Giếng cạn

Chương 2



【04】



“Ha ha ha ha ha, cho nên cậu là vì cái gì bị lừa tới?”

Lương Dã cười đến thở không ra hơi, bóp bẹp lon bia rỗng trong tay. Mà tôi thì buồn bực uống cạn ly bia trước mặt, lặp lại: “Vốn là nộp đơn làm văn phòng, HR* thây thân thể tớ xem như cường tráng, liền đề nghị tớ thử đi làm trợ lý bảo vệ của ông chủ một lần, ai biết ông chủ nói tướng mạo quá soái không cần, sợ tôi dụ dỗ con gái ông ta.”

(*Quản lý nhân sự.)

Sau khi cậu nghe tôi nói xong lại là một trận cười điên cuồng, tiếp đó giống như nghĩ đến cái gì ghé sát vào tôi nhìn nhìn, đột nhiên giọng điệu trở nên trầm thấp mang theo một loại mùi vị  khác biệt:





“Nhưng mà ông ta lo lắng ngược lại không sai, cậu thật sự lớn lên rất soái a.”

【05】

Thời điểm ánh mặt trời sau giờ ngọ xuyên thấu qua bức màn mỏng manh rơi vào phòng, tôi mở to đôi mắt cá chết nhìn lên trần nhà trống trải, trong đầu hồi ức như đèn kéo quân chiếu ra hiện thực vô cùng thê thảm ngày hôm qua.

Một người đàn ông đến tột cùng phải say thành cái dạng gì, mới có thể cùng người bạn tiểu học đã nhiều năm không gặp của mình có một đêm tình?

Tôi ngồi dậy, mặt không biểu tình nhìn lướt qua dấu vết thảm không nỡ nhìn ở trên giường, bắt đầu nghiêm túc nhớ lại toàn bộ chân tướng. Nhớ rõ tối hôm qua hai chúng tôi uống hết rất nhiều rượu, trò chuyện cũng rất tận hứng, không biết sao bầu không khí liền dần dần trở nên ái muội, sau đó hình như là cậu dán qua trước, hơi thở nóng rực phun vào bộ vị mẫn cảm của tôi, sau đó cũng không biết là ai bắt đầu trước, hai người liền hôn nhau, ôm lấy nhau, lăn xuống giường.

Tấm thân xử nam vẫn luôn giữ gìn tính toán dâng cho lão bà tương lai cứ như vậy không còn, tâm tình của tôi hiện tại có thể nói là cực kỳ hỏng bét.

Tôi không biết bản thân vẫn luôn thành tâm quả dục tối hôm qua là trúng phải tà gì, mới có thể dễ dàng bị một người cùng giới khơi lên dục vọng, chỉ nhớ rõ thời điểm mồ hôi đầm đìa  nâng lên cặp chân dài trắng nõn lao tới, khoái cảm sinh lý xưa nay chưa từng có đã sớm đè sập phòng tuyến cuối cùng của tôi, cậu liếm môi khuôn mặt vũ mị mê người khi bị tôi đâm sâu vào chỗ kia, cùng với đôi mắt ướt át vẫn luôn nhìn chăm chú vào tôi, căn bản không làm tôi nhớ tới sự thật cậu là một người đàn ông.

Tôi nhìn về phía tủ đầu giường không biết khi nào đã được đặt một xấp Mao gia gia* thật dày, còn thấy phía trên dán một tờ giấy nhắn, viết một hàng rồng bay phượng múa: Giang Sâm bảo bối nhi, tối hôm qua vất vả cậu rồi, cầm tiền tiêu vặt này đi mua thêm mấy hộp trà chức năng, bồi bổ thân thể cho tốt nhé.

(*Tiền giấy í.)

Đằng sau còn vẽ một cái icon cười xấu xa.

Tôi tâm tình phức tạp đếm xấp Mao gia gia kia, rốt cuộc mới chậm chạp ý thức được bản thân giống như bị một bạn học cũ hư hư thực thực là gay chơi* rồi.

(*Nguyên văn 嫖 phiêu: chơi gái.)

Ngoại trừ một tờ giấy nhắn giọng điệu thân mật, cậu không để lại bất cứ phương thức liên lạc nào, cứ bốc hơi ở biển người mênh mang bên ngoài cửa sổ như vậy, giống như tối hôm qua thật sự chỉ là một đêm tình không đáng nhắc tới.

Tôi lắc đầu, cất kỹ xấp tiền màu hồng kia, thời điểm xuống giường tính toán đi rửa mặt, chân trái chợt dẫm phải một vật cứng ở trên thảm.

Tôi nhặt nó lên nhìn nhìn





Nhẫn nam hiệu PANTHRE DE CARTIER, kiểu dáng cực kỳ thích hợp với những người trẻ tuổi thời thượng.

Cùng với thứ xỏ trên ngón tay của người thanh niên bò ra từ giếng cạn kia, giống như đúc.

【06】

“Sâm tử a, gần đây thời tiết P thị rất khô, con nhớ uống nhiều nước, lúc ra cửa nhớ kiểm tra tất cả nguồn điện đã tắt hay chưa, mẹ gửi chút mứt cùng bánh ngọt ở quê cho con, gần nhất phải về nhà sớm chờ điện thoại của nhân viên giao hàng…”

Tôi một bên nhìn gương rửa sạch bọt xà phòng trên mặt, một bên đáp có lệ:

“Dạ đã biết.”

Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, lại đứt quãng nói: “Quê bên này gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện… nghe nói lão già điên kia rốt cuộc đã chết ở bệnh viện tâm thần… đáng thương năm đó… đứa bé Lương gia kia… mệnh khổ a…”

Tín hiệu bỗng nhiên không hề có dấu hiệu mà bắt đầu hỗn loạn, tôi không nghe rõ mẹ ở đầu dây bên kia nói gì, đành phải ném dao cạo đi tới trước cửa sổ, xoa xoa mái tóc còn ướt hỏi: “Mẹ vừa nói gì vậy? Con không nghe rõ.”

Mẹ sửng sốt một chút, dường như nhớ tới gì đó mà ngừng nói, “A, không rõ coi như xong đi, chỉ là chút chuyện bát quái ở dưới quê mà thôi.”

“Chuyện bát quái gì? Nói nghe một chút a.”

Tôi nhẫn nại cả buổi cũng không thấy bà mở miệng, liền nói tiếp: 

“Mẹ…”

“Sâm tử a…”

Chúng tôi đồng thời mở miệng, lại đồng thời trầm mặc.

“Sâm tử a, nghe mẹ một câu, nếu như không ở P thị được nữa liền trở về đi. Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, tiền hưu của ba mẹ cũng đủ dùng cho nửa đời sau, con có thể làm việc mà con thích, không nhất định phải trở nên nổi bật mới được…”





“Về thăm nhà một chút đi, ba mẹ đều nhớ con.”

【07】

Tôi buông di động nhìn bãi đất trống trải rồi lại buồn tẻ ngoài cửa sổ.

Khô ráo mà chói mắt dưới ánh mặt trời, cái giếng âm u kia vẫn còn cố chấp tồn tại trong tầm mắt của tôi.

“….Con biết rồi,” Tôi hít sâu một hơi, không kiên nhẫn mà cắt đứt điện thoại, “Có rảnh liền về.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status