Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa

Chương 20

Chị dâu...

Một tiếng chị dâu này ở giữa cô và hắn đã vạch ra một tia chớp không thể nào vượt qua được, Mộc Mộc đứng tại chỗ, không dám vượt qua ranh giới đó.

Trác Siêu Nhiên mỉm cười đi đến bên Mộc Mộc, khoác tay lên vai cô, cử chỉ vô cùng thân thiết, "Làm xong đồ ăn rồi sao?"

Thấy cô gật đầu, anh lại đi về phía Trác Siêu Việt đang thờ ơ lạnh nhạt trên sô pha, "Cậu còn chưa ăn tối đúng không? Mộc Mộc nấu canh rất ngon, đi lên nếm thử chút."

"Không, em ăn trên máy bay rồi, hai người ăn đi..."

"Có người bạn tặng tôi hai bình rượu, năm mươi hai độ. Cùng uống một ly?"

Trác Siêu Việt đem điếu thuốc trên tay dụi vào gạt tàn, đợi cho đầu thuốc nát không còn nhìn rõ hình dạng, hắn chậm rãi đứng lên, liếc nhìn Mộc Mộc một cái, trên mặt để lộ nụ cười rạng rỡ hiếm có: "Đêm còn dài, hai người làm gì cứ làm, đừng để ý đến tôi..."

Trác Siêu Nhiên che miệng ho khan, hướng hắn lườm một cái, ám chỉ hắn nói chuyện chừng mực một chút. Trác nhị thiếu gia làm như hoàn toàn không thấy, nghiêng người lướt qua Mộc Mộc ra ngoài, vì tốc độ hơi nhanh, vụt qua một dòng khí, nặng trịch.

Rầm! Tiếng đóng cửa làm Mộc Mộc sợ tới mức cả người run lên.

"Làm em sợ? Bình thường cậu ta không như thế này..." Trác Siêu Nhiên ôm vai Mộc Mộc đi lên lầu, giải thích: "Chắc hôm nay tâm trạng cậu ta không tốt."

Cô ngẩng đầu, nhìn Trác Siêu Nhiên, ý hỏi.

"Công việc làm ăn của cậu ta ở bên Nga xảy ra chút vấn đề, vất vả hơn một tháng vẫn chưa xong, vì vậy cậu ta đặt vé trở về."

Ngồi vào bàn cơm, Mộc Mộc cầm di động trên tay đánh chữ.

Loại nói chuyện kiểu này thực thử thách tính nhẫn nại của người ta. Có đôi khi chính Mộc Mộc còn cảm thấy mình không đủ kiên nhẫn, mà Trác Siêu Nhiên lúc nào cũng kiên nhẫn chờ cô đánh chữ.

"Vậy công việc làm ăn của anh ấy làm sao bây giờ?"

"Còn tùy tâm trạng cậu ta." Anh lắc đầu cười. "Tâm trạng tốt thì phái người khác đi tiếp tục đàm phán, tâm trạng không tốt thì không làm nữa."

Việc làm ăn còn phải tùy tâm trạng?

Trác Siêu Việt và Trác Siêu Nhiên thật là hai người cực đoan, một người thì dù chuyện gì cũng không quan tâm đến trách nhiệm, một người thì từ chuyện nhỏ nhất cũng lo lắng trách nhiệm của mình.

"Anh ấy làm gì?" Cô lại hỏi.

"Buôn bán xuất nhập khẩu."

"Xuất nhập khẩu cái gì?"

"Không cố định, còn tùy tâm trạng cậu ta." Trác Siêu Nhiên hàm hồ nói.

Dường như anh không muốn nói đến vấn đề này, cúi đầu đảo đảo bát canh cho bớt nóng, uống một thìa, "Ừm, canh ngon lắm... Chốc nữa để lại một bát cho Siêu Việt nếm thử."

Một bát canh mà thôi, hắn cảm thấy ngon cũng sẽ giữ lại cho em trai một bát. Mộc Mộc thất thần nhìn Trác Siêu Nhiên, lông mi anh rất dài, cụp xuống, che không được ánh sáng trong đáy mắt, tựa như vầng trăng sáng tỏ, màn đêm không thể che được ánh hào quang.

Người đàn ông như vậy, rõ ràng là treo cao ở phía chân trời, để cô ngắm nhìn là đủ rồi. Bây giờ, anh lại thành bạn trai cô, ngồi ở nơi cô có thể chạm đến được, uống canh cô nấu.

Những điều tốt đẹp này tựa như ánh mắt trời rọi xuống bọt biển, lung linh đẹp đẽ, nhưng có thể tan biến bất cứ khi nào.

Cô không sợ giấc mơ đẹp tan vỡ, dù sao cô đã sớm nếm trải cảm giác này, không chỉ một lần. Điều cô sợ hãi là mình phụ bạc tấm chân tình của Trác Siêu Nhiên.

Nhất thời rối loạn trong lòng, cô không tự chủ được đưa tay với lấy bình rượu.

"Ăn chút gì đó rồi uống."

Anh nắm lấy tay cô, ở trong lòng bàn tay ấm áp, làm cho lòng cô yên ổn dần.

*******

Uống qua rượu mạnh của bộ đội mới biết được thứ Whiskey pha loãng trong quán bar căn bản không xứng gọi là rượu.

Mộc Mộc chỉ uống hai chén, bắt đầu choáng váng, cơ thể trầm xuống, dạ dày bởi vì cồn kích thích mà âm ỷ đau.

Trác Siêu Nhiên rót thêm một chén rượu, dung túng cô uống rượu như uống nước lọc, dường như anh sớm nhìn ra cô muốn làm cho mình say vậy.

Không nhớ rõ uống mấy chén, trước mắt Mộc Mộc bắt đầu mơ hồ, cơ thể giống như không thuộc về mình, không chịu sự khống chế của bản thân nữa, nhưng ánh sáng trước mắt cô không phải là cầu vồng, cũng tìm không thấy sự thanh thản mà cô ao ước.

Ngược lại, đau đớn, sợ hãi, mỏi mệt, tất cả đều vây lấy cô, những thứ vừa qua, còn những điều trong kí ức...

Trong vũng tối mênh mông, những khung hình màu xám dần dần hiện lên như những thước phim cũ chạy qua trước mắt.

...

Quần áo cô xộc xệch ngồi trên giường, mẹ ngã dưới đất, bắt đầu đứng dậy, thê lương nhìn về phía cô hét lên: "Mày nghe cho rõ đây, đừng tưởng ông ta thương mày, ông ta đối tốt với mày chỉ vì bộ dạng mày giống người mẹ đã chết của mày thôi..."

...

Cô cố gắng muốn chạy trốn, không ngờ lại rơi vào một cảnh tượng khác.

Ba ngã xuống, từ người ông chảy ra một thứ chất lỏng đỏ như máu, loang lổ trên mặt đá trắng...

...

Cảnh tượng này tiếp theo cảnh tượng khác.

Bên ngoài tòa án, cảnh sát mang theo còng tay lạnh lẽo dẫn cô lên xe, chú cô vọt đến trước mặt Kiều Nghi Kiệt, giơ tay dáng xuống một quyền, miệng anh rướm máu.

Chú cô chỉ tay vào Kiều Nghi Kiệt chửi ầm lên, khàn giọng mắng anh táng tận lương tâm, mắng anh không nên cứu một con súc sinh lang tâm cẩu phế...

Kiều Nghi Kiệt chỉ cúi mặt, nhặt lên tư liệu rơi dưới đất, ngẩng đầu nhìn xe cảnh sát chở cô đi.

Hai tay cô nắm chặt song sắt trên cửa xe, không tiếng động hỏi anh, "Đau không?"

...

Trí nhớ bị đảo lộn, đến không hay, đi chẳng biết.

Cô ôm đầu đau nhức, cố gắng lắc, trước mắt lại xuất hiện...

Tượng đồng vách sắt màu xám, ánh nắng mỏng manh từ cửa sổ trên cao chiếu vào, bụi mờ mờ bay trong chùm sáng yếu ớt, một trận gió nhẹ thổi vào, làn bụi như phiêu lãng.

Cô mặc quần áo sọc đen trắng cuộn mình ở trong góc...

Cai tù mở cửa, nói có người đến thăm cô. Cô mừng rỡ đứng lên, không để ý đến xương quai xanh đau nhức, liều mạng chạy đến phòng gặp.

Cô nghĩ chắc bệnh mẹ đã đỡ, bà đến thăm cô.

Sau khung cửa kính, người đến là Kiều Nghi Kiệt mang theo khuôn mặt nặng nề, anh nói cho cô - "người thân" cuối cùng cô có, đi rồi.

Trước mắt cô tối đen lại, cô ngã xuống.

...

Sau đó, là kí ức thống khổ nhất.

Bác sĩ không ngừng đổ thuốc vào miệng cô, một thức chất lỏng hỗn độn từ khoang mũi phun ra, cô chợt bừng tỉnh sau giấc mộng, cố gắng giãy dụa. Xương quai xanh bị gẫy, một lần nữa lệch khớp, cô đau, mồ hôi vã ra như tắm.

Cô túm lấy tay áo bác sỹ cầu xin tha cho mình, nhưng ngay cả tiếng rên rỉ cô cũng không kêu lên được...

Cơ thể cô như bị xé rách thành những mảnh nhỏ, Mộc Mộc ấn ngực, khó khăn thở phì phò.

Không biết từ lúc nào, một đôi tay dịu dàng vỗ lưng cô, cô mông lung ngẩng đầu, thấy một khuôn mặt anh tuấn hiện ra trước mắt, cô đưa tay, cẩn thận chạm vào, giống như vuốt ve thứ bảo vật quý nhất trên đời.

Anh vẫn không nhúc nhích, để yên cho cô sờ soạng.

"Mộc Mộc, anh biết em vọt qua đường cái là vì muốn tự sát, anh cũng biết có người lừa gạt em, có người làm tổn thương em... Không sao, đều qua rồi. Sau này em còn có anh, anh sẽ không để em phải chịu tủi thân..."

Cô ôm lấy hắn, khóc không ra tiếng.

Cô rất muốn nói cho hắn: Nếu không phải là hắn cô sẽ không sống tới ngày hôm nay.

Từ nhiều năm trước, Kiều Nghi Kiệt đem di chúc của mẹ giao cho cô. Ngày đó, cô vốn đã nên chết.

Nếu không phải phút cuối cùng, một dòng điện truyền qua tim, cô bỗng nhiên nghĩ đến một đêm mưa gió, hắn xuống xe, mưa thấm ướt khuôn mặt hai người, hắn nhìn cô thật sâu, đem cô ôm vào trong lòng...

Nếu không phải cô còn một chút lưu luyến với thế giới lạnh lẽo này, có lẽ cô đã chết.

Bởi đối với cô mà nói, chết, so với sống dễ dàng hơn nhiều lắm.

******

Sự mỏi mệt cùng ánh nắng chói chang mang Mộc Mộc ra khỏi giấc mộng, lúc này đã là sáng hôm sau.

Cô mở mắt ra, phát hiện mình ngủ trong một căn phòng xa lạ, trên người là tấm chăn màu xám. Phòng ngủ chủ đạo là hai màu đen trắng, trầm tĩnh, xa hoa.

Trên tủ đầu gường có một bức ảnh, hai khuôn mặt giống hệt nhau, mặc một bộ quân trang giống nhau, bọn họ bá vai, nụ cười rực rỡ.

Đây là phòng ngủ của Trác Siêu Nhiên? Mộc Mộc đập vào đầu mình, rốt cuộc nhớ được tối hôm qua cô uống rượu, ở trong lòng anh khóc đến mất đi ý thức.

Chuyện sau đó, cô hoàn toàn không nghĩ ra. Căn cứ bộ váy trên người này mà phỏng đoán, bọn họ chắc chưa phát sinh chuyện gì.

Mộc Mộc lấy lại bình tĩnh, bò xuống giường, đẩy cửa phòng ngủ.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi thẫm màu ngồi trên sô pha phòng khách, đưa lưng về phía cô, một chân vắt lên chân còn lại, cơ thể tà tà dựa vào tay vịn, nhìn TV không tiếng động.

Nghe được tiếng mở cửa, hắn ngoái đầu lại nhìn, như cười như không nhếch khóe miệng.

"Chị dâu, tỉnh ngủ rồi? Anh trai đã về doanh trại." Trác Siêu Việt đứng lên, chỉ bát cháo hoa trên bàn. "Anh ấy nấu cháo cho cô."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status