Giới thần

Chương 790: Hắc đồng nhân tộc



"Thật quả không ngoài những thông tin mà ta biết, bảo vật này thật là khắc tinh của thiên tài ah..."

"Không sai, không biết số kính ảnh kia có thể phân ra được bao nhiêu....nếu như có thể phân thật nhiều...chà"

"Đáng tiếc, chúng ta không biết tác dụng đối nội của Thấu Thiên Kính ah...nếu như thật sự còn có thể bổ trợ tu luyện thì thật là quá toàn vẹn, nhưng dù không có tác dụng đó thì chỉ với năng lực khắc chế thiên tài này thôi đã đủ nghịch thiên rồi" 

"Bảo vật...quả thật là bảo vật"

Nhìn thấy thực lực mạnh mẽ của Tuyết Thiên Nam, Tuyết Hàn ngay cả Lã Mông cũng khá là bất ngờ nhưng mà hắn chỉ là hơi bất ngờ mà thôi.

Thứ hắn thật sự ngạc nhiên sợ hãi đó là những kính ảnh kia, dưới cặp mắt và trí tuệ của hắn, rất nhanh chóng liền nhìn ra được rất nhiều thứ.

"Quả thật là khắc tinh của thiên tài....thậm chí ngay cả ta, cũng khó nói không bị khắc chế...điểm đáng lo đó là phải làm cách nào mới có thể đối kháng lại được kính này"

"Chiến đấu như thế này càng lâu thì càng bất lợi, càng triển khai thế công mạnh mẽ thì càng nhanh bị đánh bại...nhưng mà xưa nay vật gì cũng phải có nhược điểm...Thấu Thiên Kính này cũng sẽ như vậy"

Lã Mông hơi chút suy nghĩ sau đó chân mày dãn ra, trong đầu đã hiện ra rất nhiều ý tưởng, cuối cùng ánh mắt hắn đảo qua nhìn Thiên.

"Hừ...luyện thể giả sao, không chịu nổi 1 kích...coi như ngươi có được tuyệt thế bảo vật thì sao...kiến hôi vẫn chỉ là kiến hôi"

..........

Ở bên ngoài, trận chiến của 2 anh em họ Tuyết đã đi vào thời kỳ gian nan, thương tổn trên thân thể họ đã chi chít, đến cả kiếm cũng mẻ thành lưỡi cưa, sắc diện vốn là thần tình kiêu ngạo sắc lãnh bây giờ đã chuyển thành tái nhợt sợ hãi.

Cái đầu cao ngạo của chúng...đã hoàn toàn không thể ngẩng lên được nữa.

"Ầm...ầm....hộc.." Tuyết Thiên Nam không thể gắng gượng nổi, một kiếm bị bại máu tươi phun liền mấy ngụm.

Tuyết Hàn cũng chỉ kiên trì thêm được một chút xíu sau đó cũng gặp trọng thương hộc máu.

Đối diện với họ, cho dù là kiếm ý có mạnh tới đâu, kiếm thế có mạnh tới đâu cũng đều không sinh ra được lấy một chút áp đảo.

Trước mặt kính ảnh của mình, nó vẫn là dùng chính võ công của mình không chút sai khác nhưng lực lượng mà nó đánh ra lại mạnh mẽ huyền diệu hơn gấp vô số lần.

Loại lực lượng này, "thế" không phải "thế", là "ý" mà huyền diệu hơn "ý" vô số lần, không thể tưởng tượng nổi đó là loại lực lượng gì nhưng nó mạnh đến đáng sợ, mạnh đến khiến người gần như tuyệt vọng.

Trong trái tim họ, loại ý cảnh vô địch này...tựa như đã vô địch, thậm chí còn đáng sợ hơn cả lực lượng trên người Tuyết Đế mà họ từng biết.

Giờ khắc này, sự vô địch của Tuyết Đế trong lòng họ đã bất tri bất giác không còn nữa, tại vì một loại lực lượng đáng sợ khủng bố khác đã xuất hiện và ám ảnh họ.

Kiếm phách. Cảnh giới này tất nhiên với trình độ như họ sẽ không thể biết được.

]

Nhưng kiếm phách khác với "ý" hay "thế", đơn giản là vì nó đã thoát khỏi phạm trù của võ đạo đạt đến một trình tự nghịch thiên, nó đã trở thành một dạng sinh mệnh độc lập với thế giới bên ngoài và đặc biệt là nó còn có thể không ngừng tự thân lớn mạnh.

Kiếm pháp thần thông và băng đạo ý cảnh của 2 anh em họ Tuyết này tuy chưa đạt đến trình tự vượt chế khỏi thường quy nhưng lại có được lĩnh ngộ đối với kiếm ý và băng ý không tệ.

Đáng tiếc, khi 2 loại ý chí võ học này vừa rơi vào tay kính ảnh liền không còn rời rạc và lẹt tẹt ở mức độ sơ khai thô giản đó nữa.

"Thế" chi cực hạn hóa thành "mạng"

"Ý" chi cực hạn hóa thành "linh"

"Mạng" và "linh" kết hợp sẽ thành "phách"

Một loại nghịch thiên chi đạo, một dạng tồn tại khiến cả trời đất đều kiêng kỵ.

"Phách" thể này vừa thành là chúng cũng không khác gì một dạng sinh mạng giống như Thiên.

Một sinh linh bị thiên địa vứt bỏ.

Khó khăn và gian nan, bị vạn người nghi kỵ, trời đất đều muốn xóa bỏ, vạn vật đều ganh gét chỉ muốn một lòng tiêu diệt xóa bỏ.

"Phách" là một sinh linh, một sinh linh được Thiên chế tạo ra và thế gian cũng chỉ có mình hắn biết đến.

Một mình hắn trân trọng và chỉ có duy mình hắn là muốn bảo bọc.

Kính ảnh đã luyện ra "phách" thì khi đó kính ảnh này sẽ biến từ 1 dạng hình chiếu không linh hồn, không cảm xúc thành một dạng chân chính sinh mạng thể có được suy nghĩ và ý chí riêng.

Lấy "phách" nhập kính, từ nay kính này sẽ vĩnh cửu trở thành 1 sinh mạng có được tất cả, thừa hưởng tất cả từ Tuyết Thiên Nam, Tuyết Hàn để làm căn cơ cho quá trình phát triển độc lập của mình.

Chỉ cần kính ảnh này còn, một đời thiên tài như anh em họ đã ấn định là trở thành hư ảo.

"Uhm....2 con chó của ngươi bại rồi, chỉ còn ngươi nữa thôi...tự mình cút hay là để ta...chơi đùa với ngươi một lát"

Giọng Thiên không nặng không nhẹ vang lên.

Tuyết Đế sắc mặt có chút nghiêm nghị nhưng lại không hề có ý thoái nhượng.

Trong cuộc đời hắn, chưa từng có cái gì hắn muốn mà không đạt được, lại càng không có bất kỳ ai dám có thái độ không nghe lời với hắn.

"Hừ....hỗn xược, tiểu tử ngươi bất quá cũng chỉ là sử 1 tấm phá kính mà thôi, còn thiên phú thì là vô cùng rách nát...tiện nhân ngươi có biết mình có cặp mắt mầu đen là đại biểu cho điều gì không?"

"Uhm...cái này ngược lại không biết, vậy thì xin chỉ giáo rồi" Thiên không mặn không nhạt nói

"Hừ,....hắc đồng tộc, ngươi là Hắc Đồng nhân tộc"

"Uhm...vẫn chưa hiểu"

Nhưng lúc này Nhan nhi và Cửu Lý Minh Phượng lại bất chợt đưa mắt nhìn Thiên, trong lòng hơi hiện lên chút kỳ quái sau đó lại thôi.

Chuyện về Hắc Đồng nhân tộc, Nhan nhi nàng là người thuộc tầng lớp danh gia cao tầng tất nhiên sẽ biết được rất nhiều chuyện về tầng lớp cao tầng, còn Cửu Lý Minh Phượng thì khỏi cần phải nói.

Chỉ có điều Cửu Lý Minh Phượng nàng lại mù quáng vì 1 bài sáo mà bỏ qua tất cả, sau đó lại bị những bài giảng ngược đời, sự bí ẩn và bản lĩnh ngập trời của Thiên chinh phục.

Còn Nhan nhi, nàng lại khác người ta....lần đầu thấy Thiên đấu với Kiếm Thập Tam nàng đã bị loại khí chất thần bí khó đoán mà lại trầm lắng dung dị trên người hắn hấp dẫn ánh mắt.

Nhìn thấy hắn rõ ràng có đôi mắt mầu đen và bộ kiếm bào vải thô, trên thân mang đầy đủ sự nghèo khó và phàm tục nhưng mà tất cả những thứ đó lại hoàn toàn trái ngược với cái khí chất, nét đẹp và sự tự tin khi hắn dễ dàng hạ gục đối thủ của mình.

Điểm mâu thuẫn này khiến hắn trở nên vô cùng thần bí khi lọt vào mắt nữ nhi, đặc biệt là sau 1 thời gian nàng giả trang xấu xí hèn kém, không ngờ lại nhận được sự đối xử vô cùng tốt của hắn, không có một chút nào xa lánh.

Nữ nhân mà, rất dễ xiêu lòng trong mật ngọt và chết lặng trước sự quan tâm, bảo bọc của nam nhân.

Thực tế, lúc Thiên tới Thiên Kiếm Môn này vốn là một đệ tử thi tuyển xếp hạng nhất nhưng vẫn bị sắp xếp vào ngoại đường và thậm chí là cả phần thưởng giải nhất của hắn cũng không có ai thèm đưa, trong thời gian hắn ở môn phái các thiếu gia đại tộc và cao tầng môn phái đều khinh gét trù dập....tất cả đều là nguyên nhân hắn có đôi tròng mắt mầu đen của Hắc Đồng nhân tộc.

Chỉ là Thiên Kiếm Môn này ngầm đã có 1 luật lệ bất thành văn đó là không được khinh miệt bất công với hạ đẳng chủng tộc cho nên họ không có một người dám nói ra điều này.

Tiền sử Thiên Kiếm Môn đã có 1 vị thiên cấp cường giả mạnh mẽ nghịch Thiên chính là đến từ Phi Nhân tộc, là thiên cấp cường giả xuất thân thấp kém duy nhất trên Thiên Phù Giới, vị cường giả này đến bây giờ vẫn là một trong 2 vị trấn môn thái thượng trưởng lão, đó là lý do Thiên Kiếm Môn này hình thành nên quy luật này.

"Hừ...quả thật là tiện dân, nhận thức cũng tiện...ngay cả việc mình mang thân chó còn không biết" Tuyết Đế hiện lên một sự khinh miệt rõ rệt, đến cả đế uy cũng lười phát ra tựa như cảm thấy đối tượng mình tức giận thật không đáng.

Lúc này 2 người Tuyết Thiên Nam, Tuyết Hàn đã nuốt mấy viên chữa thương trở về bên Tuyết Đế.

"Hừ...Hắc Đồng nhân tộc,...là một thổ dân hạ tiện nhất, thấp kém nhất, thiên phú, trí tuệ ngu dốt nhất....chúng sao, ngoại trừ bề ngoài mang hình người ra, tất cả đều không khác gì con heo con chó...."

Giọng nói sắc lạnh băng hàn của Tuyết Hang vang lên.

"Hừ....các ngươi mang nhân hình, thực tế chính là sỉ nhục lớn nhất của nhân tộc....là chó mang hình người, chủng tộc hạ đẳng các ngươi chính là thứ bẩn thỉu nhất trên thế gian....nhân tộc ta thấy các ngươi thậm chí có thể tùy ý giết hại giống như gia súc"

Người trong Thiên Kiếm Môn dám không ngượng miệng mà sỉ nhục chủng tộc như vậy toàn nam thiên vực này e rằng cũng chỉ có mình Tuyết Đế và 2 người này là dám nói ra.

Tuy nhiên, họ thật sự là có được hậu thuẫn quá cường đại, một Tuyết Đế này thôi lại dám không kiêng kỵ mở miệng mắng chửi "hạ tiện" với chủng tộc hiển nhiên là có vốn liếng của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status