Hạ tuyết

Chương 25: Em lợi dụng tôi?


Đó là câu cuối cùng vị chủ tịch đó bảo với con trai trước khi đi ngang qua nó, nghe như chứa trong ấy bao nỗi căm ghét lẫn khinh miệt. Không nói cũng không phản ứng gì, Trọng Lâm chỉ đứng lặng thinh ở ghế sofa. Rất nhanh sau đó, hắn siết chặt đôi tay và... vành môi kéo xếch lên tạo thành một nụ cười giễu cợt hoàn hảo. Chợt đúng lúc, một người con gái xinh đẹp ăn mặc sang trọng và lịch sự bước vào trong phòng khách. Vừa bắt gặp cài nhìn dò xét của Trọng Lâm hướng vào mình thì cô liền ngừng bước khoảng vài phút rồi mau chóng tiến lại gần hắn, mỉm cười:


"Chà, lâu lắm rồi mới gặp cậu Trọng đấy?"

Thấy lông mày Trọng Lâm cau lại vẻ như chưa biết đối phương là ai, cô tiếp:

"Mới một thời gian không gặp mà đã hết nhận ra tôi, Trọng Lâm vô tình thật! Tôi là người suýt trở thành mối tình đầu của anh đó! Nhớ chưa?"

Cô gái vừa dứt lời thì mắt Trọng Lâm tức thì sáng hẳn, kiểu vừa bất ngờ vừa thú vị. Hắn mở miệng nói rõ ba từ: "Tô Trang Trang!"

"Exactly!" – Trang Trang bông đùa – "Nhớ ra rồi hả, cậu chủ của tôi!"

Đảo mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới khắp người Trang Trang rồi Trọng Lâm nheo nheo mắt, bảo:

"Cô Tô thay đổi nhiều quá, làm tôi không nhận ra luôn. Hình như là xinh đẹp hơn xưa rất nhiều."

"Cám ơn lời khen, cậu Trọng cũng vậy. Cao ráo đẹp trai thế này thì chắc khối em theo đuôi anh hả?"

Phì cười trước câu nịnh khéo của Trang Trang, Trọng Lâm bỏ hai tay vào túi quần hỏi: "Cũng hơn ba năm rồi, cô vẫn khoẻ chứ?"

"Từ lúc không bị anh đeo đuổi nữa thì tôi sống rất tốt!" – Trang Trang cười cười – "Ừm, tôi vẫn ổn. Mọi thứ đều suông sẻ, tình yêu cho đến công việc."

"Phục thiệt! Là con gái mà cô Tô giỏi giang ghê. Chả bù với tôi."

"Sao anh không đến công ty của bố làm việc?"

Trọng Lâm chưa kịp trả lời thì bỗng chuông điện thoại của Trang Trang reo. Nhanh chóng, cô mở chiếc túi da đeo trên vai ra lấy điện thoại. Vì quá vội vã mà cô nàng làm mấy giấy tờ bên trong rơi ra hết bên ngoài. Nhưng chẳng còn thời gian để nhặt chúng, Trang Trang đành mở điện thoại ra nghe trước.

Quan sát dáng vẻ bận bịu của Trang Trang, Trọng Lâm lắc đầu thở dài. Lắm lúc hắn tự hỏi, con người ta làm việc để sống hay là để... chết! Chậm rãi, hắn cúi xuống để nhặt giúp Trang Trang những giấy tờ đang nằm vung vãi dưới sàn nhà. Đang thu lượm thì đột nhiên Trọng Lâm khựng lại khi thấy tấm hình của một người con trai mỉm cười và đó không ai xa lạ chính là "kẻ" đã hôn Hạ Tuyết hôm qua. Chẳng chần chừ, hắn cầm lên xem. Đích thị là cái gã thanh niên ấy! Trọng Lâm nhủ thầm rồi lật ra phía sau thì thấy ngay dòng chữ Trương Hải Luân. Hắn đoán đây là tên của người này. Hắn ngạc nhiên chẳng rõ mối quan hệ giữa Trang Trang với Trương Hải Luân là gì?

Lúc Trọng Lâm cầm tấm hình cùng đống giấy tờ đứng dậy thì Trang Trang gác điện thoại. Thấy hắn giúp mình nhặt giúp đồ thì cô cười bảo:

"Thank you very much! Đồ của tôi lộn xộn quá nên dễ rơi ra."

"Còn chơi cả tiếng anh với tôi nữa à?" – Trọng Lâm nói đùa xong rồi chỉ vào tấm hình – "Người tên Trương Hải Luân này quan hệ ra sao với cô?"

Trang Trang đưa tay định lấy tấm hình từ tay Trọng Lâm thì hắn tự dưng giật lại như thể không muốn trả nó. Ngạc nhiên, cô nhíu mày:

"Gì thế? Trả hình cho tôi chứ."

"Không! Cô hãy mau nói cái người trong hình có quan hệ gì với cô!"

"Trời ạ! Đã mấy năm rồi mà anh vẫn còn lưu luyến tôi sao?"

Trông bộ mặt nghiêm túc đến kỳ lạ của Trọng Lâm, Trang Trang chẳng cười nữa mà chỉ thở dài thườn thượt: "Là bạn trai tôi, được chưa?"

Lúc này đến lượt Trọng Lâm ngạc nhiên. Người thanh niên trong hình là bạn trai của Tô Trang Trang? Thế là thế nào? Nếu vậy thì vì sao hôm qua...

"Là bạn trai thật ư?" – Trọng Lâm hồ nghi hỏi lại lần nữa.

"Vâng, thưa cậu Trọng!" – Trang Trang giơ tay ra – "Trả hình cho tôi."

Chưa trả hình vội, Trọng Lâm tiếp tục tìm hiểu rõ ràng chuyện kỳ cục ấy:

"Cô có quen ai tên Hạ Tuyết?"

"Hạ Tuyết?" – Trang Trang chợt nhớ đến cô gái đã trở thành nguyên nhân của cuộc cãi nhau giữa mình với Hải Luân – "Ừm, có. Đó là bạn Hải Luân."

"Bạn?!"

"Phải. Hai người là bạn thân hơn năm năm rồi. Nhưng sao anh biết cô ấy?"

Không quan tâm đến câu hỏi từ Trang Trang, Trọng Lâm bắt đầu nghĩ ngợi. Hắn nhớ lại cảnh nắm tay thân mật của Hạ Tuyết với Hải Luân trưa hôm qua rồi tự nhủ hành động đó biết đâu là vì cả hai là bạn thân nhiều năm. Cả hình ảnh anh chàng họ Trương hôn cô gái... Trong đầu Trọng Lâm bỗng chốc xuất hiện một suy đoán: có thể mình đã hiểu nhầm gì đấy chăng? Chưa kể, hắn vốn hiểu tính Hạ Tuyết, cô không thể là người con gái dễ dãi đến vậy... Dường như não của hắn đang dần dần thông suốt.

"Em có thể để cho bất kỳ thằng đàn ông nào đụng chạm! Là tôi. Là cái tên đó. Thậm chí tất cả... PR cũng chỉ là một PR!"

Đập tay lên trán, Trọng Lâm nhắm mắt thầm trách bản thân đêm qua đã quá nóng giận mà nói những lời làm tổn thương Hạ Tuyết. Không được! Hắn nhất định phải gặp cô để hỏi rõ tất cả. Và nếu như hắn thật sự sai thì hắn sẽ xin lỗi cô ngay! Nghĩ là làm, Trọng Lâm lập tức chạy vụt ra ngoài mặc Trang Trang gọi lớn đòi trả tấm hình của Hải Luân.

***

Tiếng đập cửa ầm ĩ khiến Hạ Tuyết giật mình tỉnh giấc. Từ từ dựng người dậy, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nắng đã lên cao. Trời sáng lắm rồi.

RẦM! RẦM! Âm thanh đập cửa cứ dồn dập, cùng lúc là giọng kêu thất thanh của người bố rượu chè vang lên đầy hối hả:

"Hạ Tuyết! Hạ Tuyết! Mở cửa ra! Cứu bố với! Bố mày sắp chết rồi đây!"

Thở ra chán nản, Hạ Tuyết đứng lên nhanh chóng đi đến bên cửa phòng mở ra. Xuất hiện trước mặt cô, người bố đầu tóc rối mù, mặt mày đỏ bừng vì rượu và đôi mắt mở to trừng trừng với vẻ vô cùng sợ hãi.

"Bố lại có chuyện gì vậy?"

"Hạ Tuyết! Hạ Tuyết, con ơi... Giúp bố với! Bố thiếu nợ người ta..."

"Lại thiếu nợ? Bố thật hết thuốc chữa!"

"Trời ơi! Mày đừng nói cái này nữa, tao sắp chết đến nơi rồi đây này!"

"Lần này là bao nhiêu?"

"Một... một... một trăm triệu!!!"

Câu nói run rẩy đứt quãng của bố vừa dứt thì mắt Hạ Tuyết mở to, cơn buồn ngủ biến mất nhanh chóng. Cô lập tức xoay qua, thảng thốt hỏi:

"Cái gì??? MỘT TRĂM TRIỆU???"

Bố Hạ Tuyết bình thường rất dữ tợn nhưng ngay bây giờ lại mếu máo hệt đứa trẻ tội nghiệp bị người khác hiếp đáp:

"Con ơi... cứu bố với! Bố không ngờ bọn nó lại lấy lãi cắt cổ như vậy...! Bố chỉ mượn chúng có vài triệu để đánh bài nào ngờ thua trắng... Bố chả biết chúng tính toán sao mà cuối cùng bảo bố phải trả một trăm triệu. Nội trong ba ngày nếu không đưa tiền thì... bọn nó sẽ giết bố!... Hạ Tuyết! Cứu bố!..."

Tai Hạ Tuyết không còn nghe rõ được gì nữa ngoài tiếng lùng bùng. Tất cả âm thanh xung quanh đều hỗn độn và ù đặc. Bước lững thững đi ra ngoài, thả phịch người xuống chiếc giường cũ kỹ, Hạ Tuyết hoang mang đến nỗi đầu óc trống rỗng. Một trăm triệu? Ba ngày? Làm sao trong bao nhiêu đó ngày mà cô kiếm được số tiền lớn như thế chứ? Người bố nhiều lần mắc nợ, phải cật lực lắm cô mới gom đủ tiền trả hết. Nhưng lần này...

"Một trăm triệu?... Trời ơi! Tìm đâu ra số tiền lớn vậy chứ?" – Hạ Tuyết nhắm mắt, giọng nghe lạc hẳn.

"Hay con thử tiếp nhiều khách ở bar xem sao."

"Nhiều đến mấy cũng chẳng thể gom đủ một trăm triệu!"

Chợt nghĩ đến một ý, bố Hạ Tuyết bèn lân la đến bên con gái, thì thầm:

"Con này, lần trước cái tên cậu ấm đưa con về ấy, chắc hắn nhiều tiền lắm! Con thử vòi hắn chút đỉnh xem sao!"

Biết bố ám chỉ Trọng Lâm, Hạ Tuyết mau chóng quay mặt sang bên, nói rõ:

"Không! Không đời nào!"

"Haizzz... Đừng có sĩ diện nữa con ạ! Mày phải biết nghĩ cho bố chứ! Thằng đó nhìn là biết con nhà gia thế, một trăm triệu đối với nó thì nhầm nhò gì!"

"Con đã bảo là không! Dù thế nào đi nữa cũng không nhờ đến người ấy..."

Bực mình trước sự cố chấp của con, người đàn ông trung niên trừng mắt gắt:

"Khốn nạn! Thế mày bỏ mặc bố mày chết à? Mày sống mà sao không nghĩ gì đến tao hết vậy hả???"

Câu nói đó khiến sự căm phẫn trong lòng Hạ Tuyết dâng cao và đến lúc này thì bùng phát. Đứng lên mau chóng, cô nhìn bố bằng ánh mắt đầy giận dữ:

"Không vì bố ư??? Nếu không vì bố thì tôi đâu có đi làm PR khi mới mười tám tuổi! Nếu không vì bố thì tôi đâu có dùng mọi cách để mồi chài những người đàn ông đi bar giàu sang! Nếu không vì bố thì đời tôi đâu có tủi nhục khi sống mà chỉ cần tiền!"

Thình lình Hạ Tuyết hét lên như muốn phá vỡ cả ngôi nhà tồi tàn:

"Và nếu không vì bố thì tôi đã không tiếp cận Trọng Lâm vì tiền! Tôi đã không tìm cách ở gần và lợi dụng anh ấy!!!"

Giọng Hạ Tuyết nghẹn dần khi nói ra hết những bí mật che giấu bấy lâu nay. Cô cảm tưởng, lồng ngực mình vỡ tung bởi hàng ngàn xúc cảm đớn đau muốn tuôn trào. Nhưng đối diện, bố Hạ Tuyết lại cười mỉa:

"Nhưng thằng đó đâu có biết mày vì tiền mà lợi dụng nó! Mày lo xá gì!"

Hạ Tuyết toan đáp trả cái câu đáng khinh của bố thì bỗng... RẦM! Cánh cửa mở bung thật mạnh tạo ra âm thanh vô cùng lớn khiến hai người nọ giật mình. Lập tức xoay mặt qua nhìn, Hạ Tuyết sững sờ đến mức gần như đứng chết trân tại chỗ khi thấy rõ bóng dáng Trọng Lâm xuất hiện ngay ngưỡng cửa. Chưa hết, hắn còn hướng đôi mắt cực kỳ căm phẫn về phía cô. Gương mặt anh chàng họ Trọng trông vô cùng đáng sợ với vẻ giận điên đó! Đến nỗi, các cơ trên mặt hắn đều giật giật hệt như những mạch máu sắp nổ tung! Trông tên đại ma đầu chẳng khác nào một con quái vật! Còn Hạ Tuyết, trong phút chốc cả cơ thể như hoá đá cứng đơ. Cái nhìn của cô bần thần khôn tả vì nghĩ rằng, Trọng Lâm đã nghe hết tất cả những điều mình vừa thét lên ban nãy! Về việc, cô ở gần hắn mục đích chỉ là tiền!

"Trả lời đi!" – Giọng Trọng Lâm bắt đầu vang lên, băng giá đến não lòng – "Điều em vừa nói là sự thật? Em đến với tôi vì muốn lợi dụng? Là vì tiền?"

Tệ hại. Hạ Tuyết đã đoán đúng, hắn đã nghe hết!... Cố bình tĩnh để có thể xoa dịu tình hình khủng khiếp này, cô chậm rãi nói:

"Anh hãy nghe tôi..."

"NÓI!!!!!!!!!!!!!" – Trọng Lâm gào lên như tên điên.

Hạ Tuyết giật mình đến mức tim tưởng chừng đã nhảy vọt ra ngoài... Trước dáng vẻ tức giận ghê gớm của Trọng Lâm, cô chỉ biết lặng thinh. Nhưng rất nhanh lòng hiểu rằng sự việc đã không còn có thể che giấu được nữa. Gắng nuốt đau đớn vào bên trong, Hạ Tuyết nhắm mắt khẽ khàng đáp: "Đúng...!"

Sự giận dữ trên mặt Trọng Lâm bỗng chốc biến mất. Một cách nhanh chóng. Giờ đây trông hắn bần thần khôn siết. Hoang mang. Thất vọng. Hụt hẫng kinh khủng. Vào giây phút khi nghe Hạ Tuyết buột miệng bảo duy nhất từ "Đúng!" thì Trọng Lâm cảm nhận trái tim mình tan nát. Đau đớn cùng cực. Đau đến tê dại. Và hắn dường như nhận ra bản thân lại chết một lần nữa!

"Tại sao vậy?... Sao có thể như thế?" – Tiếng Trọng Lâm lạnh giá nhưng vẫn nhận ra sự xúc động dữ dội – "Nụ hôn. Cười. Cái ôm. Hạnh phúc. Kể cả khi em nói rằng sẽ không để tôi phải cô đơn... Tất cả chỉ là dối trá thôi sao???"

Hạ Tuyết muốn bật khóc khi lần đầu tiên thấy đôi mắt Trọng Lâm đỏ hoe... Cô nghe rõ sự đớn đau đang giày xéo tâm hồn hắn. Tan nát. Tận cùng. Từ từ nhích từng bước đến gần hơn, Hạ Tuyết rụt rè đưa bàn tay đang run rẩy lên định chạm vào mặt Trọng Lâm như để xoa dịu sự tổn thương lớn lao mà mình lỡ gây ra. Nhưng thật dữ dội và điên tiết, Trọng Lâm ngay tức khắc giữ chặt lấy tay cô. Ghì siết. Trọng Lâm đay nghiến từng từ:

"Đừng có CHẠM vào tôi thêm một lần nào nữa!!!"

Đúng lúc, bố Hạ Tuyết mon men đến chỗ cả hai đang đứng, cười đểu giả:

"Cậu Trọng, tôi gọi đúng tên chứ? Ừ thì con bé Hạ Tuyết nhà tôi ban đầu có tiếp cận cậu vì muốn kiếm tiền, nghề PR là vậy đó đâu khác được. Nhưng giờ nó thật lòng yêu cậu, chắc cậu cũng yêu nó đúng không? Vậy thì cậu Trọng thương tình giúp bố con tôi ít tiền trả nợ nhé!"

"Bố làm ơn hãy thôi đi!!!" – Hạ Tuyết lớn giọng bởi hành động đổ dầu vào lửa của bố mình.

Im lặng. Mấy giây sau, Trọng Lâm hết nhìn người đàn ông trung niên khốn nạn xong thì nhìn sang Hạ Tuyết đang bối rối lẫn khó xử.

"Các người thật kinh tởm!!!"

Nói rành rọt năm từ đầy khinh miệt ấy xong, Trọng Lâm thẩy mạnh tay Hạ Tuyết ra rồi lập tức rời khỏi ngôi nhà tồi tàn không một cái ngoảnh lại.

Còn Hạ Tuyết thì đứng chết lặng. Câu vừa rồi của Trọng Lâm thật sự đóng băng cô. Rất nhanh, hai dòng nước ấm nóng chực trào từ đáy mắt không chớp đó khi bỗng dưng cô nhớ lại Trọng Lâm từng bảo rằng: "Tất cả những gì của em, tôi đều trân trọng!"...



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status