Giáo hoàng phản nghịch

Chương 17


Bữa trưa của Trác Cẩn Khác phi thường phong phú, sau khi ăn xong còn hưởng thụ hoa quả, ba người Hiên Viên Kiệt gặm mì ăn liền cùng bánh mì, giăm bông, cũng không cảm thấy bữa trưa của mình kém chỗ nào, hương vị của mì ăn liền hiện đại ăn một hai lần vẫn là không tồi, ba người ăn trong phòng mát mẻ, ngay cả canh nóng hầm hập cũng uống một nửa, cả người đổ một tầng mồ hôi mỏng. So với những người đã chết, không có đồ ăn thì chỉ có thể chịu đói, ba người bọn họ thật sự cũng coi như không tồi.

Sau khi ăn no uống tốt, tâm tình buồn bực cũng đã tiêu tan không ít, Nam Cung Việt lại lần nữa tạo không khí sinh động, “A Kiệt, bọn tớ phải làm sao thì mới có được dị năng vậy?” Nam Cung Việt khoa tay múa chân, một bộ nghiêm túc, giống như gã đang dùng dị năng chiến đấu với ai vậy.

Trưởng Tôn Kỳ di động đến bên cửa sổ, tiếp tục nghiêm túc tận trách xem xét tình huống bên ngoài, hiện tại hoàn cảnh này, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, chẳng qua, y cũng dựng lỗ tai, nghe bên này nói chuyện. Bình tĩnh lý trí như y, cũng phải thừa nhận, y vẫn có chút ảo tưởng đối với dị năng, lại suy xét thực tế thêm một chút, dị năng trong thế giới về sau, nhất định là quan trọng phi thường. Lúc này Trưởng Tôn Kỳ, vẫn còn chưa nghĩ được cụ thể như vậy, không biết dị năng sẽ mạnh tới trình độ nào, dị năng giả lại sẽ đạt được địa vị như thế nào. Ở trong quan niệm của đám Trưởng Tôn Kỳ, một ít vũ khí của nhân loại so dị năng thì vẫn có lực uy hiếp hơn nhiều, lấy thân phận địa vị của bọn họ, không có dị năng ở mạt thế vẫn như cũ có thể trải qua rất tốt.

“Không biết.” Hiên Viên Kiệt trả lời phi thường sảng khoái, cũng làm cho người ta thực buồn bực, chẳng qua đây cũng là lời nói thật, bởi vì Hiên Viên Kiệt cũng không biết phải như thế nào mới có thể thức tỉnh dị năng.

Nam Cung Việt cho Hiên Viên Kiệt một cái liếc mắt cậu thật vô dụng, thật là làm cho người ta rất muốn đánh gã một trận, sau đó bày ra một bộ chuyên gia, “Lấy kinh nghiệm trà trộn internet nhiều năm của tớ, dị năng này khẳng định là không phải cứ tùy tùy tiện tiện liền thức tỉnh.” Nam Cung Việt vô nghĩa, Trưởng Tôn Kỳ cùng Hiên Viên Kiệt thật sự không muốn nghe, chẳng qua cũng sẽ không làm ra hành vi ấu trĩ bịt lỗ tai lại, “Căn cứ tổng kết của tớ, dị năng là phải khi đối mặt với sống chết mới thức tỉnh được.”

Đừng nói, suy luận phán đoán này thật đúng là rất đáng tin cậy, nếu Trác Cẩn Khác nghe được, sẽ chỉ biết cười cho qua, cái phán đoán suy luận này, chỉ là nhất thời, về sau sẽ gặp phải những sự tình không hiểu ra sao liền sẽ thức tỉnh dị năng, còn sẽ không ít, đơn giản vì hiện tại là đầu mạt thế, bị kích thích sẽ thôi phát tiến độ dị năng thức tỉnh thôi, tiềm chất không tốt, sẽ không thể bị kích thích thức tỉnh, cứ như vậy mà mất đi tính mạng.

Hiên Viên Kiệt nhớ lại tình huống của hắn một chút, cảm thấy xác thật là như thế, sau đó híp mắt nhìn Nam Cung Việt, nhìn đến khi Nam Cung Việt ôm tay trước ngực tỏ vẻ phòng bị, lại nhìn Trưởng Tôn Kỳ, làm sau lưng Trưởng Tôn Kỳ một trận lạnh cả người quay đầu lại. “Cậu muốn làm sao?” Nam Cung Việt vẻ mặt phòng bị nói, thân là bạn tốt, cực kỳ rõ ràng, biểu tình này của Hiên Viên Kiệt tuyệt đối là không có ý tốt.

“Tớ đang suy nghĩ đặc huấn cho các cậu.” Hiên Viên Kiệt phi thường nghiêm túc nói, “Các cậu cần phải có được năng lực tự bảo vệ mình.” Lời này vô luận là Trưởng Tôn Kỳ hay là Nam Cung Việt, đều tỏ vẻ bọn họ tiếp nhận, thân là đại nam nhân một giới, bọn họ không muốn ỷ lại vào người khác, thân là bạn tốt, bọn họ cũng không muốn trở thành liên lụy của Hiên Viên Kiệt. “Các cậu đều phải chuẩn bị tâm lý, đặc huấn này sẽ không nhẹ nhàng đâu. Tớ sẽ để các cậu chiến đấu trước, xem có thể dưới sống chết mà bức ra dị năng của các cậu không.” Hiên Viên Kiệt cũng không có ý định dấu diếm hai người, thực thẳng thắn thành khẩn nói cho Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ, hắn tính toán, sắp sửa cùng với bọn họ gặp phải chiến đấu tàn khốc.

“Hừ, cậu đây là đang xem thường tớ đấy à, cho rằng tớ ăn không hết khổ có phải hay không, cậu chờ đó, chờ dị năng của tớ thức tỉnh rồi, nhất định sẽ cho cậu một cái giáo huấn sâu sắc.” Nam Cung Việt nghiến răng, như muốn cắn Hiên Viên Kiệt, tuy rằng là ngữ khí cười đùa, cũng là Nam Cung Việt tỏ vẻ tiếp nhận bất luận an bài gì của Hiên Viên Kiệt.

“A Kiệt, cậu có thể hoài nghi tên ngu ngốc kia, nhưng là tuyệt đối không được nhập tớ và cậu ta làm một, chúng ta đánh cuộc một chút đi, xem ai thức tỉnh dị năng trước.” Trưởng Tôn Kỳ cũng cười quay đầu lại, tiêu sái tỏ vẻ bản thân sẽ không lùi bước, sẽ không sợ hãi.

Trong lòng Hiên Viên Kiệt rất là đắc ý, bởi vì hắn có hai người bạn tốt có thể đồng cam cộng khổ, cùng sống cùng chết. Ngay sau đó, Hiên Viên Kiệt liền bắt đầu dạy cho hai người cách đấu cận chiến đơn giản, để hai người luyện tập.

“Tớ đi ra ngoài xem tình huống chung quanh một chút.” Ở trong phòng tầm mắt luôn có hạn, hiện tại hắn đã lại lần nữa khôi phục lực lượng, không ra bên ngoài xem một chút, trong lòng vẫn không yên tâm được.

“Cẩn thận một chút.” Trưởng Tôn Kỳ cũng không có cản trở, dặn dò nói.

“Đây phải là tớ nói với các cậu mới đúng.” Hiên Viên Kiệt không lo lắng cho an toàn của mình, nhưng còn hai tên bạn tốt không có năng lực tự bảo vệ mình, lại làm cho hắn trong lòng lo lắng.

“Tớ cam đoan, bọn tớ sẽ khóa kỹ cửa sổ, không cho người xa lạ vào cửa.” Nam Cung Việt ngồi nghiêm chỉnh, một bộ con ngoan trò giỏi cam đoan nói.

“Ngoan.” Hiên Viên Kiệt thực thuận miệng tiếp lời, sau đó đi ra ngoài. Sau khi nghe được bọn Nam Cung Việt lại lần nữa khóa cửa lại, mới rời đi, một mình đối mặt với thế giới nguy hiểm này. Trong phòng Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ cũng hoàn toàn không chút thoải mái nào, tuy rằng bọn họ có hai người, nhưng là vừa rời khỏi Hiên Viên Kiệt tên tâm phúc này, trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm, chẳng qua bọn họ rất rõ ràng điểm này, hơn nữa cũng rất nhanh liền thoát khỏi loại tâm tính này. Thực lực của bọn họ so ra kém Hiên Viên Kiệt, nhưng tâm bọn họ lại tuyệt đối không thể bại bởi Hiên Viên Kiệt được.

Ra cửa, Hiên Viên Kiệt liền phát hiện ra không đúng, quá nóng, tuy rằng khu này vẫn luôn rất nóng, nhưng là hiện tại lại cực nóng, so với giữa hè còn cao hơn. Hơi nước trong không khí bị bốc hơi lên, trong mắt hết thảy bịt kín một tầng mờ ảo, mặt trời lóa mắt đến chói mắt, dưới ánh mặt trời chỉ dám cúi đầu đi đường, trong không khí tản ra mùi tanh tưởi, những đoạn tay chân đứt gãy kia đã bởi vì cực nóng mà trở nên hư thối.

Nhóm thực vật màu xanh biếc rũ lá cây xuống, Hiên Viên Kiệt rất khó để nhìn được một nét màu xanh, có vài cọng như vậy, Hiên Viên Kiệt từ rất xa liền nhìn thấy chúng nó đong đưa trên chạc cây, biểu hiện ra chúng nó cũng không giống với thực vật bình thường. Có lẽ giống như loại thực vật sáng nay đã công kích bọn Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt đi ra là để tra xét tình huống, không phải là để chiến đấu với thứ gì cả, lựa chọn lảng tránh đám thực vật quỷ dị kia.

Lặng yên tiến đến, lơ đãng thấy được một ít động vật, nơi này là núi sâu, ngày hôm qua hắn còn bắt được mấy con động vật nhỏ, làm một bữa tối BBQ nướng. Chỉ là khi những con động vật nhỏ vốn dĩ rất đáng đáng yêu kia, trong mắt lập loè màu đỏ điềm xấu, lông tóc xù xù bén nhọn như là dụng cụ cắt gọt, hàm răng lóe sáng dưới mặt trời, chúng nó lại một chút cũng không đáng yêu, đặc biệt là máu dinh trên người khi chiến đấu, tốc độ, lực công kích, làm Hiên Viên Kiệt lặng yên che dấu lại càng thêm trầm mặc, thần sắc cũng càng thêm khó lường.

Thời tiết càng ngày càng nóng, cũng không biết có phải là bởi vì có dị năng hay không, tuy rằng nóng, nhưng Hiên Viên Kiệt lại cảm thấy còn có thể nhẫn nại được, mồ hôi cũng không hề rơi xuống một giọt nào, loại bệnh trạng này thật sự là rất không bình thường. Chẳng qua, thiên tai, quái vật, còn có dị năng đều đã xuất hiện, một chút không bình thường nhỏ như vậy cũng không tính là gì.

Xem xong cảnh tượng động vật chiến đấu cùng thực vật, Hiên Viên Kiệt sáng suốt lựa chọn rút lui, một mình hắn còn tốt hơn một chút, đi xem đoạn đường trong rừng tới khách sạn và rời khỏi nơi này một chút, Hiên Viên Kiệt cho rằng độ khó khăn để mang theo Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ cùng nhau rời đi là thật sự cực kỳ cao, vẫn là để cho bọn họ nắm giữ dị năng đã rồi lại rời đi, nơi này có rất nhiều đối thủ có thể chọn lựa.

Rời khỏi phiến khu này, Hiên Viên Kiệt cầm kính viễn vọng, nhìn nhìn tình huống khách sạn, không ít bức màn đã mở ra, xuyên thấu qua những cửa sổ cửa kính sát đất kia, Hiên Viên Kiệt phát hiện một ít dấu hiệu, tỷ như máu, tỷ như thi thể, xem ra tình huống bên khách sạn cũng không quá tốt. Quốc gia này cũng không có vũ khí hoành hành, những dân chúng bình thường kia sẽ phi thường nguy hiểm, có trường hợp đặc biệt như hắn, không biết giữa những người trong khách sạn, có phải cũng có người thức tỉnh dị năng rồi hay không nữa.

Đúng rồi, Trác Cẩn Khác vẫn còn ở khách sạn. Không dễ dàng a, Hiên Viên Kiệt cuối cùng cũng nghĩ tới Trác Cẩn Khác. Chỉ là nghĩ tới thì có thế nào chứ, Hiên Viên Kiệt cũng sẽ không vì an nguy của Trác Cẩn Khác mà nôn nóng, sống hay chết, Hiên Viên Kiệt không thèm để bụng. Hắn nghĩ chính là, nếu hiện tại thông tin vẫn còn tốt, có thể cho Trác Cẩn Khác đóng gói đồ đạc của bọn họ ở khách sạn lại, lại thu thập vật tư trong khách sạn, mang lại đây cho bọn họ. Sau khi tiếc nuối cái kế hoạch này là không có khả năng, Hiên Viên Kiệt liền không còn nhớ tới Trác Cẩn Khác nữa.

Thời điểm trở lại ngoài phòng, Hiên Viên Kiệt ở ngoài cửa sổ gõ một chút, Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt còn đang nỗ lực huấn luyện lập tức ngừng tay, bắt đầu hoạt động đồ vật phía sau cửa, mở cửa, để Hiên Viên Kiệt tiến vào, vừa mới mở rộng cửa, không khí cực nóng bên ngoài đã vọt vào, Hiên Viên Kiệt thì lại nghênh đón một trận gió lạnh thoải mái.

“Oa, bên ngoài thật nóng, nhiệt độ thế này chắc hơn bốn mươi có khi ấy.” Nam Cung Việt vội vàng đóng cửa lại, sau đó nói.

“Nhiệt độ không khí thế này rất không bình thường.” Việc Trưởng Tôn Kỳ nghĩ đến, thật sự là xa hơn Nam Cung Việt nghĩ nhiều, từ mặt ngoài đã thấy được những thứ càng sâu xa hơn.

“Bên ngoài cái gì cũng không bình thường cả.” Hiên Viên Kiệt cầm một bình nước, dùng sức uống một ngụm, nhiệt độ cái gì cũng có thể chịu đựng được, chỉ là cực nóng tạo thành mất nước, cần phải bổ sung.

“Làm sao vậy?” Trưởng Tôn Kỳ không có đi ra ngoài, thứ quan sát được, trước sau đều rất có hạn, y phải hiểu được tình huống cụ thể, mới có thể phân tích cùng ứng đối đúng chỗ.

Sau khi uống hết nửa bình nước, Hiên Viên Kiệt bắt đầu kể lại những thứ hắn nhìn thấy ở bên ngoài ra, thực vật cùng động vật biến dị, cực nóng dị thường.

“Thế này có còn để cho người sống nữa hay không đây.” Nam Cung Việt đối với tình huống trước mắt cảm thấy phi thường khó có thể tiếp thu.

Thế đạo thế này, thật đúng là không muốn để cho người sống sót, khi mặt trời chìm xuống, nhiệt độ không khí lại cực nhanh mà hạ thấp xuống.

“Thật lạnh.” Điều hòa đã bị Nam Cung Việt đóng lại, sờ soạng cánh tay của mình, đi lại ở trong phòng, vẫn như cũ cảm thấy lạnh. Nơi này vốn dĩ là một mảnh đất ấm áp, đừng hy vọng bọn họ mang theo bao nhiêu quần áo, càng thêm thật đáng buồn chính là, bởi vì nơi này bốn mùa ấm áp, điều hòa nơi này cũng đều là điều hòa một phía, chỉ có thể đủ làm lạnh, không có hạn chế nhiệt.

Hiện tại là buổi tối bảy tám giờ, nhiệt độ không khí đã giảm thấp tới khoảng mười độ. Hiên Viên Kiệt còn tốt, nhưng khóe miệng Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt đều đã bắt đầu phát tím rồi.

“Tớ đi kiếm bó củi trở về.” Tiếp tục như vậy là không được, Hiên Viên Kiệt phi thường có trách nhiệm, đây cũng là vì không có biện pháp nào, nơi này không có bất luận phương tiện gì để sưởi ấm, chăn gì đó, có thể tìm được ở trong phòng nghỉ, chỉ là như vậy vẫn còn xa xa không đủ, trên xe có điều hòa, nhưng là ở nơi hoang dã, nào có thể nghỉ ngơi tốt hơn chỗ này được chứ, có thể suy xét cũng chỉ có thủ đoạn sưởi ấm nguyên thủy, dùng lửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status