Hân hoan

Chương 75: Thí sinh nhiệt tình

“Vãi cả làm hết sức mình nghe theo ý trời.”

Trong nhóm một nhà náo nhiệt.

Âm thanh hoa nở: @Án Đình, đã qua 100 ngày rồi.

Đã nói là một tháng, ai ngờ một tháng rồi lại một tháng nữa trôi qua, Chiêu Chiêu sắp thi đại học rồi, vậy mà Án Đình vẫn chưa nói thân phận thực sự của mình cho Lê Chiêu.

Ông chủ này sao nói chuyện chẳng đáng tin gì thế.

Án Đình bình thường chỉ cần bị tag đều sẽ tranh thủ thời gian trả lời, vậy mà lần này hai tiếng trôi qua rồi cũng không xuất hiện trong group.

Chu Hà biết anh cố ý tránh mình, thế nhưng cô không đủ dũng khí để đi chat riêng với Án Đình.

Ngày mai càng tốt hơn: Vợ yêu Chu Hà à, một trăm ngày gì vậy, em đang nói chuyện Chiêu Chiêu thi đại học à? Chỉ còn một tuần nữa là tới kỳ thi, ngày nào Tiểu Án cũng phải hướng dẫn Chiêu Chiêu làm bài. Anh biết em quan tâm tới thành tích của Chiêu Chiêu, nhưng đừng gây áp lực cho cậu ấy.

Trước mắt phải kiếm một trăm triệu: Phải đấy, chị Hà à, chúng ta làm phụ huynh, không thể gây áp lực lớn cho thí sinh.

Lâm Lâm: Chị Hà, sắp thi đại học, chắc anh Đình đang hướng dẫn Chiêu Chiêu làm bài, không có thời gian xem tin nhắn trong nhóm.

Group một nhà náo nhiệt này được lập sau buổi làm tiệc nướng kia, sáu người vào nhóm này, ngày ngày tán gẫu mấy chuyện vặt vãnh, nhưng chưa bao giờ thiếu đề tài.

Sáng sớm họ nói chuyện thịt heo tăng giá, tối đến lại so tỉ giá xe, hết sức náo nhiệt.

Đến khi Lê Chiêu xem nhóm chat, tin nhắn chị Hà tag Án Đình đã chìm trong mấy trăm tin nhắn khác từ lâu.

“Chị Hà lại bàn chuyện màu son mới ra với chị Lâm.” Lê Chiêu thực sự không phân biệt mấy son màu hồng, màu nắng chiều được, cậu đặt đề thi thử lên bàn: “Em làm đề tiếp.”

Mấy hôm nay tương đối nhiều cảnh của vai phụ, Lê Chiêu nghi ngờ đạo diễn Dương biết cậu sắp thi đại học, nên mới cố ý giảm thời gian diễn trước kỳ thi, thế nhưng cậu không có bằng chứng gì cho suy đoán này.

Án Đình gật đầu với Lê Chiêu, nhân lúc Lê Chiêu không chú ý, mở khung trò chuyện với Chu Hà à.

Án Đình: Đợi kỳ thi đại học kết thúc, em không muốn vì một vài việc không quá quan trọng mà ảnh hưởng tới khả năng phát huy của Lê Chiêu trong kỳ thi.

Trời đất bao la, thi đại học là chuyện lớn nhất, Án Đình đưa ra lý do không thể chê đâu vào đâu được, Chu Hà không thể phản bác.

Quan trọng nhất là, ngày nào cũng thấy Lê Chiêu vào trong nhóm khen Án Đình giải bài tập siêu tới chừng nào, Chu Hà mơ hồ cảm thấy, thực ra không ngả bài sớm cũng được, ngộ nhỡ Chiêu Chiêu vì chuyện này mà làm ầm lên với Án Đình, thì biết đi đâu tìm gia sư vừa giỏi lại vừa miễn phí như vậy chứ?

Vì thành tích của cậu nhóc, chị Hà đã biến thành một phụ huynh không từ thủ đoạn nào.

Buổi tối mùng 5 tháng 6, Lê Chiêu chỉ quay hai ba cảnh đã bị đạo diễn Dương đuổi về, đồng thời đạo diễn Dương bảo ngày mùng 10 cậu hẵng quay lại đoàn phim.

“Chiêu Chiêu à, đợi đã.” Hướng Chấn gọi Lê Chiêu lại, nhân lúc những người khác trong đoàn phim không để ý, nhét một cục tẩy cho cậu: “Cầm đi, cái này anh bảo trợ lý mua ở chùa sao Văn Khúc đấy.”

Lê Chiêu tập trung nhìn kỹ, trên cục tẩy in bốn chữ “Trạng nguyên cao trung” bằng thuốc màu rẻ tiền.

“Em cảm ơn anh Hướng.” Tuy rằng hơi mê tín, nhưng tấm lòng quan trọng nhất.

“Chiêu Chiêu à, cố lên nhé.” Đạo diễn Dương đi tới, vỗ vai cậu: “Đừng để áp lực đè nặng trong lòng, cậu diễn hay như vậy, tiền đồ vô lượng. Chuyện thành tích thi đại học chỉ là thêm gấm thêm hoa.”

“Với cả, cậu yên tâm đi, chuyện cậu muốn thi đại học chỉ người trong đoàn phim biết thôi.”

Ý là, dù thi không tốt, người ngoài cũng không biết chuyện, không phải sợ mất mặt.

“Cảm ơn đạo diễn Dương ạ.” Mang theo lời chúc và cầu nguyện của mọi người trong đoàn phim, Lê Chiêu quay về nhà.

Tối hôm đó Án Đình không cho cậu làm đề thi thử, mà để cậu nghỉ ngơi sớm. Ngày hôm sau, các món cậu ăn đều rất thanh đạm.

“Trời nóng, ăn mấy đồ vị nặng dễ khiến dạ dày khó chịu.” Cô đầu bếp rất giàu sáng tạo, các món ăn nấu cho cậu đều có ngụ ý cát tường, mấy món ăn liên quan đến sai sót hay rơi ngã đều biến mất khỏi bàn ăn.

Khoa trương nhất là, một người làm trong nhà họ Tôn xin nghỉ, nguyên nhân là sợ liên tưởng tới thi rớt, ngụ ý không hay.

Cả nhà căng thẳng như vậy, khiến Lê Chiêu dở khóc dở cười, thậm chí cậu nghi ngờ không biết rốt cuộc ai mới là người thi đại học.

So với những người này, Án Đình bình thường hơn nhiều, không làm mấy thứ kỳ quái cho cậu, cũng không dẫn cậu đi cầu thần bái Phật, có thể xưng là người phụ huynh khoa học tỉnh táo nhất.

Trước ngày thi đại học, Chu Hà xin nghỉ, nhanh chóng được phê duyệt.

“Chị Hà, chị muốn xin nghỉ hai ngày à?” Từ khi tận mắt thấy sếp tổng gọi Chu Hà một tiếng chị Hà, người đồng nghiệp này hết sức niềm nở nhiệt tình với Chu Hà, thấy Chu Hà vốn cuồng công việc lại chủ động xin nghỉ, cô lấy làm bất ngờ.

“Mai em trai chị thi đại học, chị muốn ở ngoài trường đợi.”

“Trợ lý Tần nói ngày mai và ngày kia sếp tổng không tới công ty.” Đồng nghiệp nhỏ giọng nói: “Chị với sếp tổng cùng đưa một người đi thi ạ?”

Chu Hà mỉm cười, không nói gì.

Đồng nghiệp không hỏi lại, cười nói: “Chúc lệnh đệ ghi danh bảng vàng, đạt thành tích tốt.”

Ngày mùng 7 tháng 6, toàn quốc bày thế sẵn sàng, chào đón kỳ thi đại học mỗi năm tổ chức một lần.

Lúc ô tô đi ngang qua các địa điểm gần trường thi, thậm chí còn không dám bấm còi, có tài xế nhiệt tình còn đưa thí sinh tới trường thi miễn phí.

Truyền thông chầu chực đưa tin, xem nay năm có thí sinh nào đặc biệt xuất hiện không.

Các blogger chuyên đăng clip chế đã ngồi trước máy tính, bắt đầu ngồi biên soạn các clip liên quan tới thi đại học, đồ sát nhau trên sàn lưu lượng, tranh thủ giành vị trí cao.

Sáng sớm thức dậy đã bị bác quản gia nhắc kiểm tra các giấy tờ liên quan tới cuộc thi ba bốn lần, tránh để quên đồ quan trọng.

Ăn sáng xong, Án Đình tự mình đưa cậu tới địa điểm thi.

“Hình như xe hôm nay hơi khác.”

“Ừm.”

Đến khi xe lái tới bên ngoài địa điểm thi, Lê Chiêu nhìn biển số xe, thế mà lại là xe ô tô nhãn hiệu Hồng Kỳ, biển ba số sáu.

Kỳ khai đắc thắng, 666?

(Kỳ khai đắc thắng: vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã)

Cậu sai rồi, cậu cứ đinh ninh Đình Đình là người bình thường nhất trong đợt thi đại học này, không ngờ chỉ là một người bất bình thường khiêm tốn, khiến cậu nhất thời không phát hiện ra.

Có rất nhiều phụ huynh đưa thí sinh đi thi, xe cộ tấp nập, Án Đình vừa xuống xe đã bị nhấn chìm trong biển người mênh mông.

“Đình tiên sinh à?” Trong đám đông chen chúc vang lên tiếng gọi của Chu Hà.

Nhìn về hướng phát ra âm thanh, Án Đình trông thấy bóng Chu Hà ở trong một góc nhỏ.

“Đình tiên sinh, Chiêu Chiêu đã vào trường thi rồi à?” Chu Hà nhón chân, cố gắng tìm Lê Chiêu trong số rất nhiều bóng lưng thí sinh.

“Ừm.”

“Vậy chúng ta qua bên cạnh ngồi một lúc.” Chu Hà dẫn Án Đình tới quán trà bên kia đường, quán trà trang trí theo phong cách học sinh, hẳn đối tượng phục vụ chủ yếu là học sinh.

Thế nhưng hôm nay trong quán trà này, chủ yếu đều là các phụ huynh đưa con đi thi ngồi đầy bất an.

“Hai người Châu Minh, Hiểu Quân không xin nghỉ, buổi trưa mới có thời gian qua đây.” Chu Hà giúp Án Đình gọi một cốc sữa bò nóng, “Chiêu Chiêu không cho cậu uống trà hay cafe, nên tôi chỉ có thể gọi giúp cậu món này.”

“Không sao, gì cũng được.”

Án Đình không quá kén chọn về mặt ăn uống, bởi vì anh không có quá nhiều nhu cầu với đồ ăn thức uống.

“Cảm ơn cậu đã cổ vũ Chiêu Chiêu tham gia thi đại học.” Yên lặng một hồi, Chu Hà chủ động mở lời: “Cảm ơn cậu.”

“Không cần phải cảm ơn em.” Án Đình nói, “Tự bản thân em muốn làm chuyện này.”

“Chiêu Chiêu từng thi đại học rồi.” Chu Hà nhấp một ngụm nước, “Hồi đi học thành tích của thằng bé rất tốt, lần nào thi cũng lọt vào top ba. Nếu không phải vì tôi bị bệnh, có lẽ thằng bé vẫn đang học đại học.”

“Ba tháng qua tôi luôn nghĩ, có lẽ tất cả là sự sắp đặt của trời cao.” Chu Hà nở nụ cười tự giễu: “Mọi người gặp nhau và duyên phận, đều đã được định từ trước.”

Nếu không phải duyên phận, hai con người cách biệt thân phận lớn như vậy, sao có thể thân thiết như ngày hôm nay.

Án Đình nghe tiếng chuông reo, đây là chuông sẵn sàng thi, nhắc nhở các thi sinh sắp bắt đầu cuộc thi, giáo viên phải kiểm tra giấy chứng nhận của thí sinh.

Lúc Lê Chiêu vào phòng thi đeo khẩu trang, lấy lý do là bị cảm, không muốn lây cho các thí sinh khác.

Giáo viên giám thị khi kiểm tra chứng nhận cần đối chiếu ngoại hình thí sinh xem có giống như trong chứng nhận không, bởi vậy nên khi hồi chuông sẵn sàng vang lên, các thí sinh phải phải lấy vật che trên gương mặt xuống.

Thầy giám thị nhìn chòng chọc gương mặt Lê Chiêu mấy giây, sau khi xác định thí sinh này chính là diễn viên trên tivi thì hít sâu một hơi, tiếp tục kiểm tra giấy chứng nhận của thí sinh kế tiếp.

Cũng may mà bây giờ thí sinh vào phòng thi được phép đeo khẩu trang, Lê Chiêu không gây sự chú ý cho các thí sinh khác, nếu không không biết có bao nhiêu thí sinh trong phòng thi này bị ảnh hưởng.

Môn thi đầu tiên là môn văn, dù thí sinh có biết hay không, đều viết kín trang giấy.

Thầy giám thị len lén nhìn Lê Chiêu đeo khẩu trang cúi đầu làm bài, không nhịn được đoán trong lòng, sao cái cậu ngôi sao Lê Chiêu này lại chạy tới thi đại học.

Năm nay có mấy nghệ sĩ trẻ tham gia thi đại học, nhưng trong danh sách đó không thấy nhắc tới Lê Chiêu.

Chẳng lẽ sợ thi kém, nên không dám để lộ ra?

Nộp bài kết thúc kỳ thi văn, Lê Chiêu vừa mới chỉnh lại khẩu trang, thí sinh ngồi bên cạnh cậu đi tới nói: “Người anh em, ban nãy cậu làm bài nhanh thế, là học sinh giỏi trường nào vậy?”

Lê Chiêu lắc đầu, đứng dậy vội vã đi ra ngoài.

“Ê, đợi đã, so đáp án..” Còn chưa dứt lời, người đã đi xa.

Thí sinh: “………..”

Xem ra bạn học này thi không tốt cho lắm, cậu không đi quấy rầy thì hơn.

Lê Chiêu vừa đi ra cổng đã bị phóng viên cản lại.

Có lẽ vì cậu đeo khẩu trang, không ăn nhập gì với nhóm học sinh lớp 12.

Từng làm người dân nhiệt tình, người nhặt rác nhiệt tình, bây giờ làm thí sinh nhiệt tình cũng không có gì to tát, Lê Chiêu thích nghi rất nhanh.

“Chào bạn học, thật ngại quá, làm phiền em một chút, em là thí sinh tham gia thi đại học à?”

Lê Chiêu nhìn túi tài liệu đựng văn phòng phẩm đi thi trong suốt trong tay mình, lại nhìn phóng viên, cảm thấy đối phương hỏi một câu quá thừa thãi.

“Có rất nhiều thí sinh nói, đề làm văn lần này rất khó, lý giải dễ bị lạc đề, em thấy sao?”

“Em thấy vẫn ổn, nội dung chính rất rõ ràng.” Thí sinh đeo khẩu trang khẽ gật đầu, “Nếu độ khó mặt bằng chung đề thi đại học năm nay như vậy thì hẳn sẽ không quá khó.”

Phóng viên: “…………”

Chàng trai trẻ, cậu làm màu đến mức không ai phản bác nổi.

Cũng may mà phóng viên dè chừng tâm trạng của các thí sinh, cho nên không dám hỏi nhiều, chẳng mấy chốc kết thúc phỏng vấn. Lê Chiêu cách đám đông trông thấy Án Đình, Chu Hà và Trần Hiểu Quân đứng dưới ánh nắng chói chang.

Ba người đứng dưới ánh mặt trời mà không thấy nóng, thấy cậu đi ra đều cười tươi roi rói.

Ngay cả Án Đình đó giờ không cười cũng chủ động vẫy tay về phía cậu.

Dưới cái thời tiết oi nóng này, Lê Chiêu thấy họ mà không nóng chút nào, chạy tới trước mặt bọn họ.

Ba người không hỏi Lê Chiêu thi thế nào, cùng Lê Chiêu đi ăn và ngủ ở khách sạn gần nhất, ba người cùng đặt báo thức, tránh để lỡ thời gian.

Buổi chiều còn chưa kết thúc cuộc thi môn toán đã có thí sinh bị ngất ở phòng thi, được giám thị cõng ra, các bác sĩ đưa lên xe cứu thương.

Các phụ huynh trông thấy cảnh này mà tái nhợt mặt mày.

Còn chưa hết giờ thi, đã lục tục có thí sinh rời phòng thi, có người tỏ vẻ không quan trọng, có người lại ủ rũ, có người đã liệu được từ trước.

Phóng viên truyền hình chầu chực trước cổng trường, phỏng vấn những thí sinh đi ra trước.

Sau đó họ lại gặp thí sinh đeo khẩu trang kia.

Mặc dù buổi chiều thí sinh đã thay quần áo, ngay cả khẩu trang cũng đổi sang màu trắng, nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau trên không trung, phóng viên vẫn nhận ra thí sinh này.

“Bạn học, trùng hợp quá.” Phóng viên đi tới trước mặt cậu: “Vừa mới mở cổng em đã đi ra, có phải vội về nhà ôn tập không?”

“Hôm nay trời nóng, người nhà em đang đợi em ở ngoài.” Giọng thí sinh rất chân thành, “Bây giờ ôn không kịp nữa rồi. Em chỉ muốn đi nhanh, mau cùng người nhà đợi bên ngoài trở về, họ đỡ phải chịu khổ.”

“Xem ra mọi người trong nhà đều rất quan tâm tới em, vậy em có lòng tin vào thành tích môn toán của mình không?”

“Chắc là không tệ lắm, dù sao cũng đã làm xong rồi, không kém mấy.” Thí sinh cảm thán, “Làm hết sức mình, nghe theo ý trời thôi.”

Vãi cả làm hết sức mình nghe theo ý trời.

Nói câu này, không phải học tra thì chính là học bá.

Vế trước thì vô sỉ, vế sau thì tinh vi.
Lời tác giả:

Giáo viên trong nhà trẻ phát hiện bé Đình Đình đeo balo ngồi dưới ánh nắng chói chang, bèn đi tới hỏi nguyên nhân.

Bé Đình Đình: Chiêu Chiêu tham gia cuộc thi bé khỏe bé ngoan, em phải ở bên ngoài đợi bạn ấy, nếu chỉ có một mình có lẽ bạn ấy sẽ sợ hãi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status