Giới thần

Chương 914: Vạn Nam Băng Tinh - Thiên Sơn Tuyết Liên



Đạo phù văn này vừa nhập thể, Băng Lão liền như ăn phải đại bổ dược, sắc diện thay đổi lập tức.

Cũng tại ngay lúc này, trước cặp mắt khiếp đảm của mọi người...một cảnh tượng cả đời khó quên liền diễn ra.

Băng hệ lực lượng dần phát tán, nơi đan điền Băng lão vốn đã phá toái vỡ vụn bây giờ liền lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà bắt đầu lành lại sau đó.

"Ầm..." khí thế trên thân lão trở lại, băng tuyết lĩnh vực mở ra đẩy bay cả vị cô nương băng mỹ nhân kia ra xa.

Sau đó thời gian không tới 10 giây sau, nhân trụ trong cơ thể lão hoàn mỹ dựng lại chống lên nhân đan bắc nhân kiều(cây cầu) tới địa đan hội tụ khí vận dựng lên thiên mệnh trụ sinh ra địa ý chống trời dựng lên lĩnh vực.

"Tạch...tạch..."băng tuyết lĩnh vực lại một lần nữa hiện ra báo hiệu cho toàn bộ tu vi của lão đã trở lại, nhân đan, địa đan cũng mỹ mãn chữa khỏi.

Xưa nay đan điền phá toái là nan bệnh không thể chữa của giới y học Thiên Phù Giới. Nhưng mà ngày hôm nay....trước sự chứng kiến của mọi người, nó dĩ nhiên lại dễ dàng như vậy liền được chữa trị.

Ở đây, Băng lão không thể tin.

Băng mỹ nữ kia không thể tin

Doãn Lục Anh không thể tin

Có tin cũng chỉ có mình Doãn Kế Anh.

Còn Doãn Minh Anh lại cúi đầu hổ thẹn.

Lần trước ở Dương phủ, chính nàng đã xem thường Thiên khi hắn nói chuyện giật gân sẽ chữa lành bệnh cho cha, cậu và ông nội.

Nào ngờ mới mấy ngày sau, nàng lại thấy Thiên tựa như ăn cháo dễ dàng liền chữa lành đan điền cho 1 địa thánh.

Thật sự nàng không biết mình lúc đó lại ngốc nghếch như thế nào mà lại có suy nghĩ như vậy nữa.

"Đây là thật sao...đây là thật sao...hahahaha...thật là thần kỳ..." Băng lão giống như không thể tin vào mắt mình.

"Đừng vội mừng, đối với ta thì một chút tu vi này của ngươi cũng chẳng khác gì cặn bã...ta chỉ tạm thời khôi phục tu vi cho ngươi, chờ hoàn thành một việc...ngươi sẽ ta sẽ tự tay phế bỏ đan điền ngươi một lần nữa"

Giọng Thiên không nặng không nhẹ vang lên, nếu như lúc bình thường mà nghe hắn nói thì mọi người nhất định sẽ nhổ 1 bãi nước miếng khinh bỉ nhưng mà bây giờ, lại không có ai dám cãi lại.

"Chủ nhân, ngài sẽ dậy ta tu luyện lại sao?" Băng lão có chút kích động nói.

"Uhm...gọi ta là Công Tử được rồi, đan điền của ngươi chỉ bé xíu như vậy thì có thể đi tới đâu, một thân nhục thể băng thánh tầng 1 đỉnh lại không tới 6 vạn tinh....thật sự cũng không khen nổi"

"Được...Công tử, có việc xin cứ giao phó, tiểu nhân dù chết cũng hoàn thành"

"Được...nghe nói trên Băng Tuyết Cốc có Băng Sơn Tuyết Liên phải không?"

"Thưa công tử, quả thật có điều này..."

"Nói ta nghe một chút"

"Chuyện này...công tử, đây là bí mật bổn cốc, nói ra e rằng không tiện"

"Được..." Thiên đứng lên dẫn đầu đi trước, Băng lão vội vàng theo sau.

"Nhiệm vụ lần này của ngươi chính là nó.." Thiên lấy ra một cái hộp gỗ vừa nói tay hắn vừa nhanh như chớp khắc vào một loại trận văn phong bế sau đó trở tay một cái lấy ra 1 viên vạn năm băng tinh lớn bằng nắm tay bỏ vào trong đóng nắp hộp lại.

Cảm nhận được kinh khủng băng hàn chi lực tỏa phát ra, Băng lão và Băng mỹ nhân liền sợ hãi run lên. Trong đan điền lập tức như dấy lên vô tận dục vọng.

"Cầm..." Băng lão hấp tấp cầm lấy cái hộp.

Lúc này Thiên lại lấy ra một viên trăm năm băng tinh nhỏ bằng ngón cái, tay lại một lần nữa họa phù.

Chỉ trong thời gian vài hơi thở sau đó một làn hơi tức băng hàn quen thuộc ập đến khiến 2 người lại một lần nữa trợn lớn mắt

Cấm kỵ chi lực áp đến khiến họ muốn ngộp thở, sau đó là băng hàn chi khí tán phát ra, chỉ là một tia ý chí băng hàn không có thực thể nhưng lại làm họ lạnh buốt từ đỉnh đầu xuống toàn thân.

Xong việc, Thiên lại thong dong bỏ thứ này vào hộp, lúc này loại ý chí kinh khủng đó mới biến mất.

"Ngươi cầm 2 thứ này về gặp Cốc Chủ, đổi lấy cho ta Băng Sơn Tuyết Liên về, nếu có cây con thì lấy nhiều một ít, ngoài ra nếu như trong cốc còn có băng hệ bảo vật hoặc Bảo Mộc, Linh Mộc hay kỳ trân dị vật gì đó thì tùy cơ ứng biến đổi về một ít"

"Tuân lệnh, tiểu nhân đi ngay..."

"Khoan đã...."

"Công tử, còn gì phân phó.."

Thiên nhìn lão một chút nói.

"Ta nhìn ngươi..thật không yên tâm, chỉ có một tên sát thủ cỏn con đã sút chút giết ngươi..."

Bị mấy câu của Thiên làm cho xấu hổ đến mặt mo cũng đỏ lên, Băng lão cũng rất muốn giải thích rằng ở Lạc Quốc này lão cũng có uy vọng ghê gớm lắm nhưng mà lời chưa ra khỏi miệng đã xấu hổ không dám nói ra.

Đang lúc lão còn đang mải mê với suy nghĩ của mình thì lúc này một trận băng hàn khí tức khác lại tràn đến đánh thức lão.

Còn chưa kịp hiểu điều gì thì đã thấy 1 đạo phù văn lớn như cái mền vừa bung ra liền phủ lấy cả cơ thể lão vào trong sau đó dung nhập vào da thịt.

Ngay lập tức, lão cảm thấy mình tựa như bắt được liên hệ với một không gian nào đó, sau đó kinh khủng băng hàn lực lượng liền dọc theo liên kết mà tràn đến cơ thể tựa như thác lũ.

Trên thiên mệnh trụ đã có một đạo cự đại phù trận phủ kín mít nhưng bên trong lại giống như có thêm một mảnh băng hàn không gian khác.

"Pụp...." trước cặp mắt của mọi người, Băng lão đã biến mất khỏi chỗ đứng đó, không có một chút dấu vết.

Tại một nơi khác, lão đặt chân tại một mảnh băng tuyết thế giới mà dưới chân, toàn bộ đều là trăm năm băng tinh, ngàn năm băng tinh thậm chí cả vạn năm băng tinh.

Xung quanh lão được bọc bởi một mảnh phù trận rộng khoảng 20m2, cũng chính là không gian gắn liền với thiên mệnh trụ của hắn, hắn dùng địa chi vĩnh hằng lực lượng dung nhập vào mà tạo thành lĩnh vực.

Lĩnh vực bình thường của hắn là mượn nhờ thiên địa, tạm thời điều khống năng lượng ở thế giới bên ngoài.

Nhưng lĩnh vực ở đây, lại hoàn toàn là của lão, nó hệt như 1 thế giới của riêng lão, tựa như một căn nhà riêng mà lão có thể tùy ý xây nhà trồng cây.

Mảnh đất này lão có gì, đó là trăm năm băng tinh, vật báu vô giá của băng tu.

Là ngàn năm băng tinh, chí bảo của băng tu, vật này dù chỉ cần lấy một viên bằng nắm tay cũng có thể ôn dưỡng thành địa phẩm pháp bảo ah...là chí bảo trong chí bảo.

Còn vạn năm băng tinh, tuy lão không có nhưng chờ ngày lĩnh vực mở rộng, lúc đó nhất định lão sẽ có.

Vạn năm băng tinh...thần vật chỉ có trong truyền thuyết...là chân chính thần vật mà nhân loại chỉ có thể mơ ước ah.

Một vật này vừa ra, cho dù là toàn trung thiên vực này dậy lên chiến hỏa cũng dám lắm.

"Pụp..." lại một lần nữa trước sự sợ hãi của mọi người, Băng lão xuất hiện lại ngay vị trí vừa biến mất.

Nhưng mà sự khiếp sợ của mọi người lại không hề đáng kể đối với sự khiếp sợ của chính lão.

"Công...công tử...,ngài...ngài đây là...cho ta sao"

"Uhm...không gian tùy thân đó coi như ta thưởng trước cho nhiệm vụ lần này của ngươi,...đi đi"

"Tạ...tạ, công tử"

Băng lão dắt tay vị cô nương băng lạnh đeo khăn che mặt kia tới chỗ Thiên.

"Công tử, ta có một việc cầu ngài có được không?"

"Uhm...về cô ta sao?"

"Công tử, Băng Nhi...cầu ngài coi sóc dùm"

"Ah không...Băng lão, ta không đi với hắn...lão..." nàng còn chưa nói xong thì đã bị 1 cánh tay của Băng lão đè lại.

"Tiểu thư, ngài có tin vào trực giác của ta hay không?"

"Lão..."

"Tin ta đi..."

"Uhm...

Băng lão ngự không bay đi, Băng Nhi cũng rón rén chậm rãi đi theo sau lưng Thiên.

Doãn Kế Anh thấy nàng liền lập tức đề phòng, Doãn Minh Anh cũng có chút căng thẳng chỉ có Doãn Lục Anh là ôn nhu hiểu chuyện cố ý tụt lui lại bầu bạn.

"Nàng là Băng Nhi phải không...

"Uhm.."

"Ta thấy người của Băng Tuyết Cốc ai nấy đều băng giá lạnh lùng ah, đó là do công pháp phải không?"

"Uhm...Hàn Băng Công phải tắm mình trong hàn đàm 6 giờ 1 ngày, khi luyện đến tầng thứ 3 còn phải bế quan 3 tháng, công pháp này quả thật rất khắc nghiệt..."

"Hi...ta thấy như nữ nhân tu luyện băng hệ đều vô cùng xinh đẹp, khí chất băng tuyết xinh đẹp...nàng chăc cũng sẽ không ngoại lệ phải không...sao suốt ngày lại phải che khăn vậy.."

"Lục Anh, không nên hỏi nhiều.." Thiên chợt xỏ vô một câu

Doãn Lục Anh quả thật ngoan ngoãn nghe theo, tiếp theo câu chuyện chỉ là một ít khuê mật thiếu nữ, áo quần trang sức này nọ.

Nhưng Doãn Lục Anh nàng làm thương nhân đã lâu, bản tính cởi mở sành sỏi giao tiếp, mạnh hơn nhiều so với một cô gái suốt ngày trầm mình hàn đàm như Băng Nhi, cho nên chẳng mấy chốc mà đã bị nàng chiêu dụ

"Tiêu ca, vật vừa rồi huynh bỏ vào hộp là cái gì vậy"

Doãn Kế Anh nín nhịn tò mò đến bây giờ liền không chịu nổi nữa.

"Uhm...cũng không phải cái gì nhiều, một ít vật đủ làm vị Cốc Chủ đó động tâm thôi, Băng Hàn Công của họ tuy rất bỏ đi nhưng cũng có cái đáng sợ của mình"

Nói đến đây, đôi lỗ tai Băng Nhi lập tức vểnh lên nghe ngóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status