Hạ tuyết

Chương 34: Hẹn gặp ở L.A


Qua hôm sau, Hà Dương vào trường chào tạm biệt thầy cô và bạn bè đồng thời hoàn thành các thủ tục rút hồ sơ.

Tối hôm đó, đang sắp xếp quần áo vào valy để hôm sau lên máy bay qua Mỹ thì bất ngờ Hà Dương thấy một hộp quà chưa mở nằm yên trong ngăn bàn. Bấy giờ cô mới nhớ bản thân chưa mở quà quà sinh nhật của Thế Anh tặng cách đây mấy tháng trước. Đập tay lên trán vì trách sự đểnh đoảng của mình, cô chậm rãi bóc miếng giấy kiếng óng ánh đủ màu ra. Bên trong là cái hộp bút ba ngăn rất đẹp và ngoài ra còn có một tấm thiệp nhỏ...

***

Sáng, 6h30. Ở sân bay Tân Sơn Nhất. Sau khi xem kỹ lại hành lý xong, Hoàng Trung nói với Tri Đồng đứng đối diện:

"Bố xem lại rồi, tất cả đều đầy đủ không thiếu gì cả."

"Vâng, vậy thì ổn. Khi qua Mỹ, bố nhớ gọi điện để con an tâm."

Thấy Hoàng Trung gật đầu, tiếp theo Tri Đồng nhìn qua Hà Dương ở bên cạnh, vẻ mặt cứ lạnh băng không xúc cảm.

"Thời tiết bên Mỹ khác Việt Nam lắm nên em cố gắng thích nghi. Mùa đông phải mặc áo thật ấm kẻo ngã bệnh. Học thật giỏi và giữ gìn sức khoẻ."

"Biết rồi, anh không cần nhắc."

Nghe câu trả lời hời hợt từ Hà Dương, Tri Đồng mỉm cười rồi nhanh chóng và bất ngờ, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô bé mà bề ngoài luôn tỏ ra bướng bỉnh.

"Anh không bao giờ ghét em và... anh rất hạnh phúc vì có em, Hà Dương à."

Lặng người vì cái ôm dịu dàng cùng câu nói thì thầm từ Tri Đồng, toàn thân Hà Dương cứng đơ không nhúc nhích được gì. Để rồi trong khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi đó, cô thật sự cảm nhận được hơi ấm tình thân và dòng máu cùng chung huyết thống vẫn đang chảy. Không muốn bản thân khó xử, cô liền đẩy nhẹ Tri Đồng ra: "Tôi vẫn chưa gọi anh là anh trai đâu."

"Ừ nhưng anh sẽ chờ ngày em cất lên hai từ đó."

Nụ cười ấm áp của người anh cùng cha khác mẹ làm Hà Dương thoáng bối rối. Nhưng may thay đúng lúc ấy, tiếng gọi của Thế Anh vang lên đã giải vây cho cô. Mau chóng, cô quay qua nhìn cậu bạn đang chạy về phía này.

"Xin lỗi, kẹt xe quá, mình tưởng trễ rồi chứ." – Thế Anh lau mồ hôi, thở.

"Mình cũng sợ không được gặp cậu trước khi lên máy bay nhưng giờ thì đã ổn. Thế Anh, cám ơn cậu rất nhiều."

"Lên đường may mắn nhé, hy vọng hai ta sẽ còn gặp lại nhau."

"Ừm, sau khi hoàn thành chương trình đại học, mình sẽ về Việt Nam gặp lại cậu." – Hà Dương nghiêng đầu – "Cậu... còn muốn nói gì với mình không?"

Đối diện, Thế Anh đột nhiên lặng thinh. Rõ ràng là cậu muốn nói với cô bạn một chuyện quan trọng nhưng chẳng hiểu sao đôi môi chẳng mở nổi. Chính xác thì cậu không biết phải bắt đầu từ đâu.

"Thế Anh?"

"Hả?!" – Thế Anh giật mình khi nghe cô bạn gọi – "À ừ... thật ra... mình..."

Dáng vẻ ấp a ấp úng của Thế Anh chẳng kéo dài vì cùng lúc đó, giọng thông báo của nữ tiếp viên hàng không vang lớn qua loa:

« Những hành khách đi L.A, Mỹ khởi hành lúc 7h sáng nay xin xem lại hành lý chuẩn bị lên máy bay. Nhắc lại lần nữa... »

"Dương, chúng ta đi thôi con." – Hoàng Trung giục.

"Để con xách phụ bố valy." – Tri Đồng thoáng nhìn hai đứa trẻ, bảo với bố.

Không còn nhiều thời gian, Hà Dương đảo mắt trở lại Thế Anh vẫn cứ đứng ngây người: "Mình đi nhé. Tạm biệt cậu, Thế Anh!"

Có điều gì đó trỗi dậy mãnh liệt trong lòng và lúc Hà Dương quay lưng toan cất bước thì Thế Anh lập tức nắm lấy tay rồi kéo cô xoay người lại... Ôm.

"Mình rất thích cậu, Hà Dương!" – Giữ chặt cô bạn trong lòng, Thế Anh nói với giọng khá xúc động – "Mình sẽ cố gắng học thật giỏi để giành một suất học bổng của trường là chuyến đi du học sang Mỹ. Nhất định, mình sẽ gặp lại cậu. Xin hãy chờ mình vì mình thật sự muốn thấy cậu một lần nữa!"

Bất động trong vòng tay siết chặt của Thế Anh, mắt Hà Dương mở to kinh ngạc. Không phải vì lời bày tỏ mà là việc hai người có thể gặp nhau ở Mỹ.

"Ngốc! Mình chờ cậu nói thích mình nãy giờ." – Trong khi Thế Anh còn ngạc nhiên thì Hà Dương chậm rãi đẩy cậu ra – "Mình trả lại cậu cái này."

Thế Anh ngạc nhiên khi thấy tấm thiệp mà bản thân phải lấy hết dũng cảm mới để vào món quà sinh nhật tặng Hà Dương. Vậy thì nghĩa là...

"Ơ nhưng sao cậu lại trả...?"

Không để Thế Anh hỏi hết là Hà Dương nhẹ nhàng hôn lên má cậu một cái. Khỏi nói, anh chàng lớp trưởng ngỡ ngàng lẫn sửng sốt đến mức nào.

"Mình muốn khi gặp lại ở Mỹ, chính miệng cậu sẽ nói câu được viết ở trong thiệp. Vậy nhé! Tạm biệt cậu. Hẹn gặp ở L.A vào một ngày không xa."

Dứt lời, Hà Dương cười tươi rồi kéo valy chạy nhanh đến chỗ Hoàng Trung đang gọi giục giã, sau đó hai bố con đi qua chỗ soát vé, khuất bóng. Còn lại một mình, Thế Anh đứng nghệch mặt trong chốc lát rồi tự dưng nở nụ cười. Hạnh phúc. Khẽ khàng mở tấm thiệp ra, dòng chữ màu đen cậu viết nắn nót hiện rõ dưới đáy mắt: Làm bạn gái mình nhé, Hà Dương!

***



"Vậy là Hà Dương đã qua Mỹ. Con bé đi đường đột quá." – Thục Nghi bỏ vào mồm một nắm cơm nhưng không nhai chỉ thở dài.

Bên cạnh, Tri Đồng buông đũa chậm rãi cất tiếng:

"Sự lựa chọn đó đối với Hà Dương âu cũng là điều tốt. Chí ít, anh không muốn chứng kiến cảnh mẹ và em gái mình đối đầu nhau."

Nghe chàng trai thở phào nhẹ nhõm, Thục Nghi khẽ đảo mắt rồi lân la hỏi:

"Bộ mẹ anh đáng sợ lắm hả?"

"Không hẳn thế. Nhưng thường thì bà ấy không thích ai chống đối mình."

"Với kiểu này thì xem ra bất ổn thật. Lỡ mẹ anh biết anh đang quen em, một cô gái PR trong bar thì tính sao đây? Chắc bà ấy giết em mất!"

"Làm gì đến nỗi. Có thể mẹ anh sẽ khó chấp nhận mối quan hệ này nhưng nếu cả hai cố gắng thuyết phục thì anh tin mọi thứ sẽ ổn. Em đừng lo."

Tri Đồng mỉm cười rồi lấy đũa gắp miếng chả giò ở trong hộp cơm của Thục Nghi, bỏ vào mồm nhai. Tức thì, Thục Nghi nhăn mặt tỏ vẻ chưng hửng:

"Sao anh lại ăn bên em? Của anh còn cả đống kìa!"

"Ngộ lắm! Thức ăn gì của em là anh đều thấy ngon hơn của mình hết."

"Đừng có ba xạo! Anh tham ăn thì có... Mau trả em miếng chả giò khác!"

"Ấy, em làm đổ hết cơm của anh bây giờ. Còn chồm tới nữa là anh ôm đó."

"Thách anh dám ôm! Chưa được sự cho phép của em mà anh làm tàng à?"

"Thách thì làm. Đây, ôm rồi nè."

"Bỏ hai tay ra! Bộ em dễ ôm lắm hả?"

Trong khi Tri Đồng và Thục Nghi vừa cùng dùng bữa trưa vừa đùa giỡn thì tình cờ phía sau lưng, ngay cửa cầu thang dẫn ra sân thượng, một phụ nữ tạp vụ tên Xinh xuất hiện. Trước cảnh thân mật quá mức giữa chàng giám đốc trẻ cùng nữ nhân viên mới Thục Nghi, bà Xinh nheo mắt nghĩ ngợi. Dường như bà bắt đầu cảm giác mối quan hệ của cả hai không đơn giản chút nào...

***

Những viên bi đủ màu xanh đỏ vàng tím lăn lộn xộn rồi dừng lại đứng yên. Đôi tay giữ gậy, nhắm thẳng đầu gậy vào một trong những viên bi tròn đang chờ đợi. Một quả chọc đúng tầm. Âm thanh Póc! vang lên. Viên bi nọ đụng vào viên khác ở gần. Lăn. Nó rơi tõm xuống cái lỗ ngay góc bàn. Trận bida kết thúc với màn thắng khá ấn tượng.

Nhổm người dậy, Trọng Lâm buông chiếc gậy xuống mặt bàn bida, chán nản vì nãy giờ cứ chơi đi chơi lại món tiêu khiển chẳng có gì đổi mới này. Chẳng qua hắn đang chờ đợi kết quả từ một việc nên mới tìm cách giết thời gian. Cầm viên bi đỏ lên, hắn tự nhủ lý nào lại chơi thêm bàn nữa sau khi đã làm gần đủ hai mươi trận bida. Nhưng may thay lúc Trọng Lâm định đặt bi xuống thì cửa phòng khách mở, tên vệ sĩ bước mau chóng lại gần báo cáo:

"Thưa, tôi đã tìm ra. Đó là công ty bảo hiểm nhân thọ Life Việt Nam ở đường Nguyễn Huệ quận I. Giờ cậu chủ có muốn đến đấy luôn không ạ?"

"Tất nhiên rồi. Tôi đang chán đến mức bực bội đây." – Trọng Lâm thả nhẹ hòn bi xuống lỗ, cười khỉnh – "Có màn vui thì nên làm ngay!"

Công ty bảo hiểm nhân thọ Life Việt Nam là một trong những công ty lớn ở quận I. Với toà nhà nhiều tầng mang cấu trúc bề thế như vậy cũng đủ hiểu quy mô của Life Việt Nam rộng đến mức nào. Life Việt Nam đang phục vụ khách hàng với hơn mấy trăm ngàn hợp đồng bảo hiểm trên toàn quốc, công ty đang tăng vốn điều lệ lên gần một tỷ. Nhân viên làm việc trong đây cũng xem như có mức thu nhập khá giả.

Danh tiếng của nhà họ Trọng khiến Trọng Lâm được đón tiếp nồng nhiệt. Nếu hắn đồng ý ký một hợp đồng thôi thì Life Việt Nam xem như được món tiền lớn. Nhưng đáng tiếc, hắn đến đây không phải mua bảo hiểm để lo cho tương lai của mình mà mục đích chính là muốn công ty đuổi việc một kẻ.

***

Lúc này Hạ Tuyết đang ở nhà Hải Luân. Sau vụ việc Trọng Lâm đánh chàng trai họ Trương thì phải mất hai ngày sau cô mới dám đến thăm anh. Vì suy cho cùng, nguyên nhân cũng bởi do mình nên dù lòng cảm thấy có lỗi đến mấy cô nghĩ cũng phải đến nhà thăm anh. May là những thương tích trên người Hải Luân không quá nặng. Hạ Tuyết thầm cảm ơn Trọng Lâm vẫn còn biết nương tay. Sau khi nói chuyện được hơn mười lăm phút thì Hải Luân liền hỏi một câu mà trước lúc đến đây cô đoán biết 100% anh sẽ hỏi nó...

"Hôm đó, cậu có thấy rõ mặt người tấn công chúng ta không?"

Đối diện, Hạ Tuyết dễ dàng ứng phó bằng một câu trả lời rành rọt:

"Ừm, đám người ấy đều che khẩu trang nên không thấy mặt được. Lúc chúng định xử mình thì may mắn bảo vệ trường xuất hiện.

Tuy câu đáp lời rất lưu loát và chí lý nhưng giọng Hạ Tuyết ngập ngừng vì tự thấy có lỗi với Hải Luân khi đã nói dối để bao che cho Trọng Lâm. Nếu sự thật bại lộ thì không khéo càng phiền phức hơn.

"Ừm, vậy ư? Cũng đúng, bọn người này đã muốn hành hung người khác thì chẳng ngu dại gì để lộ mặt ra cả. Nhưng... hình như mình nhớ cậu đã gọi tên ai đó."– Hải Luân nhớ lại lúc mình chưa hoàn toàn bất tỉnh.

Đảo mắt lo lắng, Hạ Tuyết cười cười lắc đầu bảo:

"Chắc cậu nghe nhầm đấy. Mình chỉ hét lên nói chúng đừng đánh cậu nữa."

"Ừ. Hẳn mình nhầm lẫn." – Hải Luân gật gật rồi hướng đôi mắt mù loà nhưng dịu dàng vào cô bạn – "Dù sao, cậu vẫn bình an thì mình yên tâm."

Trông dáng vẻ đầy quan tâm từ chàng trai, Hạ Tuyết giấu tiếng thở dài bởi càng cảm giác có lỗi hơn. Cô biết rõ người đánh anh là ai nhưng lại cố tình che giấu giúp hắn. Đúng thật đáng trách! Giờ cô chỉ mong rằng, Hải Luân hãy tha thứ cho mình. Đang nghĩ ngợi miên man thì chợt Hạ Tuyết nghe bên dưới nhà có tiếng ồn ào. Vẻ như mọi người đang bàn tán về vấn đề nào đấy. Hiển nhiên, Hải Luân cũng nghe rõ cái âm thanh huyên náo trỗi dậy phá tan bầu không khí tĩnh lặng thường ngày.

"Không biết dưới nhà xảy ra chuyện gì. Cậu giúp mình đi xuống đó nhé."

"Được... Cậu đưa tay đây để mình nắm cho an toàn."

Mấy phút sau, Hạ Tuyết dìu Hải Luân xuống nhà dưới. Vừa thấy anh trai là Hải Long nói ngay, nhịp thở gấp gáp đủ hiểu đã xảy ra chuyện nghiêm trọng.

"Anh hai, không hay rồi! Nhà ta sắp chết đói!"

"Kìa Long, anh con mới khoẻ xong, khoan hãy cho anh con biết chuyện." – Giọng bà Trương cất lên, ngăn cản.

"Nhưng đây là chuyện liên quan đến cả nhà, nguy cấp như thế thì còn bận tâm anh ấy khoẻ hay không khoẻ chi nữa ạ." – Chẳng kịp nghe thêm lời nào từ mẹ, Hải Long bảo với Hải Luân – "Anh, bố bị đuổi việc rồi!"

"Sao? Bố bị đuổi? Lý do gì bố bị đuổi việc?" – Hải Luân hết sức kinh ngạc.

"Không rõ lý do tại sao những người đó lại đuổi bố! Thật quá đáng!"

Câu trách mắng đầy tức tối của em trai vừa dứt, Hải Luân liền quay mặt về phía bên phải, nơi mà anh nghĩ là bố mình đang ngồi và cúi mái đầu lốm đốm bạc với vẻ buồn bã, hỏi: "Bố, rốt cuộc sự việc xảy ra thế nào?"

Ban đầu Hải Luân chỉ cảm nhận được một sự im lặng nặng nề. Tiếp, mấy phút sau anh nghe tiếng bố từ từ vang lên đều đều:

"Sáng nay bố đang làm việc thì tự dưng trưởng phòng gọi lên sau đó nói bố phải rời khỏi Life Việt Nam. Khi bố hỏi lý do thì ông ấy lắc đầu bảo đây là yêu cầu của một người, người ấy có ảnh hưởng không nhỏ đến công ty."

"Nhưng người đó là ai chứ?" – Hải Long hắng giọng.

"Dù bố có hỏi cách mấy, trưởng phòng cũng không nói."

"Sao lại xảy ra điều vô lý như thế? Đuổi việc người khác mà chẳng có lấy một lời giải thích đàng hoàng. Chắc chắn chuyện này mang uẩn khúc gì đây." – Hải Luân bực tức đánh mạnh hai tay vào nhau.

Đứng bên cạnh nãy giờ, Hạ Tuyết mới nhìn sang ông Trương đang rầu rĩ:

"Bác à, vậy trưởng phòng không nói một chút gì về người kia sao? Người đã yêu cầu công ty đuổi bác..."

Nghĩ một hồi, ông Trương đưa tay lên trán nắn nắn phần da nhăn nheo, đáp:

"Ờ, hình như trước lúc bác đi trưởng phòng tự dưng hỏi câu này rất lạ: "Dạo gần đây, anh có đắc tội với một người của dòng họ danh tiếng không?" Bác nói dòng họ danh tiếng nào thì ông ấy vẫn lại im lặng."

"Điên khùng thật! Hết anh hai đột nhiên bị nhóm người lạ mặt tấn công giờ đến bố chẳng rõ dính dáng gì đến cái người danh tiếng nào đấy. Rõ vớ vẩn!"

Sự nhắc lại vô tình từ Hải Long bất chợt khiến Hạ Tuyết nghĩ đến một vấn đề... Trong đầu cô nhanh chóng xuất hiện hình ảnh kẻ đó. Có lý nào chứ? Nhủ thầm rồi không kịp nói gì, cô lập tức chạy ra khỏi nhà họ Trương.

***



Trưa, Hoàng phu nhân vừa ra khỏi biệt thự chuẩn bị lên xe đến công ty ELLE thì đột ngột bà thấy một cô gái ngoài ba mươi, gương mặt đanh đá lẳng lơ đánh phấn dày cuộm, quần áo trên người thì hở hang trông như hạng chẳng ra gì. Cô ta vuốt mái tóc bồng bềnh của mình, miệng thì nở nụ cười khinh khỉnh với những làn khói trắng quẩn quanh. Thật bất ngờ vì đó chính là Phụng "tỷ"! Chẳng rõ cô chị đại này có mục đích gì khi tìm đến Hoàng phu nhân nhưng có một điều chắc rằng nhất định liên quan đến Thục Nghi.

"Đúng là gái đứng đường." – Hoàng phu nhân liếc nhìn, buông câu khinh rẻ.

Nhoẻn miệng cười, Phụng "tỷ" chậm rãi đi lại gần chiếc xe hơi đồng thời nhả khói, nói rành rọt:

"Gái đứng đường? Ồ, Hoàng phu nhân cũng hay thật, đoán trúng phốc."

"Dạng gái làng chơi như các người tôi gặp đầy rẫy ngoài đường kia kìa. Chẳng khác gì rác rưởi!"

Lạ thay, Phụng "tỷ" không hề thấy tức giận trước lời sỉ nhục tệ mạt kia, trái lại còn cười đầy thích thú bởi đang nghĩ đến gương mặt người phụ nữ quyền uy này lúc nghe "tin dữ".

"Hà, bà nói vậy không khác nào chà đạp con trai bà."

"Cô nói thế là ý gì?"

Rít một hơi thuốc thật dài, Phụng "tỷ" nhún nhún vai, nói nhạt nhẽo:

"Con trai cưng của bà, Hoàng Tri Đồng, hiện quen với một cô gái trẻ tên Lý Thục Nghi. Con nhỏ đó giống hệt tôi, gái làng chơi."

"Cái gì?" – Hoàng phu nhân nhíu mày, đôi mắt sắc bén hằn rõ sự ngạc nhiên.

Buông một tiếng cười khe khẽ, Phụng "tỷ" xoay mặt lại đối diện với Hoàng phu nhân, lặp lại rõ ràng câu ban nãy:

"Tôi nói con trai bà hiện đang qua lại với một đứa PR ở bar Gossi! Cả hai yêu nhau thắm thiết lắm đấy!"

Trông cái nhìn lẳng lơ của đối phương, Hoàng phu nhân thoáng bất động...



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status