Hân hoan

Chương 72: Không khổ

“Một tuần được ăn hai cái đùi gà lận!”

Ăn cơm ngon xong, Lê Chiêu ngồi trên sofa, Trương Tiểu Nguyên nhìn cậu, suy nghĩ xem nên mở lời thế nào.

Đề tài liên quan tới Lê Chiêu vừa lên không được bao lâu, không rõ vì sao lại chìm xuống, phía họ còn chưa kịp ra tay.

Theo logic của các công ty bình thường, nhất định sẽ lấy chuyện này ra PR, cố gắng giành thiện cảm và lòng thương hại của khán giả với Lê Chiêu.

Giải trí Dâu Tây là một công ty có bề dày kinh nghiệm, đương nhiên biết rõ chuyện này sẽ mang tới lợi ích gì. Nhưng phía công ty không làm gì cả, thậm chí còn nói rõ, tôn trọng mọi lựa chọn của Lê Chiêu, công ty sẽ dốc toàn lực sắp xếp ekip giải quyết.

“Đề tài đang hot đã giảm, cậu không cần phải quan tâm mấy chuyện trên mạng.” Bất kỳ lời nào vào thời điểm này cũng yếu ớt vô nghĩa: “Tối nay nghỉ ngơi sớm, mấy hôm nữa sẽ hết hot thôi.”

“Em biết rồi.” Lê Chiêu đưa túi hoa quả lớn cho Trương Tiểu Nguyên: “Vừa ăn vừa nói nhé?”

Trương Tiểu Nguyên: “………..”

Còn có tâm tình khuyên anh ăn uống, xem ra thực sự không bị ảnh hưởng gì.

“Sắp xếp cho em một chương trình trò chuyện.” Lê Chiêu tách hạt bí, “Rất nhiều người quan tâm tới cuộc sống của em, em không thể để họ lo lắng được.”

“Nhưng mà…” Trương Tiểu Nguyên thực sự không muốn Lê Chiêu phải nhớ về những tháng ngày đó.

“Chuyện đã qua rồi, chung quy vẫn phải bước tiếp.” Lê Chiêu bỏ hạt bí đã được tách vỏ cẩn thận vào tay Án Đình: “Chỉ khi buông quá khứ xuống mới có thể đối mặt với tương lai.”

Trương Tiểu Nguyên sững sờ, đột nhiên nhoẻn cười.

Đúng vậy, đứa trẻ kiên cường năm đó đã lớn lên, bây giờ cậu ấy còn mạnh mẽ hơn cả trước đây.

“Được rồi.”

Bàn bạc chuyện tiết mục xong, Lê Chiêu tiễn Trương Tiểu Nguyên đi, quay trở lại ngồi xuống bên cạnh Án Đình.

Hạt bí trước mặt Án Đình đã xếp thành một chồng núi nhỏ, tất cả chỗ này đều là Lê Chiêu vừa trò chuyện với Trương Tiểu Nguyên vừa bóc.

“Ăn đi.” Lê Chiêu lấy điện thoại ra, “Anh không biết bóc hạt bí hoàn chỉnh khó đến nhường nào đâu.”

Án Đình muốn nói, vậy lần sau chúng ta mua loại đã bóc vỏ.

Nhưng thấy ngón chân Lê Chiêu lộ ra bên ngoài, anh nuốt ngược lời trở lại, đắp chăn lên người cậu.

“Ăn hạt bí sẽ vui hơn một chút.” Lê Chiêu dựa vào người Án Đình, “Tâm tình không vui là chóng già đấy.”

Án Đình không nói lời nào.

“Vẫn không vui à?” Lê Chiêu đặt điện thoại xuống, khẽ cười thành tiếng, “Chuyện đã qua rồi, em đã quên từ lâu rồi, sao anh vẫn còn đau đáu thế.”

“Mười năm trước, anh mười tám tuổi.” Án Đình day hai bên Thái Dương, “Đáng lý có thể giúp em.”

“Anh nói gì ngốc vậy, lúc đó chúng ta còn chưa quen nhau, anh cũng không biết có một người như em, giúp thế nào chứ?” Lê Chiêu vỗ bụng: “Chỗ em lại không có túi thần kỳ của Doraemon, để lấy cánh cửa thần kỳ ra.”

Án Đình đưa tay xoa đầu Lê Chiêu, như dỗ một đứa trẻ ba tuổi: “Thế anh cho em một cái yếm đựng đầy.”

“Không được xoa đầu đàn ông đâu.” Lê Chiêu trở tay vuốt tóc Án Đình: “Bây giờ em đang sống rất tốt, đừng buồn vì những chuyện đã qua nữa, không đáng.”

“Đến em còn chẳng giận, anh giận gì chứ, ngốc à?”

Án Đình không biết mình có ngốc hay không, chỉ biết nếu có thể quay trở lại mười năm trước, anh sẽ đón Chiêu Chiêu đi, cho cậu mặc quần áo đẹp nhất, thừa hưởng nền giáo dục tốt nhất, chơi những món đồ chơi thú vị nhất, không để cậu phải chịu bất cứ uất ức nào.”

“Còn mấy tháng nữa là đi đại học, em có muốn thử sức không?”

Án Đình hỏi câu này, khiến Lê Chiêu vốn còn đang cười ngốc nghếch sững sờ: “Sao lại nhắc tới chuyện này?”

“Học hành chưa bao giờ là muộn.” Án Đình không biết cách khuyên nhủ, nhưng trước mặt Lê Chiêu lại hết sức cẩn thận: “Em thông minh như vậy, nhất định thành tích thi sẽ rất tốt.”

Lê Chiêu cầm điện thoại không nói gì.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn Án Đình, Án Đình nhìn cậu, ánh nhìn bao dung tất thảy.

“Được rồi.” Lê Chiêu nhoẻn cười: “Cũng phải thử một chút.”

“Thế anh sai người sắp xếp thủ tục tham gia kỳ thi đại học.” Án Đình suy nghĩ một chút, “Kể từ sáng mai, em nhớ phải uống một bát canh cá.”

“Tại sao?”

“Bổ não.”

Trong chớp mắt, Án Đình hóa thân thành phụ huynh nghiêm túc có con tham gia kỳ thi đại học.

Để làm một phụ huynh hợp cách, anh còn đăng lên vòng bạn bè.

【Án Đình: Cậu nhóc trong nhà năm nay muốn thi đại học, phụ huynh cần làm gì?】

Bài viết này vẫn ẩn hiển thị với Lê Chiêu như cũ.

Tối hôm đó, Án Đình nhận được cách phối hợp các món ăn dinh dưỡng, các loại sách luyện thi và những điều phụ huynh cần chú ý từ cánh quản lý cấp cao.

Lập một bảng danh sách đề luyện thi, Án Đình chau mày lại.

Nhiều dạng đề như vậy, cái nào mới tốt nhất?

Anh lặng lẽ xóa bảng này, chỉ cần tốt chứ không cần nhiều, trước mắt thu thập ý kiến của các phụ huynh khác rồi hẵng mua sau.

Sáng hôm sau, mấy người Chu Hà chạy tới, quản gia nhiệt tình tiếp đón họ.

Chu Lâm Lâm nhỏ giọng nói bên tai Trần Hiểu Quân: “Nhà bạn của Chiêu Chiêu để ý ghê, em thấy họ còn là phẳng báo chí nữa.”

Thời buổi tin tức truyền thông này, không còn nhiều người đọc báo, càng khỏi nói đến là báo, đây chẳng phải chuyện nhà đại gia mới coi trọng hay sao?

Chu Hà quay đầu mỉm cười với Chu Lâm Lâm, nhưng trong lòng đang thét gào.

Bởi vì người ta là sếp tổng của Thương Hoàn đấy, chú ý là điều hiển nhiên!

Bốn người nhỏ giọng trò chuyện, không bao lâu sau, Án Đình từ trên nhà đi xuống.

“Tối qua Chiêu Chiêu ngủ muộn, nên tôi không sai người gọi em ấy dậy.” Án Đình đi tới trước mặt họ: “Chào mừng mọi người tới nhà làm khách.”

“Tại bọn chị tới sớm quá.” Chu Hà cười với Án Đình, “Ông… Tiểu…”

Gọi là ông chủ hay Tiểu Án đều không được, khó cho cô quá.

“Chị Hà cứ gọi em Tiểu Án là được rồi.” Án Đình biết họ lo lắng cho Lê Chiêu, nên mới tới sớm như vậy, “Mọi người không cần phải lo, tin tức trên mạng đã bị dìm xuống, Chiêu Chiêu không bị ảnh hưởng quá nhiều.”

“Án Đình à, cảm ơn cậu bầu bạn bên cạnh Chiêu Chiêu.” Chu Hà cười khổ, “Thằng bé Chiêu Chiêu hiểu chuyện quá, dù chịu ấm ức cũng không nói ra, may mà có cậu ở đây, chị mới có thể yên tâm được.”

“Đây là chuyện em nên làm mà.” Án Đình không thích người khác nói cảm ơn, điều này khiến anh cảm thấy Chiêu Chiêu quen thuộc, thân thiết với những người này hơn.

Một lúc sau, Chu Hà nghe thấy trên tầng vang lên tiếng bước chân, cô ngẩng đầu nhìn lên, Lê Chiêu mặc áo ngủ, tóc tai rối bời, bộ dạng còn ngái ngủ.

Lại nhìn sang các nhân viên trong nhà không hề ngạc nhiên, Chu Hà gần như có thể khẳng định, bình thường những khi không đóng phim, Lê Chiêu đều ở chỗ của Án Đình.

“Chị Hà, anh Minh, anh Hiểu Quân, chị Lâm Lâm, chào buổi sáng mọi người.” Lê Chiêu đi tới bên cạnh Án Đình, hết sức tự nhiên tựa đầu vào người anh, ngáp một cái: “Hôm qua ngủ muộn quá, hôm nay còn chẳng chạy bộ nữa.”

Bốn người thấy thần thái Lê Chiêu bình thường đều thở phào nhẹ nhõm, người không sao là tốt rồi.

“Chạy bộ gì chứ, không đi chuẩn bị nướng BBQ đi à?” Chu Hà đưa tay ra vỗ trán cậu, nhưng vừa mới vỗ xuống, Án Đình còn nhanh tay hơn cả cô, che trán Lê Chiêu lại.

“Em lên tầng thay quần áo đã.” Lê Chiêu đứng dậy, “Đình Đình à, đợi em năm phút, em xuống rồi ăn sáng với anh sau.”

Chu Hà lặng lẽ thu tay về, vờ như chưa có gì xảy ra.

Cục cưng có “vợ” thương rồi, chị cả như cô cũng có thể yên lòng.

Quan hệ mẹ chồng nàng dâu vốn là một khó khăn không nhỏ, nhất định cô phải cố gắng nghiên cứu học hỏi.

Ăn sáng xong, giá nướng trong sân đã được dựng sẵn sàng, Lê Chiêu kéo Án Đình tay chân vụng về, dạy anh cách nướng đồ ăn.

Bác quản gia đứng cách đó không xa, nhìn Án Đình bị Lê Chiêu chỉ huy xoay vòng vòng, tay chân luống cuống thì không giấu nổi nụ cười trên môi nữa.

“Hồi nhỏ Lê Chiêu… thảm như vậy thật à?” Trong phòng trang điểm, Tống Dụ lướt xem tin tức liên quan tới Lê Chiêu,

Lúc ở đoàn phim “Nữ tổng tài bá đạo”, hắn còn cười nhạo Lê Chiêu nghèo khổ, bây giờ lương tâm cắn rứt dữ dội.

Bảo sao mình mua đồ ăn nhiều calo mà Lê Chiêu vẫn ăn hết sạch sành sanh, dù mình cười nhạo, Lê Chiêu cũng vờ như không hiểu, thậm chí lần sau hắn mua đồ trở về, cậu vẫn cười tủm tỉm nhận lấy.

Còn nhỏ như vậy đã bị ngược đãi, suýt chút nữa mất cả mạng. Vậy mà mình dựa vào được báo mộng mà muốn cướp đi tài nguyên vốn thuộc về Lê Chiêu, đúng là đồ xấu xa.

Hắn không nổi tiếng, cùng lắm về nhà thừa kế tài sản.

Nhưng nếu Lê Chiêu không nổi tiếng, thì không còn gì cả.

Bức ảnh bị thương tích khắp người kia, Tống Dụ nhìn một lần mà không dám nhìn lại lần thứ hai. Hắn bắt đầu cảm thấy vui mừng, vì dù mình đổi vai diễn, nhưng Lê Chiêu vẫn có thể nổi tiếng.

“Cá ơi, phía chương trình muốn chuẩn bị ghi hình rồi.” Trợ lý đi vào nhắc nhở Tống Dụ.

Tỉ suất người xem của “Yêu nhau” không tốt, có khách mời xin rút lui giữa chừng, Tống Dụ liền tới lấp đầy chỗ trống này.

“Không cần phải để ý, để họ đi vào quay bừa đi.” Bởi bị cư dân mạng chê là tinh tướng, Tống Dụ đã chẳng còn hình tượng thần tượng gì cả, hắn không thèm nhìn máy quay, kéo tên Lê Chiêu ra khỏi danh sách đen.

Sau đó điên cuồng lì xì cho Lê Chiêu.

Hỏi han ân cần chẳng bằng lì xì nhiều tiền.

Chiêu Chiêu có vận may:???

Thiên hạ này của trẫm: Tiền bồi thường tổn thất tinh thần.

Chiêu Chiêu có vận may: Nói đi, lại muốn em làm sáng tỏ lời đồn gì à?

Thiên hạ này của trẫm: Không có gì thì không thể lì xì à? Tôi nhiều tiền, tôi muốn thế.

Gửi tin nhắn này xong, Tống Dụ hơi hối hận, ngượng ngượng nghịu nghịu mà rút tin nhắn này lại: “Gửi thì nhận đi, hỏi nhiều như thế làm gì?”

Hắn lại phát lì xì xoèn xoẹt, cảm giác áy náy trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan một chút.

“Cá à, trước khi tham gia, cậu có xem qua chương trình của chúng tôi không?”

“Xem qua một chút.”

“Thế cậu có ấn tượng gì với các khách mời khác?”

Tống Dụ khen qua loa một hồi.

“Thế Từ Bắc thì sao? Hai cậu là diễn viên bằng tuổi, trên mạng không thiếu người so sánh cậu với Từ Bắc. Lần này ghi hình, liệu mọi người có trở thành bạn bè được không?”

Từ Bắc là cái thá gì?

Còn xứng so sánh với hắn á?

Hắn có tệ một chút, nhưng vẫn chưa đến nông nỗi ấy mà?

Khoảng thời gian trước, Từ Bắc mua bài viết bôi đen Lê Chiêu, kết quả vì chênh lệch nhan sắc quá lớn, bị người qua đường cười nhạo. Studio của Lê Chiêu còn chưa kịp ra tay, phía Từ Bắc đã tự tìm đường chết trước.

Trong giấc mơ của hắn, đáng lý trong chương trình “Yêu nhau” có sự tham gia của Lê Chiêu chứ không phải Từ Bắc, hơn nữa sau khi phát sóng, tỉ suất người xem một đường tăng lên, sau mùa này, Lê Chiêu trở thành con rể quốc dân trong lòng các mẹ.

Ai dè thực tế không còn con rể quốc dân Lê Chiêu, mà tỉ suất người xem của “Yêu nhau” cũng trượt dài, đến nỗi một khách mời chạy đi, phải kéo hắn tham gia cho đủ quân số.

Theo quy luật không thể đắc tội “con cưng của trời”, có lẽ “Bạn gái yêu tinh” cũng sẽ sấp mặt.

Dường như cái tên Từ Bắc này rất có hứng thú với việc giành tài nguyên vốn thuộc về Lê Chiêu trong mơ.

Chẳng lẽ hắn ta cũng nằm mơ??

“Muốn làm bạn bè cũng cần cái duyên.” Tống Dụ mỉm cười với ống kính.

Ầy, còn khướt hắn mới đi làm bạn với tên đần thích tự tìm đường chết.

Sau khi thân thế của Lê Chiêu bị lộ, sự tình phát triển sau đó giúp rất nhiều người trông thấy một mặt đầy tình người.

Có tài khoản weibo chính thức khích lệ đây là điểm sáng của tình người, cũng có người khen bộ ngành địa phương mười năm trước đã làm rất tốt, dù rằng không ít người cảm thấy tò mò với cuộc sống hồi nhỏ của Lê Chiêu, nhưng vì không muốn bóc trần vết sẹo của Lê Chiêu mà hầu như không ai nhắc tới chuyện này.

Cho nên khi Lê Chiêu làm khách mời tâm sự trực tiếp của kênh giải trí Ớt Xanh, được rất nhiều cư dân mạng cảm thấy quan tâm, khiến kênh giải trí Ớt Xanh bị nghẽn mạng nhiều lần.

Sau khi trò chuyện khách sáo xong, nội dung cuộc nói chuyện dần trở nên nghiêm túc.

“Dạo này trên mạng có rất nhiều tin tức liên quan tới cậu, các cư dân mạng đều rất lo lắng cho cậu, cậu có gì muốn nói với các cư dân mạng không?”

Lê Chiêu đứng dậy, cúi người thật sâu trước ống kính máy quay: “Cảm ơn mọi người, đứa trẻ năm đó mọi người bảo vệ đã lớn rồi, mọi người không cần phải lo cho cậu ấy nữa, cậu ấy đã sống rất tốt.”

Năm nay Kỳ Kỳ đã ngoài ba mươi, có nhà riêng, có công việc ổn định và một bé mèo mũm mĩm, cô vốn không có hứng thú theo đuổi thần tượng, nhưng sau khi biết Lê Chiêu là đứa trẻ năm đó khiến cô đau lòng không ngớt, đã không khỏi chú ý tới từng hành động của cậu ấy.

Biết tin Lê Chiêu sẽ tham gia chương trình tâm sự trực tiếp, cô tan làm lập tức mở điện thoại, vào kênh livestream.

Con mèo mập nằm bò trên đùi cô, như một ông tướng lười biếng.

Đến khi cô thấy Lê Chiêu đứng lên cúi đầu, vừa muốn cười lại vừa muốn rơi nước mắt.

Đã mười năm trôi qua rồi.

Em ấy sống rất tốt, trên người không còn vết bầm tím, trên đầu là mái tóc bồng bềnh, không có vết thương nào.

Tốt quá.

MC hỏi: “Mấy năm qua có khổ không?”

Lê Chiêu lắc đầu: “Không khổ gì ạ, mười năm qua em sống rất vui vẻ. Nhất là một năm trở lại đây, em thường xuyên cảm thấy mình là một người hết sức may mắn.”

“Sao lại nói như vậy?” MC hơi ngạc nhiên, những lúc như vậy, đáng lý khách mời phải cố gắng thổi phồng những vất vả, khó khăn mình từng gặp, mới có thể khiến khán giả nảy sinh sự đồng cảm.

Trong thư phòng yên tĩnh, Án Đình ngồi trên ghế, nhìn Lê Chiêu trên màn ảnh.

Chỉ ở nơi Lê Chiêu không thấy, anh mới dám tùy ý nhìn cậu không chút kiêng dè.

“Mười năm trước, cô ngồi xe cùng em rất tốt, dọc đường liên tục an ủi em, để em không phải sợ hãi, còn kể chuyện chú sâu nhỏ cho em nữa.” Lê Chiêu nhớ lại chuyện mười năm trước, nụ cười trên mặt không tắt, “Cô ấy kể em nghe con diệc có cái chân rất dài, con vẹt toco có cái mỏ rất to.”

Viền mắt MC ưng ửng đỏ, cô không cắt ngang lời Lê Chiêu.

“Mọi người đừng cảm thấy em sống khổ cực, thực ra trong cô nhi viện rất tốt, mỗi quý đều có quần áo mới, còn có rất nhiều tình nguyện viên chơi cùng bọn em.” Lê Chiêu cười híp mắt giơ hai ngón tay ra: “Hơn nữa mỗi tuần được ăn hai cái đùi gà lận, thức ăn ngon lắm ý.”
Lời tác giả:

Bé Đình Đình: Huhuhu, Chiêu Chiêu nhà tớ thảm quá.

Bé Chiêu Chiêu: Không thảm một chút nào, một tuần tớ được ăn hai cái đùi gà lận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status