Hắc hóa xin cẩn thận

Chương 135: Chó săn nhỏ (18)


Khóe miệng hắn tạo nên một độ cong hưng phấn, hai tròng mắt sáng quắc, cổ họng kêu hừ hừ, nhưng mà âm thanh rất nhỏ, không đánh thức người con gái đang nằm trên giường.

Đồ ăn của hắn được ăn ngon, càng ngày càng đẹp, khuôn mặt hồng hồng tròn hơn nhiều, quan trọng nhất là, càng thêm ngon miệng.

Thật sự muốn nuốt vào trong bụng.

Đầu ngón tay của hắn đặt ở mép giường mọc ra móng vuốt, lấp lánh dưới ánh nến nhàn nhạt, bị hắn thu hồi, làm chăn của cô rách một vết nhỏ.

Hắn tức giận gãi gãi tay, bàn tay bị móng vuốt làm bị thương cũng không thèm để ý, cho đến khi móng vuốt thu lại, mới thả lỏng.

Cô lật người, bị nóng xốc chăn lên, lộ ra vòng eo trắng mềm, da thịt hồng hồng mang theo lớp mồ hôi mỏng, làm hắn nhìn chằm chằm không rời mắt.

Nhìn lên trên, cô nằm nghiêng đối mặt với hắn, một bên gương mặt bị ép xuống, hàng mi dài run rẩy, khóe môi còn có nước dãi, không biết mơ thấy gì, khóe miệng cong lên thỏa mãn.

Hắn không thể nhịn được cúi người xuống tới gần khuôn mặt của cô, chỉ còn năm centimet lại dừng lại, hầu kết giật giật, con ngươi màu xám rụt rụt, hơi thở vững vàng mang theo mùi sữa phả lên mặt hắn, gân xanh trên cổ nổi lên, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên có một mầm cây trồi lên, bị hơi thở của cô làm trồi lên.

Trong giấc mơ của Lý Tiểu Ngư toàn là kẹo, cô đi vào một gian phòng làm bằng kẹo, bên trong có rất nhiều kẹo không thể đếm, cô kích động vun kẹo thành một cây cột, dùng sức liếm liếm.

Mà bên này, hắn bị cô đột nhiên kéo lên trên giường, cô ôm chặt hắn, cổ truyền đến cảm giác ấm áp, ướt át là hắn hơi sửng sốt.

Mùi sữa tràn ngập trong chóp mũi, không cảm thấy chán ghét, lại làm hắn yêu thích.

Bỗng nhiên có cảm giác không muốn ăn đồ ăn, nếu ăn rồi có phải sau này sẽ không được gặp cô nữa đúng không

-

Lý Tiểu Ngư cảm thấy không thoải mái, giống như bị bóng đè, xoa xoa mắt đi vào WC, nhìn chằm chằm bản thân trong gương, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, trên cổ cô có một sợi dây, thứ được treo trên dây không phải hạt châu kia sao?

Vội vàng rửa mặt, Lý Tiểu Ngư chạy tới bàn, mở hộp ra, cũng không nhìn thấy hạt châu kia, rõ ràng tối hôm qua cô còn mở ra xem, ở đây a.

Chẳng lẽ là mình mộng du, đeo hạt châu lên cổ?

-

Trong phòng học, Nhị Nữu nhìn Lý Tiểu Ngư đang ghé vào bàn ngủ, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Ngư a, cậu không sao chứ?"

Đầu Lý Tiểu Ngư đặc biệt đau, động một chút là đau, không muốn đọc sách không muốn nghe giảng, hơi thở mong manh: "Tớ không sao."

Bởi vì tối qua gội đầu xong tóc chưa khô đã đi ngủ, lúc mới dậy còn bình thường, lúc đi học đầu đã bắt đầu đau, đến bây giờ đã rất đau.

"Có muốn xin nghỉ không a, cậu về nhà nghỉ ngơi đi." Như vậy sao có thể đi học a, Nhị Nữu rất lo lắng cho cô.

Lý Tiểu Ngư cũng không muốn cử động, lắc đầu nói: "Không cần, tớ nằm một lát."

Tiết đầu và tiết thứ hai đều là Mỹ thuật, giáo viên có việc không có tới, biến thành tự học.

Tiếng chuông vào lớp vừa vang lên, một nữ sinh hưng phấn chạy về chỗ nói với bạn: "Trời ạ, tớ vừa đi WC nhìn thấy Nghiêm Viêm đánh nhau với người sơ tam, một người đánh ba người, đẹp trai chết mất."

"Ở đâu ở đâu?"

"Ở phía sau bờ ruộng, thật nhiều người đang xem, cũng không biết giáo viên có biết không, nếu chủ nhiệm lớp biết thì Nghiêm Viêm thảm rồi."

Nhị Nữu nhìn Lý Tiểu Ngư bỗng nhiên đứng lên, nào có bộ dáng hơi thở thoi thóp như lúc nãy, vội vàng hỏi: "Cậu đi đâu vậy? Tiểu Ngư."

"Tớ đi xem." Cô là lớp phó kỷ luật, loại chuyện này không thể mặc kệ.

Nhị Nữu nóng nảy: "Cậu đi làm gì a, đừng đi quấy vào vũng nước đục kia, Tiểu Ngư."

Thân hình Lý Tiểu Ngư hơi lay động, đẩy tay Nhị Nữu ra chạy đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status