Già thiên

Chương 926: Thần Liệu

- Cần một trăm cân Hoàng Tuyền Thủy!

Người đáp lại âm khí dày đặc, không biết tu luyện công pháp gì mà làm cho người ta có cảm giác như đối mặt với một con lệ quỷ.

- Đây là cường giả của Sinh Quỷ tộc, khó trách cần loại này. Nhưng Hoàng Tuyền Thủy cho dù chôn cả vạn người một hố tích âm mấy vạn năm cũng không lấy ra được mấy bát Hoàng Tuyền Thủy nữa.

Mọi người đều lắc đầu, lần lượt rời đi.

- Ta trao đổi cùng ngươi!

Diệp Phàm ra tay.

Mới rời khởi từ Ưng Nhai, bọn họ từng ở Âm phủ ngắt lấy u Minh Thảo, rồi thu luôn cả Hoàng Tuyền trì phạm vi mười trượng để dưỡng u Minh Thảo.

Sau khi đổi được Thần Huyết Thạch, bọn họ lập tức quay trở lại, kết quả khối Thái Âm Băng Phách kia vẫn còn đó, thuận lợi đồng ý giao dịch, cuối cùng chuyến đi này cũng không tệ.

- Nơi đây thứ tốt cũng thật nhiều, quả thực không muốn dời chân đi. Nếu tiếp tục đi tới hơn phân nửa sẽ có càng nhiều trân liệu nghịch thiên, ta sợ không kìm nổi đi cướp sạch!

Hắc Hoàng lẩm bẩm nói.

Đi ngang qua chỗ hậu nhân củạ Hồn Thác Đại Thánh, lại một lần nhìn thấy Cửu Khiếu Thông Linh Thần Dịch, mấy người vẫn là có chút hơi khó bước chân rời đi, nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi.

- Bất Lão Tiên Hoa!

Cơ Tử Nguyệt cả kinh kêu lên, nhìn chằm chằm vào chậu sành trên một cái bàn đá phía trước, bên trong sinh trưởng một cây hoa, nụ hoa đầy đặn.

Trên bàn đá có khắc chữ, viết rất rõ ràng: chỉ có trong nháy mắt Tiên Hoa nở rộ mới có thần hiệu, ăn vào có thể giúp mãi mãi giữ nét thanh xuân, hồng nhan không già lão.

Nó vừa không thể giữ mạng, cũng không thể gia tăng thọ nguyên, đối với tu sĩ nam tính mà nói không có công hiệu gì, cũng không có bao nhiêu người coi trọng. Nhưng mà, lại khiến cho rất nhiều nữ tu sĩ rơi vào điên cuồng, đây là thiên tính bẩm sinh.

Cường đại như Hồn Thác Đại Thánh cũng có lúc thọ nguyên khô cạn, phàm là sinh linh đều phải già lão, mỗi một tu sĩ nữ tính ai cũng muốn vĩnh viễn là tuổi xuân.

Cơ gia Tiểu Nguyệt trong sáng chớp chớp đôi mắt to, hiển nhiên nàng động tâm, ngắm nghía Bất Lão Tiên Hoa không ngừng, cái loại thần sắc mong mỏi đáng yêu này khiến người ta muốn cười lên.

- Yên tâm! Ta nhất định đổi lấy cho muội, bất kể hắn cần gì.

Diệp Phàm nói, nhiều ngày qua khó được nhìn thấy Cơ Tử Nguyệt vui vẻ kích động như vậy, tự nhiên hắn muốn đổi lấy tới tay.

- Thạch phường, chủng tộc Thái Cổ cũng bán tảng đá, mau qua bên đó xem.

Đại hắc cẩu tinh mắt thấy phía trước quầy hàng, một dãy phố bên đó đều là tảng đá lập tức kích động kêu lên, thò một chân đầy móng vuốt cào trên đầu vai Diệp Phàm, nói:

- Cứ giống như mập mạp thiếu đạo đức là chuyên gia đào phần mộ đùa với quỷ, đây là lĩnh vực của ngươi, cắt ra mấy khối bảo bối đến đổi lấy Cửu Khiếu Thông Linh Thần Dịch!

Diệp Phàm gạt móng vuốt của nó xuống, trước mắt hỏi chủ nhân của Bất Lão Tiên Hoa trao đổi như thế nào.

- Bất Lão Tiên Hoa!

Một nữ nhân kêu lên, một mái tóc màu thủy lam óng ánh sáng bóng, hết sức tươi đẹp.

Cách đó không xa, xuất hiện mười mấy người, trong đó có mấy người đặc biệt thu hút ánh mắt của mọi người, đều là Thái Cổ Hoàng tộc thân phận quý giá không thể tả bằng lời, rất nhiều người không tự chủ được nhường đường cho bọn họ.

Trong số những người này, Diệp Phàm chi nhận biết hai người, một là Hỏa Lân Nhi, người kia là Nguyên Cổ!

Nguyên Cổ mái tóc đen rậm, làn da màu đồng cổ có đạo văn tiêu tan, dung hợp cùng hư không, có một loại khí tức đại đạo tràn ngập, càng tăng lên khí thế, làm cho người ta phải hít thở không thông.

"Nguyên Cổ" Diệp Phàm còn không có tỏ vẻ gì, hầu tử thiếu chút nữa múa động cây gậy lớn đánh tới, mấy năm trước họ đã từng giao thủ với nhau.

- Là các ngươi!

Nguyên Cổ cũng sáng mắt lên. Thân thể hắn cao lớn giống như một ngọn núi áp bức người ta như muốn ngừng lại hô hấp.

Diệp Phàm ngăn hầu tử lại, bước từng bước đi tới phía trước giằng co cùng đại địch, ở giữa hai người lúc đó xuất hiện một mảng đạo văn rậm rạp, hóa thành một tràng vực.

"Keng!"

Đột nhiên, trong hư không xuất hiện một thanh đạo kiếm chém xuống dưới, bổ ngay tràng vực bước đầu hình thành giữa hai người, làm tan rã một hồi công phạt sắp sửa phát ra.

Thiên phường có cấm trận, không cho phép xuất hiện đấu đá nhau, đầu tiên là ngăn cản, nếu như vẫn tiếp tục thì sẽ đánh xuống thần tắc trừng phạt, động tới sẽ thần cùng hình đều bị hủy diệt.

Diệp Phàm cùng Nguyên Cổ đều tự lui ra phía sau, không có tiếp tục đối chọi gay gắt. Ở địa phương này không thể chiến đấu, nhưng trong lòng mỗi người chiến ý cũng đã kéo dựng lên.

- Nguyên Cổ ngươi định trốn đến khi nào?

Hầu tử hỏi.

- Thì ra là Thánh Hoàng tử, ta đã trảm đạo, ta giết Thánh thể Nhân tộc rồi sẽ quyết đấu cùng ngươi, đại biểu của tổ ta trấn áp kế thừa của phụ thân ngươi!

Nguyên Cổ dõng dạc nói. Đây không riêng gì cường thế, cũng là một loại tự tin, bước vào Tiên Tam khí thế cả người hắn đều thay đổi, nổi lên tín niệm vô địch, tin tưởng vững chắc có thể quét ngang hết thảy địch thủ.

Diệp Phàm lên tiếng:

- Ta chờ ngươi đã lâu, khiếp sợ trốn ở một góc củng cố cảnh giới mãi đến hiện tại, hôm nay rốt cục dám ra đây rồi sao?

- Hết thảy thế công tâm lý đối với ta đều không có hiệu quả. Hôm nay ta là vô địch, ngươi nói gì cũng đều vô dụng, lần này từ ngươi mà định, ta bất cứ lúc nào cũng phụng bồi!

Nguyên Cổ nói giọng vang vang.

Song phương đụng độ nhau ở Thiên phường như vậy, lập tức dẫn tới bốn phương đều chú ý, cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn lại, một trận chiến người mạnh nhất sắp mở màn.

- Nửa tháng sau, nhất quyết sinh tử!

Diệp Phàm nói.

- Tốt! Ngaỵ tại chiến trường cổ Tê Hà Nguyên kia đi.

Nguyên Cổ đáp lại.

Lời nói của song phương vừa dứt, Thiên phường lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn, mọi người đều nhao nhao bàn tán, đều đang chờ mong đại thế tiến đến, trận chiến đầu tiên nhuộm máu con đường lên Đế sắp bắt đầu rồi.

Ở một ngày này, tin tức như là mọc cánh bay đi truyền ra khắp nơi, khiến cho các thế lực lớn đều chú ý, Thánh thể Nhân tộc sắp đối chiến cùng huyết mạch cổ Hoàng, đây là một trận đại chiến mang ý nghĩa sâu xa.

- Cây Bất Lão Tiên Hoa này ta muốn, cần lấy gì để đổi?

Nguyên Cổ nói với người chủ, hiển nhiên là muốn tặng cho Hoàng nữ của Hỏa Lân Động.

Lúc này, cái bàn đá đã sớm bị vây quanh chật như nêm cối, nhân sĩ đủ chủng tộc đều chú ý, chủ nhân của kỳ hoa thực mất tự nhiên.

Hỏa Lân Nhi, Nguyên Cổ người như vậy đều không thể đắc tội, những người phía sau bọn họ cũng đều là Hoàng tộc, áp lực khiến thân thể hắn đều phải sợ run.

- Sự tình có trước có sau, chúng ta tới trước, cây kỳ hoa này nhất định về ta rồi.

Diệp Phàm nói.

- Diệp huynh đã lâu không gặp, cây thần hoa này chúng ta cạnh tranh công bình đi!

Hỏa Lân Nhi mỉm cười, một đầu mái tóc dài màu thủy lam sáng óng ánh như tơ lụa, nụ cười khuynh thành, rúng động bốn phương.

- Được! Cạnh tranh công bình đi!

Cơ Tử Nguyệt cười nói, nhẹ bước tới mấy bước, đôi mắt to nhếch thành hình trăng lưỡi liềm, trên gương mặt trái xoan trong sáng như ngọc lộ ra nụ cười tươi như hoa.

- Cây hoa này...

Người chủ sợ sệt lắp bắp, Hỏa Lân Động cùng người của Nguyên Thủy Hồ coi trọng kỳ hoa, trong lòng hắn có phần sợ hãi.

- Đừng sợ! Không có người nào ép mua ép bán đâu! Rốt cuộc ngươi muốn trao đổi cái gì?

Phía sau, một vị lão nhân Hỏa Lân Động lên tiếng, đây là cường giả phụ trách bảo vệ cho Hoàng nữ.

- Hắn vừa rồi nói ra ngoài, muốn Ngọc Vương trong hàng Cửu Thiên Thần Ngọc để trao đổi, hoặc là Đại La Ngân Tinh các thứ.

Bên cạnh, có người lên tiếng.

- Lòng tham không khôi quá lớn đi!

Nguyên Cổ lẩm bẩm, mà người thủ hộ hoàng tộc già lão phía sau hắn cũng đều cau mày.

Xếp loại Cửu Thiên Thần Ngọc Vương đều là báu vật khó tìm thế gian vô giá, có thể luyện chế Thánh binh truyền lại đời sau, Đại La Ngân Tinh cũng như thế, có cơ duyên gặp không thể cầu, Tổ Vương đều khó có được.

- Thật thái quá!

Lão già phía sau Hỏa Lân Nhi nói, thân phận như lão bực này cũng không hy vọng có được, lấy một gốc cây kỳ hoa ít công dụng như thế đã nghĩ đổi đến, thật sự quá đáng.

Tuy rằng là ăn dày quá mức, nhưng vẫn như cũ không hề ít tu sĩ thiếu nữ dừng chân, đều muốn thu cho được cây kỳ hoa này.

Diệp Phàm than nhẹ, muốn thu được cây kỳ hoa này có chút khó khăn, trên người hắn có Vạn Vật Mau Khí, có Hoàng Huyết Xích Kim, nhưng lại không có Đại La Ngân Tinh các thứ.

Hắn cũng không muốn để Cơ Tử Nguyệt thất vọng, liền nói:

- Đi một vòng xem sao, ta nhất định giúp muội lấy được cây Tiên Hoa này!

Năm đó, hắn từng ở Dao Trì cắt ra một đôi Đế Thần Hoa, hy vọng có thể có điều thu hoạch ở dãy phố kỳ thạch phía trước kia. Hoặc giả vận khí tốt còn có thể gặp được.

Hiển nhiên, trên người Nguyên Cổ, Hỏa Lân Nhi cùng với người thủ hộ bọn họ cũng không có khả năng có loại tài liệu Thần này, chỉ phải xoay người rời đi.

- Ngươi phải lưu lại cho tốt, một chốc lát ta sẽ đưa tới một khối Thần Ngọc Vương!

Khi rời đi Nguyên Cổ nói.

Thiên phường là một chỗ tàng long ngọa hổ, bọn họ định phát động quan hệ đi mượn một khối nhỏ Thần liệu, đổi lấy cây kỳ hoa này.

Nguyên Cổ tự nhiên cho rằng không đáng giá, mấy vị người thủ hộ kia cũng cực kỳ phản đối, nhưng Hỏa Lân Nhi lại một lòng mong muốn.

Ngày nay, Nguyên Thủy Hồ đang hướng tới Hỏa Lân Động cầu thân, muốn có quan hệ thông gia, cây kỳ hoa này bất kể quý báu cỡ nào, bọn họ cũng phải lập tức thu lấy vào tay.

- Thật hoài niệm nha! Năm tháng năm đó tung hoành Thần Thành, thật sự là khiến người ta muốn quay về chỗ cũ!

Lý Hắc Thủy thở dài.

Năm đó, hắn cùng với Diệp Phàm ở Thánh địa thạch phường đại sát tứ phương, cũng không biết cắt ra bao nhiêu trân liệu, dẫn phát một lần lại một lần chấn động.

- Nói tới mới nhớ, chờ ngày nào đó ta trở thành Nguyên Thiên Sư, nhất định phải đi Thần Thành bắt cho được khối Thạch Vương kia, nhìn thử xem rốt cuộc lai lịch nó thế nào!

Diệp Phàm cười nói.

Bọn họ tiến vào dãy phố kỳ thạch, lọt vào tầm mắt là tảng đá chồng chất thành núi nhỏ, chiếm cứ địa bàn tới một phần năm diện tích của Thiên phường.

Hiển nhiên, nơi này cũng là một chỗ trọng địa, người ra vào rất tấp nập, mà còn không ít hào hùng một thế hệ, tộc trưởng một phương, tất cả đều rất có lai lịch.

- Ở thời Thái Cổ, dưới mặt đất ẩn chứa rất nhiều trân liệu các loại, có rất nhiều loại đều là Nguyên thạch, bị khai thác ra trực tiếp bán đấu giá...

Hầu tử giải thích.

Đám người Diệp Phàm đều động tâm, những vật liệu đá này cũng không biết phong ấn bao nhiêu vạn năm, so với Thần Thành có giá trị hơn không biết bao nhiêu lần, bởi vì đây không chỉ có là đổ Nguyên, mà còn có các loại Thần liệu khác.

Người tu thành Thiên Nhãn không ít, nhưng hiện nay trên đời này cũng chỉ có một mình Diệp Phàm thành tựu Nguyên Thiên Nhăn. Sau khi tới đây trong lòng hắn cũng không bình tĩnh.

- Cái này cũng quá lừa gạt người rồi!

Diệp Phàm đi một hơi ngoài mấy trăm thước, đều là phế thạch, ngẫu nhiên bên trong ẩn chứa trân liệu cũng ít đến đáng thương, nếu như mua lấy thật mất nhiều hơn được.

- Phàm là có một chút nắm chắc, cũng không ai lại đem vật liệu đá ra để bán. Đây đều là những tảng đá đã trải qua sàng chọn kỹ rồi.

Hầu tử nói.

- Vả lại, những nhà bán ra này đều rất ít cần tới Nguyên, đều là dùng tài liệu cần thiết để trao đổi mới được, bởi vì bọn họ thật sự không thiếu Nguyên.

Diệp Phàm đi hết nửa dãy phố, rốt cục mới tốt một chút, đáng tiếc hoặc là chủ nhân đòi hỏi vật trao đổi khó tìm, hoặc chính là đòi cái giá quá nghịch thiên, cao hơn xa giá trị thực tế.

Rốt cục, bọn họ đến một chỗ có thể dùng Nguyên trao đổi kỳ thạch, tuy nhiên đòi hỏi Thần Nguyên lại khiến người ta trố mắt nhìn trân trối, động tới một cái liền đòi đổi một khối Thần nguyên lớn bằng cỡ đầu người.

Sau khi tới đây, Diệp Phàm bình tĩnh tuyển một khối vật liệu đá màu nâu đen một thước vuông, Trải qua mặc cả, thanh toán bằng khối Thần Nguyên lớn bằng nửa đầu người, rồi hắn bắt đầu cắt đá.

Vừa ra tay phá lớp đá ngoài lập tức có thần quang chói mắt bay ra, bên trong ẩn chứa Thần Nguyên, mặc kệ nói như thế nào khẳng định sẽ không thua thiệt.

Sau đó, Diệp Phàm tiếp tục múa đao bóc ra lớp đá ngoài, Thần Nguyên bị mở ra, thần quang bên trong cũng không chói mắt, ngược lại là thần thánh dịu dàng, làm cho trong lòng mọi người đều rơi vào tĩnh lặng.

- Nghịch thiên mà! Một khối Đại La Ngân Tinh lớn như vậy, đây là bảo vật quý hiếm tuyệt thế nha!

Kỳ thạch vừa mở ra, lập tức dẫn tới một tràng tiếng kinh hô, nơi đây gần như sôi trào.

Rất nhiều người vọt tới nơi này, quần chúng đều kích động, hận không thể lập tức ra tay cướp đoạt, bên trong một lớp Thần Nguyên mỏng manh ẩn chứa kim chúc màu bạc có tới hơn nửa thước khối, lưu động đạo văn thần bí khó lường.

Chủ nhân đống vật liệu đá này lập tức há hốc mồm, rồi sau đó khóc ầm lên, kêu lên:

- Thần Nguyên chết tiệt...

Thần Nguyên là một loại vật chất thần bí, có thể treo lơ lửng giữa trời, có thể bay lên, thay đổi sức nặng của vật liệu đá, trầm trọng khó có thể phán đoán vật bị phong ở bên trong.

Ước chừng hơn phân nửa thước khối Đại La Ngân Tinh nếu không có lớp Thần Nguyên này, đủ để ép sụp bề mặt quả đất. Chủ nhân vật liệu đá đấm ngực dậm chân, mắng to Thần Nguyên lầm người làm hắn mất đi báu vật.

- Hắc Thủy huynh! Lần này huynh luyện binh khí có tài liệu rồi!

Diệp Phàm cười nói.

Đa số mọi người đều có một thanh binh khí chủ, là tự bản thân tế luyện ra, làm bạn với mình cùng nhau trưởng thành, là chủ vương của tất cả binh khí khác nắm trong tay.

Đương nhiên, cũng có người không chọn con đường này, tỷ như Đoạn Đức, chỉ chuyên tâm đồng hóa binh khí của người khác là được rồi. Hắn thu được nửa kiện Đế binh nếu lại làm thêm một thanh binh khí chủ, đó chính là đầu óc có vấn đề, vì binh khí chủ cũng không có khả năng khống chế Thôn Thiên Ma Cái.

Lần trước ở trong Luyện Ngục Thái Cổ, mọi người đều tế luyện binh khí, binh khí của Lý Hắc Thủy bởi vì chất liệu không tốt nên bị dập nát.

Diệp Phàm muốn đưa cho hắn Kim Cương Trác, nhưng Lý Hắc Thủy sử dụng không thuận tay, hắn cảm thấy tốt hơn là đắp nặn một thanh binh khí chủ cho thỏa đáng.

- Bổn hoàng cũng thiếu tài liệu binh khí chủ!

Đại hắc cẩu kêu lên.

- Bần đạo cũng vậy!

Đoạn Đức cũng xoa xoa tay nói.

Mọi người đều khinh bỉ, một tên từng đi theo Vô Thủy Đại đế, sao có thể thiếu Thần liệu binh khí chủ. Người kia đã có nửa kiện Đế binh còn kêu than, đúng là nên bị thiên lôi đánh xuống cho chừa.

- Nói đúng ra, nửa thước khối Đại La Ngân Tinh nhiều như vậy có thể luyện chế vài món binh khí, Thánh nhân đều sẽ đỏ mắt đây!

Hầu tử thở dài.

- Hắc Thủỵ huynh không dùng hết Thần liệu, có thể đưa cho Tiểu Tước nhi, Đồng Đồng để bọn chúng luyện chế mấy bộ Thần Y.

Diệp Phàm nói.

- Con bà nó! Thực quá xa xỉ!

Đoạn Đức ghen tị, hâm mộ, oán hận đều có.

- Bổn hoàng cũng cảm thấy thiếu một bộ Hoàng giả chiến y đây!

Đại hắc cẩu da mặt dày còn hơn da heo.

- Mau mau đi đổi Bất Lão Tiên Hoa đi!

Diệp Phàm thu hồi hơn phân nửa thước khối Đại La Ngân Tinh bước đi.

Cơ Tử Nguyệt thần sắc vui vẻ tươi cười, má lúm đồng tiền nho nhỏ trên mặt kia biến mất nhiều ngày lại hiện ra. Nàng như một tinh linh vui nhộn tung tăng chạy tới phía trước.

- Ta vừa rồi có nhìn lầm không? Thật sự là hơn phân nửa khối Đại La Ngân Tinh ư? Bọn họ... thật không có thiên lý mà!

Trước đống vật liệu đá, một đám người rung động, không biết có phải Thần đến hay không? Sau đó dãy phố kỳ thạch dẫn phát lên một hồi chấn động lớn, rất nhiều người vọt tới.

Khi Diệp Phàm bọn họ quay lại, Bất Lão Tiên Hoa vẫn còn đó, sinh trưởng trong chậu sành trong suốt ướt át, từng vầng hào quang lượn lờ, nụ hoa sắp sửa nở rộ.

Dựa theo yêu cầu, Diệp Phàm lấy ra một khối ngân tinh bằng cỡ nắm tay trẻ con, đổi lấy kỳ hoa này.

- Cái này...

Quán chủ há hốc mồm, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có người đưa tới một khối Thần liệu, làm cho hắn rất khó xử. Tuy rằng hắn rất muốn trao đổi, nhưng cũng rất kiêng kị Thái Cổ Hoàng tộc.

- Dựa theo quy củ Thiên phường, ta đưa ra Đại La Ngân Tinh là có thể lấy đi chậu hoa này, ngươi đổi ý cũng vô dụng.

Diệp Phàm ném xuống Đại La Ngân Tinh, trực tiếp ôm lấy Tiên Hoa, đưa cho Cơ Tử Nguyệt.

- Thơm quá, dường như là sắp Vũ Hóa Phi Tiên rồi!

Cơ Tử Nguyệt ôm lấy chậu hoa, vô cùng vui mừng. Nàng ngửi mùi hoa bộ dáng say mê, hai hàng lông mi cong vút run rẩy, xinh đẹp động lòng người.

- Chậm đã!

Mấy người Nguyên Cổ quay lại.

- Đáng tiếc các ngươi đã tới chậm một bước, chúng ta đã hoàn thành trao đổi.

Diệp Phàm nói.

- Còn không có chấm dứt! Dựa theo quy củ, chỉ cần chúng ta mang đến Đại La Ngân Tinh nhiều hơn các ngươi, kỳ hoa này thuộc về chúng ta tất cả!

Nguyên Cổ ngạo nghễ nói.

Hắn lấy ra một khối Đại La Ngân Tinh, so với khối của Diệp Phàm lớn hơn một vòng, từng vầng từng vầng dao động đạo văn tràn ra, sáng lạn mà tường hòa hấp dẫn tâm thần người ta.

- Thật sự là khiến người đau đầu rồi!

Diệp Phàm lên tiếng.

- Buông chậu hoa, lập tức chạy lấy người, nửa tháng sau ta đi lấy tính mệnh của ngươi!

Nguyên Cổ cười lạnh.

- Ta là nói, ngươi vì sao lại phiền toái như vậy.

Diệp Phàm không chút để ý mở ra pháp khí không gian, lại lấy ra một khối Đại La Ngân Tinh đặt ở trên mặt đất.

- Đây là...

Đừng nói là Nguyên Cổ, chính là lão nhân phía sau cũng đều trợn tròn mắt, tràn ngập kinh sợ và thèm muốn.

Vừa nhìn thoáng qua, bọn họ thấy một khối Đại La Ngân Tinh lớn như vậy, hô hấp đều dồn dập cả lên, ai nấy đều có cảm giác hơi choáng váng.

Không chỉ là người ở tại đây, cho dù là Tổ Vương đến đây cũng phải ngẩn người, một khối báu vật lớn như vậy có giá trị biết bao chứ? Tuyệt đối là nghịch thiên!

Phải, hầu hết Thánh nhân sau khi chết đều không thể lưu lại Thánh binh truyền lại đời sau, khó có thể tế luyện là một nguyên nhân, mà mấu chốt nhất chính là thiếu Thần liệu.

Một khối lớn như vậy, cũng không phải là rau cải trắng, không phải là phế liệu, mà là Đại La Ngân Tinh, so với ngân tinh dự trữ trong kho báu của Hoàng tộc bọn họ còn lớn hơn.

Không có ai lại lấy ra dùng, không đạt tới Vương của Thánh nhân cũng không có tư cách để luyện hóa, đó là báu vật luyện binh khí dành cho cao thủ cấp tuyệt thế lưu dụng.

- Thu hồi ngân tinh, lập tức chạy lấy người, nửa tháng sau ta đi lấy tính mệnh của ngươi!

Diệp Phàm khẽ cười nói, lập lại nguyên văn câu nói tặng lại cho hắn.

- Ngươi...

Nguyên Cổ từ sau khi trảm đạo, đây là lần đầu tiên hắn biến sắc. Điều này quả thật rất dọa người, nhất là trước mặt Hòa Lân Nhi.

Vừa rồi hắn còn ở trên nhìn xuống đối phương, kết quả Thánh thể Nhân tộc lấy ra hơn phân nửa thước khối Đại La Ngân Tinh, khối nhỏ kia của hắn so ra thật đúng là keo kiệt.

"Cái này còn có thiên lý hay không, mang theo mình nhiều như vậy, muốn dọa chết người ta sao?" Trong lòng hắn nguyền rủa, căm giận không thôi. Hắn cảm thấy mất hết mặt mũi ở trước mặt Hỏa Lân Nhi.

- Diệp huynh...

Hoàng nữ của Hỏa Lân Động điềm đạm đáng yêu, nhìn chằm chằm chậu kỳ hoa này không rời mắt, bộ dáng muốn nói gì lại thôi, dường như muốn hắn bỏ những thứ mình yêu thích.

Phàm là nữ nhân không có người nào không quan tâm tới dung mạo, mặc dù là con gái của cổ Hoàng cũng không ngoại lệ, Bất Lão Tiên Hoa đối với họ mà nói là vô giá.

- Ta đã tặng người rồi!

Diệp Phàm nói.

- Nếu thật sự muốn mãi mãi thanh xuân, sau này có thể tới nhà của ta, cây Bất Lão Tiên Hoa này có lẽ còn có thể lại nở rộ.

Cơ Tử Nguyệt cười nói, ôm chậu hoa cũng không chịu buông tay.

- Thật ư?

Hòa Lân Nhi nói, đôi mắt to chớp chớp.

- Tự nhiên là thật, đương nhiên đóa hoa này ngươi không thể tranh giành với ta!

Cơ Tử Nguyệt một bộ dáng thông minh chặn trước.

- Nhà ở đâu?

Hòa Lân Nhi cũng giảo hoạt nở nụ cười, tiến lên hỏi.

Người bên cạnh có điểm ngẩn người, hai thiếu nữ nhưng lại kéo lại quan hệ, mời mọc lẫn nhau. Nguyên Cổ là người tức tức giận nhất không ai bì, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

- Trận chiến lần này, quyết sinh tử, chi một người sống!

- Không sai! Đây cũng là suy nghĩ của ta!

Nguyên Cổ cùng Diệp Phàm trước sau lên tiếng đối chọi gay gắt, một cỗ sát ý lãnh liệt nồng đậm tràn ngập Thiên phường.

- Nửa tháng sau ở Tê Hà Nguyên, ta thực chờ mong tới khoảnh khắc đầu của ngươi bay lên, máu màu vàng kia rơi vãi!

Nguyên Cổ cuối cùng nhìn Diệp Phàm một cái, rồi xoay người rời đi.

- Sống mà không thể chiến một trận cùng Nguyên Hoàng thời trẻ tuổi, thật sự là một chuyện hối tiếc suốt đời, vậy tạm thời cứ chém huyết mạch của hắn để tự an ủi mình đi!

Diệp Phàm hờ hững nói.

Câu nói này vừa ra khôi miệng, hiện trường lặng ngắt như tờ, ngay cả đám người Hòa Lân Nhi đều ngạc nhiên, mọi người đều giật mình kinh sợ, yên tĩnh tới cực điểm.

Đây là khí phách loại nào? Hoàng của Thái Cổ ở trong lòng bọn họ có thể so với Thần minh, cho tới bây giờ không có người nào dám so cao thấp cùng họ, ngày nay Thánh thể Nhân tộc lại nói với loại giọng điệu này.

Nguyên Cổ thoắt xoay người lại, nói:

- Thật cuồng vọng! Mười lăm ngày sau, mặt trời mọc lên ở phương Đông, Tê Hà Nguyên không gặp không về, với thánh huyết của ngươi tẩy hai tay ta!

Mọi người ồ lên, một mảnh ồn ào, mọi người đều bàn luận ầm lên, đối với trận chiến này ai nấy tràn ngập chờ mong, đây chính là một trận quyết đấu mạnh nhất.

Không có mánh lới, mà chân chính là một trận chiến nhuộm máu con đường lên Đế. Thánh thể Nhân tộc đại chiến với huyết mạch cổ Hoàng, sẽ mở ra cuộc chinh phạt liên tục không ngừng.

- Thật quá đáng, dám so sánh với Nguyên Hoàng, thực nghĩ rằng mình có thể chứng đạo sao?

- Ta phải đi xem trận chiến ấy, muốn tận mắt nhìn thấy hậu nhân của Nguyên Hoàng chém chết Thánh thể Nhân tộc, dương cao thần uy vô thượng của Thái Cổ Hoàng ta!

Trong Thiên phường, rất nhiều sinh linh đều đang bàn luận, dù sao nơi này cũng là địa bàn của các bộ Thái Cổ, tự nhiên xu hướng nghiêng về hậu nhân của cổ Hoàng chiếm đa số. Bọn họ cho rằng Diệp Phàm rất bất kính.

Đương nhiên cũng có số ít tu sĩ Nhân tộc nghe vậy đều có chút sôi trào, kỳ vọng một trận chiến của Diệp Phàm thành công, đánh gục Nguyên Cổ dương uy cho Nhân tộc.

Phong ba bão táp sắp tới!

Mười lãm ngày sau tất sẽ sôi trào, thiên hạ đều chú mắt nhìn về Bắc Vực, một hồi đại chiến kinh thế sắp sửa dẫn động giông tố khắp năm địa vực, chính thức mở màn đại thế.

- Cứ quyết định như vậy đi, không lâu sau ta sẽ đi Cơ gia Nam Vực làm khách, nhất định phải dưỡng tốt bồn kỳ hoa này nha!

Hòa Lân Nhi mim cười, quay đầu cáo biệt cùng Cơ Tử Nguyệt, đồng thời mời nàng, trong đoạn thời gian ở Bắc Vực này có thể đi Hỏa Lân Động làm khách.

- Chúng ta cũng đi thôi, thân phận bị người nhận ra, thất phu vô tội hoài bích có tội, rời đi hơn phân nửa sẽ có phiền toái.

Đoạn Đức nói, hắn có không ít cừu địch, từng đào lấy không ít phần mộ tổ tiên của người, thường ngày luôn cẩn thận.

Diệp Phàm gật đầu, lần này không ngờ thu được một khối Thần liệu lớn như vậy, làm cho bọn họ đều thực không bình tĩnh, dọc theo phố kỳ thạch rời đi.

- Này, trong khối vật liệu đá kia có một khối Dương Chi Thần Thiết, đáng tiếc yết giá quá cao!

- Chờ chút! Trong khối vật liệu đá phía trước có Thần Nguyên, bên trong phong có tinh kim. Ôi, đáng tiếc! Chỉ là một khối đồng đỏ mà thôi, đều không phải là Thần liệu!

Diệp Phàm vừa đi vừa quan sát, muốn trước khi rời đi tiếp tục cắt ra vài món trân liệu. Địa phương này phế thạch chồng chất như núi, nhưng cũng thật sự có đồ tốt, chỉ có điều là giá cả đều rất thái quá.

- Ồ! Khu vực này vật liệu đá thực không tầm thường, gần như đều có tài liệu, tuy rằng không quý báu lắm.

Diệp Phàm kinh ngạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status