Giày thủy tinh của cô bé lọ lem

Chương 2: Nhập học



* (Hoa) Sư Đại là cách gọi tắt của Đại học Sư phạm (Hoa Đông)

Tảo Tảo ở nhà anh họ hai ngày đã đến lúc sinh viên mới nhập học, hôm đó anh họ đưa cô tới Sư Đại cô ngày nhớ đêm mong, vừa bước vào cổng lớn Tảo Tảo đã bị chấn động, dọc theo đường lớn rợp bóng mát và vườn hoa lớn bên cạnh là những dãy bàn dài được sắp xếp ngay ngắn, dãy bàn trong cùng là cho các sinh viên khóa trên, 3 dãy ngoài cùng dành cho sinh viên mới và phụ huynh, mặc dù đã điều động một lượng lớn sinh viên, nhưng vẫn không thể đáp ứng đầy đủ được nhu cầu của sinh viên mới lẫn các bậc phụ huynh, hỏi đường, tư vấn thủ tục nhập học, lối vào sân trường huyên náo tiếng người, lộn xộn, nhìn lại hết tầm mắt đều là một cảnh đông nghịt.

Anh họ cô vốn đã nhìn quen không xa lạ gì với cảnh tượng này, vô cùng quen thuộc mà kéo cô rẽ ngang rẽ dọc hai ba lần đã hoàn thành thủ tục nhập học cho sinh viên mới, giúp Tảo Tảo mua phiếu ăn xong, anh xách hành lý dẫn Tảo Tảo đến ký túc xá của cô, ký túc xá của Tảo Tảo được bố trí ở Hà Tây, từ cổng lớn của trường đi tới ký túc xá các cô phải đi qua cả sân trường, dọc theo đường đi Tảo Tảo rốt cuộc đã hiểu được “xinh đẹp” mà Tiểu Dương nói, trong sân trường rợp đầy bóng cây, bãi cỏ khắp nơi, trên bờ sông Lệ cây dương liễu lả lướt, xanh biếc đung đưa, đảo Hạ Vũ trước cây cầu nhỏ nước chảy, tiếng ve kêu râm ran. Cô còn hiểu được một phần  “xinh đẹp nhất” trong lời Tiểu Dương là gì, xinh đẹp nhất đương nhiên là nữ sinh trong Sư Đại, nhìn hết một lượt, mọi người đều là những cô gái xinh đẹp duyên dáng, ở đây có thể tìm được bất kỳ loại hình mỹ nữ nào, xinh xắn, ngây thơ, quyến rũ, thời thượng, Tảo Tảo tự nhận mình là một cô gái thanh tú, nhưng tới Sư Đại cô lại cảm thấy đủ loại mỹ nữ ở đây đã khiến cô nhìn hoa cả mắt, nơi đây cô giỏi lắm cũng chỉ được coi là một cô bé lọ lem mà thôi.

Sau này Tảo Tảo mới biết mỹ nữ ở trường cô có tiếng trong toàn bộ các trường cao đẳng đại học ở Thượng Hải, không chỉ là về số lượng mà còn cả chất lượng. Nói đến số lượng, khi đó đại học còn chưa tuyển sinh nhiều, trong Sư Đại chỉ có mười sáu căn ký túc xá, trong đó chỉ có sáu căn cho nam sinh, tỷ lệ nam nữ gần như là 1/2. Mà về chất lượng càng không cần phải hoài nghi, có thơ ca làm chứng, khi đó trong các trường cao đẳng đại học ở Thượng Hải lưu truyền bốn câu vè truyền miệng - ăn ở Đồng Tể, sống ở Giao Đại, chơi ở Phục Đán, yêu ở Hoa Sư Đại. Đoán chừng bốn câu nói này là do nam sinh nghĩ ra, Sư Đại nhờ có nhiều gái xinh mà nổi tiếng trong các trường ở Thượng Hải, đối với nam sinh mà nói, Hoa Sư Đại chính là thiên đường tình yêu. Vừa đến chủ nhật, trong sân trường sẽ có rất nhiều nam sinh ở trường ngoài vào, đều là tới Sư đại tìm nữ sinh khiêu vũ, mấy bạn nam học cùng Tảo Tảo hồi Cao trung cũng thường tìm đến mượn thẻ sinh viên của cô, bởi vì muốn vào phòng khiêu vũ ở Sư Đại phải dùng đến thẻ sinh viên trong trường để mua vé, đương nhiên chuyện này để sau này hãy nói.

Trong lúc Tảo Tảo theo sau lưng anh họ đi hết nơi này đến nơi khác trong Sư Đại, cô sớm đã bị hỗn loạn đến hôn mê, Sư Đại thật là lớn, thành phố nhỏ quê cô ước chừng chỉ lớn bằng một phần ba nơi đây, cô nhắm mắt theo đuôi bám sát anh họ, chỉ sợ không chú ý sẽ lạc khỏi anh. Cuối cùng đã đến ký túc xá của Tảo Tảo, ở bên bờ sông Lệ xinh đẹp, phía trước ký túc xá là một sân bóng rổ, từ sáu giờ sáng đến mười giờ tối vẫn luôn có người chơi bóng rổ ở đó.

Tảo Tảo cho là mình đã tới rất sớm, không ngờ vừa bước vào đã thấy phòng 8 người đã có 6 người đến. Những năm đó phòng ở tại Thượng Hải chật hẹp nổi tiếng cả nước, điều này có thể thấy được qua điều kiện phòng ở của đám Tảo Tảo, một gian nho nhỏ hai mươi mấy mét vuông phải ở tám nữ sinh, trong phòng đặt bốn chiếc giường tầng, mỗi cái hai người nằm, hai tủ quần áo, một giá để chậu rửa mặt nhiều tầng, đã được nhét đầy chậu, không gian đã chật hẹp như vậy còn phải nhét thêm vào tám nữ sinh nữa, người Thượng Hải bình thường gọi kiểu ký túc xá này là "chuồng bồ câu", cũng rất có hình tượng, Tảo Tảo nghĩ đến cảnh chen chúc như vậy bốn năm trong lòng không khỏi hoài niệm đến chiếc giường rộng rãi, căn phòng sáng sủa ở nhà.

Chiếc giường chỉ còn dư lại hai chỗ, anh họ đi tới chọn giường sát cửa sổ giúp Tảo Tảo đặt hành lý lên, Tảo Tảo ở phía dưới lau tủ quần áo rồi sắp xếp quần áo vào trong, chiếc khóa trên cửa tủ quần áo đã bị hư, Tảo Tảo gỡ chiếc khóa hư xuống tiện tay đặt ở trên bàn, không ngờ ở bên cạnh có người khẽ hừ một tiếng, Tảo Tảo quay đầu nhìn lại thấy một cô gái xinh đẹp, cô ấy cầm chiếc khóa lên rồi ném vào trong thùng rác ngoài cửa, sau đó lấy ra một chiếc khăn lông trắng như tuyết ra sức lau lau cái bàn, giống như là phải lau xuống một lớp da của chỗ vừa đặt chiếc khóa lên.

Tảo Tảo ngượng ngùng đi tới, "Thật xin lỗi, bạn học, làm bẩn bàn của cậu, để tớ lau giúp cậu."

Cô gái kia mí mắt cũng không thèm nâng, mở miệng, là giọng Thượng Hải tiêu chuẩn, trong giọng nói mềm mại lại xen lẫn cảm giác cao ngạo tự luyến tôi là người Thượng Hải, căn bản không để ý việc Tảo Tảo nghe có hiểu được không, "Đừng đụng vào đồ của tôi."

Tảo Tảo lúng túng đứng chết trân tại chỗ, chỉ là để một chiếc khóa hư dính chút bụi lên, thái độ của cô bạn này cứ không thân thiện như vậy, chẳng lẽ bạn học trong đại học khó sống chung như vậy sao, cô nhớ lại lời Tiểu Dương cười cô ngây thơ lúc trên thuyền.

"Ổ khóa này cho cậu," một cánh tay từ bên cạnh duỗi tới, Tảo Tảo xoay người nhìn lại, một cô gái dáng người nhỏ nhắn cầm chiếc khóa mới đứng bên cạnh cười khanh khách, "Tớ tên là Lâm Tâm, hôm qua lúc tớ tới khóa tủ cũng bị hư, lúc mua khóa có mua thêm 1 cái, cậu dùng tạm đi."

Trong lòng Tảo Tảo nảy sinh thiện cảm với cô gái này, cô nhận lấy khóa, thuận tay gắn trên tủ, cũng tươi cười với Lâm Tâm, "Cảm ơn cậu, tớ tên là Tảo Tảo."

Anh họ sau khi giúp Tảo Tảo sắp xếp liền rời đi, Tảo Tảo lấy đặc sản mang từ nhà đi từ trong túi ra gọi mọi người trong phòng, tám người trong phòng cô lại tới từ bốn dân tộc, sáu tỉnh trời nam đất bắc, hai người Thượng Hải, cô bạn Hồng Nhan cao ngạo vừa rồi là một người trong số đó, một người ở Hà Bắc, một người dân tộc Bạch ở Vân Nam, hai người dân tộc Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương, Lâm Tâm là một cô gái dân tộc Hồi ở Ninh Hạ. Hai cô gái Tân Cương còn là một người ở Nam Cương một người Bắc Cương cách nhau khá xa.

Đến lúc đang ăn cơm, một nhóm bảy người hồ hởi cùng nhau lên đường đi tới canteen ăn cơm, Lâm Tâm tới sớm hơn các cô một ngày, đã đi qua canteen, Tảo Tảo theo sát mọi người, chỉ sợ lạc mất. Hoàn cảnh xa lạ, con người xa lạ, đô thị phồn hoa, không khí sân trường, khiến cho những cô gái lần đầu xa nhà chưa trải sự đời trong lòng sợ sệt, các cô giống như một bầy chim non chen chúc chặt chẽ một chỗ, dựa vào bạn bè mà được tiếp thêm dũng khí. Hàng năm vào thời điểm này, giữa sân trường những nhóm sinh viên đi cùng nhau cười nói hỉ hả giống như đám Tảo Tảo chắc chắn là sinh viên mới không cần phải nghi ngờ, đặc trưng quá rõ ràng, lúc này các nam sinh khóa trên ở trong phòng ăn sẽ xoi mói những cô em khóa dưới một phen, nhưng các cô lúc này thường là không có gì đặc biệt, lại qua một học kỳ hoặc một năm, khi đã thích ứng với cuộc sống thành phố, biết cách ăn mặc, làm đẹp cho mình, các cô sẽ giống như những viên ngọc trai bị lấm bẩn chợt được lau sạch sẽ lộ ra ánh sáng mê hoặc.

Ăn tối xong, người cuối cùng từ Hà Bắc cũng tới, Tảo Tảo đang cầm chậu rửa mặt lấy quần áo đi theo mọi người đến phòng tắm, vừa đi vào, Tảo Tảo liền trợn tròn mắt, phòng tắm thật lớn ngoại trừ một hàng vòi sen trơ trụi ra thì không còn có gì cả, dưới vòi nước có mấy nữ sinh đang tắm, không có bất kỳ ngăn che nào, các cô cứ trần truồng mà tắm rửa trước mặt mọi người.

Tảo Tảo mặt đỏ tới tận mang tai lùi đến bên người Lâm Tâm, "Chúng ta tắm ở trong này sao, giống như bọn họ sao?"

Lâm Tâm quay đầu lại, hé miệng cười, "Đúng vậy, hôm qua tớ tới cũng sợ hết hồn."

Tảo Tảo đứng đó cắn răng hạ quyết tâm, tay siết chặt góc áo hết giơ lên lại buông xuống, cuối cùng cô vẫn không cởi đồ, lặng lẽ ra ngoài, ở nhà lúc cô thay quần áo ngay cả mẹ mình cô cũng né tránh, bây giờ muốn cô cởi quần áo khỏa thân ở trước mặt nhiều người như vậy rõ ràng là làm khó cô quá rồi. Cô đi tới phòng giặt quần áo nhận một chậu nước lạnh, quay lại phòng ngủ trước lau mồ hôi, chuẩn bị buổi tối quay lại.

Buổi tối sau khi tắt đèn, Tảo Tảo lặng lẽ mang chậu nước rửa mặt đi tới phòng tắm, đèn ký túc xá đã tắt hết toàn bộ, chỉ còn lại hành lang, phòng nước, nhà vệ sinh và phòng tắm là vẫn sáng đèn, phòng tắm trống trơn khiến cô rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ sợ còn có người đi vào, hai ba cái đã cởi hết quần áo, vội vội vàng vàng chạy đến dưới vòi nước tắm rửa, nước mát ào ào chảy qua trên người cô, mang đi mồ hôi dính dáp lẫn một ngày nóng bức, Tảo Tảo nhanh nhẹn dùng khăn lông lau người, mặc dù gương mặt Tảo Tảo lớn lên chỉ được coi là thanh tú, nhưng dáng người của cô thực sự không tệ, cô có một đôi chân đẹp thon dài thẳng tắp, còn có một vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, ngực của cô nhỏ nhắn mượt mà dù không lớn nhưng rất rắn chắc.

Lau người xong, cô duỗi thắt lưng đứng lên, lúc này cô phát hiện một chuyện khiến cô xấu hổ muốn chết. Vừa rồi cô vội vàng lại không chú ý tới cửa sổ phòng tắm không biết đã bị ai mở ra, cô lại tắm khi cửa sổ vẫn mở ra hướng về phía ký túc xá nam sinh bên cạnh, mà lúc này trên phòng nam sinh đối diện cửa sổ phòng tắm kia đang hé ra một vẻ mặt dương dương đắc ý hứng trí dồi dào thưởng thức cảnh mỹ nữ tắm. Tảo Tảo vừa ngẩng đầu đã đối diện với một đôi mắt đen nhánh chuyển động, cô chỉ cảm thấy trong đầu "oanh" một tiếng, máu cả người đều dồn hết lên đầu, trong đầu trống rỗng, suy nghĩ ngưng trệ, thậm chí ngay cả thét chói tai cô cũng không thét ra được, khẽ nhếch miệng, ngơ ngác đứng ở đó.

Thấy Tảo Tảo bị dọa sợ ngây ngốc đứng tại chỗ, trong đôi mắt đen nhánh kia nổi lên ý cười trêu chọc, nam sinh đối diện hướng về phía Tảo Tảo huýt gió, ra dấu tay OK. Tảo Tảo giật mình tỉnh lại, cô kinh hãi nhảy tới đóng cửa sổ, tay chân luống cuống mà mặc qua quýt bộ đồ ngủ, vọt ra khỏi phòng tắm, cho đến khi nằm trên giường tim cô vẫn còn đập thình thịch không ngừng.

Lần đầu tiên ngủ trên giường ở trường học, một đêm Tảo Tảo không thể nào chợp mắt được, lạ giường là một nguyên nhân, quan trọng hơn là chuyện ban đêm lộ cảnh xuân ra ngoài, cô chưa bao giờ để người khác thấy thân thể lại bị một nam sinh nhìn sạch trơn, người con trai kia thật là không biết xấu hổ, lại còn thản nhiên cho cô một đánh giá OK. Trong bóng tối Tảo Tảo cứ mãi cảm thấy có một đôi mắt đen nhánh đầy ý cười đang nhìn cô chăm chú, cô cuộn cả người vào trong chăn nhưng vẫn cảm giác cặp mắt kia như đang xuyên qua chăn lẫn quần áo mà nhìn thân thể của cô.

Sáu giờ rưỡi sáng ngày thứ hai, trong phòng ngủ đã có người rời giường, Lâm Tâm là người đầu tiên, giường của cô ở phía dưới giường Tảo Tảo, cô vừa rời giường đã nhìn thấy Tảo Tảo nằm trên giường đầu đầy mồ hôi hai gò má đỏ bừng lại dùng chăn che kín cả người.

Tiếng Lâm Tâm rời giường quấy rầy Tảo Tảo vốn đang ngủ không sâu, Tảo Tảo mở đôi mắt đen mờ mờ mịt mịt ngồi dậy, chăn từ trên người trượt xuống, cô lại kéo chăn lên che kín người trong vô thức.

Lâm Tâm khó hiểu nhìn Tảo Tảo, "Tảo Tảo, cậu làm sao thế, trời nóng như vậy lại quấn chăn kín mít."

"Sợ người khác nhìn thấy." Tảo Tảo mơ mơ màng màng mở miệng, lại ngã xuống giường ngủ tiếp.

"A," Lâm Tâm trợn to hai mắt, chuyện này Tảo Tảo thật sự là đủ xấu hổ, ngày hôm qua trốn đi tắm một mình, bây giờ ngay cả đi ngủ trong phòng cũng phải đắp kín chăn.

Mơ hồ trên giường một hồi, Tảo Tảo vẫn không ngủ được, tránh ở trong chăn thay đồ ngủ, cô mặc một chiếc váy trắng trèo xuống giường.

Lâm Tâm bật cười, qua một ngày ở chung giữa cô và Tảo Tảo đã quen thuộc hơn rất nhiều, lúc này không nhịn được mà bắt đầu nói đùa, "Tảo Tảo, cậu đi ngủ đắp chăn kín như vậy sợ bị người ta nhìn thấy, vậy bây giờ cậu mặc váy lộ cánh tay lộ chân, cậu lại không sợ bị nhìn thấy à."

"Từ khi nào tớ lại sợ bị người khác nhìn thấy tay chân?" Tảo Tảo kinh ngạc nhìn cô, chợt nhớ lại chuyện tối hôm qua, trước mắt cô lại bắt đầu hiện lên hình ảnh đôi mắt đen nhánh kia, thoáng chốc trên mặt cô bắt đầu nóng lên, cô theo bản năng đưa hai tay ôm ở trước ngực.

"Không phải chính cậu nói vậy sao," Lâm Tâm cầm hộp cơm đi ra ngoài, "Bây giờ lại không thừa nhận."

Tảo Tảo thấy Lâm Tâm muốn đi, trong lòng quýnh lên, cặp mắt kia liền biến mất. Để Lâm Tâm đi, làm sao mà cô tìm được đường tới canteen, "Lâm Tâm khoan đã, chờ tớ một chút, một chút thôi, tớ xong ngay thôi."

Mười phút sau hai thân hình duyên dáng một trước một sau đùa giỡn đi tới canteen, giữa sân trường buổi sáng sớm một đường đều vang lên tiếng cười, ánh nắng nhàn nhạt từng chút rơi trên bóng dáng trẻ tuổi, khi đó các cô đơn thuần thẳng thắn, giống như hai chiếc lá non vừa mọc ra khi xuân tới, non nớt trong lành, không có một chút tỳ vết lẫn tổn thương nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status