùng vô tận trong lòng.

Đối với hai đại Thánh địa này mà nói, thì đây chính là một loại sỉ nhục.

Nhưng bọn họ cũng không thể giết chết Diệp Phàm trước mặt mọi người được, căn bản là không dám làm như vậy, dù sao thì sau lưng hắn vẫn còn có một Thánh nhân viễn cổ.

Không thể công khai gióng trống khua chiêng được, tuy nhiên nếu có thể âm thầm tiêu diệt Diệp Phàm thì lại là một chuyện khác.

- Người trẻ tuổi khí thịnh, cũng không phải là chuyện tốt đâu!

- Bộc lộ tài năng, rất dễ chết non đó!

Sát ý của mấy lão già này lao thẳng tới Diệp Phàm, người ngoài rất khó cảm nhận được, bọn họ tất nhiên không thể lập tức ra tay tại đây được, nhưng trong lòng sớm đã có quyết định.

Diệp Phàm cũng không thèm quan tâm, đối phương chi dám lộ ra sát ý mà thôi, hắn tin chác rằng họ không dám hạ sát thủ đối với hắn giữa chỗ đông người thế này được.

- Từ xưa tới nay, có không ít thiên tài đã ngã xuống ngay khi còn ở tuổi thiếu niên đấy!

- Rất nhiều thiên tài kinh diễm đều vì quá mức càn quấy, không biết sâu cạn thế nào, nên rất khó sống được tới lúc trưởng thành!

Mấy lão già này vẻ mặt còn lạnh hơn cả băng, lộ rõ sát ý đối với hắn.

- Vậy sao?

Diệp Phàm lơ đễnh, thản nhiên nhìn qua bọn họ vài lần, nói:

- Ta nghe nói hai vị Thánh tử của các vị đã ngã xuống, ài, có lẽ là do bọn họ quá mức kinh tài tuyệt diễm, đều là tuyệt thế thiên tài a, đáng tiếc, thật là đáng tiếc a!

Lời này của hắn vừa thốt ra, mấy lão già tại đây thiểu chút nữa là tức đến mức hộc máu, quả thực là đau tớn tận tim gan, riêng câu này còn thiếu chút nữa là đã khiến bọn họ nghẹn chết.

- Mấy lão già kia!

Đột nhiên hầu tử mở miệng, lúc này hắn có hình người, thoạt nhìn như là một thanh niên tầm hai mươi tuổi.

Tất cả mọi người đều không biết lai lịch của hắn, thấy hắn dám nói như vậy, liền vô cùng kinh hài.

- Tiểu bối, cha mẹ ngươi không dạy ngươi là phải biết tôn sư trọng đạo sao?

- Tuổi không lớn, lại dám ăn nói hỗn láo trước mặt trưởng bối, thật là không biết sống chết!

Mấy lão già này đều lạnh lùng, đương nhiên bọn họ không biết được đây là Đấu Chiến Thánh Viên.

- Cậy già lên mặt, cút đi cho ta!

Hầu tử rất thô bạo, trợn tròn mắt, quát tháo mấy lão già này ngay trước mặt mọi người.

- Ngươi.., tuổi còn nhỏ mà trong mắt không có trên có dưới gì cả, dám nói với bọn ta như vậy, ta muốn thay trưởng bối của của ngươi dạy cho một bài học!

Một lão già vung tay áo lên, muốn tát vào mặt hầu tử, có vẻ hắn muốn đập một nhát là rụng răng hầu tử luôn, cho nó mất hết mặt mũi.

Tu vi của hắn đã vượt qua Hóa Long Bí Cảnh, tới cảnh giới của bọn họ rồi thì cho dù Thần Thiết cũng đập vờ được, huống chỉ là thân thể máu thịt như thế này.

Ầm!

Hầu tử lại không sợ mà mừng, tùy ý vung tay vỗ ra, đấu chiến thánh quang như cầu vồng lao ra, toàn thân hắn như được nhuộm bởi ánh sáng màu vàng chói lọi.

Ba!

Ống tay áo của lão già này bị đánh cho thủng lỗ cho, bị từng luồng tinh khí màu vàng đánh nát, ống tay áo này hiện giờ rách te tua như cánh bướm, bay phấp phới.

- Ngươi là ai?

Hắn nhanh chóng lui lại phía sau, cảm thấy mọi chuyện không ổn rồi, một cỗ áp lực như ngọn núi lớn đè xuống người hắn.

Tốc độ của hầu tử quá nhanh, đấu chiến thánh quang lóe sáng, lúc có lúc không, nó nhanh chóng di chuyển tới gần lão già, bàn tay to lớn màu vàng bao phủ xuống dưới, đánh dạt tất cả tinh khí trong này ra chỗ khác.

Ầm!

Cánh tay lão già này lập tức bị bẻ gập lại, bị hầu tử đánh gãy chỉ sau một chưởng, mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng ròng.

- Cậy già lên mặt, còn dám đánh vào mặt của ta sao!

Hầu tử rất nóng tính, bản thân là tộc nhân của Đấu Chiến Thánh tộc, không sợ trời, không sợ đất, tiếp tục vỗ một nhát nữa xuống lão già.

Đông!

Một chưởng này của nó đánh văng lão già này ra ngoài, sau đó vỗ thẳng cả bàn tay xuống dưới, giống như đáng đóng một cái cọc vậy, đánh cho lão già này lún sâu vào trong lòng đất.

- Chỉ bằng ngươi mà cũng đòi giáo huấn ta sao? Ngay cả Thánh nhân viễn cổ cũng chưa có tư cách này đâu!

Hầu tử vẫn chưa hết tức giận, tiếp tục đánh.

Lai lịch của hắn vô cùng kinh người, chính xác có tư cách nói ra những lời này, ở thời thái cổ thì phụ thân của nó là lão Đấu Chiến Thánh Hoàng, bễ nghễ thiên hạ, vô địch cả muôn đời.

Có một lão bà hoành tráng như vậy, nên chưa có ai dám nói với nó bằng cái giọng đó, tất nhiên là nó thấy khó chịu trước lời lẽ ngông cuồng của lão già này rồi.

- Chẳng lẽ hắn nghĩ mình là cổ Hoàng sống lại sao, không ngờ lại dám lên mặt dạy dỗ tên sát tinh này, chang lẽ ngại mạng dài quá hay sao!

Lý Hắc Thủy thì thầm.

- Tiểu bối, ngươi...!

Lão già bị đóng đinh xuống đất cũng vô cùng tức giận, lửa giận bốc lên tận trời, kịch liệt giãy giụa muốn bò lên trên mặt đất.

Ba!

Hầu tử cũng không nói nhiều, chỉ ngoác cái miệng rộng ra, cười lạnh:

- Ngươi mà cũng dám thay mặt cha ta để giáo huấn ta sao?

-o0o-
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status