Hắc hóa xin cẩn thận

Chương 159: Chó săn nhỏ (42)


Sau khi mọi người nhìn rõ, sôi nổi hít hà một hơi, anh đẹp trai này đi nhầm chỗ phải không? Giống như người nổi tiếng trong TV vậy.

"Chào mọi người, tôi là Nghiêm Viêm."

Nghiêm Viêm hơi cong môi, mỉm cười gật đầu, ngón tay kéo cà vạt, cả người tỏa ra khí chất, giới thiệu giống như một vị giáo sư, làm mọi người chú ý.

"Cậu là Nghiêm Viêm?" Tôn Nguyên là người đầu tiên lấy lại tinh thần, kinh ngạc đứng lên, đi đến trước mặt hắn, "Cậu......" thay đổi quá nhiều...

Sao có thể là anh Viêm kiệt ngạo khó thuần chứ, rõ ràng chính là một vị tinh anh ưu nhã.

Suy nghĩ của Tôn Nguyên đều giống mọi người ở đây, ký ức tuy rằng phai nhạt, nhưng Nghiêm Viêm bọn họ vẫn nhớ kỹ, đại lão a, ai không nhớ rõ.

Nhưng không giống như trong ấn tượng, cảm giác như hai người khác nhau vậy.

Nghiêm Viêm hơi hơi mỉm cười, cảm giác xa cách biến mất, trò chuyện với mọi người.

Tôn Nguyên kích động nhất, sơ trung cậu ta đặc biệt sợ Nghiêm Viêm, rồi lại đặc biệt sùng bái hắn, vẫn luôn muốn được nói chuyện với hắn.

Bên này Nhị Nữu vừa quay đầu quả nhiên thấy Lý Tiểu Ngư giật mình nhìn Nghiêm Viêm, không khỏi có chút chua xót, vội kéo kéo ống tay áo cô: "Tiểu Ngư a, nếu không tớ gọi hắn tới đây, hai người nói chuyện một chút."

Nguyên nhân Lý Tiểu Ngư chậm chạp không hoàn hồn là, người này là người vừa nãy nhặt được hạt châu của cô, hắn không nhận ra mình, cô cũng không nhận ra hắn.

"Tiểu Ngư?"

Lý Tiểu Ngư thả lỏng người, ngữ khí thoải mái, "Không cần, đã không cần."

Có thể nhìn thấy hắn một lần là được, những thứ khác đều không quan trọng.

Nhị Nữu âm thầm thở dài, nhiều năm như vậy người có thể ảnh hưởng tới tình cảm của Tiểu Ngư cũng chỉ có Nghiêm Viêm.

Tôn Nguyên gọi phục vụ bưng đồ ăn lên, đồ ăn trong khách sạn này đều do đầu bếp nổi tiếng nấu, bao nhiêu người muốn tới ăn một bữa, lại không có tiền.

Trong truyền thuyết ăn nghèo sợ là hình dung nơi này.

Tôn Nguyên giàu có, nếu không cũng không mời được nhiều người ăn như vậy.

Lý Tiểu Ngư yêu sâu sắc đĩa sườn, vừa nghe có thể ăn, cầm đũa nhanh chóng cho vào miệng, vị ngọt mang theo mùi thịt sườn, lướt qua đầu lưỡi tinh tế nhấm nuốt, không nỡ nuốt xuống.

Quá ngon, người thích ăn đồ ngọt như cô cực kỳ yêu thích bàn đồ ăn này.

Nhị Nữu thấy thế, cằm đều rơi xuống đất, "Tiểu Ngư a, cậu không đau lòng?"

Lý Tiểu Ngư ngẩng đầu: "Đau lòng cái gì?"

"Đau lòng...... Không có gì không có gì, cậu ăn đi." Nhị Nữu nhẹ nhàng thở ra, lại gắp một miếng sườn vào trong bát cô, nhìn bộ dáng Tiểu Ngư trầm mê trong đồ ăn, mím mím môi.

Tiểu Ngư...... Không sao chứ.

Nhị Nữu bỗng nhiên nhớ tới, Tiểu Ngư chưa từng khóc hay cười, lúc nào, ngay cả khi đi xem phim, tình tiết làm người ôm bụng cười to hay làm người cảm động, Tiểu Ngư lại bình tĩnh giống như xem phim phóng sự.

Lắc lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ vớ vẩn đó, Nhị Nữu gắp đồ ăn tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh.

Chỉ lát sau đã tới lúc uống rượu, mỗi người đều phải uống rượu, Tôn Nguyên đi tới các bàn, tất cả mọi người đều sẽ uống, đều là người trưởng thành, lại nói lần này do Tôn Nguyên trả tiền, ai cũng sẽ không không cho cậu ta mặt mũi.

Tôn Nguyên uống với hai bàn đầu xong, đi tới bàn thứ ba, cũng chính là bàn của Tiểu Ngư Nhị Nữu.

Sau khi hôn xong anh Viêm nói câu gì???
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status