Gió nam và hoa hồng

Chương 10-4: Lối rẽ


Editor: Đào Sindy

Bóng đêm âm trầm.

Trần Nhứ đứng trong phòng khách, ghé vào ô giá sách, nhìn qua đầu vai Tạ Nghiêu Đình, cô nhìn thấy Diệp Phục Linh cúi mặt, sau khi đưa điện thoại và hộp thuốc, thuận thế đưa tay vắt lại sợi tóc rơi bên thái dương. Tùy ý bới búi tóc lỏng lẻo lười biếng sau đầu, góc mặt rất đẹp. Đèn trong phòng chiếu rọi, lúc cô ta quay đầu rời đi, viên ngọc lục bảo điểm xuyết trên vành tai phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Trên người người phụ nữ đang vào độ tuổi phong tình, khiến trong nháy mắt cô có chút tự ti đắng chát.

Cho đến khi Tạ Nghiêu Đình đi tới, cô còn đang ngây người, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Anh xoa vai cô, nhẹ nhéo nhẹ một cái, thấp giọng thu xếp: "Rất muộn rồi, mau đi ngủ đi. Anh vào tắm phát."

Nói xong, anh bước vào trong mấy bước.

Chắc do là con gái nên giác quan thứ sáu rất nhạy bén, trong đầu cô chợt chợt lóe lên lời Giang Tư Mạc nói ban ngày, rồi mới không khống chế xoay người, trực tiếp dùng giọng chất vấn nói: "Cô ấy là ai vậy?"

Bước chân Tạ Nghiêu Đình dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô, biểu hiện trên mặt không có cảm xúc gì.

Anh trầm ngâm một lát, nghiêm túc giải thích nói : "Hạng mục nghiên cứu phát minh tân dược của viện trưởng Thẩm, cô ấy là người đầu tư. Anh theo cô ấy làm việc, ban đêm có xã giao, nên cùng ăn cơm."

Trần Nhứ giữ im lặng.

Anh giao quyền chủ động cho cô: "Em muốn hỏi gì?"

Cô như muốn cố tình gây sự: "Anh biết em muốn hỏi gì mà. "

Tạ Nghiêu Đình nhíu mày, hình như có chút mệt mỏi vì Trần Nhứ đột nhiên phát tác: "Tiểu Nhứ, có gì mai hẳn nói, anh rất mệt."

Trần Nhứ không lên tiếng, cũng không chịu bước đi.

Anh nhìn thấy nét quật cường đơn độc trên mặt cô, thấp giọng thở dài: "Tiểu Nhứ..."

Lời còn chưa dứt, anh đã lấy tay ôm dạ dày, nhịn đau thở dài. Sắc mặt anh trắng bệch rất khó coi, ngay cả môi trong nháy mắt cũng mất hết huyết sắc, cong lưng đứng ở đó.

Trần Nhứ giật nảy mình, vội vàng đi đến ôm anh: "Anh không sao chứ?"

Trong lúc nhất thời Tạ Nghiêu Đình không nói ra lời, khe khẽ lắc đầu đầu, miễn cưỡng cười với cô.

Thấy anh như vậy, cô đỏ vành mắt, mũi chua chua, khóc ra thành tiếng: "Vì giúp cô ta mà anh uống nhiều rượu như vậy, ngay cả thân thể của mình cũng mặc kệ."

Tạ Nghiêu Đình ôm cô, chống cằm trên vai cô, giọng có chút khẽ, thấp giọng dỗ cô: "Ngoan, đừng khóc. Anh sai rồi, sau này sẽ không thế nữa."

Trần Nhứ nức nở, líu lo không ngừng nói :"Em biết, có rất nhiều người thích anh, em cũng biết, em chỉ là một người bình thường trong số đó, chẳng làm nên trò trống gì, không xinh đẹp, tính tình không tốt, cũng không thể lấy lòng..."

“Em nói bậy gì vậy?" Anh thở dài, nhíu mày cắt ngang cô đang tự trách.

Cô dừng lại, vừa khóc nói: "Thật sự em muốn cất anh vào túi, để tất cả mọi người biết anh là người của em."

Nghe cô bày tỏ ý định độc chiếm, anh bất đắc dĩ, dở khóc dở cười lắc đầu.

Cô hỏi anh: "Còn đau không?"

Anh ôm cô càng chặt hơn, cánh tay bóp chặt vai cô: "Để anh ôm em một tý sẽ tốt thôi."

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày mưa dầm, bầu trời âm u, thích hợp cho việc ở không tại nhà.

Tạ Nghiêu Đình xin nghỉ phép, khó được nhàn rỗi ở nhà. Tối hôm qua say rượu, tối không ngủ được, lại nôn hai lần, sáng sớm tỉnh lại có chút ho khan, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng không thoải mái.

Trần Nhứ bưng bát cháo trắng từ phòng bếp ra, nhìn anh ngồi thả lỏng trên ghế sa lon, con ngươi có chút không tập trung, ánh mắt không tiêu cự rơi vào ngoài cửa sổ mông lung: "Anh không mệt sao, lại đi ngủ một hồi đi."

Tạ Nghiêu Đình lấy lại tinh thần: "Ngủ không được."

Giọng của anh trầm thấp khàn khàn, bởi vì giọng mũi có chút nặng. Cô rất lo lắng: "Ngủ không được có thể nằm một hồi. Có câu tục ngữ nói thoải mái còn thua bị té, ăn ngon không như sủi cảo."

Anh cười rộ lên, thuận theo cô nói: "Em làm món nào ngon?"

Cô ngồi cạnh anh: "Em nấu ít cháo, coi như không ngon cũng phải ăn một chút."

Nói xong cô quỳ thẳng người trên ghế sa lon, tay đặt lên trán anh, cọ nhẹ như mèo con: "Vẫn còn sốt nhẹ. "

Trong lòng Tạ Nghiêu Đình có chút ngứa, vừa quyến luyến cô, vừa mâu thuẫn đẩy cô ra, quay đầu ho hai tiếng: "... Anh bị cảm, đừng để lây sang em."

Cô muốn chạm vào giơ tay huơ huơ, anh bị cô chọc không còn cách nào khác, bất đắc dĩ cười cười.

Cô hôn nhẹ lên mi anh: "Em không sợ."

Tạ Nghiêu Đình mất khẩu vị, Trần Nhứ bưng bát, vừa kể một số chuyện, vừa đút từng muỗng vào miệng anh, anh cũng không từ chối, từ từ ăn hơn nửa chén.

Lúc em học lớp 9, mỗi tuần có hơn 100 đồng để tiêu vặt, bao gồm ăn sáng và lặt vặt."

Anh thấp giọng hỏi: "Đủ ư? "

Dưới tình huống bình thường, là đủ. Nhưng có một lần, lớp em có một bạn học ba bị tai nạn, gia đình cậu ấy rất khó khăn, giáo viên tổ chức quyên tiền. Lúc đầu chọn bỏ thùng dấu tên quyên góp hiệu quả cực kém."

Anh khẽ nhíu mày: "Sau đó thì sao?"

Sau đó, lại dùng quyên góp thùng lần nữa, chiếm dụng thời gian học của lớp, mỗi người bước lên bục giảng trước lớp, bỏ tiền mình quyên vào trong."

Tạ Nghiêu Đình nhíu mày sâu hơn, không lên tiếng.

Lần đầu em quyên 20 đồng, lần thứ hai quyên 100 đồng. Rồi cả tuần sau đó nhịn ăn sáng, cảm giác để bụng đói đi học thật khó chịu. Lúc đó, có phải em rất dối trá không? "

Tay anh vuốt má cô, đau lòng nói : "... Không phải."

“Nói một chút về chuyện lúc em đi học đi. Từ lúc nào thì anh làm việc thiện giúp người?"

Tay Tạ Nghiêu Đình gối trên sa lon, điều chỉnh tư thế thoải mái, nghiêng mặt nhìn cô: "Ban đầu tham dự những việc này, hẳn là bị ảnh hưởng từ mẹ anh, mỗi năm bà đều giúp một học sinh nghèo khó, chịu học phí cho đến khi người đó tốt nghiệp."

Trần Nhứ liếc mắt: "Thế à."

Không biết nghĩ tới gì, cô đột nhiên nói : "Anh có ảnh không? Em rất muốn nhìn anh khi đó."

Anh cười: "Tại sao muốn nhìn?"

Cô xụ mặt, giọng điệu phẫn uất: "Em cảm thấy rất không công bằng, lúc em biết anh thì anh đã như bây giờ rồi, tất cả mọi chuyện đều thành thục, em muốn nhìn lúc anh tuổi trẻ nhiệt huyết, cũng không muốn bỏ qua lúc anh còn đi học."

Anh nói : " Tầng cao nhất của giá sách, có một tập ảnh màu đen. Cuộn ảnh kỷ niệm. "

Trần Nhứ lập tức đứng dậy chạy tới, giẫm lên ghế nhỏ thuận lợi cầm được.

Anh ở ngay sau cô, cất giọng nhắc nhở: "Cẩn thận một chút."

Cô bước tới, ngồi kế bên anh lật ra, từng tờ từng tờ một. trong dự liệu, từ tiểu học đến tốt nghiệp bác sĩ, mỗi lần đều có ảnh chụp tốt nghiệp chung.

Dưới góc có một dòng chữ nhỏ màu vàng, ảnh chụp tốt nghiệp thạc sĩ lâm sàng lưu niệm. Cô ta mặc đồ thạc sĩ đứng hàng đầu góc trái, bề ngoài của cô ta xuất chúng, rất dễ dàng có thể nhận ra.

Lật qua, mặt sau có tên, vị trí kia chính là Diệp Phục Linh.

Đột nhiên cảm xúc Trần Nhứ rơi xuống mức đóng băng.

Dựa vào trực giác của chủ nghĩa duy tâm, liên tưởng tới những lời Giang Tư Mạc nói ở bệnh viện, cô cơ bản có thể xác nhận suy đoán trong lòng mình. Cô không phải là người cố tình gây chuyện, cũng biết độ tuổi của Tạ Nghiêu Đình, không thể không có chút quá khứ nào.

Điều cô ngại thật sự là, vì sao tối hôm qua Tạ Nghiêu Đình tận lực tránh né nói đến Diệp Phục Linh.

Anh cảm thấy cô không bình thường, thuận theo mắt nhìn qua, còn không kịp mở miệng, chuông điện thoại đột nhiên kêu lên.

Trần Nhứ lấy lại tinh thần , ấn mu bàn tay anh, ngăn anh đứng dậy: "Em đi lấy giúp anh."

Cô một đường chạy chậm đến phòng ngủ, màn hình điện thoại trên tủ đầu giường lấp lóe ba chữ Diệp nữ sĩ, khiến tâm trạng sa sút của cô không ngờ tới.

Tạ Nghiêu Đình nhận điện thoại di động, thấp giọng nói cảm ơn sau khi kết nối.

Ánh mắt anh thay đổi, sắc mặt dần dần ngưng trọng, cuối cùng là hơi khó coi. Trước khi cúp điện thoại, anh nói: "Được, để con sắp xếp một chút, hai người thu dọn đồ đạc, hai tiếng sau con đi đón hai người... Từ Giang Thành trở về đều là đường cao tốc, có thể đến kịp mười hai giờ khuya."

Trần Nhứ không để ý tới, cứ như muốn truyền thêm năng lượng cho anh bằng cách nắm tay, ngửa mặt lên hỏi : "Xảy ra chuyện gì sao?"

Mặt anh trắng như tờ giấy, gian nan nói: "Bà nội anh…mất rồi."

Sinh lão bệnh tử, vốn là chuyện thường tình. Người già tuổi tác đã cao, ở Thần Nông Giá cùng bạn già và làm bạn cùng dược thảo, ít giao du không ra ngoài đã lâu, chỉ là, khoảng thời gian trước Tạ Thế Thanh còn thu xếp, muốn dựa theo lệ cũ những năm qua đón bà qua Giang Thành ăn tết, củng cố quan hệ. Lại đột nhiên nhận được tin tức như vậy, không khỏi khó mà tiếp nhận.

Trần Nhứ không biết an ủi anh thế nào.

Tạ Nghiêu Đình đưa tay chạm vào mặt cô, thấp giọng nói : "Lúc đầu muốn dẫn em theo ăn tết, nhưng hiện tại, anh phải về nhà giải quyết đám tang. Một mình em..."

“Anh đừng bận tâm, một mình em vẫn ổn." Cô liền vội vàng nói.

Anh không đành lòng, lại không thể làm gì: "Tiểu Nhứ, thật xin lỗi."

“Anh yên tâm đi, em có thể trở về trường học, có rất nhiều bạn học không về nhà." Cô kiếm cớ lung tung trấn an anh.

Tạ Nghiêu Đình cũng không rảnh bận tâm cái khác, thu dọn mấy bộ quần áo, liền tạm biệt Trần Nhứ.

Ngoài cửa sổ mưa càng rơi càng lớn, giữa trời đất mơ hồ thành một mảnh.

Tạ Nghiêu Đình lái xe, phi nhanh trên đường cao tốc, hạt mưa va nát trên kính chắn gió, nước bắn đến thịt nát xương tan. Sắp xếp cha mẹ ngồi đằng sau, hai người đan mười ngón tay vào nhau gắng gượng.

Diệp Dĩnh đỏ vành mắt, thấp giọng nói : "Mặc dù rất bất ngờ... Mẹ ra đi trong mơ, không phải chịu khổ."

Tạ Thế Thanh vỗ sau lưng bà, không lên tiếng.

Diệp Dĩnh không yên lòng, lại khuyên: "Ông phải nghĩ thoáng một chút."

“Là người thì đều phải có ngày này."



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status