Giày thủy tinh của cô bé lọ lem

Chương 45: Sau khi hòa thuận



Editor: phuogot_93

Beta: lamnguyetminh

Lục Phong vỗ vai Tảo Tảo, nói nhỏ: "Qua đó đi."

Tảo Tảo như bừng tỉnh, lắc đầu nâng cằm, nói: "Không, dựa vào gì chứ?"

Nói xong kéo Lục Phong quay đầu bước đi, một bước, hai bước, ba bước, Tiểu Dã hình như vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng Tảo Tảo bắt đầu sinh ra một cảm giác tức giận khó hiểu. Em chỉ đi mấy bước mà anh còn chưa qua à, cũng đã tìm đến tận đây, vậy mà chỉ còn vài bước nữa lại dừng lại không đi tiếp. Bước chân cô bắt đầu chậm dần.

Đi được một đoạn, Tảo Tảo đoán là Tiểu Dã không nhìn thấy, lén lút quay đầu nhìn lại, vừa quay đầu cô liền thấy Tiểu Dã đang cúi đầu, đi theo sau chỉ cách vài bước, hai tay đút túi, ủ rủ theo sát giống như đứa trẻ nhỏ làm sai chuyện gì bị xử phạt.

Lục Phong dừng ở trước cửa nhà mình, cười với Tảo Tảo, nói: "Có cần mình chờ ở đây một lúc không?"

Tảo Tảo xấu hổ đỏ mặt, nói nhỏ đến mức không thể nghe: "Cậu, cậu về nhà đi, mình không sao."

Lục Phong nhíu mày, liếc Tiểu Dã một cái, bỗng nhiên cố ý ôm bả vai Tảo Tảo, thân mật ghé sát vào tai cô, nói: "Đàn ông cần được dạy dỗ, nhưng cũng phải có chừng mực.”

Lục Phong cười hì hì bước đi, Tảo Tảo quay lưng về phía Tiểu Dã, đứng nguyên tại chỗ, Tiểu Dã từ từ nhích lại gần, dè dặt chạm vào tay cô, gọi: "Tảo Tảo?"

Tảo Tảo không đáp cũng không quay đầu nhưng lại không rút tay về, Tiểu Dã kéo tay cô, đi đến trước mặt cô, lắc lắc, nhận sai: "Tảo Tảo, anh sai rồi, em đừng tức giận, được không?"

Tảo Tảo hừ hừ mũi, Tiểu Dã thấy cô không phản ứng mạnh mẽ như buổi sáng, tay dùng sức kéo cô vào lòng, nói: "Chúng ta đừng cãi nhau, Tảo Tảo, về sau chúng ta cũng đừng cãi nhau nữa."

Bị ôm gắt gao trong chiếc ôm quen thuộc, Tảo Tảo không nói nên lời nào, trong lòng có một dòng suối ngọt chảy chậm vào, giống như đầy sắp tràn ra ngoài. Trong lòng cô đang hỗn loạn, đứng đó kệ cho Tiểu Dã ôm cô, Tiểu Dã tựa đầu trên cổ cô thở dài, mùi vị của anh bao quanh khắp người cô. Trước đó, trong lòng Tảo Tảo tràn đầy bực dọc, giờ phút này ở trong ngực anh đều tan biến hết.

Tiểu Dã kéo cô ngồi xuống một góc ở bãi cỏ, đỡ đầu cô dựa vào ngực anh, chủ động mở miệng: "Tảo Tảo, hôm qua thật sự là bọn họ ba người thiếu một, nhất quyết kéo anh ra trận, nếu em không tin anh sẽ bảo Đại Bính gọi điện cho em."

Tảo Tảo hừ hừ, lắc lắc ngón tay, lên án: "Nhưng anh vẫn để cô ấy ngủ lại đó!"

"Ngủ ở đâu?"

Tiểu Dã bỗng tỉnh ngộ, anh vội vàng quay mặt cô qua, để cô nhìn anh, vội nói: "Tảo Tảo, có phải em vẫn chưa tin anh, từ sau khi ở cùng một chỗ với em, anh thật sự không lại gần bất kỳ cô gái nào khác. Hôm qua đánh mạt chược xong anh trở về phòng ngủ, buổi sáng nhớ kỹ là phải gọi điện cho em nên dậy từ sớm, ra ngoài mới biết Tiểu Sướng ngủ ở sofa trong phòng khách."

"Vì sao cô ta không trở về phòng ngủ mà nhất định phải ngủ lại chỗ các anh chứ," Tảo Tảo bất mãn chu miệng lên: "Sao một cô gái trẻ lại không chú ý hình tượng như vậy? Em thấy cô ta đối với anh không bình thường."

"Chú ý hình tượng?" Tiểu Dã buồn cười nhéo mặt Tảo Tảo: "Cô ấy và em khác nhau, mặc dù em không để ý những chuyện vặt vãnh, nhưng chuyện này vô cùng bảo thủ, cô ấy lại rất không coi trọng những thứ đó, chỉ cần cô ấy thích thì chuyện gì cũng có thể làm được."

"Vậy rốt cuộc là cô ta có thích anh không?" Tảo Tảo càng thêm lo lắng, quay mặt, không được tự nhiên dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Cô ta có cái kia, cái kia anh không?"

Tiểu Dã nhìn Tảo Tảo đang xấu hổ mở miệng ở trước mặt, mặt cô e lệ quay sang hướng khác, mấy sợi tóc mềm mại rơi xuống chiếc cổ trắng mịn, hai tay ôm lấy đầu gối mà ngồi, chiếc váy liền thân màu trắng phác họa thân hình mềm mại động lòng người, trong lòng anh như một hồ nước bị gió thổi tạo thành những đợt sóng lăn tăn, động tác tay nhẹ nhàng đi nhiều.

"Tảo Tảo, em yên tâm, anh không thích cô ấy, tuyệt đối không thích."

"Nhưng mà cô ta thích anh thì phải làm sao, không phải cô ta không coi trọng những thứ này sao, nếu cô ta như vậy, như vậy thì phải làm sao đây?" Tảo Tảo vẫn lo lắng nói.

Tảo Tảo vội vàng mở mắt to hết mức, lấp lánh trong suốt trong bóng đêm, Tiểu Dã nhìn dáng vẻ muốn nói lại không dám nói của cô, bỗng nổi lên tâm tư trêu đùa, một phen kéo Tảo Tảo ngã về đằng sau, ngửa mặt nằm trên bãi cỏ, quay đầu nhìn cô cười: "Cô ấy sẽ làm gì anh, hả?"

Tảo Tảo buồn bực vung tay ra, quay người lại, đưa lưng về phía anh, nói: "Anh biết rõ là em muốn nói cái gì."

Tiểu Dã cười, liền dùng sức xoay người cô lại, mặt đối mặt anh, đáp: "Sao anh biết được em muốn nói cái gì, nếu như em không thể nói ra miệng thì dùng hành động khua tay khua chân, có khi anh sẽ biết."

"Anh." Tảo Tảo thở hổn hển vừa muốn xoay người, Tiểu Dã lại nghiêng người qua áp chế cô, hai tay chống đỡ hai bên cạnh cô, cười hì hì cúi đầu xuống, chạm nhẹ vào môi cô, lại chà xát lỗ tai cô: "Có phải như vậy không, hay cả như vậy?"

Đêm hè yên tĩnh không bóng người, tiếng côn trùng kêu lọt vào tai, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ lướt qua mang theo từng đợt hương hoa không biết tên, tất cả đều yên ả tốt đẹp đến thế.

Sóng gió qua đi, tình cảm của hai người càng thêm gắn bó, có lúc Tảo Tảo sẽ nghĩ: rốt cuộc là cô đã giận thế nào, Tiểu Dã lại làm thế nào để cô nguôi giận, lại mơ mơ màng màng nhớ không rõ, dường như là cứ mơ hồ như vậy mà bắt đầu sinh giận dỗi, lại choáng váng, hồ đồ hòa hợp như lúc ban đầu trong vòng tay của anh. Vì sao tức giận, vì sao nguôi giận, chính cô cũng không nghĩ ra.

Tiểu Dã ở lại mấy ngày mới lưu luyến từ biệt Tảo Tảo trở về nhà. Sinh hoạt trong ngày nghỉ của Tảo Tảo lại trở về trạng thái đường dây nóng qua điện thoại, người nhà đều biết rõ tình trạng của cô nhưng vẫn im lặng không nói. Lần này, ngay cả người cha luôn nghiêm khắc cũng không can thiệp thêm vào hành động của cô. Mãi đến buổi tối trước khi quay lại trường học, chị gái yên tâm để con trai yêu ở trong phòng, đi vào phòng cô, nói thật nhiều với cô, khiến cô ngạc nhiên nhất là chị gái không hề hỏi tình hình của Tiểu Dã mà lại truyền thụ những tri thức tránh thai khiến cô mặt đỏ tim đập nhanh.

Tảo Tảo đỏ mặt, nói: "Bọn em vốn không có như thế."

Chị gái lại cười tủm tỉm nói: "Phòng trước khỏi tai nạn, phòng trước khỏi tai nạn."

Kết thúc cuộc nói chuyện, bỗng nhiên chị gái lại trở nên nghiêm túc: "Em gái, người kia như thế nào, chị luôn tin tưởng vào sự phán đoán của em, nhưng chuyện này, em đừng xấu hổ. Người trẻ tuổi bọn em dính lấy nhau hàng ngày, nói không chừng sẽ có lúc xảy đến, chị không phản đối việc này, nhưng em phải bảo vệ tốt chính mình. Vui vẻ là chuyện của hai người nhưng hậu quả chỉ có mình em chịu, em nhất định phải nhớ kỹ."

Mặc dù Tảo Tảo có ngượng ngùng nhưng cô không tiện nói từ chối, cô mất tự nhiên tránh tới tránh lui nhưng vẫn nhỏ giọng đáp ứng. Sau khi chị gái rời khỏi phòng, Tảo Tảo ngồi ở trên giường nhớ lại lời của chị gái, vô tình lại nhớ đến Lâm Tâm, gương mặt trắng xanh, tiều tụy của Lâm Tâm khiến cô hiểu sâu hơn ý tốt của chị gái. Cô thở dài một hơi, ngả về sau, dang chân dang tay thành hình chữ đại. Trong đầu cô xuất hiện đủ loại biểu hiện của Tiểu Dã trong ngày thường, mỗi lần ôm cô hơi lâu một chút, anh đều sẽ động tình, chẳng lẽ đối với đàn ông mà nói, chuyện đó thật sự quan trọng vậy sao? Hô hấp nóng rực, vòng ôm nóng bỏng, ánh mắt thâm sâu còn có phản ứng thân thể của Tiểu Dã, giống như đang ở bên cạnh, Tảo Tảo ôm gối, ngọt ngào mà phiền não thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status