Hắc hóa xin cẩn thận

Chương 264: Anh gì ơi, tôi thấy ấn đường của anh biến thành màu đen này (5)


Edit: Ư Ư

Con mèo đen này là bà nội của nguyên thân để lại, lúc cô tới thì nó đã đói đến nỗi nằm bò, không có chút tinh thần nào, nguyên thân cũng không quan tâm nó, nhờ cơm thừa với nước máy nó mới có thể sống tới bây giờ.

Thẩm Ngư ngồi xổm ôm mèo đen vào trong ngực, đi thấy thức ăn cho mèo đổ vào bát, rót nước cho nó rồi đi vào trong bếp nấu ít mỳ để ăn, tuy không ngon nhưng vẫn có thể nuốt được.

Sau đó rửa bát rồi về phòng ngủ.

Ánh nắng buổi sáng chiếu vào bức màn, cửa kính và vách tường trắng tinh dán đầy những lá bùa màu vàng, một cơn gió thổi qua làm lá bùa bay lên.

Thẩm Ngư ngủ đến bốn giờ chiều mới dậy, xoa xoa mắt rời giường đi vào phòng vệ sinh, cuộc sống không phân biệt ngày đêm thật sự khó chịu.

Dù cho đã ngủ tám tiếng nhưng vẫn thấy buồn ngủ, dưới mắt là quầng thâm mắt, sắc mặt tiều tụy, rửa mặt xong cô ra ôm mèo đen xoa xoa, "Chị đi đây, em ngoan ngoãn ở nhà, đói bụng thì phải ăn có biết không, buổi tối chị sẽ về."

Lúc cô tới cửa hàng tiện lợi thì đã là bốn rưỡi, Thẩm Ngư cầm khẩu trang ném vào thùng rác, thay quần áo, lại nhìn thấy Tiểu Lâm đang ngây người bên quầy thu ngân.

Thẩm Ngư đi qua đó định vỗ vỗ bả vai cô ấy thì lại nhìn thấy khí đen ngưng tụ thành một khuôn mặt đã nhiều hơn gấp đôi, đứng gần là có thể nhìn thấy gương mặt dữ tợn kia, cô sợ tới mức lùi về phía sau gọi: "Tiểu Lâm? Cô làm sao vậy!"

Tiểu Lâm nghe vậy lấy lại tinh thần, kéo kéo khóe miệng cười cứng đờ: "Tiểu Ngư, cô tới rồi à."

Thẩm Ngư cũng không dám tới gần cô ấy, nghiêm trang nói: "Tiểu Lâm, thật ra tôi còn một nghề nghiệp khác, là đạo sĩ."

"Tôi thấy ấn đường của cô biến thành màu đen, gần đây cô có thấy gì không thoải mái không?"

Sắc mặt Tiểu Lâm hơi thay đổi, cởi tạp dề, dọn dẹp đồ vật xong, không vui nói: "Sao ấn đường của tôi lại biến thành màu đen được, cô đừng có mà nói linh tinh, được rồi, tôi về đây."

Nói rồi Tiểu Lâm đi ra ngoài, đi đến một nửa lại giống lần trước quay đầu lại, Thẩm Ngư nhìn thấy khuôn mặt kia đã bò tới trên eo cô ấy, từng khuôn mặt từng khuôn mặt được sinh ra, Tiểu Lâm đi tới, nói: "Tiểu Ngư, người đàn ông kia rất tốt, cô không định đi gặp một lần sao."

Lại giới thiệu đối tượng?

Thẩm Ngư nhìn thấy khuôn mặt kia vọt tới phía trước rồi nở một nụ cười quỷ dị với cô, không biết đang cười cái gì, cô không từ chối mà gật gật đầu nói: "Được rồi, mai chị Kê đến nhận ca thì chúng ta đi."

Tiểu Lâm kích động đáp lời, "Được được được, buổi sáng tôi tới đón cô."

Người đi rồi, Thẩm Ngư mới đi đến quầy thu ngân sửa sang đồ vậy, vì sao lại muốn giới thiệu đối tượng cho cô?

"Còn dư lại 95 giá trị thiện ý đúng không? Hệ hệ."

【 Đúng vậy, ký chủ. 】

Cả đêm nhanh chóng trôi qua, sáng sớm Thẩm Ngư đã nhìn thấy Tiểu Lâm đang đứng chờ ở bên ngoài.

Thẩm Ngư giao ca xong rồi đi ra ngoài.

Tình hình của Tiểu Lâm đã trở nên nghiêm trọng hơn, khí đen đã bao phủ toàn bộ cơ thể cô ấy, Thẩm Ngư còn không nhìn rõ cô ấy nữa mà chỉ nhìn thấy khí đen.

Tiểu Lâm đi tới muốn kéo cánh tay cô nhưng lại bị Thẩm Ngư nhanh chóng né tránh, bàn tay ngừng giữa không trung run run, nói: "Đi thôi, tôi đi xe tới."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status