Giày thủy tinh của cô bé lọ lem

Chương 30: Sự khởi đầu của mùa xuân



Edit: Tịnh Hảo

Beta: Lavender - Blue

Tảo Tảo vừa chạy về phía phòng ngủ, vừa quay đầu lại nhìn, dường như lần này Tiểu Dã thật sự đã bị kích động, sững sờ đứng yên tại chỗ, không đuổi theo. Trong lòng Tảo Tảo cũng biết lời Tiểu Dã nói không sai, có lẽ Lâm Tâm sợ bọn họ nói cô ấy, cho nên mới che giấu bạn trai mới, không muốn để cho bọn họ biết.

Nhưng cô không thích vẻ tùy tiện lúc Tiểu Dã nói chuyện, tha hồ lên giường với người khác,  đây là điều mà cô không thể nào chấp nhận được, trong lòng cô, lần đầu tiên là sự thiêng liêng, là điều tốt đẹp, nhất định phải là hai người yêu sâu đậm đang ở bên nhau, là một lời hứa với tình yêu. Cho dù cô biết Tiểu Dã có tình cảm đặc biệt với cô, không giống như người thường, nhưng cô thật sự không thể nào tưởng tượng ra, nếu như anh không thích những bạn gái trước kia, vậy tại sao còn cùng làm chuyện thân mật với các cô ấy. Làm những chuyện này với người không yêu, ngẫm lại khiến cô ghê tởm. Trong lòng cô vẫn rất mâu thuẫn, vừa không muốn Tiểu Dã yêu những cô bạn gái trước, vừa không chấp nhận việc anh không yêu các cô ấy mà lên giường cùng họ chỉ vì sinh lý.

Tảo Tảo gặp cậu đầu bếp dưới ký túc xá, hôm nay cậu đầu bếp mặc áo khoác màu sáng, quần màu tím đậm, nhìn qua không khác gì mấy cậu nam sinh trong trường, Tảo Tảo đứng lại, lần đầu tiên nhìn kỹ cậu đầu bếp, đó là một chàng trai mi thanh mục tú (*), vóc người trung bình, sạch sẽ, làm người khác nhìn vào cảm thấy rất thân thiết.

(*) Mi thanh mục tú là chỉ lông mày thanh mảnh, rõ nét, còn ám chỉ mắt sáng và đẹp

Cậu đầu bếp nhìn thấy Tảo Tảo, xấu hổ cười với cô, lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, trông có vẻ đáng yêu. Tảo Tảo hơi hiểu ý của Lâm Tâm, mặc dù cậu đầu bếp này nhìn qua trông đáng yêu thật, nhưng dễ khiến người khác xem cậu như em trai.

“Lâm Tâm không có ở đây, cậu trở về trước đi, tôi cầm lên giúp cậu.” Tảo Tảo đến trước mặt cậu đầu bếp, chuẩn bị nhận lấy một bông hoa củ cải thường ngày.

“Cảm ơn, không cần.” Tảo Tảo kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua cậu đầu bếp, ánh mắt của cậu rất kiên định, làm giảm đi vẻ trẻ con trên gương mặt cậu không ít, “Hôm nay tôi muốn chờ cô ấy trở về, tôi muốn tự tay giao đóa hoa này cho cô ấy, ngày mai tôi sẽ không tới nữa.”

Tảo Tảo nghi ngờ nhìn cậu đầu bếp, chẳng lẽ cậu đã biết rồi?

“Lâm Tâm, cô ấy, không thích tôi.” Cuối cùng giọng nói của cậu đầu bếp cũng lộ ra vẻ đau thương, “Nếu tôi cứ mãi đến tìm cô ấy, thì chỉ khiến cô ấy ghét tôi thôi, tôi không muốn bị cô ấy ghét.”

Tảo Tảo hết ý kiến, Lâm Tâm cũng đã như vậy, cô còn có thể nói gì đây? Cô đồng tình vỗ vỗ cậu đầu bếp, “Cậu rất tốt, chỉ là Lâm Tâm không nhìn thấy lòng tốt của cậu.”

Trở về phòng ngủ, Lâm Tâm vẫn chưa quay về, Tảo Tảo hơi lo lắng, cô ấy đã đi đâu rồi, trước đây không biết chuyện này nên cũng không phát hiện, bây giờ ngẫm lại, một tháng gần đây mỗi ngày Lâm Tâm đều đến gần giờ tắt đèn mới trở về, thậm chí tối hôm trước còn không về phòng ngủ. Có phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì không, Tảo Tảo nhớ đến vẻ mặt hốt hoảng của Lâm Tâm mấy ngày nay, trong lòng lờ mờ cảm thấy chắc là như vậy, nhưng cô vẫn không thể nào tưởng tượng ra Lâm Tâm giống kiểu con gái phóng túng trong lời truyền tai của mọi người.

Chẳng lẽ là do cô quá cứng nhắc sao? Cô lại nhớ đến lời nói của Tiễu Dã, và việc có thể bắt gặp cảnh thân mật ở khắp nơi trong trường, Tảo Tảo hơi buồn bực, từ rất lâu, khi Tiểu Dã còn đang chơi đùa với các cô khác, cô rất ngạc nhiên từng hỏi Tiểu Dã, sao những cô gái đó lại như vậy thế? Nhưng Tiểu Dã lại trả lời cô, tại sao không như vậy, các cô ấy cũng rất hưởng thụ mà. Đàn anh cùng khoa bình thường cũng đùa giỡn nói, nếu con gái học đến năm ba mà vẫn chưa có bạn trai, không phải tâm lý có vấn đề thì chính là sinh lý có vấn đề. Cô thật không hiểu, tại sao quan niệm hình thành từ bé lại hoàn toàn bị đảo điên ở đây, chẳng lẽ là cô đã sai rồi.

Tảo Tảo buồn bực đi đến trước cửa sổ, nằm úp trước cửa nhìn xuống, cậu đầu bếp vẫn còn đang đứng đợi ở chỗ cũ, tình cảm thật không phải là món đồ tốt gì, nhìn người ta giày vò nhau, Tảo Tảo lắc đầu, ánh mắt đột nhiên bị một người bên cạnh cậu đầu bếp hấp dẫn, dưới ánh đèn đường lờ mờ, có bóng dáng cao cao đang dựa vào lan can ven đường, Tiểu Dã đang cúi đầu ủ rũ đứng bên cạnh cậu đầu bếp, đèn đường kéo dài bóng của hai người, cô đơn giống nhau, đau buồn giống nhau.

Dường như Tiểu Dã đột nhiên cảm thấy có gì đó, chợt ngẩng đầu nhìn về phía bên này, Tảo Tảo không tránh kịp, bị anh nhìn trúng, cho dù khoảng cách xa như vậy, Tảo Tảo cũng cảm nhận được nỗi đau thương trong ánh mắt của Tiểu Dã, Tiểu Dã đứng ở đó đau lòng mà cố chấp nhìn cô, Tiểu Dã, trong lòng Tảo Tảo đã sớm dâng lên cảm xúc mềm mại, ấm áp đang tuôn chảy trong lòng, chảy qua những nơi uể oải, cực kỳ thoải mái, cả con tim như đang hóa thành nước mùa xuân.

"Tiểu Dã." Tảo Tảo nhẹ nhàng thì thầm một tiếng, chợt để tay lên bờ môi làm thành hình chiếc loa lớn tiếng kêu, "Tiểu Dã ——"

Dường như Tiểu Dã bị tiếng kêu này làm hết hồn, ánh mắt anh chợt phát sáng lên, chầm chậm đi tới dưới lầu, nhìn cửa sổ lầu ba, trên mặt hiện lên ý cười, "Xuống."

"Không." Tảo Tảo không muốn xuống.

"Xuống."

"Em không xuống."

"Ngoan, xuống." Tiểu Dã cười hì hì dỗ dành.

“Không xuống đấy." Tảo Tảo cười hì hì tiếp tục từ chối.

Tiểu Dã đành chịu, "Vậy được, anh sẽ đứng ở đây, em cũng không được né tránh đấy.”

“Được." Lần này Tảo Tảo lại rất thoải mái đồng ý.

Dưới bóng đêm trầm lắng, một người trên lầu một người dưới lầu, hai người đứng cười ngốc nghếch, nhìn nhau.

“Tảo Tảo, cậu đang nhìn gì thế?” Hai người Hồng Nhan và Cổ Lệ mang theo túi ăn vặt trở về, Hồng Nhan nhìn thấy Tảo Tảo không nhúc nhích nhìn ngoài cửa sổ có hơi kỳ lạ, cũng đi qua, “Tảo Tảo, cậu làm gì vậy, cậu nghĩ mình và Tiểu Dã là Romeo và Juliet sao, còn chơi trò nhìn nhau tình cảm nồng nàn.”

"Tớ thích đó." Tảo Tảo khinh thường quay đầu lại phản bác, sau đó kích động quay xuống dưới lầu kêu lên, "Romeo ——"

Tiểu Dã bị Tảo Tảo kêu Romeo làm cho ngây ngốc không phản ứng kịp, Hồng Nhan ở cạnh cửa sổ nhìn bọn họ diễn, than thở nói, “Chậc chậc chậc, Tảo Tảo, thật không nhìn ra đó, cậu đúng là cao thủ, nhìn cậu giỡn tùy ý như vậy, làm Tiểu Dã phong lưu phóng khoáng người người đều để ý tới ở trong trường chúng ta choáng váng luôn kìa.”

"Quá khen quá khen.” Tảo Tảo còn khiêm tốn, thò đầu ra từ cửa sổ hô với Tiểu Dã, “Không giỡn nữa, anh quay về đi.”

Quả nhiên Tiểu Dã nghe lời đi thật, Hồng Nhan khẽ cười nói, “Ôi, Tảo Tảo, Tiểu Dã nghe lời cậu thật đấy.”

Đợi cả buổi mà Tảo Tảo vẫn chưa trả lời, Hồng Nhan nhìn sang, Tảo Tảo đang mím môi, biểu cảm kỳ quái nhìn ở nơi nào đó ngoài cửa sổ, “Lại sao thế, Tiểu Dã của cậu đi rồi.”

Tảo Tảo khẽ mở miệng, muốn nói lại thôi rồi thở dài, cuối cùng vẫn không nói gì đi rửa mặt, xách chậu rửa mặt tạo thành tiếng vang lạch cạch.

Tắt đèn, Tảo Tảo nhìn chiếc giường trống của Lâm Tâm ở đối diện, nhớ đến hình bóng bi thương đang cố chấp đứng ở đó, trong lòng thật không có mùi vị gì. Quả nhiên cô ấy không trở về, Tiểu Dã đã từng nói, những cô gái kia cũng rất bằng lòng như vậy, đây là sự thật chăng? Trong đầu cô xuất hiện hai cơ thể lõa thể dây dưa với nhau, khuôn mặt dần nóng lên trong bóng tối.

Tối hôm đó Tảo Tảo nằm mơ, trong mơ có một rừng hoa anh đào nở rộ sáng rực, hình như cô và Tiểu Dã nô đùa trong rừng hoa anh đào, từng cơn gió nhẹ thổi qua, hoa bay rợp trời, cô bị Tiểu Dã ôm chặt vào trong ngực trong mưa hoa đào đỏ ửng, Tiểu Dã bắt đầu nồng nhiệt hôn môi cô, môi của anh mềm mại như thế, cánh tay của anh có lực như thế, dường như toàn bộ cơ thể của anh đều mang theo sức quyến rũ kỳ lạ, khiến máu cô đều sôi trào, tế bào trong người cô đều kêu gào, muốn chặt thêm một chút nữa, muốn gần thêm một tí nữa, muốn thân mật khắng khít kề sát vào cơ thể rắn chắc nóng hừng hực này, cô bắt đầu cọ xát quấn chặt lấy người anh, nhưng luôn cảm thấy mình cách anh một tầng gì đấy, làm sao cũng không kề sát được.

Cô thất vọng từ bỏ cố gắng, không biết xảy ra chuyện gì, lại ngạc nhiên thấy mình trôi nhẹ giữa không trung, cô gái thân thiết với Tiểu Dã trong rừng hoa đào đổi thành Xảo Xảo. Hình như Tiểu Dã xem Xảo Xảo là cô, vẫn nhiệt tình hôn cô ấy, trong lòng Tảo Tảo đã sớm tích tụ buồn bực, cô sốt ruột gào to tên của Tiểu Dã, tức giận chạy tới đánh anh, nhưng Tiểu Dã không hề tỉnh giấc, chỉ có Xảo Xảo ra uy ngẩng đầu mỉa mai nhìn cô, khoảnh khắc Tiểu Dã tiến vào người Xảo Xảo, Tảo Tảo cảm thấy trái tim của mình bỗng chốc như rơi xuống từ trên cao, cảm giác rơi xuống không trọng lực khiến trái tim cô chợt thắt lại.

Khi Hồng Nhan lay Tảo Tảo dậy từ trong mơ, trước mắt Tảo Tảo vẫn còn hiện lên hai cơ thể trẻ tuổi đang tình cảm mãnh liệt với nhau, ánh mắt Tiểu Dã mơ màng, Xảo Xảo kích tình rên rỉ, tất cả đều hiện ra chân thật như thế, cô nắm chặt tay vỗ lên giường.

“Sao thế, Tảo Tảo.” Hồng Nhan lặng lẽ trèo lên giường Tảo Tảo, “Lúc nãy cậu mơ thấy gì thế, cực kỳ phẫn nộ mắng to Tiểu Dã.”

Tảo Tảo rầu rĩ dùng chăn che đầu, yên lặng một lát rồi mới nói, "Hồng Nhan, cảm giác lên giường là như thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status