Giới thần

Chương 564: Thôn phệ



"Ah....đây...đây là cái gì, sao lại có thể cắn nuốt lĩnh vực của ta"

"Đừng hỏi nhiều....mau hợp sức bứt nó ra nếu không thì nguy"

"Ặc....không xong, lôi hỏa vực ta đã bị cắn nuốt mất 3 phần"

"Đừng la hét nữa mau cùng ta hợp lực bứt ra nếu không thì....không xong...âm ba vực của ta bị mất 4 phần...."

.........

Ở trong phòng, Thiên bất chợt ngẩng đầu lên rồi mở ra tròng mắt sáng rỡ, cả người hắn làm gì có sự mê man hay tê dại nào như trước đó.

Trong cặp mắt Thiên lóe ra 1 tia sáng kích động.

Vô sắc lĩnh vực

Không ngờ lại có được loại năng lực như vậy, quy nguyên đan điền quả thật là 1 đồng bạn tham lam.

Bản thân nó đã ăn hết không chừa bất kỳ 1 loại phù văn pháp thuật hay công pháp vũ kỹ nào thì thôi, đên khi làm tâm cho vô sắc lĩnh vực lại bành trướng tham lam này trở thành cướp đoạt thôn phệ.

Vô Sắc Lĩnh Vực vô hình vô tướng, vô sắc vô định, có cũng như không có mà không có cũng như có, không gì có thể phát hiện ra, năng lực cũng không có bất kỳ năng lực gì đặc thù ngoại trừ.

Thôn phệ.

Không sai, nó thôn phệ mọi thứ cho mình dùng, biến thứ của người khác thành của mình. Thậm chí vô biên vô hạn thôn phệ, có thể tận hết mọi thứ có ích đều không chừa, bao nhiêu cũng không thấy đủ, mạnh cỡ nào cũng không buông tha, yếu thế nào cũng không từ bỏ.

Đây là tác dụng hoàn toàn chỉ tới từ Quy nguyên đan điền, cái đan điền này là lấy ảo diệu hỗn độn mà luyện ra, bản thân nó không từ bất kỳ thứ gì, không chê bất kỳ thứ gì.

Chỉ cần là thứ gì hữu ích với nó là nó đều không buông tha, nói là nó tham lam cũng đúng nhưng thực tế bản chất của nó là như vậy.

Hỗn độn đạo ở đại thế giới là lấy vạn pháp quy nhất, vạn đạo hợp nhất.

Còn khi tới thế giới này, nó vẫn mang theo loại ý chí này mà sinh tồn, thiên đạo là thứ vô cùng xa lạ với nó....nó khuyết thiếu, nó thiếu thốn và nó muốn no bụng, nó muốn hoàn thiện bản thân.

Do đó nó tham lam, giống hệt như 1 đứa trẻ con đói bụng lâu ngày gặp được miếng đùi gà vậy.

Vô Sắc Lĩnh Vực khi vừa bắt gặp được 2 đạo lĩnh vực khác lạ của kẻ địch, nó liền như mèo thấy mỡ bắt đầu thôn phệ từng chút, từng chút một.

Càng thôn phệ, nó càng mạnh mẽ hơn, càng dễ dàng thôn phệ hơn, lực hút cũng càng mạnh hơn.

Bây giờ, ẩn sâu trong vô sắc lĩnh vực là 1 tầng lĩnh vực mầu đỏ của lôi hỏa, ở bên ngoài là 1 tầng lĩnh vực không mầu của âm hệ, cả 2 thứ này khi vừa tiến nhập vào đây liền trực tiếp hòa hợp kết nối với 2 tòa nhân trụ trong quy nguyên đan điền.

"Đại cổ trụ" kết hợp với "âm ba lĩnh vực"

"Lôi hỏa trụ" kết hợp với "lôi hỏa lĩnh vực"

Càng đáng sợ hơn là trong 2 tòa nhân trụ còn ẩn chứa 2 đạo võ ý "cổ ý" và "lôi hỏa ý" 2 thứ này vừa hợp nhất với lĩnh vực liền sinh ra 1 thứ khủng bố nhất trên thế gian....nó, hệt như cự long thức tỉnh.

Tựa như rồng điểm mắt, như hổ trở về rừng, như long về biển.

1 thứ lại càng mạnh mẽ hơn, càng hoàn mỹ hơn liền xuất hiện.

"Ý Vực" hay "võ ý lĩnh vực"

1 thứ nằm ngoài phạm trù mà nhân loại đã từng biết đến, lại càng nằm ngoài sự hạn chế của pháp tắc thiên đạo.

Khủng bố mà đáng sợ

Xưa nay võ ý là 1 thứ thuộc về lĩnh vực của võ giả, là thứ chỉ có công kích là chính.

Còn lĩnh vực lại là thứ thuộc về pháp tu, là thứ thiên về hỗ trợ là chính

Mỗi thứ đều có được đặc điểm đáng sợ của mình, có được mặt nghịch thiên của mình, người đời đều tin rằng 2 thứ này, nhân loại sẽ chỉ đủ tư cách sở hữu 1 thứ.

Nhưng mà giờ đây, Thiên không chỉ có cả 2, mà còn hợp 2 vào 1....sự đáng sợ của nó không cần nói cũng biết

Và bây giờ đây, 2 tên thích khách xui xẻo kia lại vừa vặn được trở thành con chuột bạch đầu tiên cho Thiên thử nghiệm và là kẻ may mắn được lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác khủng bố đó ập đến.

"Không xong....không được....Vũ lão đầu, ngươi....ngươi mau xé bỏ nó đi....cái vòng xoáy này càng xoay càng mạnh, hấp càng nhiều càng mạnh....lão khốn, ngươi lập tức xé rách lĩnh vực đi, nếu không là chết cả lũ bây giờ"

"Mộng lão khốn kiếp kia, ngươi sao không tự xé bỏ đi mà lại bắt ta xé....ngươi thật là khôn quá ha"

"Ngươi còn rảnh mà cãi nhau với ta....ngươi còn không xé, là cả 2 ta sẽ chết chung hết đó....khốn kiếp...còn...không..nhanh lên"

"Ta không xé....lĩnh vực bị xé ra, ta cũng không tu luyện được nữa, sống thì có ích gì....mộng lão khốn kiếp, ngươi muốn sống thì tự đi mà xé"

"Chết tiệt....ngu xuẩn....ngu xuẩn......được vậy thì ta xé....để ta coi ngươi chết như thế nào, bị người ta hút khô như thế nào"

Nói xong, vị hắc y nhân này cắn răng vận lên 3 phần lĩnh vực hóa thành 1 cây âm ba cự đao định trảm xuống, trên thân lại vận sức lên bàn tay định đánh 1 chưởng vào đan điền.

Đáng tiếc, ngay lúc cánh tay lão còn chưa kịp đập xuống thì 1 đạo ánh mắt sắc bén kinh người đã chiếu tới

Chạm tới ánh mắt này, toàn thân da gà gã liền dựng thẳng lên như chào cờ, xương cốt toàn thân hệt như bị người ta lấy dao cạo vào, đan điền ẩn chứa toàn bộ lực lượng và lĩnh vực giống hệt như 1 con chuột con gặp cự miêu.

Yếu ớt và vô lực.

Khiếp nhược và run rẩy.

1 cơn sợ hãi đến khủng bố lan tràn từ sâu trong linh hồn truyền đến châu thân, lĩnh vực trong thân giống như bị 1 chân con mèo đạp bẹp xuống đất chuẩn bị đưa miệng xuống 1 táp cắn chết.

Chỉ 1 ánh mắt....1 ánh mắt duy nhất mà thôi.

Là 1 ánh mắt ẩn chứa toàn bộ "ý vực" về "đại cổ ý vực".

Chỉ duy nhất 1 ánh mắt này mà thôi, nó giống hệt như 1 cự hán và 1 đứa trẻ sơ sinh....sự cách biệt lớn đến khiến người tuyệt vọng.

" phập..."cự miêu nuốt gọn con chuột con chỉ để lại cho Mộng Tôn 1 cơn sợ hãi đến bại liệt.

Mộng Tôn....không sai, hắc y nhân này chính là Mộng Tôn, lão tổ mộng gia vừa đại chiến với Long Hoa sáng nay.

Nhìn thấy đồng bạn run rẩy thảm liệt trên đất, Vũ Hóa Thần không còn bất kỳ kiêng kỵ gì nữa, tay phải rút hỏa lôi kiếm trảm mạnh xuống, tay trái vỗ mạnh vào đan điền.

"Toác.....toác....két....ahhhhhh" 1 âm thanh rợn người vang lên kèm theo tiếng hét thảm của Vũ Hóa Thần, sau đó lĩnh vực trực tiếp bị lão cường ngạch xé bỏ.

Cả người truyền đến 1 cơn đau đớn kinh người, 1 trận vô lực muốn kéo cơ thể nằm xuống đất, nhưng mà lão vẫn bất chấp tất cả vận toàn bộ tiềm lực trong cơ thể mà lao vút đi.

Bầu trời đêm lập tức lóe lên 1 tia sáng đỏ chói vọt đi sau đó tắt lịm trả lại sự yên bình cho hoàng cung.

......

Phía tây 1 tòa đại sảnh lớn.

"Bịch...hộc..." Vũ Hóa Thần rớt cái bịch xuống đất, cả người liền ngất đi, sau đó 1 cơn đau đớn kịch liệt cuộn lên từ đan điền lại khiến lão nhăn nhó tỉnh lại. Lúc này..

"Lão tổ....lão tổ, ngài sao rồi..."

"Ta...ta...Vũ Tuấn,...Vũ Tuấn đâu, mau kêu hắn tới gặp ta"

"Lão tổ....tộc trưởng...chết rồi..."

"Chết...sao lại chết...sao lại chết....mau nói.."

"là từ trận đánh hồi sáng...tộc trưởng ngài bị 1 mũi tên bắn...bắn chết....cả 5000 vũ gia tướng ta cũng không còn.."

"Hơ...."Vũ Hóa Thần như già đi cả trăm tuổi, cơn đau từ đan điền kéo tới đã không đủ làm lão cảm nhận được bằng cơn đau này....là cơn đau của sự sụp đổ, sự sụp đổ của cả 1 gia tộc đang cận kề ngay trước mắt.

"Mau lên....tập hợp toàn bộ vũ gia tộc nhân...lập tức trốn, ngay khi trời đêm còn chưa sáng...chạy được bao xa thì hãy chạy...nhân lúc ta còn chống đỡ được"

.........

Hoàng cung, ngự thư phòng.

Tất nhiên đây là 1 cái ngự thư phòng mới, chứ cái hồi sáng thì sớm đã bị chẻ ra làm mấy mảnh từ lâu.

1 đạo hắc ảnh chợt xuất hiện trước mặt Long Hoa quỳ 1 gối

"Hoàng thượng...Mộng gia đã động"

Trong ánh đèn lập lòe, khuôn mặt rạng rỡ của Long Hoa hiện lên 1 nét tinh minh.

"Tốt, báo với trình tướng quân...lập tức hành động"

Sau đó hắc ảnh này gật nhẹ đầu 1 cái rồi biến mất.

Kế tiếp đó, lại 1 đạo hắc ảnh xuất hiện.

"Hoàng thượng....Mộng Tôn đã bị bắt"

Long Hoa không nhịn được hít 1 ngụm khí lạnh nói

"Đế hoàng....Hoàng Thanh Thiên,...quả thật ta phục"

"Ngươi truyền lệnh cho Vạn tướng quân, lập tức xuất phát"

......

Trong rạng sáng ngày hôm sau, tại biệt thự lang gia.

Lang Thông Thiên đang ngồi cùng 1 vị lão giả có cặp mắt xếch, cái mũi vểnh lên trời giống như nhìn bất kỳ ai cũng sợ làm bẩn mắt mình vậy.

"Lang Thế Thành....ngươi trở về rồi ah"

"Uhm, lang lão, ông vẫn tạm được ah,...đáng tiếc mấy năm rồi mà không tiến bộ được 1 chút nào" nói xong ông ta trực tiếp ngoảnh mặt đi, biểu lộ 1 thái độ xem nhẹ.

Lang Thế Thành vốn là 1 thiên tài lang gia đã gia nhập Thiên Kiếm Môn được 10 năm, hiện giờ tu vi đã đạt đến địa cấp trung kỳ đỉnh.

Vốn dĩ hắn ta có bối phận đáng phải gọi Lang Thông Thiên là ông, nhưng khi tu vi và địa vị lên cao, hắn đã không còn muốn gọi theo bối phận vậy nữa mà trực tiếp xưng hô như ngang bằng.

Thoáng hiện 1 chút khó chịu trong mắt rồi thôi, Lang Thông Thiên nói tiếp

"Ngươi lần này trở về cũng đã có thực lực ngang bằng ta rồi...kế hoạch đó, cũng nên thực hiện đi thôi"

Ngay tức thì Lang Thế Thành liền hỉ mũi khinh thường lặp lại 1 câu "thực lực ngang bằng....lang lão tổ ah...ngươi đánh giá mình hơi cao quá rồi đó"

Quả thật, nếu so sánh 1 đệ tử tông môn và cường giả đồng cấp bên ngoài thì đó chính là 1 sự chênh lệch vô cùng lớn, cho nên nếu nói là "tu vi ngang bằng" thì còn được nhưng lại nói là "thực lực ngang bằng" thì đó tuyệt đối là sai lầm.

Dù sai lầm thì sai, nhưng thái độ của Lang Thế Thành như vậy đối với ông mình, quả thật là vô cùng thiếu giáo dưỡng.

"Hừ...lang gia...sau này làm vua 1 nước, nhớ thu thuế nặng tay 1 chút, khai thác khoáng sản nhiều 1 chút, cống nạp cho ta đầy đủ....nếu không?"

Lời vừa nói tới đây, trên thân Lang Thế Thành liền bộc phát ra 1 đạo khí thế ẩn chứa xen kẽ 2 loại lĩnh vực, 1 cái chứa hung uy lang tộc, 1 cái chứa kiếm khí sắc bén rợn người.

"Bành...bành...bành..." trước đạo khí thế khủng bố này ập tới, Lang Thông Thiên sắc mặt trắng bệch liên tục lui về sau 3 bước mới dừng, trong miệng ngòn ngọt nuốt ngược 1 ngụm máu tươi.

Chụp lấy 1 cái ống tre từ tay Lang Thế Thành, ánh mắt ông hiện lên 1 tia thâm độc.

Cái ống tre này nếu như Thiên nhìn thấy, chắc hẳn sẽ cảm thấy rất quen thuộc, tại vì nó có tên...

Tụ lý toàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status