Già thiên

Chương 606: Kiếp diệt

Lôi điện vô tận chói sáng vạn trượng, hoàn toàn bao phủ mảnh thiên địa này, đó không phải chỉ là một tia sét, mà là cả một mảnh biển sấm sét.

Không còn gì tồn tại, tất cả đều bị sấm chớp bao phủ, trong tầm mắt chỉ còn một mánh sáng lóe, đứng ở thật xa cùng cảm giác được lực lượng hủy diệt này.

Càng không cần nói những người đang ở giữa khu độ kiếp, một mánh sáng tím tràn ngập, cách thật xa cùng cảm thấy khó thở, làm cho người ta run sợ.

-Ạ...

Tiếng gào thét xé lòng truyền ra, có người gặp nạn hóa thành tro bụi, vĩnh viễn xóa tên khỏi thế gian.

- Con bà nó, Diệp tiểu tử, bổn hoàng liều mạng với ngươi!

Đại hắc cẩu hùng hùng hổ hổ không ngừng nguyền rủa, nó cũng bị bao phủ bên dưới.

- A....

Toàn bộ sôi trào, rất nhiều người hoảng sợ hét ầm lên, có mấy ai vượt qua kiếp nạn thiên địa như vậy? Không ai ngờ tới Diệp Phàm sẽ bày ra thủ đoạn như thế.

- Ngao ó... Diệp hiểm kia, con bà ngươi!

Ngay cả đại hắc cẩu cùng chửi má nó, có thể cảm nhận tâm tình những người kia.

Mọi người đều hận không thể lột da Diệp Phàm, chiêu độc ác như vậy cùng nghĩ ra được, đúng là ngàn tính vạn tính cũng không tính được biến cố này.

Có người biết rõ trình độ đạo văn vô song của Hắc Hoàng, đặc biệt chọn nơi Thánh linh ngã xuống khiến nó không có chỗ dùng, kết quả ngàn phòng vạn phòng cũng không ngờ tới chiêu này.

Tiểu tử này đúng là thứ khốn nạn mà!

Mọi người đều muốn chửi má nó, tế ra chiêu thức âm hiểm như thế đúng là muốn chôn sống toàn bộ mà, sắc mặt mỗi người đều trắng bệch, thiên kiếp trong truyền thuyết đó, chính là thứ quỷ dị đáng sợ nhất.

Ầm!

Lôi điện vạn trượng bùng nổ bao phủ không biết bao nhiêu sơn mạch, màu tím nhuộm bầu trời, mỗi tấc không gian đều tràn ngập lôi kiếp, cực kỳ dọa người.

- Quá độc ác, ta không muốn chết, ã....

Tiếng kêu thảm thỉnh thoảng vang lên.

- Diệp Độc Nhân, ta thành quỷ cùng sẽ không bỏ qua cho ngươi, a...

Tiếng kêu thảm thiết xuyên thấu biển sẩm sét quanh quẩn, đây đúng là một trận đại sát kiếp.

Ngày đó Diệp Phàm biết được Y Y bị bát, lập tức bế quan ẩn giấu không phát, kỳ thật hắn sớm có thể đột phá, nhưng vẫn áp chế cảnh giới của mình là vì chờ đợi ngày này.

Hắn dẫn theo Xích Long, Khổng Tước Vương đến đây, lại bị đối phương phát hiện, nhưng mà cái này không phải thủ đoạn cuối cùng, thiên kiếp mới là đòn sát thủ của hắn.

Độ kiếp trong sát cục phải chết, cuốn tất cả vào trong đó, chính hắn thành công thăng cấp Tứ Cực đại viên màn, kẻ thù thì biến thành tro bụi.

Lôi kéo mọi người cùng nhau độ kiếp, có thể nói là một chiêu độc ác, hắn cùng bất đắc dĩ mới sáng tạo ra một chiêu phá cục như vậy.

Ầm!

Nhưng đại thiên kiếp tới đúng lúc, thiêu đốt thiên địa, núi tuyết tan chảy, căn bản không có một chỗ còn tốt lành.

- Ngươi thật độc ác...

Một vị Thánh tử kêu to, cả người bị điện quang bao phủ, kịch liệt chống cự.

- Ngươi đau đớn như vậy, ta tiên ngươi ra đi!

Khóe miệng Diệp Phàm mang theo một tia cười lạnh, đi tới từng bước một.

Lúc này hắn chính là trung tâm biển sấm sét, là căn nguyên cuồng bạo, điện quang vô tận bắn về phía hắn, một khi đi tới thì đúng là biển sấm núi sét.

- A...

Thánh tử kia hét to, hắn căn bản không cản nổi thiên kiếp như thế, mỗi một tấc máu thịt đều cháy khét.

- Đế ta xem ngươi là ai, không ngờ trên người ngươi còn có bí bảo che đậy hình dạng.

Diệp Phàm từng bước đi ra, hắn đang chống cự lôi kiếp, nhưng vẫn có thừa sức chịu đựng.

Rắc!

Bí bảo trên người hắn bị lôi điện đập nát, lộ ra khuôn mặt quen thuộc tràn ngập hoảng sợ, đã bị đánh phế bỏ.

- Là ngươi...

Diệp Phàm kinh ngạc.

Người này là Diêu Quang Thánh tử dự khuyết Lý Thụy, đã từng bị hắn trấn áp, sau đó thả đi ở Thần Thành.

Ầm!

Lôi điện phủ xuống, đầu Lý Thụy vỡ tan, thần hồn tán loạn, tiếp theo một mảnh lôi điện buông xuống, hình thần hủy diệt trở thành tro bụi không còn tồn tại nữa.

Diệp Phàm không cần nghĩ cũng biết, nhất định là có Thái thượng trưởng lão Diêu Quang hệ nào đó tới cùng với Lý Thụy.

- A...

Ở bên kia, nhân vật cấp Đại trưởng lão Hóa Long biến thứ tám kêu thảm thiết, cả người da tróc thịt bong, xương trắng um tùm, máu thịt cháy khét.

Bọn họ có thực lực mạnh mẽ, nhưng chưa chắc được như các Thánh tử có bí bảo chống lại thiên kiếp.

Phần lớn Thánh tử đều có trọng khí đan vào pháp tác, trong thời gian ngắn còn không chết được, có thể giãy giụa một lát.

- Ngươi là người Tử Phủ, ta đã gặp ngươi ở Dao Trì.

Diệp Phàm đi tới gần Đại trưởng lão, vươn tay chỉ vào giữa trán hắn, một đạo điện quang nhập vào, bùm một cái người này nổ tung, xương cốt bắn tứ tung.

Đây là một mảnh biển lôi điện giết người, ở trong đó trốn cũng không được, tất cả mọi người đều bị bao phủ trong điện quang.

- Không có thiên lý mà!

Rất nhiều nhân vật lão tiền bối đều kêu thảm, nhìn thấy Diệp Phàm bước đi trong lôi điện cuồng bạo như vào chỗ không người, không có chút tổn hại, không ngừng giết người, khiến cho bọn họ tuyệt vọng.

- Yêu nghiệt mà, hắn là người độ kiếp lại không e ngại, chúng ta lại không chịu nổi.

- Thiên lôi đánh xuống, tại sao hắn không chết đi, yêu nghiệt như thế không nên tồn tại trên đời...

Rất nhiều người đều nguyền rủa, hung tợn rít gào, không ai chịu nổi thiên phạt như thế.

Phốc! Phốc!

Diệp Phàm như tử thần bước đi trong bóng đêm, cắt lấy sinh mệnh, nơi đi qua không ngừng có người ngã xuống hóa thành tro tàn.

Kỳ thật không cần hắn ra tay, chỉ cần nơi hắn tới là quần hùng liền không chịu, hắn là trung tâm biển sấm sét, lực hủy diệt mạnh nhất.

Từ khi Diệp Phàm đánh vỡ nguyền rủa, ở Thần Thành lần đầu tiên trải qua thiên giai đã dẫn tới cửu ngũ thiên kiếp làm cho Thánh chủ cùng biến sắc.

Sau đó, mỗi lần tăng lên một cảnh giới đều sẽ trải qua kiếp nạn càng lớn hơn, đến lúc này thì đã không có mấy người thừa nhận nổi.

Bản thân Diệp Phàm cùng đang nhe răng nhếch miệng, dốc hết khả năng chống đỡ, nên biết cường độ thân thể của hắn đã sớm vượt qua các Thánh chủ.

Không phải bọn họ không muốn trốn, mà là không có cách nào trốn được, rất nhiều người đều độ kiếp theo, tránh né cũng không xong.

Diệp Phàm đã sớm biết được tình huống này, bởi vì lần đầu tiên hắn độ kiếp thì Hắc Hoàng đã nói, thân ở trong đó thì chắc chắn sẽ bị liên đới.

Năm đó Vô Thủy Đại đế cùng thường xuyên bị sét đánh, một khi độ kiếp thì bất cứ kẻ nào ở trong đó đều sẽ bị hủy diệt.

Nếu có người tu vi cao giúp chống cự, sẽ đánh xuống lôi kiếp càng thêm khủng bố nhắm vào người kia.

Vì thế, Vô Thủy Đại đế từng chuyên môn sáng chế một bộ trận văn Khi Thiên tránh cho liên lụy người vô tội, đáng tiếc trước mắt những người này không thể hiểu được.

- A...

Đạo Nhất Thánh tử Lý Đông Lai tóc tai bù xù hoảng sợ hét to, chiến thuyền vàng của hắn bị đánh nát, lúc này đang thúc đẩy Pháp bảo bản mạng chống lại thiên kiếp, đây là do Đạo Nhất Thánh chủ ban cho hắn.

- Hiện giờ ngươi không sợ bại lộ thân phận nữa hả?

Diệp Phàm chống lại thiên kiếp, từng bước tới gần.

- Diệp Phàm ngươi thật độc ác, ngươi có biết những người ở đây là ai hay không, muốn tất cả đều chết hay sao?

Đạo Nhất Thánh tử Lý Đông Lai hoảng sợ.

Điện quang quấn quanh người, hắn đang co giật, rất nhiều chỗ đã bị nướng chín, Thiên La Tán đan vào pháp tắc cũng không ngăn được, đang chậm rài vỡ tan.

- Là ai không quan trọng, bố tử cục giết ta, phải có giác ngộ bị giết, Nói, là ai chủ đạo tất cả?

Diệp Phàm quát hỏi.

Ầm!

Liên tục tám mươi một đạo sấm sét giáng xuống, đỏ rực khủng bố gấp nhiều lần mảnh biển lôi điện này, tất cả giáng lên người Diệp Phàm đánh cho hắn lảo đảo

- Con bà nó, đúng là không có thiên lý mà!

Ánh mắt Đạo Nhất Thánh tử thiếu chút nữa lọt xuống.

Hắn liều chết liều sống cũng không ngăn được biển lôi điện đáng sợ, sắp bị

hình thần hủy diệt, còn Diệp Phàm chống lại lôi điện đỏ càng khủng bố hơn thì chi lảo đảo một cái mà thôi.

Lý Đông Lai vô cùng phẫn uất muốn phát điên, nhưng không chờ hắn nghĩ nhiều, biển lôi điện đã đánh hắn cả người tan vỡ, xương cốt lộ ra, đã không còn sức chống cự nữa.

Thiên La Tán của hắn bị hủy, không còn vách ngăn thì gần như không sống được khoảng khác, bằng vào thân thể thì hắn căn bản không tránh khỏi cái chết.

- Nói mau!

Diệp Phàm nhấc hắn lên.

- Ta thật sự không biết, mấy người chúng ta chỉ nhận được tin tức mà thôi,

cùng tới từ Liên minh sát thánh, không biết người chủ đạo là ai.

Đạo Nhất Thánh tử Lý Đông Lai hoảng hốt, cái gì cùng nói.

Phốc!

Diệp Phàm một chưởng đánh nát đầu hắn, chết oan chết uổng.

- Má nó, Diệp tiểu tử nhanh tới cứu ta, bổn hoàng sắp không chống nổi nữa rồi.

Đại hắc cẩu gào lên.

Diệp Phàm biết nó không sao, bởi vì luôn luôn vẫn chú ý tới tình huống lên này, nhưng mà vân lập tức chạy tới.

Trong tay đại hắc cẩu mang theo cổ Hoàng Lệnh, lóe ra ánh sáng khiến biển lôi điện không thể tới gần, Liễu Y Y được nó bảo hộ bên trong.

- A... Đau chết bổn hoàng!

Đại hắc cẩu kêu thảm thiết, cả người co giật.

Vốn là không sao, nhưng Diệp Phàm là trung tâm lôi điện bạo động, vừa tới gần thì lôi điện nào cùng bổ xuống, đủ loại màu sắc không dứt, có ngũ hành điện quang, thậm chí còn có hỗn độn điện quang nho nhỏ.

- Má nó, tránh ra, tránh ra!

Đại hắc cẩu kêu thảm thiết, cồng Y Y hai chân đạp lui ra sau, liều mạng chạy trốn mất bóng như tránh rắn rết.

- Tiểu tử ngươi hại chết ta, lần này phải đi theo ngươi độ kiếp.

Tuy rằng đại hắc cẩu xông ra, nhưng không giống như lần trước, hôm nay chủ động chống cự tham dự vào, mặc kệ chạy đi đâu thì nó cùng phải trải qua một hồi thiên kiếp.

Cái này gọi là "liên đới", không tính địa vực giới hạn, hiện giờ tìm chỗ khác trận văn cùng đã chậm.

Diệp Phàm lấy ra tiên trân từ Vạn Long Sào thu Thánh nhân hoang cổ vào, tiếp đó treo Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh trên đầu, để nó cùng độ kiếp.

Bởi vì hắn phát hiện mỗi lần độ kiếp, đỉnh này sẽ đan vào một chút dấu ấn pháp tác, đây là bước cần thiết diễn hóa thành Thánh binh Cực Đạo.

Không chi vậy, Diệp Phàm phóng ra thần niệm khủng nố, chiếc hồ nhỏ màu vàng ở giữa mi tâm hóa thành một vị Tiên Vương giống y như hắn ngồi xếp bằng trên trán, cùng đang nhận lôi điện rửa tội.

Hắn dùng thiên kiếp đáng sợ rèn luyện bản thân, tiến hành thăng hoa toàn diện, lúc này tiến vào Tứ Cực đại viên mãn, huyết khí màu vàng tràn đầy, chiến lực tăng lên một mảng lớn.

-A...

Tiếng kêu thảm không dứt, nơi này thành luyện ngục nhân giản, thiên kiếp của Diệp Phàm rất khủng bố, nhân vật cấp Thánh Chủ cũng không chịu đựng nổi, càng không nói tới người khác.

Diệp Phàm không ngừng ra tay, liên tục lấy mạng đám người, nửa bước đại năng cũng đã chết hai người, hóa thành tro bụi.

- A...

Lúc này, hắn gặp được hai Thái thượng trưởng lão Vạn Sơ, cùng với Thánh nữ Triệu Yên Nhiên của bọn họ, hợp lực tế ra mấy món trọng khí chống cự thiên kiếp, đã sắp hình thần hủy diệt.

- Ngươi...

Mấy người đều biến sắc, thấy Diệp Phàm đi tới liền hoảng sợ.

Phốc!

Diệp Phàm lãnh khốc vô tình, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh trên đầu bước từng bước một, tay thành đao chém ra, đầu Vạn Sơ Thánh nữ bay lên.

Bùm!

Thi thể không đầu còn chưa kịp phun ra máu tươi đã bị sấm sét đánh thành tro bụi, cái đầu kia đã nổ tan tành.

- Thánh nữ!

Hai vị Thái thượng trưởng lão Vạn Sơ hét to, đáng tiếc cũng không tránh khỏi cái chết.

Bùm!

Hai người bị Diệp Phàm dán tới hỗn độn lôi kiêp hóa thành tro bụi, hoàn toàn tan biến.

Ánh mắt sâu thẳm của Diệp Phàm dẫn đường thần điện vạn trượng xuyên qua thân thể, không ngừng rèn luyện thân thể thần thức cùng Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, cả người sáng bóng.

Lúc này, cơ thể cùng xương cốt của hắn đều đang lưu động ánh sáng, càng mạnh mẽ hơn trước kia, còn thần thức hóa thành "bản thân" ở trong mi tâm hắn chi to bằng nắm tay, nhưng đang phun nuốt lôi điện ngập trời.

Cảnh tượng này vô cùng khủng bố, như muốn hút sạch lôi điện thiên kiếp đầy trời, hắn phun nuốt lôi khí, rèn luyện thần niệm mạnh mẽ cứng cõi vô cùng.

Lúc này, người tí hơn màu vàng khoanh chán ngồi, toàn thân bóng loáng như lưu ly bảy màu, lóng lánh chói mát.

về phần Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh cùng đang trong biến đổi, thêm một ít vãn lạc ti mi, dấu ấn khác vào vách trong, huyền ảo khó lường, chính thức bắt đầu đan vào đạo cùng lý, diễn hóa theo hướng binh khí cấp Thánh chủ.

Diệp Phàm đang không ngừng lột xác, toàn thân đều sáng lạn lóa mắt, mỗi một tấc cơ thể đều đang sáng lên.

Hắn một đường bước đi gặp được rất nhiều thi thể, trong đó đã thấy bảy tám nhân vật cấp Thánh tử đền tội, hóa thành tro bụi.

Rốt cuộc, hắn gặp được một vị đại năng sớm thoát khỏi biển lôi điện, đang vượt qua thiên kiếp của mình ở đỉnh núi tuyết xa xa.

Rõ ràng, đó là ảnh hưởng "liên đới", mặc kệ ngươi chạy trốn đi đâu cùng vô dụng, chắc chắn phải độ kiếp theo một lần.

Diệp Phàm cười dài, cơ thể trong suốt không dính hạt bụi, phun nuốt biển lôi điện nhanh chóng lao tới kéo theo vạn quán thần lôi.

- Ta tới giúp ngươi một tay.

- Ngươi...

VỊ đại năng này hoảng sợ, hắn chưa từng trải qua thiên kiếp, bản thân đã không chịu nổi phải không ngừng hóa giải, làm sao đón đỡ nổi các lôi điện không ai lay chuyển được của Diệp Phàm.

Ầm!

Biển lôi điện đánh xuống, lẫn lộn có hỗn độn thiên lôi giáng xuống, khủng bố cùng cực, một mảnh chói lóa, tia lôi điện không nhiều nhưng có thể hủy hoại vạn vật.

Loại kiếp nạn này thì ngay cả Diệp Phàm cùng phải hộc máu, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh đang rung động, lưu lại không ít dấu vết, dù cho vị đại năng kia có mạnh mẽ hơn đi nữa thì cũng không chống nổi.

Bùm!

Chi chín đạo, binh khí của hắn liền thành phấn bụi, vĩnh viễn biến mất trong thiên địa.

Tiếp theo, tám mươi mốt đạo hỗn độn lôi điện liên tục giáng xuống, đánh cho hắn như chiếc lá không ngừng bay trong gió.

- A... Tiểu tặc, ta thành quỷ cùng sẽ không bỏ qua cho ngươi...

Hắn thảm thiết hét to.

- Thì ra ngươi là sư đệ của Đạo Nhất Thánh chủ, ngươi là Lý Mộc Thanh, ta đã gặp qua ngươi ở Dao Trì.

Diệp Phàm cười lạnh.

- A...

Tám mươi mốt đạo hỗn độn lôi điện đánh xuống, đại năng Lý Mộc Thanh trở thành tro bụi, xóa tén khỏi thế gian.

Diệp Phàm điều tức, người tí hơn màu vàng ở mi tâm như thu gom mọi thứ, cắn nuốt hết hỗn độn điện quang, không ngừng rèn luyện.

Thán thể của hắn cùng chiếc đỉnh đều như thế, cùng nhau trải qua, sáng lên như thần linh, lưu chuyển ánh sáng chói lọi như mộng ảo.

Vào lúc này, hắn chính là thần linh như danh nghĩa bước đi trên trần thế.

Thiên kiếp không phạm, đại nạn không tới, bước đi trong biển tia chớp vô tận.

Hắn thấy được từng khối thi thể cháy xém, không ngừng tự tay chém giết người chưa chết, tổng cộng bốn vị nửa bước đại năng đều người chết đạo tan.

- Ngươi... là ác ma, ngươi có biết giết bao nhiêu người, bọn họ có thân phận gì, Đông Hoang phải rung chuyển rồi!

Diệp Phàm dán động lôi bạo vạn trượng, đưa một vị đại năng thứ hai đang độ kiếp lên đường, hắn đã nói như thế.

- Ta nói rồi, hôm nay sẽ xảy ra thần tích, chém hết các ngươi!

Diệp Phàm không chút để ý.

Hắn độ kiếp chứng đạo, còn những người khác không ngừng ngã xuống, không ngừng truyền tới tiếng hét thảm, một mảnh cảnh tượng đáng sợ....

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status