Hàn mặc tân thiêm đại mặc hương

Chương 100: Đông Cung Sinh Loạn (thượng)


Mùa đông, Viêm Quốc đăng cơ tân Vương, liền cử sứ giả cống nạp kỳ trân dị bảo đến xin thánh chỉ sắc phong cùng cầu thân Đại Công chúa. Đây vốn là tin tốt, Viêm Quốc Vương Viêm Mục từng được gửi sang Đại Quốc học tập. Mục đích chính vẫn là làm con tin giam lỏng để tránh Vĩnh Nguyên Đế hạ binh đánh chiếm. Sau, Viêm Quốc trải qua nhiều biến loạn, Vĩnh Nguyên Đế coi trọng tài hoa Viêm Mục, cấp cho ngân lượng cùng một tước quan nhỏ. Viêm Mục dựa vào đó chiếm lại được giang sơn, đăng cơ thành Quốc Vương. Viêm Quốc từ thời điểm này, trở thành chư hầu Đại Quốc, hằng năm đều tiến cống.

Cho dù thu phục được một chư hầu hay Đại Công chúa hòa thân, đều là đại hỷ sự. Mùa xuân sang năm, hôn lễ mới chính thức được cử hành, nhưng hiện tại, trong ngoài kinh thành đều đã ăn mừng rôm rả. Dung mạo của Đại Công chúa được ví như thiên tiên, xinh đẹp vô ngần, xứng đôi cùng Viêm Quốc Vương tuổi trẻ định giang sơn.

Gia Hỷ không ngây ngốc tĩnh dưỡng ở Bích Ba Trang lâu được, trong phủ hai cái tang lễ, nàng phận tiểu bối liền phải về để tang! Vốn dĩ Gia Hỷ đã mười sáu tuổi, ở cổ đại chưa xuất giá chính là trễ nải. Trong phủ toàn bộ nữ nhi đều được gả đi, chỉ trừ Phùng Bạch Thảo vừa mười hai và Phùng Điển Nguyệt chỉ mới hai tuổi.

Sáng sớm, Vu ma ma bên cạnh lão phu nhân đích thân đến mời nàng hồi phủ. Cho dù Gia Hỷ dùng mạng che mặt, nhưng Vu ma ma cũng đoán được nàng đã khỏe lại nhiều lần. Gia Hỷ cho người sắp xếp tư trang lên xe ngựa, lòng lạnh tanh quay về. Khi nàng thập tử nhất sinh, tổ mẫu có thể đẩy đi thôn trang không do dự, thật khiến nàng đau lòng.

Xe ngựa đi chậm rãi, giữa buổi chiều mới đến nơi, bầu trời xám xịt đầy gió tuyết, vì lạnh nên những vết da non trên tay Gia Hỷ vẫn hồng hồng không trắng được, nàng kéo áo che phủ, ôm lấy ấm lô vào lòng.

Phùng phủ cuối năm đượm màu bi thương, Gia Hỷ đi ngang qua từ đường, bàng hoàng khi chỉ thấy duy nhất một cỗ quan tài. Nàng khẽ khàng hỏi Vu ma ma:

- Mẫu thân đã được chôn cất trước rồi hay sao?

Vu ma ma lắc đầu, giọng nói đều đều:

- Hôm nay, lão phu nhân mời tiểu thư về cũng vì chuyện này!

Gia Hỷ rời phủ không lâu, nhưng cảm tưởng mọi thứ liền già nua, điêu tàn, rời rạc đi. Người trên ghế chủ vị tóc đã bạc trắng, nếp nhăn sâu hoắm, môi cũng bạc màu mà làn da đầy chấm đồi mồi.

Gia Hỷ hành lễ tổ mẫu cẩn trọng rồi ngồi sang một bên, trong viện không như xưa mà đông đúc, Đại lão gia cùng Nhị lão gia đều ngồi một mình, Tam phòng có Nhị thiếu bên cạnh, Tứ phòng chỉ mỗi Nguyễn thị cùng hai tiểu hài tử một gần mười tuổi, một chỉ hơn năm tuổi. Ngũ phu nhân một mình đơn bạc cùng Phùng Bạch Thảo, mà Ngũ gia cùng Tứ lão gia có lẽ đều đang bận chính sự ở xa.

Lão phu nhân ho sù sụ, giọng nói khàn khàn yếu ớt:

- Hàn thị hãm hại nguyên phối, vô đức vô hạnh, bị hưu trước khi chết, không còn là người họ Phùng nên không đại tang tổ chức. Còn Mẫn thị...

Nhị lão gia hơi mấp máy môi nhưng không dám mở miệng, lão phu nhân lại tiếp tục:

- Mẫn thị dạy con không nghiêm, tứ đức không đủ, cuối cùng bị ông trời trừng phạt hóa điên mà chết. Ta đã định chỉ làm một cái sơ sài quy chế thiếp thất, nhưng lão Nhị không đồng ý, nhất quyết để nàng ta vào từ đường, ghi gia phả. Vậy coi cứ thế mà làm, quan tài đi cổng sau, để tang ba tháng!

Chính thê như Mẫn thị đúng ra phải để tang chín tháng nhưng Nhị lão gia vẫn đau lòng gật đầu tạ ơn, ông là thứ xuất, không cùng mẫu thân thân cận. Hàn thị đến trước lúc chết còn bị hưu, nghĩ lại tình cảnh thê tử mình, đã tốt hơn rất nhiều.

Mẫn thị sinh được hai con, nhưng ngày bà ta chết, chẳng một ai khóc tang. Ngẫm nghĩ, tất cả đều là tội nghiệt.

Lão phu nhân nhìn Gia Hỷ đeo mạng che mặt kín kẽ, thì cho rằng dung mạo nàng cũng bị hủy rồi, mới lạnh nhạt nói:

- Đại tỉ nhi, nữ nhi lớn không nên chạy loạn ra ngoài, ở Bích Ba Trang nơi nam nhân thường lui tới, ảnh hưởng khuê danh không nhỏ. Vẫn nên dọn về phủ!

Gia Hỷ chưa kịp đáp lại, thì đã nghe Tứ phu nhân một câu nhấm nhẳn:

- Dựa vào Thành Vương chống lưng, còn có thể biết trời cao đất dày là gì!

Tam phu nhân đưa tay cài lại bạch ngọc trâm trên đầu, nửa nghi nửa ngờ tiếp lời:

- Biết đâu người ta bây giờ đã là nữ nhân của Vương gia! Chúng ta nào có thể tự do đàm luận!

Gia Hỷ hơi nhếch môi, đuổi nàng đi chính là bọn họ, đơm đặt đặt điều cũng là bọn họ. Nàng lãnh đạm:

- Từ bao giờ việc riêng của điện hạ lại thành chuyện trà dư tửu lậu thế này!

Tứ phu nhân là cỏ đầu tường, thấy Gia Hỷ không nín nhịn thì chĩa ngược mũi giáo về Tam phu nhân:

- Tam tẩu, tẩu nên lo nữ nhi mình trước đi, gả qua bên Hạ gia chưa bao lâu liền rơi mất thai tự! Thật đáng tiếc!

Phùng Tú Mai thật sự đã hoài thai, nàng ta cũng đoạt được tỷ phu về tay mình. Gia Hỷ thầm thương tiếc, tranh giành nam nhân giết cả tỉ tỉ, so với Hàn thị năm xưa, Phùng Tú Mai rõ ràng tàn độc hơn nhiều. Hài tử Phùng Tú Mi để lại, rồi sau này sẽ uất hận người kế mẫu cũng là Thất di như nàng ta đến bực nào!

Lão phu nhân cau mày không nói nữa, đại sự cũng đã bàn xong, thân thể bà luôn luôn không khỏe liền để ai về nhà nấy. Lúc này, trong phủ mới phát tang Mẫn thị.

Tháng ba, trăm hoa trong Cấm Thành khoe sắc rực rỡ, tiệc mừng trước ngày Đại công chúa hòa thân càng thích hợp tổ chức.

Đông cung Thái tử hiện tại cũng chưa sắc lập Thái tử phi nên liền mượn yến hội này lựa chọn nhân tuyển. Thái tử phi có thể gọi là vinh dự tột cùng của nữ nhân, từ Thái tử phi liền một đường trở thành Hoàng hậu danh chính ngôn thuận. Đại hôn Thái tử cùng sắc phong Thái tử phi cao quý tuyệt luân. Bởi thế nhân dịp này, những tiểu thư thiên kim nào chưa có hôn ước mà được mời, đều trang dung thật diễm lệ đến dự.

Gia Hỷ là Huyện chúa, hiển nhiên có thiếp mời đưa đến phủ. Trước yến hội một ngày, lão phu nhân đột ngột đến viện nàng.

Gia Hỷ thoáng ngạc nhiên, nhưng biết rõ không có gì tốt lành. Lão phu nhân uống hết một tách trà cũng không lên tiếng. Gia Hỷ càng thong thả, nàng cho Bối Lan bày trang sức ra, lựa chọn phối hợp chuẩn bị trang y ngày mai. Lão phu nhân muốn xem thử ai kiên nhẫn hơn, nàng liền để bà ta tự một mình vặn vẹo ngồi đó. Nàng là không gấp a.

Gia Hỷ chọn bạch y họa tiết hoàng hoa, từng cánh hoa mỏng đều tinh xảo thêu bằng kim tuyến, lấp lánh rực rỡ. Vốn dĩ nàng chẳng thiếu y phục, số bạc mỗi năm từ hồi môn mẫu thân đưa đến dư dả để nữ tử độc thân như nàng chi tiêu.

Cuối cùng, lão phu nhân mới lên tiếng:

- Đại tỉ nhi, ngày mai là yến hội, dung mạo con đã trở về như cũ?

Gia Hỷ nhàn nhạt cười, sờ sờ tay lên mạng che mặt:

- Tổ mẫu quan tâm, chất nữ cái gì cũng đều tốt!

- Hỷ nhi đừng nên che giấu, nữ tử coi trọng nhất là dung mạo, nhưng đức hạnh mới thực sự thu phục nhân tâm, con thân là Huyện chúa, có Phùng phủ sau lưng, gả vào một gia đình nhỏ nào cũng sống tốt...

Gia Hỷ hơi ngừng tay lại, mắt hạnh diễm lệ lấp lánh như đá quý nhìn thẳng vào lão phu nhân:

- Chất nữ không hiểu ý người?

Lão phu nhân thở dài:

- Con cũng rõ cái yến hội này là để chọn Thái tử phi, con ngàn lần đừng làm mình nổi bật, bây giờ, con không giống như xưa...

Gia Hỷ cười lạnh, mơ hồ hiểu ý đồ của tổ mẫu mình:

- Người muốn chất nữ không đi?

Lão phu nhân vội vàng xua tay:

- Không phải không đi, có thiếp mời không đi chính là đắc tội, tổ mẫu là muốn con đưa theo Phùng Bạch Thảo!

Phùng Bạch Thảo là thứ xuất, Ngũ gia tuy bây giờ coi như gia thần dưới trướng Tây Định Vương, nhưng tuyệt đối thân phận Phùng Bạch Thảo không thể với đến bên cạnh Thái tử.

- Tổ mẫu người tin rằng Bát muội có thể bước chân được vào Đông cung sao?

Lão phu nhân lay động ánh mắt, thở dài:

- Ta chỉ mong Bát tỉ nhi tìm được một nhà tốt để gả đi, mẫu thân nó không bao giờ ra ngoài giao thiệp, hiện tại trong phủ, chỉ có con mới giúp được!

Gia Hỷ gật đầu đồng ý, lại bồi thêm một câu:

- Hoàng cung cấm địa không phải muốn làm gì thì làm, Bát muội chưa từng ra vào, nếu thực sự có gây ra họa gì, chất nữ cũng không giúp được!

Lão phu nhân mục đích đã đạt, không quan tâm nàng nói nữa, phấn khởi quay về viện. Gia Hỷ tiễn bà ra đến cửa thì đột ngột tháo mạng che mặt, dung mạo thanh thuần xinh đẹp hiện ra, làn da như ngọc không tì vết tựa hồ tự phát sáng được khiến lão phu nhân ngẩng người một hồi lâu.

Ngày hôm sau, Phùng Bạch Thảo trang dung xinh đẹp rực rỡ liền cùng xe với Gia Hỷ vào Cấm Thành. Người muội muội này nàng thật sự ít gặp, hôm nay nhìn lại quả nhiên non tơ xinh đẹp. Mười hai tuổi nhưng thân thể thành thục phát triển, trên người đậm hương vị trái chín đầu cành, từ ánh mắt đến dáng đi thực câu dẫn nam nhân.

Bối Lan hừ lạnh, chung xe với Huyện chúa coi như đã cho nàng ta mặt mũi. Công giống công, quạ giống quạ, nàng ta nữ nhi một cái nô tì, lớn lên liền bày ra bộ dạng tiểu thiếp.

Xe ngựa đi lộc cộc trên đường.

Cấm Thành.

Khôn Ninh cung.

Hiên Hậu khẽ rên rỉ, nam tử trên thân càng hung hăng cường bạo thân thể nàng. Giọng nói khàn khàn nhưng thần trí lại không bị dục tình che phủ:

- Đã tìm được giấy tờ của Thái tử ở Ngự Thư phòng?

Hiên Hậu cắn môi ngăn thanh âm trong miệng, bên ngoài tẩm phòng nàng, cung nữ đang chuẩn bị lễ phục, nếu thật sự bị phát hiện thông gian ở đây, cái chết đã là quá nhẹ.

- Vương gia, bản cung...thật sự tra ra một ít...

Thịnh Vương hài lòng tiếp nhận, khóe môi khinh bạc nhếch lên, thì thầm:

- Mẫu hậu coi như có dụng tâm, bản Vương thưởng cho nàng tiểu hài tử!

Hiên Hậu nhắm mắt đón nhận mãnh liệt hung bạo, nàng là mong muốn một đứa nhỏ đã rất lâu, từ hương liệu cho đến thức ăn Vĩnh Nguyên Đế ban, chỉ cần Thịnh Vương chỉ điểm nàng liền không dùng. Nhưng nguyệt sự hằng tháng đều đặn có khiến nàng thật phát sầu. Đứa nhỏ nàng sinh ra sẽ là đích tử, cao quý không gì sánh được.

Bên ngoài đại yến vui vẻ ồn ào, từng tốp năm tốp ba tiểu thư nhỏ giọng chuyện trò, đâu đó tiếng cười vang lên khanh khách, Gia Hỷ trang dung tỉ mỉ diễm lệ, dù sao đây là Hoàng cung, nếu quá mộc mạc thì chính là thất lễ. Phùng Bạch Thảo ngơ ngác đi theo Gia Hỷ, trầm trồ kinh ngạc ngắm nghía đủ loại kì trân dị bảo.

Bởi vì còn sớm, chưa vị Hoàng tử nào xuất hiện, yến hội này lại mời quá đông, có chút ngột ngạt. Gia Hỷ vòng ra sau hành lang, nơi đó vắng người, không có mùi son phấn, dễ dàng hít thở.

Bên kia giả sơn, nàng nhìn thấy một đôi nam nữ ân ái trò chuyện, nam nhân này vô cùng quen thuộc, chính là Huy Quận công, nữ tử kia ăn vận có chút lạ mắt, nhưng cũng tính là tinh tế kiều diễm, dung mạo tuyệt sắc, mị hoặc vô cùng.

Bối Lan bĩu môi:

- Tiểu thư xem, tính cách Huy Quận công trải qua nhiều chuyện thế nhưng lại không có gì thay đổi!

Gia Hỷ tiếp tục tản bộ, vòng quanh ngắm cảnh sắc hữu tình, dù sao Phùng Bạch Thảo cũng chưa biết có thể một lần nữa vào cung, nên Gia Hỷ đưa nàng ta đi ngắm cảnh. Trên đường quay lại đại yến thì gặp được Thành Vương cùng Tây Định Vương.

Gia Hỷ thi lễ xong, mới hướng về bên cạnh:

- Đây là Phùng Bạch Thảo, muội muội ta, nàng ấy lần đầu vào cung. Hai vị Vương gia chiếu cố!

Tây Định Vương quét mắt từ trên xuống dưới Phùng Bạch Thảo tà mị cười. Gia Hỷ liền cảm thấy không thích hợp, cho dù người này tính tình thoải mái hào sảng, nhưng đối với nữ nhân lần đầu gặp như thế liền có chút thô lỗ.

Thành Vương khẽ lắc đầu, huých tay:

- Tứ Hoàng huynh!

Tây Định Vương hơi giật mình, rồi cả cười chống chế:

- Mỹ nhân tự cổ như danh tướng! Bản Vương không chọn danh tướng liền muốn mỹ nhân đi!

Nói xong liền kéo Phùng Bạch Thảo về phía mình. Gia Hỷ vừa định rời đi thì thấy nữ tử ban nãy xuất hiện cạnh Huy Quận công tiến đến. Nàng ta quy củ hành lễ với Tây Định Vương.

Hoàn Nhan Viên Hạo ra hiệu Gia Hỷ đi trước, nàng cũng chẳng để tâm Phùng Bạch Thảo vừa câu dẫn được nam nhân, tiến về phía đại yến.

Hoàn Nhan Viên Hạo song song bước cùng, khí chất ôn nhuận như ngọc, bạch y thêu hạc thần sống động tinh tế, càng khiến hắn mười phần thoát tục.

- Nàng ở Phùng gia có gặp gì khó chịu?

Gia Hỷ lắc đầu, bàn tay khẽ chỉnh kim bộ diêu rung động trên tóc:

- Vốn dĩ họ đều nghĩ ta là người của điện hạ, sao dám làm khó!

Câu nói của Gia Hỷ có chút ủy khuất, nhưng lại khiến hắn có chút tự phụ:

- Nàng có muốn điều đó trở thành sự thật?

Gia Hỷ hẫng một bước chân, vờ như không nghe thấy, lảng tráng sang chuyện khác:

- Cô nương khi nãy là ai vậy?

Hoàn Nhan Viên Hạo đã quen với cách nàng lạnh nhạt biểu tình, tâm tình có chút không tốt nhưng cũng chẳng thể hiện ra:

- Tiên Vu Hạnh Đào, một tiểu thư ở biên ngoại, là người của hoàng thất tiền triều Tây Nữ Quốc chạy loạn sang đây! Được Tứ Hoàng huynh thu nạp!

Hoàn Nhan Viên Hạo lấy ra một lọ sứ tròn, hương thơm tinh mĩ thoang thoảng:

- Giữ lấy cái này, làn da sẽ đỡ khô ráp, vết hồng cũng nhanh chóng biến mất! Cao trị thương này bản Vương đặc biệt cho Hồng Thất tiên sinh điều chế phù hợp với nàng nhất!

Gia Hỷ mỉm cười tạ ơn, vừa nhận cao dược đã nghe thông tri vang lên.

"Hoàng thượng giá lâm!"

"Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương đến!"

Âm thanh to lớn cắt ngang mọi cuộc trò chuyện. Đồng loạt tất cả đều quỳ xuống hành lễ. Vĩnh Nguyên Đế yên vị, ai nấy cũng đều về vị trí ngồi. Yến hội không mục đích gì lớn lao ngoài tiễn Đại Công chúa hạ giá, nên bàn tiệc kê dài theo Ngự Hoa Viên, nương theo bóng cây mát mẻ, tản mác giữa cảnh sắc rợp trời.

Vĩnh Nguyên Đế khai tiệc, ca vũ liền nổi lên, ồn ào cũng như cũ trở lại.

Lúc này bên ngoài, nam nhân tử y phiêu dật mới đi vào, bộ dáng thong dong ngạo nghễ, tươi cười không dứt:

- Phụ hoàng, nhi thần tới trễ! Tự phạt bản thân ba chén vậy!

Nói năng vô phép như thế, vừa nghe cũng có thể đoán được chính là Thịnh Vương, Hoàng tử được Vĩnh Nguyên Đế ngàn sủng vạn sủng.

Phượng mâu Thịnh Vương hướng về Gia Hỷ, ánh lên tia nhìn ấm áp sâu thẳm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status