Giá trị của thanh xuân

Chương 118: Tôi khóc một mình trong bóng tối


Tôi là Đại Thịnh, năm nay tôi 6 tuổi, và đây là sinh nhật lần thứ 6 trong cuộc đời tôi, tôi đang đón sinh nhật một mình trong căn nhà này!

Tôi lớn lên ở cô nhi viện, không biết mặt ba mẹ mình thế nào, ở cô nhi viện tôi cũng chẳng có bạn bè gì là mấy, bọn chúng không thích tiếp xúc với tôi bởi lẽ tôi ốm yếu, gầy gò, cô nuôi tôi ở cô nhi nói rằng tôi hãy phấn chấn lên vì cuộc đời còn dài, nhưng tôi vẫn nghe cổ lời ra tiếng vào với mấy người khác rằng "tôi sắp chết!"

Lúc được nhặt về tim tôi ngưng đập rồi, nhưng bởi vì được một ai đó cứu sống nên tôi mới được như ngày hôm nay mặc dù lúc nào tôi cũng có bệnh.

Một hôm, tôi được chuyển đến căn nhà này, nó cũng không rộng lắm nhưng đầy đủ tiện nghi, cơm canh áo mặc, không như ở cô nhi viện, tôi phải nhường lại đồ ăn cho người khác và người khác cũng phải nhường lại cho tôi, nhưng bây giờ hằng tháng đều có tiền chu cấp cho tôi, đủ cho tôi sống, tôi không biết ai là người đã gửi số tiền này đến, nhưng thôi kệ được sống thế này đã may mắn lắm rồi.

Tôi nghe nói rằng mỗi năm chúng ta đều tổ chức sinh nhật, đó cũng là ngày chúng ta ra đời, tôi không biết sinh nhật tôi là bao nhiêu nữa, nhưng ngày tôi được đêm đến cô nhi viện là ngày 10/9, hôm nay tôi dùng số tiền của mình nhận được để tích góp một cái bánh kem, cái bánh hương vani bởi vì tôi thích nó, nó có một cái trái dâu ở trên này, chúng ta cắm vào nó 6 cây nến, tiệc sinh nhật cùng nhau nào!

- Happy brithday to you...Happy brithday to you...

Tiệc sinh nhật năm nay tôi sẽ ước ba điều ước như mọi năm

- Điều thứ nhất tôi ước mình có bộ đồ chơi điều khiển hôm qua tôi mới thấy!

- Điều thứ hai tôi muốn mình có thêm cánh gà và thịt cho mỗi bửa ăn, bởi tôi chỉ toàn ăn mì ly thôi!

- Điều thứ ba tôi ước mình có ba và mẹ.

- Chúng ta cùng thổi nến nào, tôi chắc rằng năm sau điều ước của tôi sẽ trở thành hiện thực, cô tiên trên trời sẽ hoàn thành tâm nguyện của tôi, ba và mẹ chắc hẳn sẽ nghe được và đến đón tôi thôi.

Tôi sẽ ngoan ngoãn và không phá phách để đợi ba và mẹ đến đón, lúc đó mỗi cuối tuần ba mẹ sẽ đưa tôi đi đến công viên, ba sẽ cõng tôi lên vai và sẽ chơi trò chơi máy bay cùng tôi, mỗi buổi sáng mẹ sẽ đưa tôi đến trường và nói:chào tạm biệt con!", tôi sẽ có bạn bè mỗi năm chúng nó đều tặng tôi quà sinh nhật, khi về đến nhà mẹ sẽ nấu cho tôi mấy món ăn thơm phức, buổi tối tôi sẽ được ngủ trong vòng tay của mẹ.

Năm sau tiệc sinh nhật của tôi chắc chắn sẽ có ba và mẹ bên cạnh, cô tiên ơi cô nghe được điều ước của con rồi chứ?

- Ăn xong rồi, tôi phải dọn dẹp thôi để không nhà sẽ bẩn lắm tôi phải giữ ngôi nhà này sạch sẽ để cho ba và mẹ cùng sống. Dọn dẹp xong tôi lên tầng hai để ngủ hôm nay trời đã tối rồi mà tuyết còn rơi nữa. Tôi vừa bước vào phòng vội khóa cửa lại đột nhiên có một cô gái xuất hiện trước mặt tôi, cô nhóc mới đúng vì cô nhóc này chỉ trạc tuổi tôi thôi. Tôi ngạc nhiên và sững sốt:

- Làm sao cạu vào được đây? Cậu là ai?

Lúc đó tôi sững sờ, hoang mang, và có chút bất ngờ nữa, bởi lẽ tôi đang ở tầng hai, đột nhiên có một cô nhóc tìm đến. Cô ấy buộc tóc sang hai bên, mỗi bên một nửa có một nhúm chút ét, miệng đang ngậm một câu keo mút, bộ đồ cậu ấy mặc rất sang trọng, cậu ấy nói:

- Xin chào, mình tên Hà Tiểu Hi, mình 6 tuổi, cậu tên gì?

Cô ấy vừa nói vừa giang tay ra, tôi nắm lấy tay cậu ấy để bắt tay, tôi bất giác trả lời: tôi là Đại Thịnh, năm nay cũng 6 tuổi.

Nói xong tôi chợt bỏ tay ra hoảng loạn mà nói:

- tại sao cậu lại ở đây được, cậu là ai, cậu đi theo tôi à, nơi đây là tầng hai ở dưới đang khóa cửa, làm sao cậu ên đây được?

Cậu ấy cười lớn, ngồi xuống giường và ôm bụng cười, cậu ấy chỉ tay vào tôi và bảo;

- Trong cậu ngớ ngẫn thật, từ từ để tôi giải thích:

- Tôi đã đi theo cậu, từ lúc mua bánh, và vào đây này!

Tôi ngạt nhiên mà hỏi, tại sao lại có chuyện như vậy, tôi và cậu không quen biết nhau, rồi cậu ấy nói:

- Có thể cậu không nhớ, nhưng vài tuần trước, cậu đã nhường màu chén tàu hũ thối, cậu có nhớ không?

Lúc đó tôi chặt lưỡi, và suy nghĩ sở dĩ lúc đó tôi nhường bởi vì tôi không muốn ăn, tôi đi mua bởi vì lúc đó đang có chương trình mau nhiều sẽ được tặng quà, nhưng khi ngửi mùi của nó thì tôi chạy mất dép rồi mà cậu này lại mang ơn thế chứ? Tôi nói tiếp:

- Mà chuyện đó có liên quan gì đến bây giờ?

- Tiểu Hi trả lời; Bởi vì tôi nhìn vào mắt cậu thấy cậu rất buồn rầu, nên thế tôi đến đây để chơi với cậu, cậu phải cười nhiều lên bởi vì mẹ tôi nói là, khi cậu cười cậu sẽ được ban tặng một điều ước! Còn tôi đến đây để làm cho cậu cười

Lúc đó tôi rất muốn khóc nhưng không hiểu vì sao, cuối cùng tôi biết rằng cô tiên chưa thể nghe được điều ước của tôi bởi vì tôi chưa cười lần nào, Hà Tiểu Hi cô ấy là người đầu tiên khiến cho tôi biết nụ cười có tác dụng thế nào, tôi cười rất nhiều khi ở bên cô ấy, chúng tôi đã cùng nhau trải qua bao nhiêu cái xuân hạ thu đông, lúc đó tôi biết được rằng nụ cười của cô ấy là nụ cười đẹp nhất trên thế gian!

Cô ấy là người bạn đầu tiên của chúng tôi, tôi rất vui vì cô ấy đã đến, đã bước vào cuộc sống của tôi.

"Cuộc đời tôi như một khoảng không vô tận chờ ngày đám mây đến để cùng điểm sắc màu"

Tiểu Hi chính là cô gái duy nhất trong lòng Đại Thịnh, và nụ cười của Đại Thịnh chỉ dành cho mỗi Tiểu Hi.

Tôi rất thích cô bạn này, nhưng rồi đến một ngày, chúng tôi phải xa nhau và đành trao cho nhau một lời hứa kéo dài suốt tận 15 năm,...!

_____Còn tiếp_____
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status