Giới thần

Chương 800: Bi thảm tần trưởng lão



"Ah...đây là cái gì, uy lực thật khủng bố"

- Cái này e rằng một kích toàn lực của địa cảnh cường giả cũng không thể sánh nổi ah, ai mà gê gớm vậy.

- Ta biết rồi, người trên trời chính là Tần trưởng lão ah, Tần trưởng lão bị người ta nổ tung rồi.

- Không đâu, ai mà gan lớn dám công kích lại cả Tần trưởng lão chứ? 

- Ah, mấy đạo hắc điểm đang bay lượn trên trời kia là gì, thật giống như nó đang tự tổ hợp lại với nhau.

- Không sai, ngay cả năng lượng vụ nổ cũng đang bị nó hấp trở lại, cái này sao ta nghe thấy có vẻ quen quen ah.

- Bạo tạc....là bạo tạc phù, ta nhớ...lần trước vụ nổ khủng khiếp ở Trình gia cũng là do Bạo tạc phù nổ nát.

- Không phải đâu, bạo tạc phù lần trước bất quá cũng có uy lực tương đương nhân cảnh 1 kích toàn lực mà thôi, còn ngươi xem cái này đi...uy lực đâu chỉ gấp trăm lần, một kích toàn lực của địa cảnh cường giả cũng không thể sánh bằng.

- Không sai đâu, nhất định là nó...mầu đen, sau khi nổ sẽ tự tổ hợp, tự hấp lại năng lượng...chỉ có nó mà thôi, ai biết chừng có khi đây là bản tiến hóa của bạo tạc phù lần trước thì sao?

...........

Độc Mễ gia.

"Cha, đây là bạo tạc phù....nhất định là nó" Độc Mễ Kim Tiền xộc vào sân vừa đi vừa nói.

Bên ngoài sớm đã đứng 16 vị lão giả Độc Mễ gia.

"Không sai...nhất định là bạo tạc phù, chỉ là uy lực mạnh hơn nhiều so với tấm mà Trình Công Hà đại sư đang có"

"Quỷ lão đầu, ngươi thấy không..ở đây có rất nhiều mảnh vỡ hẳn là có ít nhất cũng 10 tấm phù tổ hợp lại ah"

"Uhm...dù là 10 tấm, nhưng uy lực thật sự là cũng quá đi, Tam ca ngươi nói xem nếu là ngươi thì có mấy phần nắm bắt qua được"

"Haiii...loại lực lượng bạo tạc tập trung tại một chỗ này, e rằng ta nửa thành nắm chắc cũng không có....các ngươi đừng xem thường, tâm chấn bên trong mới là chân chính là đòn sát thủ, còn bên ngoài này chỉ là uy chấn bình thường mà thôi"

"Phù này hẳn là của tên Hoàng Thanh Thiên đó sao...haiii" nói xong vị lão giả này than thở.

"Chỉ với 1 tấm phù này thôi đã thừa đủ san Độc Mễ gia thành bình địa....Thiên Tầm, kể từ nay ngươi tốt nhất là nên tránh xa tên sát thần này ra"

"Thúc phụ, ngươi nói vậy sao được....tên Hoàng Thanh Thiên này chẳng qua là có được một ít vật giữ mạng không tồi thôi, nếu khéo chút thì chúng ta không chỉ giết được hắn báo thù cho con mà còn có thể lấy được bí mật của hắn..."

Độc Mễ Kim Tiền vội vàng hét lên.

"Hừ...vì chút thất bại mà không giượng dậy nổi, tâm tư nhỏ hẹp...Kim Tiền, ngươi xem lại bản thân đi...đừng đưa cả Độc Mễ gia này mai táng theo"

.........

Cổ gia.

"Cha...ngươi xem, đây là bạo tạc phù...nhất định là do tên Hoàng Thanh Thiên đó thả ra" Cổ Hoành ánh mắt sắc nhọn nói.

"Không sai...thật là mạnh, loại uy lực cỡ này cho dù là ta dùng toàn lực cũng phải mất nửa cái mạng"

"Cha, vậy lão tổ thì sao...nếu lão tổ ta tay.."

"Ngươi đừng vọng tưởng, lão tổ bất quá chỉ là tu vi địa cảnh đỉnh tuy không đáng kể gì mấy tấm bạo tạc phù này nhưng mà ngươi xem....nếu tên Hoàng Thanh Thiên đó lấy ra được 10 tấm thì cũng có thêt lấy ra được 100 tấm hay 1 ngàn tấm...haiiii, thù này tốt nhất là con nên quên đi"

"Hừ, con không tin....chỉ là một tên hạ đẳng nhân mà thôi...mấy món tiểu bảo vật của hắn sớm muộn cũng có cách khắc chế, lúc đó con sẽ tự tay..lăng..trì hắn"

.........

Dược gia.

"Ê...Trình lão đầu, cái đó...không phải bạo tạc phù sao...ê..ê....đần ra đó làm gì ah"

]

"Haiiiii...đáng sợ, quá đáng sợ, mỗi tấm đều không thua gì 1 kích toàn lực của địa cấp....quả nhiên nghịch thiên, đại sư đúng là đại sư ah"

"Phải rồi, thì ra tấm bạo tạc kiếm phù lần trước hắn cho ta chỉ là một món tàn thứ phẩm thôi...chân chính bạo tạc phù chính là đây. Vậy mà còn làm ta trân trọng nó như bảo bối ah"

"Nè, lão đầu...ngươi xem Tần lão có qua nổi đợt oanh tạc này không ah"

"Qua, tu vi lão ta tới địa cảnh tầng 5...nhất định là không thể tạc chết được lão, nhưng mà có điều không chết nhưng cũng mất 1 lớp da...có điều nha, điểm đáng sợ của bạo tạc phù đâu phải chỉ như vậy"

"Không sai...vô hạn bạo tạc, đó mới là điểm đáng sợ nhất của nó ah"

"Phải rồi Dược lão, ngươi gom được bao nhiêu vật liệu luyện khí rồi, lần này đại sư luyện khí cần tới những vật liệu kỳ dị như vậy nhất định là sẽ lại luyện ra một thứ đáng sợ không thua gì Thấu Thiên Kính ah"

"Nhắc tới Thấu Thiên Kính ta vẫn còn nhớ mãi không quên,....thật là không thêt tưởng nổi, một món bảo vật kỳ diệu lạ thường như vậy mà đại sư cũng có thể luyện ra"

"Lão Miêu, ngươi không cần lo...chỉ thiếu 2 vị, chờ tối nay ta sẽ "viếng thăm" bảo khố Tuyết gia một chút nhất định sẽ tìm được...khặc...khặc"

"Ê lão khốn, ngươi dùng ẩn thân phù của ta đi ăn trộm...có biết xấu hổ không vậy...không được"

"Hầy...lợi vẫn là ngươi được, ta đi ăn trộm ở đâu...ta chỉ là mượn mà thôi"

"Hừ, ta xem đại sư luyện khí cũng chỉ là thỏa mãn trí tò mò thôi...còn ngươi nha, lấy danh bài của ta đi ăn trộm, ngươi xem tấm đức hạnh của mình đi"

"Đức hạnh của ta trong sáng...không có như mấy tên khác, được lợi còn khoe mẽ"

"Ngươi..."

"Ngươi cái gì mà ngươi...muốn đi ăn trộm cùng thì nói mẹ cho rồi, lắm chuyện"

"Hừ...coi như ngươi biết điều, nói đi....phi vụ này chúng ta chia thế nào?"

Thế là 3 con người này cứ như thế là trở thành một tổ hợp ăn trộm và đối tượng xui xẻo lại chính là Tuyết gia, nếu như Thiên mà biết chuyện này thì e rằng buổi tối hôm nay hắn cũng không có "đồng lõa" ah

...........

Trên bầu trời, dư âm vụ nổ tán đi, quả nhiên như Miêu Hoành nói, Tần trưởng lão "không chết nhưng cũng lột mất một lớp da"

Chỉ thấy ở hiện trường, Tần trưởng lão thân như một tên ăn mày, cánh tay trái đã không cánh mà bay, mái tóc bị đốt trụi chit còn lại tàn tro đen, miệng phun ra mấy ngụm máu tươi lớn và khói đen, răng vàng cũng gẫy mất 2 cái.

Làn da trên thân bị đốt cho thành heo quay vàng rụm, xương sườn gẫy mất 3 cây, chân phải lủng lẳng dính vào cơ thể, vừa thoát khỏi trận bạo tạc ánh mắt lão liền như phún lửa quăng tới chỗ Thiên.

Chút tổn thương này đối với cường giả địa cấp thì cũng chẳng đáng gì, còn lâu mới lấy được mạng lão nhưng mà thứ lão mất đi vĩnh viễn đó là danh dự, là mặt mũi.

Đường đường cấp bậc đại trưởng lão đức cao vọng trọng lại bị 1 đứa đệ tử miệng còn hôi sữa tạc cho thành thế này, sau này lão còn mặt mũi đâu mà gặp người nữa chứ.

Thiên mệnh chi trụ bốc lên thiên mệnh hồng vân, lĩnh vực lại hiện ra, cánh tay và chân lập tức lấy mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu trở lại, thương thế cũng dần lạnh lại như cũ, ngay lập tức lão ta gầm lên như ma quỷ.

"Hoàng Thanh Thiên....ngươi nhất định phải...chết.."

Nhưng mà đáp lại lời của lão đó là thái độ bình thản của Thiên và một chữ từ miệng hắn phun ra

"Bạo"

Ngay sau đó 10 tấm hắc phù lại như ma quỷ lao tới.

"R....u....ỳ.....n......h"

Một trận khủng bố tiếng nổ nữa lại vang lên, trời đất vừa mới bình lặng được một chút lại bắt đầu rung chuyển lên..

10 phút sau, Tần trưởng lão tàn tạ gầm lên "Hoàng Thanh Thiên....ngươi muốn chết" 

Sau đó đáp lại là một tiếng "bạo"

"R.....u......ỳ.....n....h"

10 phút sau

"Hoàng Thanh Thiên....ngươi còn dám bạo tạc...ta nhất định giết ngươi"

"Bạo"

"R....u....ỳ....n....h"

10 phút sau.

"Hoàng Thanh Thiên...ngươi"

"Bạo"

"R....u....ỳ....n....h"

10 phút sau.

"Khốn nạn....ta giết...."

"Bạo"

"R....u....ỳ....n....h"

10 phút sau.

"Hoàng Thanh Thiên...ta đầu..."

"Bạo"

"R....u....ỳ....n....h"

Mọi người trong Thiên Kiếm Môn nhìn thấy cảnh này ai cũng đều thầm bi ai thay cho Tần lão, trong lòng vô hạn thương cảm ah

10 phút sau.

"Ta giết ngươi...ta..."

"Bạo"

"R....u....ỳ....n....h"

10 phút sau.

"Ahhhhhhh....Hoàng Thanh Thiên....ta nguyền rủa ngươi"

Nói xong, Tần trưởng lão còn chưa kịp phát tiết hết tức giận thì đã nhắm mắt lại đón chờ một lần nữa bạo tạc kéo tới nhưng mà khi ánh mắt lão vừa lướt qua chỗ Thiên, một cảnh tượng liền đập vào mắt khiến lão rét run.

Ở đó, bây giờ đâu chỉ có 1 đạo hắc ảnh, đâu chỉ có 10 đạo bạo tạc phù như lần trước mà ở đây...lít nha lít nhít không biết bao nhiêu tấm, nhiều như sao trời.

Chúng không nhanh không chậm bay tới chỗ lão, số lượng lên tới hàng ngàn tấm, sắc diện mầu đen hung tợn như ma quỷ đó cả đời lão cũng không quên được, ngay lập tức Tần lão liền thấy cái "mặt mũi" của mình thật là quá nhỏ bé mỏng manh và rẻ tiền, trái tim treo lên họng rớt cái bịch...chân lão trơn như bôi mỡ "vèo" một cái liền chạy mất dép.

Lão thề, từ này trở đi lão sẽ không bao giờ nghịch dại trêu vào cái tên biến thái đó nữa, tuyệt đối không...

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status