Gian nịnh quốc sư yêu tà thê

Chương 37: Kế này không dùng được =..=


Trong mắt Thái tử điện hạ, một tên thị vệ cũng không trọng yếu như vậy, không còn cũng không sao. Hắn ta vốn cũng định hy sinh tên thị vệ này khi gã ra tay với Mộ lâu chủ. Đây cũng là nguyên nhân hắn ta không mang theo thuộc hạ thân tín - Thạch Lân.

Dù thị vệ này có trúng độc hay không nhưng gã dám động thủ với Mộ lâu chủ, mặc kệ thành công hay thất bại, hắn ta đều muốn cấp một cái công đạo cho Mộ lâu chủ. Vì thế, tên thị vệ này bắt buộc phải hy sinh. Lúc trước, Thái tử điện hạ mở miệng cầu tình chỉ vì thử Mộ lâu chủ mà thôi.

Trong lòng Thái tử điện hạ không thoải mái không phải vì hy sinh một thị vệ nhỏ nhoi mà là vì chịu thiệt trên tay Mộ lâu chủ, lòng tự trọng bị đả kích rất lớn.

Ngoại trừ Văn Nhân Dịch, hắn ta chưa bao giờ chịu thiệt trong tay ai nhiều như vậy. Bất quá, cũng tại hắn ta sơ suất vì hình tượng thiếu nữ tử của Mộ lâu chủ, xem thường nàng nên mới thất thủ.

Tất nhiên Thái tử điện hạ không biết, trên người Mộ lâu chủ căn bản không có độc gì cả. Nếu không, Quốc sư đại nhân cả ngày chiếm tiện nghi của nàng làm sao vẫn bình an vô sự? Phải biết rằng, độc Mộ lâu chủ sử dụng không giốnng với bình thường, theo lời của Quốc sư đại nhân là, trân quý vô cùng, độc tính quỷ dị. Dù Quốc sư đại nhân bách độc bất xâm, một khi gặp phải độc của nàng, cũng bị trúng chiêu, chẳng phải lúc trước bị nàng hại mặt đầy mụn nhọt sao?

Sở dĩ Mộ lâu chủ để cho thị vệ đó đá đến mép váy của nàng cũng chỉ vì chứng minh việc nàng không có ra tay, khiến cho Thái tử điện hạ không còn lời nào để nói, chỉ có chịu thiệt mà thôi. Quả thực, Mộ lâu chủ rất thù dai, thị vệ đó đá mép váy của nàng, nàng há có thể dễ dàng buông tha? Dĩ nhiên muốn ban cho gã một chút độc dược.

Về phần người khởi xướng - Thái tử điện hạ, đắc tội Mộ lâu chủ, thù mới thêm hận cũ, dĩ nhiên là không có kết cục tốt. Mộ lâu chủ đúng là muốn hợp tác với Thái tử điện hạ thật nhưng mà, mục đích của nàng chỉ là muốn hảo hảo giáo huấn Quốc sư đại nhân, chờ sau khi nàng đạt được mục đích, kết cục của Thái tử điện hạ, thực rất khó nói.

Mộ Lưu Ly không ngờ được, nàng đã gả cho Văn Nhân Dịch, vị Thái tử điện hạ này cư nhiên còn muốn dùng mỹ nam kế để đối phó với nàng, nhắc mới nhớ, Quốc sư đại nhân cũng đang dùng mỹ nam kế với nàng. Chẳng lẽ, nàng nhìn rất sắc sao? Cho nên mới làm người khác cảm thấy nàng nhất định sẽ trúng mỹ nam kế?

Mộ lâu chủ cầm ly trà trước mặt lên, nhẹ nhàng liếc mắt một cái, lại nhẹ buông xuống, thản nhiên nói, "Ngay cả thủ đoạn như vậy cũng dùng, Thái tử điện hạ cảm thấy Bản lâu chủ vẫn nên hợp tác với ngươi sao?"

Lời này vừa thốt lên, sắc mặt Thái tử điện hạ càng khó nhìn, từ một khắc hắn ta nhìn thấy thị vệ bị trúng độc đó, trong lòng liền có chút lo lắng. Chỉ là, lượng thuốc hắn ta bỏ vào cũng rất ít, chẳng phải rất nhiều người am hiểu độc cũng không phòng bị độc này sao? Không ngờ vẫn bị phát hiện ra. Xem ra, về mặt dụng độc, thiên phú của Mộ lâu chủ thật không tầm thường.

Áp chế suy nghĩ trong lòng, Mặc Diễm câu môi cười cười. Nhưng nhìn kỹ lại, tươi cười có chút cứng ngắc, kế hoạch thất bại chỉ là chuyện nhỏ, đắc tội với Mộ lâu chủ mới là việc lớn.

Cho tới nay, nữ nhân có tâm kế mà hắn ta từng tiếp xúc chỉ có mỗi Vân quý phi. Đối với hắn ta, Vân quý phi cũng bất quá ỷ vào sự dễ dàng tha thứ của Văn Nhân Dịch mới có thể diễu võ giương oai. Kỳ thật, sâu trong nội tâm, hắn ta vẫn cảm thấy khinh thường nữ nhân, mặc kệ là nữ nhân thông minh đến cỡ nào, cuối cùng vẫn phải dựa vào nam nhân.

Ngẫm nghĩ, Mặc Diễm không khỏi thở dài trong lòng, lần này, hắn ta thật sự là quá thất sách. Quả thật là không thể khinh thường nữ nhân mà.

Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve miệng ly, Mộ Lưu Ly ngừng một chút mới nói tiếp, "Nếu hậu viện của phủ Thái tử rất rộng lớn, Bản lâu chủ cấp Thái tử điện hạ vài mỹ nhân, như thế nào?"

Ngữ khí vẫn bình thản như trước, Mộ Lưu Ly cũng không tức giận chút nào. Nàng vốn sống trong nơi đầy rẫy âm mưu quỷ kế, nếu chỉ vì việc nhỏ như vậy mà tức giận, thuần tuý là ngược đãi bản thân. Nếu người khác tính kế nàng, nàng chỉ yên lặng ghi nhớ trong lòng, sau đó trả lại gấp bội.

"Mộ lâu chủ thứ lỗi, Bản thái tử cũng vì có lòng thăm dò. Chỉ là, nếu đã hợp tác với nhau, dĩ nhiên Bản thái tử cũng phải biết năng lực của đối tượng hợp tác mới có thể yên tâm được chứ. Mộ lâu chủ nói có đúng không?" Không hổ là Thái tử điện hạ, lý do này đầy đủ cỡ nào!

Mà sự thật như thế nào, trong lòng Thái tử điện hạ cũng rõ ràng, trong lòng Mộ lâu chủ cũng rõ ràng. Hai hành động liên tiếp của Thái tử điện hạ, Mộ lâu chủ há có thể không rõ tính cách của hắn ta.

Nếu là những người khác, Thái tử điện hạ cũng sẽ không vội vàng như thế, cũng sẽ không dùng tới thủ đoạn như thế nhưng Mộ lâu chủ không phải là những người khác, nàng vô cùng quan trọng trong cuộc tranh đấu giữa hắn ta và Văn Nhân Dịch, tuyệt đối không thể nàng đứng bên Văn Nhân Dịch. Nếu không, chỉ sợ hắn ta thật sự vô lực xoay người.

Dưới tình huống như vậy, nếu là quan hệ hợp tác, dĩ nhiên Thái tử điện hạ sẽ có chút lo lắng, cách tốt nhất là biến Mộ Lưu Ly thành nữ nhân của hắn ta, khăng khăng nghe lời hắn ta.

Bất quá, Thái tử điện hạ làm việc cũng không phải không dùng đầu óc. Nếu hắn ta cưỡng chế giữ lấy thân thể của Mộ lâu chủ, cũng không có được lòng của nàng, chỉ sợ như vậy cũng chỉ lộng xảo thành chuyên, ngược lại còn khiến Mộ lâu chủ hận hắn ta.

Tuy rằng như vậy hắn ta có thể khiến Văn Nhân Dịch thành trò cười cho thiên hạ, cũng có thể khiến Mộ lâu chủ sinh ra oán hận với Văn Nhân Dịch, châm thêm ngòi lửa thì có thể làm cho hai người họ hoàn toàn phản bội nhau nhưng đồng thời, hắn ta cũng không chiếm được sự trợ lực của Mộ lâu chủ, đối phó với Văn Nhân Dịch vẫn khó khăn như trước. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn ta cũng không tính làm thế.

Cho nên, tuy có hạ dược vào trà, cũng chỉ là lo trước khỏi hoạ, hơn phân nửa là không dùng được.

Ai mà ngờ được, Mộ lâu chủ vừa đến đã muốn uống trà, nàng rõ ràng có một ấm trà ở bên đó, lại cố tình duỗi tay đến bên này, làm cho hắn ta không có lựa chọn.

Bởi vì tầm quan trọng của Mộ lâu chủ, Thái tử điện hạ căn bản không quản Mộ lâu chủ đã thành thân chưa, mà Mộ lâu chủ cũng không có khinh bỉ Thái tử điện hạ có ý đồ câu dẫn phụ nhân. Nàng chỉ đang suy nghĩ, xem ra, Thái tử điện hạ rất xem trọng quyền thế, xem trọng đến mức cũng không ngại nàng có xấu hay không.

Thấy Mộ Lưu Ly không nói gì thêm, Thái tử điện hạ chủ động đổi một ly trà xanh mới cho nàng, trong lòng tự biết kế này không dùng được, cũng không đánh chủ ý ở phương diện này nữa, bắt đầu nói chính sự, "Mộ lâu chủ cảm thấy Quốc sư đại nhân như thế nào?"

Mộ Lưu Ly mang khen che mặt, không tiện cho lắm, nhìn ly trà đó cũng không định uống, đối với chuyện trước đó, nàng vẫn hờ hững như trước, không hề nhắc tới lỗi lầm của Thái tử điện hạ. Bất quá, Mặc Diễm cũng tự giác thu liễm một ít, không hề giống lúc nãy - nhìn như khách khí lại khí thế đoạt nhân.

Nghe xong câu hỏi của Thái tử điện hạ, Mộ lâu chủ bình tĩnh nói ra đánh giá của bản thân đối với Quốc sư đại nhân, "Gian nịnh giả dối, tàn nhẫn âm hiểm." Nghĩ đến chuyện ban sáng, lại bồi thêm một câu, "Vô sỉ hạ lưu."

Nhìn đáy mắt Mộ lâu chủ có một tia tức giận, Mặc Diễm thực vừa lòng, lại không biết ý nghĩ trong lòng Mộ lâu chủ là, nếu không phải vì đi ra ngoài kiếm tiền, buổi sáng nàng tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho kẻ háo sắc đó!

Kiếm tiền của ai? Đương nhiên là của Thái tử điện hạ, nói cho chính xác, hẳn là lừa tiền mới đúng.

Đáng thương cho Thái tử điện hạ vừa lòng với thái độ bất mãn của Mộ lâu chủ đối với Quốc sư đại nhân, một chút cũng không hay biết bàn tính trong lòng Mộ lâu chủ. Xem ra, hắn ta vẫn là xem thường Mộ lâu chủ. Tuy rằng hắn ta đã biết Mộ lâu chủ khó chơi nhưng không nhận thức được, Mộ lâu chủ cũng âm hiểm như Quốc sư đại nhân. Có thể là vì bộ dáng hờ hững như tiên đó, không cách nào khiến người khác liên tưởng đến hai từ âm hiểm được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status