Giang sơn mỹ sắc

Chương 13: Ngộ tập


Khi mọi người rời khỏi sơn cốc, thì trời đã chính ngọ, mọi người không biết mệt mỏi là gì, chỉ cảm thấy phấn chấn.

Mạc Phong Hòe Mập nghĩ đến cảnh trại ngựa sau khi được thành lập, vạn mã phi nước đại, đương nhiên còn có tiền tài mỹ nữ cuồn cuộn trôi đến không dứt, vui đến miệng cười toe toét không khép lại được.

Đoàn người tâm tình vui sướng, vó ngựa phi nhanh, hai canh giờ sau đẫ đi được gần nửa lộ trình, mắt thấy thời gian còn sớm, cũng không nóng lòng về sơn trại nữa, nên giảm bớt mã lực, bởi vì Tiêu Bố Y yêu ngựa như người, nên cũng đã dạy cho bọn họ phương pháp có thắt có mở.

Mọi người ồn ào đàm tiếu, đều đàm luận về việc sau khi phát hiện ra đồng cỏ rồi thì sau này phát triển như thế nào, A Tú đột nhiên hỏi một câu, "Bố Y, chúng ta đều không có kinh nghiệm quan hệ với người Đột Quyết, ta thấy Trại chủ cũng không có, buôn bán ngựa làm ăn rất tốt, nhưng làm ăn với người Đột Quyết, luôn có cảm giác bất ổn".

"Người Đột Quyết cũng có tốt có xấu" Mạc Phong cũng không mấy lo sợ, "Hơn nữa ai mà lại từ chối tiền tài chứ?"

Mọi người có người gật đầu, có người hoài nghi, Dương Đắc Chí đột nhiên sắc mặt biến đổi, ghìm cương ngựa. Chiến mã hí dài lên một tiếng mà nhảy dựng lên, Dương Đắc Chí đã sớm vọt xuống ngựa, áp tai vào mặt đất.

Tiêu Bố Y trong lòng chợt rùng mình, quay đầu nhìn lại về phía sau, chỉ thấy được ở phương xa cỏ xanh trập trùng, cũng không thấy được cái gì.

"chạy Nhanh" Dương Đắc Chí sắc mặt đại biến, "Ít nhất cũng có năm mươi kỵ mã đang xông về hướng chúng ta, ta hoài nghi là quân Đột Quyết".

Hắn sau khi kêu lên liền lập tức vọt lên ngựa, mọi người quay đầu lại nhìn, hơi chần chờ.

Hòe Mập cũng không tỏ vẻ sợ hãi, "Đắc Chí, ngươi thắng được tiền của chúng ta nên nghiện phải không, lại muốn đánh cuộc với chúng ta sao?"

Mọi người cũng không gấp gáp, đều cười rộ lên. Dương Đắc Chí lâu nay vẫn luôn khó chịu, cũng không nói nhiều, nhìn thấy mọi người hoài nghi thì lại khẩn trương, lớn tiếng quát: "Không chạy nhanh, mạng cũng không còn".

Tiêu Bố Y trong lòng rùng mình, không chút do dự thúc ngựa vọt lên, mọi người lúc này mới đuổi theo. Dương Đắc Chí đánh ngựa đi sát bên Tiêu Bố Y, sắc mặt lộ vẻ lo sợ, hạ thấp thanh âm nói, "Chỉ sợ là không kịp".

Mọi người cả kinh, đột nhiên cảm giác được mặt đất rung lên, quay đầu lại nhìn thì kinh hãi thất sắc.

Lần này không cần nghe, chỉ dùng mắt nhìn cũng thấy nhân mã lố nhố đang xông tới, hô hét liên tục, hiển nhiên đã phát hiện ra hành tung của đám người này.

Lúc này cũng không đợi thúc giục, mọi người đã phóng ngựa chạy như điên, trong lòng sợ hãi. Dương Đắc Chí nói quả không sai, binh đến đích xác hơn năm mươi người, bọn họ chỉ có bảy người, làm sao có thể chống cự?

Người Đột Quyết thiện nghệ cưỡi ngựa, huấn luyện có trật tự, hơn nữa mã lực cường tráng, khi cùng phóng nhanh tới, tiếng vó ngựa rầm rập, thế như thiên quân vạn mã.

Chỉ sau thời gian một chén trà nhỏ, ngựa của Hòe Mập miệng đã sùi bọt mép, cũng đã mệt muốn chạy không nổi rồi.

Mọi người không phải chưa từng đấu với quân Đột Quyết, mấu chốt là trước kia thừa dịp chưa kịp chuẩn bị, lần này bọn chúng chuẩn bị mà đến, hai loại tình huống hết sức khác nhau.

Tiêu Bố Y cưỡi ngựa bọc hậu, cũng có khoảng không mà quay đầu lại nhìn, thấy quân Đột Quyết đã tới khá gần rồi, không khỏi thầm kinh hãi. Nơi đây địa thế trống trải, rất thích hợp cho kỵ binh xạ thủ, cũng là địa thế mà người Đột Quyết am hiểu nhất. Bọn họ về địa lợi đã kém một bậc, người thì không cần phải nói, nếu có thể chạy thoát thì thật sự là ông trời chiếu cố.

Chỉ một lát sau, cung tên trường mâu của những người nọ cũng đã có thể thấy rõ ràng, Tiêu Bố Y ánh mắt xoay chuyển, đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng, thúc ngựa lên trước, lớn tiếng quát: "Theo ta".

Hắn vốn đoạn hậu, giờ khắc này lại vọt lên đầu, hiển nhiên là thuật cỡi ngựa hết sức hoàn hảo.

Mọi người nhìn thấy hắn rẽ trái, không chút do dự đi theo, bởi vì giờ khắc này chỉ có Thiếu đương gia mới là chủ chốt của bọn họ.

Ngựa chạy không lâu thì ở sau đã có tiếng vang vù vù, quân Đột Quyết đã bắt đầu bắn tên, cũng chỉ cách đuôi ngựa vài thước mà thôi.

Phía trước không xa địa thế cao hẳn lên, là một cái gò nhỏ, cũng không tính là cao, mọi người mới hiểu được ý của Tiêu Bố Y, một khi đã chạy trốn không thành, thì chỉ có thể tìm chỗ mà chống cự.

Mọi người phóng ngựa một lúc đã tới được phía sau gò đất, Tiêu Bố Y lập tức tháo đao, đem túi tên lên lưng, trầm giọng nói: "Bắn ngựa, sau đó theo ta mà hành động".

Hắn xoay người nhảy xuống, cho ngựa nằm xuống, kéo cung lắp tên, mọi người đều làm theo. Chiêu cho ngựa nằm xuống này nhìn như đơn giản, nhưng cũng rất khó làm được, cũng may bọn họ đi theo Tiêu Bố Y không chỉ học thuật cỡi ngựa, mà cũng học được một ít phương pháp thuần ngựa.

Hòe Mập hai chân phát run, lâu nay hắn chỉ quản lý Đầu Thạch Cơ, hết sức nhàn nhã, cũng chưa từng trải qua trường hợp kinh tâm động phách như thế này.

Những người còn lại tuy biểu hiện trầm ổn, nhưng trong lòng cũng lo sợ, trước kia toàn là đi tiêu diệt người khác, lần này lại đến phiên mình.

Quân Đột Quyết trong giây lát đã vọt tới, bọn họ luôn bằng vào ngựa khỏe cung cứng, thế khó mà chống đỡ. Nhưng khi đến gò đất thì cũng chậm lại một chút, vì bỗng nhiên mất đi hành tung của đám người Tiêu Bố Y, hơi ngẩn ra, chính là trong khoảng khắc này, Tiêu Bố Y trầm giọng quát: "Bắn tên".

Bảy người đột nhiên đứng lên đồng loạt bắn ra.

Quân Đột Quyết một số kỵ mã thúc ngựa vọt lên gò đất, một số kỵ binh khác cũng tản ra hai bên, như thủy triều mà tràn tới.

Nơi này là bình nguyên, binh mã Đột Quyết thế cực kỳ mau, bảy mxui tên chỉ bắn trúng được ba chiến mã, người thì không lông tóc cũng không bịảnh hưởng, Tiêu Bố Y tuy lo sợ nhưng tay vẫn ổn định, trong thời gian người khác bắn ra được một mũi tên, thì hắn đã bắn được hai mũi, chính xác vào sườn của hai chiến mã.

Hai chiến mã hí dài lên, đã té ngã ra trên mặt đất, mấy tên Đột Quyết tránh không kịp, cũng đã ngã theo, trận hình trong giây lát đã xuất hiện sự hỗn loạn.

Những kỵ mã đi đầu đã vọt lên tới gò đất, lập tức quân Đột Quyết lớn tiếng gầm lên, trường mâu đâm thẳng vào Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y trong một khắc này trong đầu chỉ là một khoảng trắng, hít sâu một hơi hai tay chộp lấy đao, cũng gầm lên một tiếng, trong khoảnh khắc đã bổ thẳng ra hơn mười đao.

Mọi người trong một khắc này thiếu chút nữa quên mất hô hấp, bởi vì cảnh tượng trước mắt thật sự là hùng tráng, đao pháp mà Tiêu Bố Y mấy tháng nay luyện tập trong giờ khắc này đã phát huy công hiệu.

Hắn bổ ra hơn mười đao, thế nhưng chỉ lóe lên một luồng đao quang, chẳng những hai thanh trường mâu bị hắn chém bay, mà chân của hai thớt chiến mã cũng bị hắn chặt gãy, trong phút chốc hồng quang đầy trời.

Tiếng ngựa hí vang trời, Tiêu Bố Y bất chấp sự thương xot, chỉ thấy chiến mã như núi đè tới, liền lắc mình né qua, bắt lấy trường cung, trở người lên ngựa, hai chân kẹp lại, tiếng ngựa hí chợt xé gió vang lên: "Lên ngựa!"

Hắn vừa mới hô lên, người cũng vừa mới lên ngựa, thì trong khoảnh khắc hai cánh quân Đột Quyết phân tán chia làm hai ngã bọc hậu xông lên gò đất đã lên tới nơi, chỗ mà Tiêu Bố Y vừa mới rời đi cắm ngập bảy mũi tên dài còn rung rung, nhìn thấy mà ghê người.

Quân Đột Quyết hiển nhiên cũng biết Tiêu Bố Y là đầu lĩnh trong mấy người, xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương đạo lý này bọn họ cũng hiểu được.

Dương Đắc Chí, A Tú, Tiễn Đầu thân thủ mau lẹ, theo sát ở sau, cũng không quên bắn tên ngăn cản thế đến của quân Đột Quyết. Bốn người hợp lực, từ gò đất xông ra ngoài, trong giây lát dứt bỏ được quân Đột Quyết.

Tiêu Bố Y chợt tiếng ngựa hí vang rên ở phía sau, trong lòng chợt rùng mình, quay đầu vừa nhìn thì kinh hãi thất sắc.

Trừ bốn người bọn họ, thì Mạc Phong, Hòe Mập, Chu Mộ Nho vẫn còn ở lại trên gò đất.

Tiêu Bố Y không có do dự, lập tức ghìm cương quay đầu lại, phóng ngựa xông lên gò đất, cơ hồ như là lăng không mà bay tới, vó ngựa tung bay, đá bay một người, tay không ngừng nhả tên, một hơi đã bắn ra bảy tám mũi tên, bắn vào ba tên Đột Quyết đang muốn vọt tới.

Ba người kia không ngờ thế đến như là thần binh trời giáng, đều không kịp đề phòng bị bắn rơi xuống đất.

Tiêu Bố Y cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến, bản thân lại có tiềm lực kinh người như vậy, cũng không thể tưởng được mình lại có tốc độ kinh người như thế, quân Đột Quyết cũng không nghĩ đến đám người vừa mới đào tẩu đột nhiên quay lại như vậy, đều đồng loạt phóng ngựa lui về phía sau, tên như một bầy ong bắn về phía Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y không chờ bọn họ bắn tên, đã từ trên lưng ngựa lộn xuống dưới, rớt mạnh xuống đất, trong một khắc trước mắt biến thành màu đen, cơ hồ muốn ngất đi.

Trong không trung rền rĩ một tiếng, con ngựa hắn cưỡi trong nháy mắt bị bắn tua tủa như lông nhím vậy.

Huyết vũ tràn ngập bầu trời, hết sức thảm thiết.

Tiêu Bố Y mắt thấy ngựa của mình bị mất mạng, trong lòng buồn bã, một khắc sau đó cũng đã thấy rõ tình hình, Mạc Phong cùng Chu Mộ Nho toàn thân đỏ hồng, không biết là máu của mình hay của kẻ địch, Hòe Mập thì nằm lăn ra đó như con heo chết, trên người cắm vài mũi tên, cũng không biết đã chết hay chưa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status